Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Cậu sai tôi cũn...
2024-11-19 02:50:04
Chương 150: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (3)
Lúc này, những học sinh cấp ba chưa thành niên đã uống một ít bia hoặc rượu vang, có chút say. Bên kia, một số người đang vui đùa, gần như không có ai chú ý đến việc Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn rời đi.
Nhưng Triều Từ không uống nhiều rượu, sự chú ý của cậu không thể kiểm soát được mà cứ luôn tập trung vào Triệu Dịch. Tuy cậu không dám nhìn thẳng trực diện, nhưng vẫn dùng khóe mắt của mình liếc nhìn họ, nên đã nhìn thấy hai người họ đi ra ngoài.
Vẻ mặt của cậu cứng lại, một lúc sau cậu cũng chậm rãi đi theo họ ra ngoài.
Cậu biết hành động như vậy là không tốt, không chỉ tò mò về sự riêng tư của họ mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân —— Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, trái tim của cậu càng trở nên khó chịu hơn, nhưng Triều Từ vẫn muốn theo sau bọn họ giống như đang tự hành hạ chính mình.
Nơi ở tại khu trượt tuyết không chỉ được trang trí sang trọng mà còn có rất nhiều cây cối xung quanh. Dưới chân ngọn núi tuyết, có một hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy, bao quanh nó là một rừng cây tuyết tùng rộng lớn. Trong khoảng thời gian này, thậm chí còn có thể nhìn thấy được nhiều động vật quý hiếm thấp thoáng trong khu rừng.
Mùi nhựa thông vương vấn trên chóp mũi, Triều Từ nhìn thấy hai người đang đứng dưới tán thông ven hồ. Họ đứng cạnh nhau nhưng không phải đối diện nhau, mà đang cùng nhau nhìn ra phía hồ hoặc là dãy núi tuyết ở phía xa xa.
Rõ ràng họ đã trò chuyện được một lúc.
Triều Từ bước đến gần, dừng lại ở một góc khuất cách họ khoảng mười mét để có thể nghe rõ cuộc nói chuyện hơn.
"Bọn họ nói kẻ ngốc cũng có thể hiểu được tâm ý của tớ." Giọng nói của Nam Tiểu Cẩn thật ngọt ngào và dịu dàng, còn pha lẫn một chút lo lắng.
"Đừng nghe họ nói linh tinh, họ chỉ đang trêu chọc thôi." Triệu Dịch nói.
Triều Từ: "......"
Con gái người ta đang cố gắng lấy hết can đảm để tỏ tình với nhà ngươi! Nhưng nhà ngươi lại phá hoại tất cả, chưa gì cuộc nói chuyện đã sắp đi vào ngõ cụt mất rồi.
Cậu chịu đựng sự đau đớn đang nở rộ ở trong lòng, vẫn cố gắng tìm kiếm niềm vui trong sự đau đớn ấy.
Nam Tiểu Cẩn hiển nhiên cũng sửng sốt, một lát sau, cô ấy lại nói: "Bọn họ không có trêu chọc, thực sự tớ đã thể hiện rất rõ ràng."
"Cậu có biết bọn họ nói "tâm ý của tớ" là có ý gì không?"
Triệu Dịch không trả lời ngay.
Trong sự im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió từ những ngọn núi cao chót vót phủ đầy tuyết trắng. Cơn gió trở nên dịu dàng hơn khi lướt qua những ngọn đồi thoai thoải, cuối cùng thổi xuống mặt hồ làm gợn lên những đợt sóng nhỏ lăn tăn, mang theo mùi nhựa thông phảng phất.
Mỗi phút giây yên tĩnh trôi qua, trái tim của cả ba người đều như bị bóp chặt.
"Tớ..." Thật lâu sau, Triệu Dịch mới lên tiếng: "Tớ biết."
Triều Từ cố gắng hết sức không quan tâm đến trái tim gần như bị xẻ ra làm đôi của mình, thậm chí cậu còn cố gắng gượng cười ở trong lòng: Thằng ngốc, cuối cùng cũng không để cho con gái người ta phải làm hết!
Sau đó, rừng thông lại trở nên yên tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng sột soạt của những động vật nhỏ đang chạy trên những cây thông ở trong rừng.
Haiz, vừa mới khen nó có tiến bộ, tại sao không biết tận dụng thời cơ mà tiến tới!
"Vậy cậu có thích tớ không? Cậu có sẵn lòng đáp lại tớ không?"
Nam Tiểu Cẩn dũng cảm hơn Triều Từ nghĩ, hoặc là cô ấy đã chịu đựng đủ sự ngột ngạt này.
Cô quay sang ngước nhìn Triệu Dịch.
Cô ấy rất nhỏ nhắn, không biết có cao đến 1m6 hay không. Khi đứng bên cạnh Triệu Dịch cao 1m85, cô ấy chỉ mới đến cổ của hắn.
Triệu Dịch cũng chậm rãi quay sang, nhìn cô gái dễ thương ở bên cạnh.
"Ừ."
Chỉ là một câu trả lời đơn giản, nhưng lúc này Nam Tiểu Cẩn lại phấn khích và ngạc nhiên vô cùng.
Cô ấy kiễng chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào lên khuôn mặt của Triệu Dịch.
Dưới chân núi tuyết, bầu trời đêm trong vắt không một gợn mây, chỉ có những vì sao lấp lánh như dải ngân hà và vầng trăng sáng như gương, là một nụ hôn bất ngờ của cô gái dũng cảm và một chàng trai mất cảnh giác.
Đẹp như một bức tranh, như một giấc mơ, như một bản hòa âm êm dịu.
Triệu Dịch hơi giật mình.
Còn đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn lại đỏ lên.
Cô cố gắng giả vờ như không quan tâm, nhưng không thể kiềm chế được mà vuốt nhẹ đôi mắt của mình, cười nói, "Theo đuổi cậu thật khó, bọn họ đã khuyên tớ đừng ngốc nghếch như vậy... nhưng cuối cùng tớ vẫn may mắn."
Triệu Dịch mím môi, cảm thấy hơi có lỗi.
"Xin lỗi cậu, tớ chỉ không ngờ lại nhanh đến như vậy."
Hắn có cảm tình với Nam Tiểu Cẩn, nhưng lại không có mong muốn phải ở bên nhau ngay lập tức. Theo suy nghĩ của hắn, mọi thứ nên diễn ra một cách tự nhiên, tiến triển dần dần. Nếu thực sự muốn ở bên nhau, hắn nghĩ đó sẽ là một thời điểm phù hợp và hắn sẽ thổ lộ ra.
Những chàng trai và cô gái ở tuổi mới lớn thường khao khát có tình yêu, có lẽ một phần lớn là cần được sự yêu thương và cần có người quan tâm. Nhưng Triệu Dịch lại không thiếu những thứ này, nên trông hắn có vẻ chậm hiểu trong chuyện tình cảm... hoặc nói đúng hơn là "thản nhiên".
Thật ra hắn cũng biết rằng, một cô gái nhút nhát như Nam Tiểu Cẩn lại sẵn lòng gửi ảnh ở trong game, rủ đi chơi vào ngày đầu tiên sau khi gửi ảnh và thường xuyên đến tìm hắn... có thể thấy, đối với cô ấy, điểm khởi đầu của mối quan hệ này không phải là ngày mà họ tiết lộ danh tính với nhau.
Mà là rất lâu, rất lâu về trước.
Bình chứa tình yêu của Triệu Dịch chỉ mới đi được một nửa, nhưng bình chứa tình yêu của Nam Tiểu Cẩn đã tràn đầy từ lâu lắm rồi.
"Tớ biết tình cảm của tớ dành cho cậu, nó lớn hơn rất nhiều so với tình cảm của cậu dành cho tớ..." Trong đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn ngân ngấn đầy nước mắt, nhưng khóe miệng lại cong lên, "Nhưng không sao, tớ chỉ cần một chút là đủ rồi."
Tớ sẽ từ từ chỉ cho cậu, cùng nhau bước đi từng bước một.
Triệu Dịch dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô.
Hắn cởi áo khoác, khoác lên vai Nam Tiểu Cẩn.
"Đã khuya lắm rồi, nơi này càng lúc càng lạnh, để tớ đưa cậu trở về." Triệu Dịch nói.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, Triều Từ quay người lại, dựa lưng trên một thân cây tùng lớn rồi trượt xuống từ từ.
Đêm đó, cậu mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu là một cô gái, lớn lên cùng với Triệu Dịch từ nhỏ. Tình cảm nảy mầm vào lúc học cấp hai và tỏ tình với nhau vào lúc học cấp ba. Hai người cùng nhau thi đỗ vào cùng một trường đại học, sau đó nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Trong giấc mơ, họ dần già đi, cuối cùng là hình ảnh hai người đang ôm nhau ở trên một thảm cỏ xanh ngát, xa xa là con cháu của họ.
Trong làn gió mang theo hương hoa và tiếng vui đùa của con cháu, họ nhắm mắt mãi mãi ở bên nhau.
Họ đã qua đời, nhưng Triều Từ vẫn muốn tiếp tục giấc mơ.
Cậu không tỉnh dậy, nhưng cuối cùng cậu nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cậu nhìn hai người đang ôm nhau, nhẹ giọng nỉ non theo: Em bằng lòng kết thúc cuộc đời vào khoảnh khắc này.
............
Ngày hôm sau, tin tức về chuyện Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đang quen nhau đã đến tai mọi người.
Nam Tiểu Cẩn nép vào lòng Triệu Dịch trong sự trêu chọc và vui đùa ầm ĩ của các thiếu gia và tiểu thư.
Triều Từ giấu mình trong đám đông, thầm thở dài: Đúng vậy, cô ấy là một cô gái thông minh.
Triệu Dịch là một người rất thú vị. Hắn rất biết cách bắt kịp thời đại, không có gì là hắn không thích chơi, như là chơi game, trượt tuyết, nhảy dù, dù lượn... thậm chí là đạp xe leo núi.
Nhưng nếu nói hắn hiện đại, thì ở một số khía cạnh nào đó, hắn lại lạc hậu đến đáng sợ. Hắn không quan tâm đến những tin tức giải trí ở trên mạng, cũng không giống như người khác thích đăng chuyện yêu đương của mình lên mạng xã hội.
Do đó, sau một đêm, hắn và Nam Tiểu Cẩn không có bất cứ bài đăng nào trên mạng xã hội.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người lại biết về mối quan hệ của họ.
Đương nhiên, Triệu Dịch không bao giờ nói với ai cả.
Chẳng qua chỉ là chiêu trò của cô gái đó thôi...
Nếu bỏ qua cảm giác đắng cay trong lòng, Triều Từ thậm chí còn đánh giá cao và tán thưởng điều đó.
Việc để mọi người xung quanh biết về mối quan hệ của họ, đối với một mối quan hệ vẫn còn khá mong manh này, thì nó rất có lợi và không hề có hại gì.
Khi từ Thụy Sĩ trở về, các thiếu gia và tiểu thư mồm rộng này liền vội vàng loan tin. Trong một thời gian ngắn, hầu hết mọi người trong trường, chỉ cần không phải là người sống chậm quá mức, đều biết đến chuyện Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đang hẹn hò.
Nam Tiểu Cẩn thông minh và dũng cảm hơn so với những gì Triều Từ đã nghĩ.
Dẫn đi chơi, trải qua những kỷ niệm đáng nhớ vào các dịp đặc biệt, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau vào những thời điểm thích hợp... Những chuyện đơn giản tưởng chừng như người bình thường đều biết, nhưng Nam Tiểu Cẩn lại chỉ cho Triệu Dịch từng bước một.
Cô đã dạy cho Triệu Dịch - một người chậm chạp về mặt tình cảm - từng chút một để trở thành một người bạn trai lý tưởng.
Bằng sự dịu dàng, yêu mến và sự kiên nhẫn không giới hạn, cô đã nhìn thấy bình chứa tình yêu của Triệu Dịch đang dần dần đầy lên.
Chớp mắt, họ đã bước vào học kỳ cuối cùng của năm cấp ba.
Trong ký túc xá, Triều Từ đang lật những cuốn sách liên quan đến tiếng Latin, còn Triệu Dịch đang viết viết vẽ vẽ trên sách toán.
Khung cảnh này trông có vẻ bình thường nhưng lại cực kỳ hiếm gặp, bởi vì trước đây Triệu Dịch không bao giờ học bài trong ký túc xá. Việc ngủ và chơi game là sự tôn trọng lớn nhất mà hắn dành cho ký túc xá.
Tất nhiên, bây giờ hắn cũng không hề học.
Hắn cầm sách toán không phải là để nghiên cứu giải bài tập ra sao, mà chỉ để nghiên cứu làm cách nào có thể giảng cho Nam Tiểu Cẩn hiểu được những kiến thức này.
Với thành tích của Nam Tiểu Cẩn, nếu so sánh với các trường đại học xếp hạng thấp hơn hệ thống 985* thì không có vấn đề gì, nhưng khi so với khối của bọn họ, cô chỉ đứng được đâu đó ở top 100.
Muốn thi vào cùng một trường đại học với Triệu Dịch là một hy vọng rất mong manh.
Tuy Nam Tiểu Cẩn không nói ra, nhưng gần đây cô thật sự đang cố gắng học tập rất chăm chỉ. Nhưng thành thật mà nói, đây đã là thành tích tốt nhất của cô, lúc này mỗi bước tiến đều giống như một bức tường cao không thể vượt qua.
Mà Triệu Dịch cũng không nói gì, nhưng hắn luôn cầm sách toán ở trong ký túc xá.
----------------------
*Hệ thống 985: gồm các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc có chất lượng dạy học cũng như cơ sở hạ tầng tốt tầm cỡ quốc tế, nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển, như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc, v.v...
Lúc này, những học sinh cấp ba chưa thành niên đã uống một ít bia hoặc rượu vang, có chút say. Bên kia, một số người đang vui đùa, gần như không có ai chú ý đến việc Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn rời đi.
Nhưng Triều Từ không uống nhiều rượu, sự chú ý của cậu không thể kiểm soát được mà cứ luôn tập trung vào Triệu Dịch. Tuy cậu không dám nhìn thẳng trực diện, nhưng vẫn dùng khóe mắt của mình liếc nhìn họ, nên đã nhìn thấy hai người họ đi ra ngoài.
Vẻ mặt của cậu cứng lại, một lúc sau cậu cũng chậm rãi đi theo họ ra ngoài.
Cậu biết hành động như vậy là không tốt, không chỉ tò mò về sự riêng tư của họ mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân —— Mỗi khi nhìn thấy cảnh này, trái tim của cậu càng trở nên khó chịu hơn, nhưng Triều Từ vẫn muốn theo sau bọn họ giống như đang tự hành hạ chính mình.
Nơi ở tại khu trượt tuyết không chỉ được trang trí sang trọng mà còn có rất nhiều cây cối xung quanh. Dưới chân ngọn núi tuyết, có một hồ nước trong vắt nhìn thấy đáy, bao quanh nó là một rừng cây tuyết tùng rộng lớn. Trong khoảng thời gian này, thậm chí còn có thể nhìn thấy được nhiều động vật quý hiếm thấp thoáng trong khu rừng.
Mùi nhựa thông vương vấn trên chóp mũi, Triều Từ nhìn thấy hai người đang đứng dưới tán thông ven hồ. Họ đứng cạnh nhau nhưng không phải đối diện nhau, mà đang cùng nhau nhìn ra phía hồ hoặc là dãy núi tuyết ở phía xa xa.
Rõ ràng họ đã trò chuyện được một lúc.
Triều Từ bước đến gần, dừng lại ở một góc khuất cách họ khoảng mười mét để có thể nghe rõ cuộc nói chuyện hơn.
"Bọn họ nói kẻ ngốc cũng có thể hiểu được tâm ý của tớ." Giọng nói của Nam Tiểu Cẩn thật ngọt ngào và dịu dàng, còn pha lẫn một chút lo lắng.
"Đừng nghe họ nói linh tinh, họ chỉ đang trêu chọc thôi." Triệu Dịch nói.
Triều Từ: "......"
Con gái người ta đang cố gắng lấy hết can đảm để tỏ tình với nhà ngươi! Nhưng nhà ngươi lại phá hoại tất cả, chưa gì cuộc nói chuyện đã sắp đi vào ngõ cụt mất rồi.
Cậu chịu đựng sự đau đớn đang nở rộ ở trong lòng, vẫn cố gắng tìm kiếm niềm vui trong sự đau đớn ấy.
Nam Tiểu Cẩn hiển nhiên cũng sửng sốt, một lát sau, cô ấy lại nói: "Bọn họ không có trêu chọc, thực sự tớ đã thể hiện rất rõ ràng."
"Cậu có biết bọn họ nói "tâm ý của tớ" là có ý gì không?"
Triệu Dịch không trả lời ngay.
Trong sự im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió từ những ngọn núi cao chót vót phủ đầy tuyết trắng. Cơn gió trở nên dịu dàng hơn khi lướt qua những ngọn đồi thoai thoải, cuối cùng thổi xuống mặt hồ làm gợn lên những đợt sóng nhỏ lăn tăn, mang theo mùi nhựa thông phảng phất.
Mỗi phút giây yên tĩnh trôi qua, trái tim của cả ba người đều như bị bóp chặt.
"Tớ..." Thật lâu sau, Triệu Dịch mới lên tiếng: "Tớ biết."
Triều Từ cố gắng hết sức không quan tâm đến trái tim gần như bị xẻ ra làm đôi của mình, thậm chí cậu còn cố gắng gượng cười ở trong lòng: Thằng ngốc, cuối cùng cũng không để cho con gái người ta phải làm hết!
Sau đó, rừng thông lại trở nên yên tĩnh.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng sột soạt của những động vật nhỏ đang chạy trên những cây thông ở trong rừng.
Haiz, vừa mới khen nó có tiến bộ, tại sao không biết tận dụng thời cơ mà tiến tới!
"Vậy cậu có thích tớ không? Cậu có sẵn lòng đáp lại tớ không?"
Nam Tiểu Cẩn dũng cảm hơn Triều Từ nghĩ, hoặc là cô ấy đã chịu đựng đủ sự ngột ngạt này.
Cô quay sang ngước nhìn Triệu Dịch.
Cô ấy rất nhỏ nhắn, không biết có cao đến 1m6 hay không. Khi đứng bên cạnh Triệu Dịch cao 1m85, cô ấy chỉ mới đến cổ của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Dịch cũng chậm rãi quay sang, nhìn cô gái dễ thương ở bên cạnh.
"Ừ."
Chỉ là một câu trả lời đơn giản, nhưng lúc này Nam Tiểu Cẩn lại phấn khích và ngạc nhiên vô cùng.
Cô ấy kiễng chân lên, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào lên khuôn mặt của Triệu Dịch.
Dưới chân núi tuyết, bầu trời đêm trong vắt không một gợn mây, chỉ có những vì sao lấp lánh như dải ngân hà và vầng trăng sáng như gương, là một nụ hôn bất ngờ của cô gái dũng cảm và một chàng trai mất cảnh giác.
Đẹp như một bức tranh, như một giấc mơ, như một bản hòa âm êm dịu.
Triệu Dịch hơi giật mình.
Còn đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn lại đỏ lên.
Cô cố gắng giả vờ như không quan tâm, nhưng không thể kiềm chế được mà vuốt nhẹ đôi mắt của mình, cười nói, "Theo đuổi cậu thật khó, bọn họ đã khuyên tớ đừng ngốc nghếch như vậy... nhưng cuối cùng tớ vẫn may mắn."
Triệu Dịch mím môi, cảm thấy hơi có lỗi.
"Xin lỗi cậu, tớ chỉ không ngờ lại nhanh đến như vậy."
Hắn có cảm tình với Nam Tiểu Cẩn, nhưng lại không có mong muốn phải ở bên nhau ngay lập tức. Theo suy nghĩ của hắn, mọi thứ nên diễn ra một cách tự nhiên, tiến triển dần dần. Nếu thực sự muốn ở bên nhau, hắn nghĩ đó sẽ là một thời điểm phù hợp và hắn sẽ thổ lộ ra.
Những chàng trai và cô gái ở tuổi mới lớn thường khao khát có tình yêu, có lẽ một phần lớn là cần được sự yêu thương và cần có người quan tâm. Nhưng Triệu Dịch lại không thiếu những thứ này, nên trông hắn có vẻ chậm hiểu trong chuyện tình cảm... hoặc nói đúng hơn là "thản nhiên".
Thật ra hắn cũng biết rằng, một cô gái nhút nhát như Nam Tiểu Cẩn lại sẵn lòng gửi ảnh ở trong game, rủ đi chơi vào ngày đầu tiên sau khi gửi ảnh và thường xuyên đến tìm hắn... có thể thấy, đối với cô ấy, điểm khởi đầu của mối quan hệ này không phải là ngày mà họ tiết lộ danh tính với nhau.
Mà là rất lâu, rất lâu về trước.
Bình chứa tình yêu của Triệu Dịch chỉ mới đi được một nửa, nhưng bình chứa tình yêu của Nam Tiểu Cẩn đã tràn đầy từ lâu lắm rồi.
"Tớ biết tình cảm của tớ dành cho cậu, nó lớn hơn rất nhiều so với tình cảm của cậu dành cho tớ..." Trong đôi mắt của Nam Tiểu Cẩn ngân ngấn đầy nước mắt, nhưng khóe miệng lại cong lên, "Nhưng không sao, tớ chỉ cần một chút là đủ rồi."
Tớ sẽ từ từ chỉ cho cậu, cùng nhau bước đi từng bước một.
Triệu Dịch dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cô.
Hắn cởi áo khoác, khoác lên vai Nam Tiểu Cẩn.
"Đã khuya lắm rồi, nơi này càng lúc càng lạnh, để tớ đưa cậu trở về." Triệu Dịch nói.
Khi nghe thấy tiếng bước chân của hai người rời đi, Triều Từ quay người lại, dựa lưng trên một thân cây tùng lớn rồi trượt xuống từ từ.
Đêm đó, cậu mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cậu là một cô gái, lớn lên cùng với Triệu Dịch từ nhỏ. Tình cảm nảy mầm vào lúc học cấp hai và tỏ tình với nhau vào lúc học cấp ba. Hai người cùng nhau thi đỗ vào cùng một trường đại học, sau đó nắm tay nhau bước vào lễ đường.
Trong giấc mơ, họ dần già đi, cuối cùng là hình ảnh hai người đang ôm nhau ở trên một thảm cỏ xanh ngát, xa xa là con cháu của họ.
Trong làn gió mang theo hương hoa và tiếng vui đùa của con cháu, họ nhắm mắt mãi mãi ở bên nhau.
Họ đã qua đời, nhưng Triều Từ vẫn muốn tiếp tục giấc mơ.
Cậu không tỉnh dậy, nhưng cuối cùng cậu nhận ra rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cậu nhìn hai người đang ôm nhau, nhẹ giọng nỉ non theo: Em bằng lòng kết thúc cuộc đời vào khoảnh khắc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
............
Ngày hôm sau, tin tức về chuyện Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đang quen nhau đã đến tai mọi người.
Nam Tiểu Cẩn nép vào lòng Triệu Dịch trong sự trêu chọc và vui đùa ầm ĩ của các thiếu gia và tiểu thư.
Triều Từ giấu mình trong đám đông, thầm thở dài: Đúng vậy, cô ấy là một cô gái thông minh.
Triệu Dịch là một người rất thú vị. Hắn rất biết cách bắt kịp thời đại, không có gì là hắn không thích chơi, như là chơi game, trượt tuyết, nhảy dù, dù lượn... thậm chí là đạp xe leo núi.
Nhưng nếu nói hắn hiện đại, thì ở một số khía cạnh nào đó, hắn lại lạc hậu đến đáng sợ. Hắn không quan tâm đến những tin tức giải trí ở trên mạng, cũng không giống như người khác thích đăng chuyện yêu đương của mình lên mạng xã hội.
Do đó, sau một đêm, hắn và Nam Tiểu Cẩn không có bất cứ bài đăng nào trên mạng xã hội.
Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người lại biết về mối quan hệ của họ.
Đương nhiên, Triệu Dịch không bao giờ nói với ai cả.
Chẳng qua chỉ là chiêu trò của cô gái đó thôi...
Nếu bỏ qua cảm giác đắng cay trong lòng, Triều Từ thậm chí còn đánh giá cao và tán thưởng điều đó.
Việc để mọi người xung quanh biết về mối quan hệ của họ, đối với một mối quan hệ vẫn còn khá mong manh này, thì nó rất có lợi và không hề có hại gì.
Khi từ Thụy Sĩ trở về, các thiếu gia và tiểu thư mồm rộng này liền vội vàng loan tin. Trong một thời gian ngắn, hầu hết mọi người trong trường, chỉ cần không phải là người sống chậm quá mức, đều biết đến chuyện Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn đang hẹn hò.
Nam Tiểu Cẩn thông minh và dũng cảm hơn so với những gì Triều Từ đã nghĩ.
Dẫn đi chơi, trải qua những kỷ niệm đáng nhớ vào các dịp đặc biệt, nắm tay, ôm nhau, hôn nhau vào những thời điểm thích hợp... Những chuyện đơn giản tưởng chừng như người bình thường đều biết, nhưng Nam Tiểu Cẩn lại chỉ cho Triệu Dịch từng bước một.
Cô đã dạy cho Triệu Dịch - một người chậm chạp về mặt tình cảm - từng chút một để trở thành một người bạn trai lý tưởng.
Bằng sự dịu dàng, yêu mến và sự kiên nhẫn không giới hạn, cô đã nhìn thấy bình chứa tình yêu của Triệu Dịch đang dần dần đầy lên.
Chớp mắt, họ đã bước vào học kỳ cuối cùng của năm cấp ba.
Trong ký túc xá, Triều Từ đang lật những cuốn sách liên quan đến tiếng Latin, còn Triệu Dịch đang viết viết vẽ vẽ trên sách toán.
Khung cảnh này trông có vẻ bình thường nhưng lại cực kỳ hiếm gặp, bởi vì trước đây Triệu Dịch không bao giờ học bài trong ký túc xá. Việc ngủ và chơi game là sự tôn trọng lớn nhất mà hắn dành cho ký túc xá.
Tất nhiên, bây giờ hắn cũng không hề học.
Hắn cầm sách toán không phải là để nghiên cứu giải bài tập ra sao, mà chỉ để nghiên cứu làm cách nào có thể giảng cho Nam Tiểu Cẩn hiểu được những kiến thức này.
Với thành tích của Nam Tiểu Cẩn, nếu so sánh với các trường đại học xếp hạng thấp hơn hệ thống 985* thì không có vấn đề gì, nhưng khi so với khối của bọn họ, cô chỉ đứng được đâu đó ở top 100.
Muốn thi vào cùng một trường đại học với Triệu Dịch là một hy vọng rất mong manh.
Tuy Nam Tiểu Cẩn không nói ra, nhưng gần đây cô thật sự đang cố gắng học tập rất chăm chỉ. Nhưng thành thật mà nói, đây đã là thành tích tốt nhất của cô, lúc này mỗi bước tiến đều giống như một bức tường cao không thể vượt qua.
Mà Triệu Dịch cũng không nói gì, nhưng hắn luôn cầm sách toán ở trong ký túc xá.
----------------------
*Hệ thống 985: gồm các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc có chất lượng dạy học cũng như cơ sở hạ tầng tốt tầm cỡ quốc tế, nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển, như Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, Đại học Khoa học Kỹ thuật Trung Quốc, v.v...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro