Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 46
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
Cũng may, kiếp trước cùng với cả kiếp này cả cha mẹ và ông nội luôn chia đều cho cả hai, đối xử công bằng với tất cả mọi người, làm đến nơi đến chốn, rất khó có thể làm được điều này.
Hứa Nhân Nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của cha mình, cô bèn nở nụ cười an ủi: "Cha yên tâm, con biết bản thân nên làm như thế nào mà, dù có nói thế nào thì thím Hai cũng là quản lý, hẳn là rất khinh thường đối với những chuyện như thế này, hơn nữa, chỉ cần công việc của con không xảy ra sự cố gì, thím ấy sẽ không có lý do để nhắm vào con đâu ạ.”
Nói thì nói như vậy không sai, nhưng thím hai của con tranh đấu gay gắt với chúng ta suốt mấy năm qua, cha sợ bà ta giận chó đánh mèo con, ai, cũng trách cha vô dụng quá, nếu không thì cha cũng sẽ không để cho con phải rơi vào hoàn cảnh này." Hứa Ngạn Ôn áy náy cúi đầu.
"Cha đã làm rất tốt rồi, ông nội chịu giao vị trí giám đốc đại diện lại cho cha chính là sự khẳng định của ông nội đối với cha đấy ạ, cha không nên tự coi nhẹ mình có được không, con là con gái của cha, con nhất định cũng có thể tài giỏi như cha, cha an tâm nhé!"
Hứa Ngạn Ôn vui mừng đỏ hốc mắt, không nhịn được cảm khái nói: "Cha thật sự có tài đức gì mà lại có được con gái ưu tú và chu đáo như con và Dao Dao được cơ chứ, cám ơn con nhé Nhân Nhân, cám ơn con đã trở về, cũng cảm ơn con không oán hận lỗi lầm của cha mẹ.”
Hứa Nhân Nhân ôm lấy người cha giàu có, vỗ nhẹ lưng trấn an: "Có cha mẹ như hai người là vinh hạnh của Nhân Nhân, cảm ơn hai người đã tìm được con.”
Hứa Ngạn Ôn cảm động, nước mắt như nước lũ tràn đê lăn dài xuống đôi gò má.
Hứa Nhân Nhân càng ngày càng cảm thấy cha mẹ của mình thật đáng yêu, nếu như cô chịu dụng tâm cảm nhận tình yêu của cha mẹ, hẳn là cô vẫn sẽ nói như vậy với cha mẹ, xin hai người cho phép cô vượt quá giới hạn của thân phận thật sự mình có một lần thôi.
Cuối cùng, Hứa Nhân Nhân vẫn ký giấy chuyển nhượng, dưới sự hộ tống của cha mẹ và em gái, cô đón xe đi tới tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Phong Dật.
Trong phòng làm việc của Quách Thành, ba con cáo già ở trong công ty ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không tốt.
"Quyết định này của ông cụ không khỏi quá trẻ con rồi, sao ông cụ có thể để cho đứa trẻ mà bản thân vừa mới nhận nuôi về đến công ty rèn luyện cơ chứ, còn giao cho Đường Uyển dẫn dắt, ông cụ làm như thế vì muốn bồi dưỡng cô ta làm người nối nghiệp của nhà họ Hứa hay sao?"
Người nói chuyện là Trịnh Thụy, đối tác cùng gây dựng công ty với ông cụ, đồng thời cũng là một trong những cổ đông lớn của công ty, có quyền quyết định hầu hết mọi chuyện.
"Chuyện nhận lầm con cái của mình đúng là quá nực cười, chẳng lẽ lúc trước nhận sai rồi thì hiện tại có thể chắc chắn được thân phận của cô ta là cháu ruột thật ư?” Một người cổ đông lớn khác tên là Ngô Hữu Đức lo lắng nhìn về phía Quách Thành.
“Chắc chắn, nhân viên giám định DNA đều là người của ông cụ, lần này hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì." Quách Thành dịu dàng trả lời.
"Lúc trước không phải ông cụ còn muốn bồi dưỡng Hứa Diệu hay sao, từ lúc đó tới giờ được bao lâu đâu cơ chứ, cứ đột nhiên thay đổi quyết định của mình như vậy, mà này chẳng lẽ anh không phân biệt được từ giọng nói của ông cụ để chắc chắn rằng ông cụ chọn ai là người thừa kế hay sao?"
Bị đối phương nhắc nhở như vậy, hai người còn lại nhìn về phía Quách Thành, trong đôi mắt cũng mang theo vài phần ghét bỏ, giống như đang nói: "Đúng là cái đồ vô tích sự chẳng giúp ích được gì.”
Quách Thành cố kìm nén lại nỗi khó chịu ở trong lòng mình, để bản thân bình tĩnh giải thích: "Ông cụ luôn luôn đề phòng tôi rất sát sao, buổi tối hôm đó vừa mới gặp cháu gái ruột xong thì ông cụ lập tức quyết định như thế, bất ngờ đến mức khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bên chỗ anh hai cũng không ngoại lệ, rõ ràng đây chính là quyết định do ông cụ cố ý đưa ra, chỉ sợ sắp tới sẽ thật sự có chuyện lớn xảy ra.”
Hứa Nhân Nhân nhìn dáng vẻ lo lắng của cha mình, cô bèn nở nụ cười an ủi: "Cha yên tâm, con biết bản thân nên làm như thế nào mà, dù có nói thế nào thì thím Hai cũng là quản lý, hẳn là rất khinh thường đối với những chuyện như thế này, hơn nữa, chỉ cần công việc của con không xảy ra sự cố gì, thím ấy sẽ không có lý do để nhắm vào con đâu ạ.”
Nói thì nói như vậy không sai, nhưng thím hai của con tranh đấu gay gắt với chúng ta suốt mấy năm qua, cha sợ bà ta giận chó đánh mèo con, ai, cũng trách cha vô dụng quá, nếu không thì cha cũng sẽ không để cho con phải rơi vào hoàn cảnh này." Hứa Ngạn Ôn áy náy cúi đầu.
"Cha đã làm rất tốt rồi, ông nội chịu giao vị trí giám đốc đại diện lại cho cha chính là sự khẳng định của ông nội đối với cha đấy ạ, cha không nên tự coi nhẹ mình có được không, con là con gái của cha, con nhất định cũng có thể tài giỏi như cha, cha an tâm nhé!"
Hứa Ngạn Ôn vui mừng đỏ hốc mắt, không nhịn được cảm khái nói: "Cha thật sự có tài đức gì mà lại có được con gái ưu tú và chu đáo như con và Dao Dao được cơ chứ, cám ơn con nhé Nhân Nhân, cám ơn con đã trở về, cũng cảm ơn con không oán hận lỗi lầm của cha mẹ.”
Hứa Nhân Nhân ôm lấy người cha giàu có, vỗ nhẹ lưng trấn an: "Có cha mẹ như hai người là vinh hạnh của Nhân Nhân, cảm ơn hai người đã tìm được con.”
Hứa Ngạn Ôn cảm động, nước mắt như nước lũ tràn đê lăn dài xuống đôi gò má.
Hứa Nhân Nhân càng ngày càng cảm thấy cha mẹ của mình thật đáng yêu, nếu như cô chịu dụng tâm cảm nhận tình yêu của cha mẹ, hẳn là cô vẫn sẽ nói như vậy với cha mẹ, xin hai người cho phép cô vượt quá giới hạn của thân phận thật sự mình có một lần thôi.
Cuối cùng, Hứa Nhân Nhân vẫn ký giấy chuyển nhượng, dưới sự hộ tống của cha mẹ và em gái, cô đón xe đi tới tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Phong Dật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng làm việc của Quách Thành, ba con cáo già ở trong công ty ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt không tốt.
"Quyết định này của ông cụ không khỏi quá trẻ con rồi, sao ông cụ có thể để cho đứa trẻ mà bản thân vừa mới nhận nuôi về đến công ty rèn luyện cơ chứ, còn giao cho Đường Uyển dẫn dắt, ông cụ làm như thế vì muốn bồi dưỡng cô ta làm người nối nghiệp của nhà họ Hứa hay sao?"
Người nói chuyện là Trịnh Thụy, đối tác cùng gây dựng công ty với ông cụ, đồng thời cũng là một trong những cổ đông lớn của công ty, có quyền quyết định hầu hết mọi chuyện.
"Chuyện nhận lầm con cái của mình đúng là quá nực cười, chẳng lẽ lúc trước nhận sai rồi thì hiện tại có thể chắc chắn được thân phận của cô ta là cháu ruột thật ư?” Một người cổ đông lớn khác tên là Ngô Hữu Đức lo lắng nhìn về phía Quách Thành.
“Chắc chắn, nhân viên giám định DNA đều là người của ông cụ, lần này hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì." Quách Thành dịu dàng trả lời.
"Lúc trước không phải ông cụ còn muốn bồi dưỡng Hứa Diệu hay sao, từ lúc đó tới giờ được bao lâu đâu cơ chứ, cứ đột nhiên thay đổi quyết định của mình như vậy, mà này chẳng lẽ anh không phân biệt được từ giọng nói của ông cụ để chắc chắn rằng ông cụ chọn ai là người thừa kế hay sao?"
Bị đối phương nhắc nhở như vậy, hai người còn lại nhìn về phía Quách Thành, trong đôi mắt cũng mang theo vài phần ghét bỏ, giống như đang nói: "Đúng là cái đồ vô tích sự chẳng giúp ích được gì.”
Quách Thành cố kìm nén lại nỗi khó chịu ở trong lòng mình, để bản thân bình tĩnh giải thích: "Ông cụ luôn luôn đề phòng tôi rất sát sao, buổi tối hôm đó vừa mới gặp cháu gái ruột xong thì ông cụ lập tức quyết định như thế, bất ngờ đến mức khiến cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, bên chỗ anh hai cũng không ngoại lệ, rõ ràng đây chính là quyết định do ông cụ cố ý đưa ra, chỉ sợ sắp tới sẽ thật sự có chuyện lớn xảy ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro