Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Anh đối xử tốt...
2024-11-19 02:50:04
Chương 147: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (25)
Triều Từ luôn bảo hắn đừng sợ.
Nhưng thật ra ngoại trừ khoảng thời gian đầu tiên, Hạ Luật không sợ hãi.
Như Triều Từ đã nói, nếu không sợ chết, thì cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Hắn đã quyết định sẽ rời đi cùng với Triều Từ, nên dù sớm hay muộn cũng không có khác biệt gì lắm.
Hắn khóc chỉ vì cảm thấy đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy Triều Từ bị tra tấn bằng hóa trị, hắn đều cảm thấy đau lòng đến nỗi không biết làm thế nào để thể hiện ra. Chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã tuôn rơi.
Cuối cùng, hắn không có nhiều hối tiếc.
Hắn đã cùng Triều Từ sống hết một đời, chỉ là một đời này chỉ có năm năm mà thôi.
.........
Ngoại truyện thế giới của Hạ Luật:
《Hồi 1》
Sau khi Hạ Luật diễn ra màn kịch đó với Triều Từ, mặc dù cách mà hắn xử lý không hoàn hảo, nhưng hắn thực sự đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Như là xiềng xích trên người hắn đã được nới lỏng ra, hắn nhất thời quên hết mọi chuyện, ăn chơi như điên. Thậm chí vào ngày thứ năm, hắn đã mời đám bạn lên du thuyền riêng của mình, mở một bữa tiệc cuồng nhiệt kéo dài hai ngày hai đêm.
Dù người trẻ có năng lượng đến đâu, nhưng sau hai ngày náo loạn cũng đủ để mệt mỏi. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Luật bỏ đi để lại một cảnh tượng lộn xộn trên du thuyền, rồi ngủ một giấc dài hơn mười tiếng.
Nhưng giấc ngủ này không yên.
Như là có một điều gì đó vô cùng khủng khiếp đã xảy ra, ở một nơi nào đó mà hắn không hề hay biết. Nó đã moi ra một nửa trái tim của hắn khiến nơi đó trống rỗng, đầy gió.
Hắn đã tỉnh dậy vào lúc một giờ chiều.
Hắn theo thói quen cầm lên điện thoại di động, nhưng điện thoại không còn như trước nữa, không còn những tin nhắn đầy quan tâm từ người đó nữa.
Chỉ toàn là những thông báo của ứng dụng, hắn nhìn thấy một tin tức nào đó, nói về một người đàn ông sống một mình đã chết ở trong căn phòng trọ, hai ngày sau mới được phát hiện...
Hắn có vẻ như đã đọc thấy tin tức này, nhưng cũng có vẻ như chưa đọc thấy. Bởi vì nó chỉ là một tin tức rất nhỏ trong vô số thông báo ở màn hình khóa, chỉ một cái lướt tay nhẹ đã có rất nhiều thông báo nhồi nhét vào đầu hắn.
Hắn không quan tâm, thản nhiên nhấn nút xóa, xóa tất cả những thông báo có ở đó.
Sau đó, mọi thứ diễn ra giống như những gì Hạ Luật trong thời không sau đã làm. Hắn sống tự do, vô tư, thoải mái, nhưng vài tháng sau hắn lại cảm thấy mọi thứ không có ý nghĩa gì.
Hắn đã trải qua bữa tiệc, bị người khác lấy ra túi xách mà Triều Từ đã tặng, trải qua những lần mất kiểm soát, những đêm trằn trọc lo âu không thể ngủ được và buổi sáng hôm sau thức dậy dường như không có việc gì xảy ra... Lặp lại đi lặp lại, cho đến khi hắn nhận được lời khuyên của Lâm Tự Dật.
Hắn bước xuống bậc thang, đi đến nơi Triều Từ sống.
Nhưng Hạ Luật không chờ được người, mà cuộc gọi hắn gọi đi đều bị chặn lại.
Lúc này, Hạ Luật không chờ được nữa, hắn thử tra dãy số mà hắn đã từng không thèm để ý tới... nhưng đó chỉ là một số trống.
《Hồi 2》
Số điện thoại này đã trở thành số trống, hắn hoảng sợ đến mức ngay lập tức gọi điện thoại để nhờ người điều tra về tung tích của Triều Từ.
Việc này không thể tra ra liền được. Nhưng theo lý mà nói, một người đàn ông trưởng thành mất tích một ngày cũng không có gì to tát, nhưng Hạ Luật không hiểu vì sao càng lúc lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Hắn tìm được số điện thoại liên hệ với chủ nhà, nhưng chủ nhà chỉ nói Triều Từ đã chuyển đi nơi khác, còn nơi nào thì không rõ.
Hạ Luật như người mất hồn mất vía cả buổi chiều, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức về Triều Từ.
Tin tức này khiến hắn rơi xuống vực thẳm.
Triều Từ đã chết hơn ba tháng trước, chết trong căn phòng trọ mà cậu vừa chuyển đến.
Hắn cúp điện thoại rồi nhìn con đường tấp nập phía trước.
Cảm xúc đầu tiên mà hắn cảm nhận được không phải là đau buồn và tuyệt vọng mà là... không tin và trống rỗng.
Giống như một trò đùa, chỉ một cuộc điện thoại và vài câu nói để nói với hắn rằng Triều Từ đã chết.
Không thể nào?
Cảm xúc không chân thật cùng với nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng hắn như đang cắt hắn ra thành hai nửa.
Hắn không muốn đi đến nghĩa trang của Triều Từ mà thám tử đã tra cho hắn, thay vào đó, hắn đi đến căn phòng trọ mà sau này Triều Từ đã chuyển đến.
Cho dù điều kiện có tồi tệ như thế nào, những căn nhà giá rẻ ở trung tâm thành phố S vẫn luôn đắt khách. Lâu nay, những người thuê phòng ở đây luân phiên thay đổi, nhưng chưa bao giờ vắng người.
Nhưng khi Hạ Luật đi đến địa chỉ trước đây của Triều Từ, một tầng này gần như không có người ở.
Vì đã có người chết ở đây nên không ai dám ở lại.
Hạ Luật không biết trong đầu mình có xuất hiện suy nghĩ như vậy hay không, nhưng cho dù có thì ngay lập tức hắn cũng ép bản thân dừng lại suy nghĩ kinh khủng này.
Thám tử đã cung cấp thông tin liên lạc của chủ nhà cho hắn. Hạ Luật liền liên hệ với chủ nhà, hai người gặp nhau ở tầng dưới.
"Cậu đang tìm người thuê phòng 7-D ở tầng ba à?" Chủ nhà rõ ràng có chút khó chịu.
"Đúng vậy." Hạ Luật nhanh chóng gật đầu.
Chủ nhà cau mày, có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu ta tự chết trong căn phòng đó. Tôi chỉ phát hiện lúc đi thu tiền điện nước... Mấy nhà báo các người thật phiền phức, chỉ biết đăng tới đăng lui mấy tin tức như thế này mãi."
Vì Triều Từ chết ở đó nên căn phòng không thể cho thuê, bà ấy đang phiền lòng về vấn đề này.
《Hồi 3》
Chủ nhà nói xong mới nhận ra sắc mặt của thanh niên đứng đối diện vô cùng tái nhợt.
Lúc này, bà mới nhận ra rằng người trước mặt chắc chắn không phải là phóng viên.
Nếu là phóng viên, không thể chỉ sau hai câu nói của bà mà đã bộc lộ vẻ mặt trắng bệnh như người sắp chết như vậy. Hơn nữa, với ngoại hình xuất sắc và trang phục cao cấp, người này không thể nào là một phóng viên của một tờ báo lá cải.
Có lẽ cậu ta là người thân hoặc bạn bè của người thuê phòng.
Nghĩ tới đây, nét mặt của chủ nhà không còn khó chịu nữa. Mặc dù bà cảm thấy phiền lòng về những phiền phức mà người thuê nhà này mang lại, nhưng người đứng trước mặt rõ ràng là một người có địa vị cao, bà không thể xúc phạm được.
Thật kỳ lạ. Người nọ nghèo túng đến mức phải thuê một căn phòng như thế này, nhưng lại có người thân như vậy.
"Cô còn nhớ người đó tên gì, trông như thế nào không?" Sắc mặt của Hạ Luật tái nhợt, hắn tiếp tục hỏi.
"Người đó tên là Triều... Triều Từ gì đó." Chủ nhà suy nghĩ một lúc, "Về diện mạo, so với cậu thấp hơn một chút, rất gầy, trên tai có một nốt ruồi."
Giống như có một cây búa vô hình từ trong lời nói của bà ấy, đập mạnh vào trái tim của Hạ Luật.
Hắn đau đớn đến mức không thể đứng vững, ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Chủ nhà bị hắn làm cho giật mình.
"Cậu, cậu không sao chứ?" Chủ nhà hỏi hắn.
Sau một khoảng thời gian dài, bà mới nghe người đó nói: "Cháu có thể đi xem căn phòng trước đây anh ấy thuê được không?"
......
Chủ nhà dẫn hắn đi đến căn phòng trước đây mà Triều Từ đã thuê.
Bà cảm thấy nơi có người chết hơi rùng rợn, nên không dám đi vào trong, chỉ đứng đợi ở bên ngoài.
Khoảng một giờ sau, bà thấy chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt của chàng trai đỏ bừng, thậm chí có chút sưng, rõ ràng là cậu ta đã khóc ở trong đó.
Nhìn bộ dáng của cậu ta bây giờ, bà có cảm giác ngay cả đi đứng còn không vững được.
《Hồi 4》
Phòng trọ chật chội đến mức khiến Hạ Luật không dám tin, thậm chí trên sàn nhà còn rơi rải những viên thuốc. Trước khi đi, chủ nhà đã nói với hắn rằng khi bà phát hiện ra Triều Từ, cậu đang nằm trên sàn, cả cơ thể cứng ngắc, thuốc văng ra khắp nơi.
Sau khi xác Triều Từ được chuyển đi, chủ nhà cảm thấy nơi này rất rùng rợn nên không dám vào dọn dẹp.
Hạ Luật quỳ xuống nhìn những viên thuốc rơi trên sàn đã ngả sang màu vàng. Hắn nhặt từng viên thuốc lên, dường như có thể nhìn thấy Triều Từ đang rất đau đớn, cố gắng lấy thuốc ra, nhưng cơ thể của cậu đã đến giới hạn, cuối cùng mất hết sức lực mà ngã xuống đất. Cậu trong căn phòng cho thuê chỉ có mình cậu, tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Hắn cảm thấy cơn lạnh lẽo lan tràn khắp cả người, tim hắn như bị xé nát, nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân đừng suy nghĩ về nó nữa.
Sau khi hắn rời khỏi căn phòng trọ đó, chủ nhà đã đóng cửa lại.
Tại sao Triều Từ lại ở đây? Cho dù tiền lương và tài sản của cậu không đáng là gì ở trong mắt của Hạ Luật, nhưng hắn cũng biết hoàn cảnh của cậu không đến nỗi phải sống ở đây. Mức lương khoảng hai mươi nghìn mỗi tháng là một mức lương cao ngay cả khi ở thành phố S hoa lệ này. Chẳng lẽ gia đình Triều Từ đã xảy ra chuyện gì, hay là có chuyện gì khác sao?
Sau khi cảm xúc kinh hãi và đau buồn qua đi, câu hỏi này luôn gõ vào trong lòng Hạ Luật.
Hắn không kìm lòng được mà hỏi chủ nhà: "Điều kiện của anh ấy rất tốt, tại sao anh ấy lại sống ở đây? Cô có biết lý do không?"
"Làm sao tôi biết được?" Chủ nhà cảm thấy hơi khó chịu, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, "Nhưng cậu ta có nói hình như là để dành tiền... mua nhà tân hôn gì gì đó?"
Mua nhà tân hôn.
Các thám tử mà Hạ Luật thuê đã gửi kết quả và tài liệu điều tra cho hắn, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là biết sau khi Triều Từ chia tay với hắn, cậu không hề quen ai khác.
Mà cậu đã chuyển đến đây vào cuối năm ngoái, vậy nên việc cậu đang để dành tiền mua nhà cho ai... không cần nói cũng biết.
《Hồi 5》
Hôm đó, Hạ Luật đến nghĩa trang của Triều Từ.
Hắn ngồi trước ngôi mộ của Triều Từ rất lâu, ban đêm bảo vệ đến đuổi người đi nhưng hắn không chịu rời đi. Hai người cứ mãi giằng co với nhau, cuối cùng cấp dưới của Hạ Luật phải đến để thuyết phục bảo vệ. Bảo vệ chỉ đành mắt nhắm mắt mở, cho phép kẻ điên này ở lại đây.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn nhớ đến sự khó xử của người đó khi mua đồ cho hắn, nhớ lại màn kịch ở Vãn Hương đã diễn cho người đó xem, nhưng người đó vẫn tiếp tục đi tìm hắn, trong đôi mắt không có sự thất vọng, chỉ có sự dịu dàng và lo lắng.
Hắn nhớ đến những ngày tháng ở bên cạnh Triều Từ. Hắn từng nghĩ rằng mình chỉ đang chơi trò chơi, nhưng thực ra hắn đã hoàn toàn thua cuộc trong cái gọi là trò chơi này.
Hạ Luật không kiềm chế được mà đặt mình vào vị trí của Triều Từ, đặt mình vào vị trí của người đã bị hắn làm tổn thương.
Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng lại là một người hiếm có trên thế gian này. Anh ấy không có gì cả, nhưng muốn đem tất cả những gì mà anh ấy có dành tặng cho mình.
Anh ấy vì mua nhà mà cố gắng tiết kiệm, sống trong căn phòng chật hẹp đến như vậy, nhưng mình lại xin tiền để mua đồ xa xỉ, lúc đó anh ấy đang nghĩ gì?
Khi mình và Lâm Tự Dật đóng kịch với nhau, khiến anh ấy nghĩ rằng mình đang bán thân vì tiền, lúc đó anh ấy đang nghĩ gì?
Hạ Luật nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra, trước mặt hắn chỉ là một khung cảnh tĩnh lặng.
Tại sao một người tốt như Triều Từ lại gặp phải một kẻ cặn bã như mình?
《Hồi 6》
Mỗi năm, cha mẹ Triều Từ đều đến thành phố S để viếng mộ.
Đây là đứa con trai duy nhất của họ, từng là niềm tự hào của họ, nhưng đã chết lặng lẽ ở thành phố lớn này, chỉ khi chết được vài ngày mới có người phát hiện ra.
Mỗi lần vợ chồng già nghĩ đến điều này, họ đều cảm thấy đau lòng khôn nguôi.
Nhưng không biết từ khi nào, họ nhận ra rằng mỗi lần họ đến nghĩa trang, đều luôn nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên.
Cậu ta luôn đến rất sớm. Khi cha mẹ Triều Từ đến vào buổi sáng, dường như cậu ta đã đứng ở đó từ rất lâu, trên người phủ đầy sương lạnh.
Khuôn mặt của cậu ta trông rất trẻ, nhưng mái tóc đã điểm hoa râm, đôi mắt lại mang theo tử khí thâm trầm.
Chỉ khi nhìn vào mộ của Triều Từ, cậu ta mới lộ ra một chút đau đớn và hoài niệm.
Mỗi lần thanh niên đó nhìn thấy cha mẹ của Triều Từ từ xa, cậu ta liền rời đi. Cha mẹ của Triều Từ không có cơ hội nào để ngăn cậu ta lại.
Cha mẹ Triều Từ muốn gặp thanh niên đó.
Vì gương mặt của thanh niên trông giống với người mà con trai họ thường nhắc đến, gọi là "Tiểu Luật".
Ban đầu, con trai họ dự định sẽ mua nhà để sống cùng Tiểu Luật, cặp vợ chồng già này còn hỗ trợ thêm sáu trăm nghìn. Nhưng khi căn nhà và nội thất đã được chuẩn bị xong, nhưng con trai họ lại không còn nữa.
Họ vội vã đến thành phố S, nhưng không thể tìm thấy Tiểu Luật.
Họ đã phỏng đoán rất nhiều, nhưng cho dù hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm ra dấu vết nào về Tiểu Luật, như thể người này chưa từng tồn tại.
Thanh niên này có liên quan gì đến Tiểu Luật không?
Nhưng lần gần nhất mà họ đến gần thanh niên chỉ là nhìn nhau từ xa, cuối cùng là bóng lưng vội vã của thanh niên khi rời đi.
Mười năm sau khi Triều Từ qua đời, mảnh đất trống bên cạnh mộ cậu đã được lập bia.
Đất trống ở khu nghĩa trang này ngày càng trở nên ít ỏi, dường như đã được mua hết từ rất lâu. Nghe nói, mảnh đất bên cạnh mộ của Triều Từ đã được một người mua từ rất sớm, nhưng trong mười năm trở lại đây, nó vẫn luôn để trống.
Cho đến bây giờ.
Có một lần mẹ của Triều Từ nhìn thoáng qua tấm bia, bất giác sững người lại tại chỗ.
Bức ảnh trên tấm bia là thanh niên thường xuyên đến đây thắp hương cho Triều Từ.
Cái tên được đề dưới bức ảnh rõ ràng là "Hạ Luật".
—— Tiểu Luật?!
......
Vài ngày sau đó, có một luật sư liên lạc với cha mẹ của Triều Từ.
Luật sư nói, thanh niên tên là Hạ Luật đó đã lập di chúc. Sau khi qua đời, toàn bộ tài sản của cậu ta sẽ được để lại cho cha mẹ của Triều Từ.
Để lại một số tiền vô cùng lớn và một câu chuyện xưa mà sẽ không còn ai biết đến nữa.
《Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả - Hoàn》
Triều Từ luôn bảo hắn đừng sợ.
Nhưng thật ra ngoại trừ khoảng thời gian đầu tiên, Hạ Luật không sợ hãi.
Như Triều Từ đã nói, nếu không sợ chết, thì cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.
Hắn đã quyết định sẽ rời đi cùng với Triều Từ, nên dù sớm hay muộn cũng không có khác biệt gì lắm.
Hắn khóc chỉ vì cảm thấy đau lòng.
Mỗi lần nhìn thấy Triều Từ bị tra tấn bằng hóa trị, hắn đều cảm thấy đau lòng đến nỗi không biết làm thế nào để thể hiện ra. Chưa kịp mở miệng thì nước mắt đã tuôn rơi.
Cuối cùng, hắn không có nhiều hối tiếc.
Hắn đã cùng Triều Từ sống hết một đời, chỉ là một đời này chỉ có năm năm mà thôi.
.........
Ngoại truyện thế giới của Hạ Luật:
《Hồi 1》
Sau khi Hạ Luật diễn ra màn kịch đó với Triều Từ, mặc dù cách mà hắn xử lý không hoàn hảo, nhưng hắn thực sự đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Như là xiềng xích trên người hắn đã được nới lỏng ra, hắn nhất thời quên hết mọi chuyện, ăn chơi như điên. Thậm chí vào ngày thứ năm, hắn đã mời đám bạn lên du thuyền riêng của mình, mở một bữa tiệc cuồng nhiệt kéo dài hai ngày hai đêm.
Dù người trẻ có năng lượng đến đâu, nhưng sau hai ngày náo loạn cũng đủ để mệt mỏi. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Luật bỏ đi để lại một cảnh tượng lộn xộn trên du thuyền, rồi ngủ một giấc dài hơn mười tiếng.
Nhưng giấc ngủ này không yên.
Như là có một điều gì đó vô cùng khủng khiếp đã xảy ra, ở một nơi nào đó mà hắn không hề hay biết. Nó đã moi ra một nửa trái tim của hắn khiến nơi đó trống rỗng, đầy gió.
Hắn đã tỉnh dậy vào lúc một giờ chiều.
Hắn theo thói quen cầm lên điện thoại di động, nhưng điện thoại không còn như trước nữa, không còn những tin nhắn đầy quan tâm từ người đó nữa.
Chỉ toàn là những thông báo của ứng dụng, hắn nhìn thấy một tin tức nào đó, nói về một người đàn ông sống một mình đã chết ở trong căn phòng trọ, hai ngày sau mới được phát hiện...
Hắn có vẻ như đã đọc thấy tin tức này, nhưng cũng có vẻ như chưa đọc thấy. Bởi vì nó chỉ là một tin tức rất nhỏ trong vô số thông báo ở màn hình khóa, chỉ một cái lướt tay nhẹ đã có rất nhiều thông báo nhồi nhét vào đầu hắn.
Hắn không quan tâm, thản nhiên nhấn nút xóa, xóa tất cả những thông báo có ở đó.
Sau đó, mọi thứ diễn ra giống như những gì Hạ Luật trong thời không sau đã làm. Hắn sống tự do, vô tư, thoải mái, nhưng vài tháng sau hắn lại cảm thấy mọi thứ không có ý nghĩa gì.
Hắn đã trải qua bữa tiệc, bị người khác lấy ra túi xách mà Triều Từ đã tặng, trải qua những lần mất kiểm soát, những đêm trằn trọc lo âu không thể ngủ được và buổi sáng hôm sau thức dậy dường như không có việc gì xảy ra... Lặp lại đi lặp lại, cho đến khi hắn nhận được lời khuyên của Lâm Tự Dật.
Hắn bước xuống bậc thang, đi đến nơi Triều Từ sống.
Nhưng Hạ Luật không chờ được người, mà cuộc gọi hắn gọi đi đều bị chặn lại.
Lúc này, Hạ Luật không chờ được nữa, hắn thử tra dãy số mà hắn đã từng không thèm để ý tới... nhưng đó chỉ là một số trống.
《Hồi 2》
Số điện thoại này đã trở thành số trống, hắn hoảng sợ đến mức ngay lập tức gọi điện thoại để nhờ người điều tra về tung tích của Triều Từ.
Việc này không thể tra ra liền được. Nhưng theo lý mà nói, một người đàn ông trưởng thành mất tích một ngày cũng không có gì to tát, nhưng Hạ Luật không hiểu vì sao càng lúc lại càng cảm thấy lo lắng hơn.
Hắn tìm được số điện thoại liên hệ với chủ nhà, nhưng chủ nhà chỉ nói Triều Từ đã chuyển đi nơi khác, còn nơi nào thì không rõ.
Hạ Luật như người mất hồn mất vía cả buổi chiều, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức về Triều Từ.
Tin tức này khiến hắn rơi xuống vực thẳm.
Triều Từ đã chết hơn ba tháng trước, chết trong căn phòng trọ mà cậu vừa chuyển đến.
Hắn cúp điện thoại rồi nhìn con đường tấp nập phía trước.
Cảm xúc đầu tiên mà hắn cảm nhận được không phải là đau buồn và tuyệt vọng mà là... không tin và trống rỗng.
Giống như một trò đùa, chỉ một cuộc điện thoại và vài câu nói để nói với hắn rằng Triều Từ đã chết.
Không thể nào?
Cảm xúc không chân thật cùng với nỗi sợ hãi chôn sâu trong lòng hắn như đang cắt hắn ra thành hai nửa.
Hắn không muốn đi đến nghĩa trang của Triều Từ mà thám tử đã tra cho hắn, thay vào đó, hắn đi đến căn phòng trọ mà sau này Triều Từ đã chuyển đến.
Cho dù điều kiện có tồi tệ như thế nào, những căn nhà giá rẻ ở trung tâm thành phố S vẫn luôn đắt khách. Lâu nay, những người thuê phòng ở đây luân phiên thay đổi, nhưng chưa bao giờ vắng người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi Hạ Luật đi đến địa chỉ trước đây của Triều Từ, một tầng này gần như không có người ở.
Vì đã có người chết ở đây nên không ai dám ở lại.
Hạ Luật không biết trong đầu mình có xuất hiện suy nghĩ như vậy hay không, nhưng cho dù có thì ngay lập tức hắn cũng ép bản thân dừng lại suy nghĩ kinh khủng này.
Thám tử đã cung cấp thông tin liên lạc của chủ nhà cho hắn. Hạ Luật liền liên hệ với chủ nhà, hai người gặp nhau ở tầng dưới.
"Cậu đang tìm người thuê phòng 7-D ở tầng ba à?" Chủ nhà rõ ràng có chút khó chịu.
"Đúng vậy." Hạ Luật nhanh chóng gật đầu.
Chủ nhà cau mày, có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã nói nhiều lần rồi, cậu ta tự chết trong căn phòng đó. Tôi chỉ phát hiện lúc đi thu tiền điện nước... Mấy nhà báo các người thật phiền phức, chỉ biết đăng tới đăng lui mấy tin tức như thế này mãi."
Vì Triều Từ chết ở đó nên căn phòng không thể cho thuê, bà ấy đang phiền lòng về vấn đề này.
《Hồi 3》
Chủ nhà nói xong mới nhận ra sắc mặt của thanh niên đứng đối diện vô cùng tái nhợt.
Lúc này, bà mới nhận ra rằng người trước mặt chắc chắn không phải là phóng viên.
Nếu là phóng viên, không thể chỉ sau hai câu nói của bà mà đã bộc lộ vẻ mặt trắng bệnh như người sắp chết như vậy. Hơn nữa, với ngoại hình xuất sắc và trang phục cao cấp, người này không thể nào là một phóng viên của một tờ báo lá cải.
Có lẽ cậu ta là người thân hoặc bạn bè của người thuê phòng.
Nghĩ tới đây, nét mặt của chủ nhà không còn khó chịu nữa. Mặc dù bà cảm thấy phiền lòng về những phiền phức mà người thuê nhà này mang lại, nhưng người đứng trước mặt rõ ràng là một người có địa vị cao, bà không thể xúc phạm được.
Thật kỳ lạ. Người nọ nghèo túng đến mức phải thuê một căn phòng như thế này, nhưng lại có người thân như vậy.
"Cô còn nhớ người đó tên gì, trông như thế nào không?" Sắc mặt của Hạ Luật tái nhợt, hắn tiếp tục hỏi.
"Người đó tên là Triều... Triều Từ gì đó." Chủ nhà suy nghĩ một lúc, "Về diện mạo, so với cậu thấp hơn một chút, rất gầy, trên tai có một nốt ruồi."
Giống như có một cây búa vô hình từ trong lời nói của bà ấy, đập mạnh vào trái tim của Hạ Luật.
Hắn đau đớn đến mức không thể đứng vững, ngồi xổm xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Chủ nhà bị hắn làm cho giật mình.
"Cậu, cậu không sao chứ?" Chủ nhà hỏi hắn.
Sau một khoảng thời gian dài, bà mới nghe người đó nói: "Cháu có thể đi xem căn phòng trước đây anh ấy thuê được không?"
......
Chủ nhà dẫn hắn đi đến căn phòng trước đây mà Triều Từ đã thuê.
Bà cảm thấy nơi có người chết hơi rùng rợn, nên không dám đi vào trong, chỉ đứng đợi ở bên ngoài.
Khoảng một giờ sau, bà thấy chàng trai trẻ bước ra khỏi phòng.
Đôi mắt của chàng trai đỏ bừng, thậm chí có chút sưng, rõ ràng là cậu ta đã khóc ở trong đó.
Nhìn bộ dáng của cậu ta bây giờ, bà có cảm giác ngay cả đi đứng còn không vững được.
《Hồi 4》
Phòng trọ chật chội đến mức khiến Hạ Luật không dám tin, thậm chí trên sàn nhà còn rơi rải những viên thuốc. Trước khi đi, chủ nhà đã nói với hắn rằng khi bà phát hiện ra Triều Từ, cậu đang nằm trên sàn, cả cơ thể cứng ngắc, thuốc văng ra khắp nơi.
Sau khi xác Triều Từ được chuyển đi, chủ nhà cảm thấy nơi này rất rùng rợn nên không dám vào dọn dẹp.
Hạ Luật quỳ xuống nhìn những viên thuốc rơi trên sàn đã ngả sang màu vàng. Hắn nhặt từng viên thuốc lên, dường như có thể nhìn thấy Triều Từ đang rất đau đớn, cố gắng lấy thuốc ra, nhưng cơ thể của cậu đã đến giới hạn, cuối cùng mất hết sức lực mà ngã xuống đất. Cậu trong căn phòng cho thuê chỉ có mình cậu, tuyệt vọng chờ đợi cái chết.
Hắn cảm thấy cơn lạnh lẽo lan tràn khắp cả người, tim hắn như bị xé nát, nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân đừng suy nghĩ về nó nữa.
Sau khi hắn rời khỏi căn phòng trọ đó, chủ nhà đã đóng cửa lại.
Tại sao Triều Từ lại ở đây? Cho dù tiền lương và tài sản của cậu không đáng là gì ở trong mắt của Hạ Luật, nhưng hắn cũng biết hoàn cảnh của cậu không đến nỗi phải sống ở đây. Mức lương khoảng hai mươi nghìn mỗi tháng là một mức lương cao ngay cả khi ở thành phố S hoa lệ này. Chẳng lẽ gia đình Triều Từ đã xảy ra chuyện gì, hay là có chuyện gì khác sao?
Sau khi cảm xúc kinh hãi và đau buồn qua đi, câu hỏi này luôn gõ vào trong lòng Hạ Luật.
Hắn không kìm lòng được mà hỏi chủ nhà: "Điều kiện của anh ấy rất tốt, tại sao anh ấy lại sống ở đây? Cô có biết lý do không?"
"Làm sao tôi biết được?" Chủ nhà cảm thấy hơi khó chịu, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, "Nhưng cậu ta có nói hình như là để dành tiền... mua nhà tân hôn gì gì đó?"
Mua nhà tân hôn.
Các thám tử mà Hạ Luật thuê đã gửi kết quả và tài liệu điều tra cho hắn, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua là biết sau khi Triều Từ chia tay với hắn, cậu không hề quen ai khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà cậu đã chuyển đến đây vào cuối năm ngoái, vậy nên việc cậu đang để dành tiền mua nhà cho ai... không cần nói cũng biết.
《Hồi 5》
Hôm đó, Hạ Luật đến nghĩa trang của Triều Từ.
Hắn ngồi trước ngôi mộ của Triều Từ rất lâu, ban đêm bảo vệ đến đuổi người đi nhưng hắn không chịu rời đi. Hai người cứ mãi giằng co với nhau, cuối cùng cấp dưới của Hạ Luật phải đến để thuyết phục bảo vệ. Bảo vệ chỉ đành mắt nhắm mắt mở, cho phép kẻ điên này ở lại đây.
Hắn đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn nhớ đến sự khó xử của người đó khi mua đồ cho hắn, nhớ lại màn kịch ở Vãn Hương đã diễn cho người đó xem, nhưng người đó vẫn tiếp tục đi tìm hắn, trong đôi mắt không có sự thất vọng, chỉ có sự dịu dàng và lo lắng.
Hắn nhớ đến những ngày tháng ở bên cạnh Triều Từ. Hắn từng nghĩ rằng mình chỉ đang chơi trò chơi, nhưng thực ra hắn đã hoàn toàn thua cuộc trong cái gọi là trò chơi này.
Hạ Luật không kiềm chế được mà đặt mình vào vị trí của Triều Từ, đặt mình vào vị trí của người đã bị hắn làm tổn thương.
Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng lại là một người hiếm có trên thế gian này. Anh ấy không có gì cả, nhưng muốn đem tất cả những gì mà anh ấy có dành tặng cho mình.
Anh ấy vì mua nhà mà cố gắng tiết kiệm, sống trong căn phòng chật hẹp đến như vậy, nhưng mình lại xin tiền để mua đồ xa xỉ, lúc đó anh ấy đang nghĩ gì?
Khi mình và Lâm Tự Dật đóng kịch với nhau, khiến anh ấy nghĩ rằng mình đang bán thân vì tiền, lúc đó anh ấy đang nghĩ gì?
Hạ Luật nhắm mắt lại, khi hắn mở mắt ra, trước mặt hắn chỉ là một khung cảnh tĩnh lặng.
Tại sao một người tốt như Triều Từ lại gặp phải một kẻ cặn bã như mình?
《Hồi 6》
Mỗi năm, cha mẹ Triều Từ đều đến thành phố S để viếng mộ.
Đây là đứa con trai duy nhất của họ, từng là niềm tự hào của họ, nhưng đã chết lặng lẽ ở thành phố lớn này, chỉ khi chết được vài ngày mới có người phát hiện ra.
Mỗi lần vợ chồng già nghĩ đến điều này, họ đều cảm thấy đau lòng khôn nguôi.
Nhưng không biết từ khi nào, họ nhận ra rằng mỗi lần họ đến nghĩa trang, đều luôn nhìn thấy bóng dáng của một thanh niên.
Cậu ta luôn đến rất sớm. Khi cha mẹ Triều Từ đến vào buổi sáng, dường như cậu ta đã đứng ở đó từ rất lâu, trên người phủ đầy sương lạnh.
Khuôn mặt của cậu ta trông rất trẻ, nhưng mái tóc đã điểm hoa râm, đôi mắt lại mang theo tử khí thâm trầm.
Chỉ khi nhìn vào mộ của Triều Từ, cậu ta mới lộ ra một chút đau đớn và hoài niệm.
Mỗi lần thanh niên đó nhìn thấy cha mẹ của Triều Từ từ xa, cậu ta liền rời đi. Cha mẹ của Triều Từ không có cơ hội nào để ngăn cậu ta lại.
Cha mẹ Triều Từ muốn gặp thanh niên đó.
Vì gương mặt của thanh niên trông giống với người mà con trai họ thường nhắc đến, gọi là "Tiểu Luật".
Ban đầu, con trai họ dự định sẽ mua nhà để sống cùng Tiểu Luật, cặp vợ chồng già này còn hỗ trợ thêm sáu trăm nghìn. Nhưng khi căn nhà và nội thất đã được chuẩn bị xong, nhưng con trai họ lại không còn nữa.
Họ vội vã đến thành phố S, nhưng không thể tìm thấy Tiểu Luật.
Họ đã phỏng đoán rất nhiều, nhưng cho dù hỏi thăm khắp nơi cũng không tìm ra dấu vết nào về Tiểu Luật, như thể người này chưa từng tồn tại.
Thanh niên này có liên quan gì đến Tiểu Luật không?
Nhưng lần gần nhất mà họ đến gần thanh niên chỉ là nhìn nhau từ xa, cuối cùng là bóng lưng vội vã của thanh niên khi rời đi.
Mười năm sau khi Triều Từ qua đời, mảnh đất trống bên cạnh mộ cậu đã được lập bia.
Đất trống ở khu nghĩa trang này ngày càng trở nên ít ỏi, dường như đã được mua hết từ rất lâu. Nghe nói, mảnh đất bên cạnh mộ của Triều Từ đã được một người mua từ rất sớm, nhưng trong mười năm trở lại đây, nó vẫn luôn để trống.
Cho đến bây giờ.
Có một lần mẹ của Triều Từ nhìn thoáng qua tấm bia, bất giác sững người lại tại chỗ.
Bức ảnh trên tấm bia là thanh niên thường xuyên đến đây thắp hương cho Triều Từ.
Cái tên được đề dưới bức ảnh rõ ràng là "Hạ Luật".
—— Tiểu Luật?!
......
Vài ngày sau đó, có một luật sư liên lạc với cha mẹ của Triều Từ.
Luật sư nói, thanh niên tên là Hạ Luật đó đã lập di chúc. Sau khi qua đời, toàn bộ tài sản của cậu ta sẽ được để lại cho cha mẹ của Triều Từ.
Để lại một số tiền vô cùng lớn và một câu chuyện xưa mà sẽ không còn ai biết đến nữa.
《Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả - Hoàn》
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro