Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 6
Miên Hoa Thảng
2024-08-05 11:56:54
Chuyện đã tới nước này, ông cũng đã nhận ra vì sao vợ của ông lại đột nhiên lãnh đạm và oán hận ông.
“Được rồi, em biết rồi, anh nên cảm thấy may mắn vì trước khi kết hôn anh đã thẳng thắn nói hết với em chuyện của người phụ nữ kia, nếu không thì em nhất định sẽ không tha cho anh.”
Hứa Ngạn Ôn nắm tay vợ, thổ lộ: "Tuy rằng chúng ta là do gia đình hai bên ép cưới, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với em, em dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sau khi kết hôn với em anh đã dần dần thoát ra khỏi cảm giác đau buồn khi thất tình, tuy rằng điều này không công bằng với em, nhưng ai bảo anh không gặp em trước chứ, A Hân, sống chung với em mấy năm nay, anh thật sự rất hạnh phúc, cũng rất an tâm, bất kể tiếng lòng của Nhân Nhân là thật hay giả, anh vẫn cảm thấy mình cần phải điều tra chuyện này cho ra lẽ.”
Khương Hân cũng có suy nghĩ tương tự, "Em chưa từng hoài nghi về thân thế của Dao Dao, dù sao lúc ấy chúng ta cũng đã kiểm tra DNA của con bé, nếu Dao Dao xuất hiện như tiếng lòng Nhân Nhân nói, thì đây chính là một âm mưu, người lập ra kế hoạch này thật sự quá ác độc, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống bi thảm hai mươi mấy năm nay của Nhân Nhân, trái tim của em lập tức run lên vì đau đớn, tuy rằng con bé vẫn còn sống là may mắn lắm rồi, nhưng nếu người nọ nhẫn tâm hơn một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa.”
Khương Hân nói xong, ôm ngực thất thanh khóc rống.
Nếu quả thật là có người cố ý làm, vậy bà càng không xứng làm mẹ sau khi nghe thấy hết những phỏng đoán hiểm ác của con gái mình, bà vừa cảm thấy ảo não, buồn lòng cho đứa con nhỏ bé của mình, vừa căm ghét sự độc ác của kẻ chủ mưu đằng sau.
Hứa Ngạn Ôn ôm người vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng để trấn an đối phương, "Đừng lo lắng, nếu Nhân Nhân đã cho chúng ta biết được sự thật, anh nhất định sẽ điều tra ra được manh mối, mặc kệ kết quả như thế nào, Dao Dao vẫn là con gái của chúng ta, anh tin tưởng phẩm chất của nó, nó là đứa bé ngoan mà hai chúng ta đã dày công dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không có chuyện lấy oán trả ơn.”
“Nếu tiếng lòng của Nhân Nhân chỉ có tính dự đoán tương lai, thì mọi chuyện vẫn còn kịp.”
“Đúng, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.”
Khi Hứa Dao trở về phòng mình, cô ta chỉ cảm thấy bước chân nặng nề.
Đối với sự trở về của Hứa Nhân Nhân, cô ta vừa cảm thấy áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc sống hơn hai mươi năm qua của cô, đồng thời cũng lo lắng khi cô trở về rồi sẽ khiến cha mẹ đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, bản thân thế mà lại là thiên kim giả bị nhận lầm, chỉ trong một đêm, cha mẹ ruột biến thành cha mẹ nuôi, người ông yêu thương cô ta, dì nhỏ quý cô ta, tất cả đều thành người lạ với cô ta, điều này khiến cho cô ta khó có thể chấp nhận được.
Nhất là khi nhìn thấy chị gái được đưa về nhà, trên gương mặt hiện ra mê mang và khốn đốn, đôi mắt cau chặt vì bối rối, tay chân luống cuống, cùng với thân hình gầy yếu và quần áo giá rẻ mang theo vẻ chán đời và quẫn bách, đột nhiên cảm giác khủng hoảng trong lòng cô ta đạt tới đỉnh điểm.
Nếu như không phải nhận lầm, cuộc sống như vậy là cuộc sống của cô ta.
Bây giờ cô ta đang sống trong cảnh cẩm y ngọc thực, cùng lắm chỉ là nhờ có việc nhận lầm con gái vô cùng hoang đường kia thôi, bây giờ sự thật đã được phơi bày, có phải cô ta nên rời đi rồi không?
Cô ta ngồi ngẩn ngơ suốt cả đêm, vào lúc hừng đông, cuối cùng cô ta đã đưa ra quyết định của mình.
Trước khi đi, cô ta chuẩn bị gặp mặt người chị của mình một lần, nói hết suy nghĩ của mình ra cho cô biết, cũng tỏ rõ thái độ bản thân sẽ không tranh giành thứ gì với cô, hy vọng cô sẽ không ghen ghét cô ta, càng không ghen ghét cha mẹ, đây là chuyện mà không ai lường trước được.
Kết quả vừa mới mở cửa, cô ta lập tức thấy cha đi vào phòng cô.
“Được rồi, em biết rồi, anh nên cảm thấy may mắn vì trước khi kết hôn anh đã thẳng thắn nói hết với em chuyện của người phụ nữ kia, nếu không thì em nhất định sẽ không tha cho anh.”
Hứa Ngạn Ôn nắm tay vợ, thổ lộ: "Tuy rằng chúng ta là do gia đình hai bên ép cưới, nhưng anh cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm gì với em, em dịu dàng hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, sau khi kết hôn với em anh đã dần dần thoát ra khỏi cảm giác đau buồn khi thất tình, tuy rằng điều này không công bằng với em, nhưng ai bảo anh không gặp em trước chứ, A Hân, sống chung với em mấy năm nay, anh thật sự rất hạnh phúc, cũng rất an tâm, bất kể tiếng lòng của Nhân Nhân là thật hay giả, anh vẫn cảm thấy mình cần phải điều tra chuyện này cho ra lẽ.”
Khương Hân cũng có suy nghĩ tương tự, "Em chưa từng hoài nghi về thân thế của Dao Dao, dù sao lúc ấy chúng ta cũng đã kiểm tra DNA của con bé, nếu Dao Dao xuất hiện như tiếng lòng Nhân Nhân nói, thì đây chính là một âm mưu, người lập ra kế hoạch này thật sự quá ác độc, chỉ cần nghĩ đến cuộc sống bi thảm hai mươi mấy năm nay của Nhân Nhân, trái tim của em lập tức run lên vì đau đớn, tuy rằng con bé vẫn còn sống là may mắn lắm rồi, nhưng nếu người nọ nhẫn tâm hơn một chút, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa.”
Khương Hân nói xong, ôm ngực thất thanh khóc rống.
Nếu quả thật là có người cố ý làm, vậy bà càng không xứng làm mẹ sau khi nghe thấy hết những phỏng đoán hiểm ác của con gái mình, bà vừa cảm thấy ảo não, buồn lòng cho đứa con nhỏ bé của mình, vừa căm ghét sự độc ác của kẻ chủ mưu đằng sau.
Hứa Ngạn Ôn ôm người vào trong lòng, vỗ nhẹ lưng để trấn an đối phương, "Đừng lo lắng, nếu Nhân Nhân đã cho chúng ta biết được sự thật, anh nhất định sẽ điều tra ra được manh mối, mặc kệ kết quả như thế nào, Dao Dao vẫn là con gái của chúng ta, anh tin tưởng phẩm chất của nó, nó là đứa bé ngoan mà hai chúng ta đã dày công dạy dỗ, tuyệt đối sẽ không có chuyện lấy oán trả ơn.”
“Nếu tiếng lòng của Nhân Nhân chỉ có tính dự đoán tương lai, thì mọi chuyện vẫn còn kịp.”
“Đúng, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Hứa Dao trở về phòng mình, cô ta chỉ cảm thấy bước chân nặng nề.
Đối với sự trở về của Hứa Nhân Nhân, cô ta vừa cảm thấy áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc sống hơn hai mươi năm qua của cô, đồng thời cũng lo lắng khi cô trở về rồi sẽ khiến cha mẹ đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Có nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, bản thân thế mà lại là thiên kim giả bị nhận lầm, chỉ trong một đêm, cha mẹ ruột biến thành cha mẹ nuôi, người ông yêu thương cô ta, dì nhỏ quý cô ta, tất cả đều thành người lạ với cô ta, điều này khiến cho cô ta khó có thể chấp nhận được.
Nhất là khi nhìn thấy chị gái được đưa về nhà, trên gương mặt hiện ra mê mang và khốn đốn, đôi mắt cau chặt vì bối rối, tay chân luống cuống, cùng với thân hình gầy yếu và quần áo giá rẻ mang theo vẻ chán đời và quẫn bách, đột nhiên cảm giác khủng hoảng trong lòng cô ta đạt tới đỉnh điểm.
Nếu như không phải nhận lầm, cuộc sống như vậy là cuộc sống của cô ta.
Bây giờ cô ta đang sống trong cảnh cẩm y ngọc thực, cùng lắm chỉ là nhờ có việc nhận lầm con gái vô cùng hoang đường kia thôi, bây giờ sự thật đã được phơi bày, có phải cô ta nên rời đi rồi không?
Cô ta ngồi ngẩn ngơ suốt cả đêm, vào lúc hừng đông, cuối cùng cô ta đã đưa ra quyết định của mình.
Trước khi đi, cô ta chuẩn bị gặp mặt người chị của mình một lần, nói hết suy nghĩ của mình ra cho cô biết, cũng tỏ rõ thái độ bản thân sẽ không tranh giành thứ gì với cô, hy vọng cô sẽ không ghen ghét cô ta, càng không ghen ghét cha mẹ, đây là chuyện mà không ai lường trước được.
Kết quả vừa mới mở cửa, cô ta lập tức thấy cha đi vào phòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro