Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Cậu sai tôi cũn...
2024-11-19 02:50:04
Chương 172: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (25)
Hắn đứng ngơ ngác tại chỗ trong mấy giây, nhìn thấy cặp đôi đó đang cười nói rồi đi xa dần. Hắn không kiềm lòng được mà chạy nhanh đến, trực tiếp nắm bả vai của Triều Từ.
Bước chân của Triều Từ dừng lại, cậu ngoảnh đầu nhìn hắn.
Khi nhìn thấy người đến, nụ cười nhẹ đang treo trên môi của cậu như bị đóng băng.
Thậm chí đầu ngón tay còn bắt đầu run lên không kiểm soát được.
"Triệu Dịch..." Cậu vô thức gọi: "Sao cậu lại ở đây?"
Sắc mặt của Triệu Dịch khó coi: "Tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng. Hai tháng qua cậu đã đi đâu? Cậu nghĩ cậu lừa gạt tôi đi làm đề tài nghiên cứu thì có thể giấu tôi được bao lâu?"
Những câu hỏi dồn dập của hắn khiến cho khuôn mặt hơi ửng hồng vì được choàng khăn ấm áp của Triều Từ trở nên nhợt nhạt.
"Tôi..." Cậu muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.
Cậu không muốn nói cho Triệu Dịch biết về chuyện tự tử và việc điều trị trầm cảm của mình. Nếu không, cậu không cần phải nhờ người khác nói dối rằng cậu đang làm nghiên cứu, cũng không cần phải để Đàn Liệt ngăn cản cuộc điều tra của Triệu Dịch.
Trước đây, đôi khi Triều Từ rất muốn chạy đến và nói với Triệu Dịch rằng: hãy ở lại với tôi, nếu không tôi không thể sống nổi.
Nếu cậu làm như vậy, có lẽ Triệu Dịch sẽ đồng ý ở lại với cậu, dù rằng hắn không hề thích cậu. Nhưng Triều Từ biết mình chiếm một vị trí quan trọng ở trong lòng hắn, nếu cậu lấy mạng sống của mình để mặc cả, chắn chắn hắn sẽ chấp nhận.
Nhưng mỗi khi suy nghĩ này lóe lên, chỉ trong một giây tiếp theo, lý trí của Triều Từ sẽ ngăn cản cậu, không để cho cậu nghĩ đến kế hoạch đáng sợ này nữa.
Thậm chí cậu còn không muốn bẻ cong Triệu Dịch, chứ đừng nói đến dùng tính mạng của mình để ép buộc hắn. Làm như vậy thì tình cảm có thể kéo dài được bao lâu? Rồi cậu chỉ có thể nơm nớp lo sợ như đang đi trên băng mỏng mà thôi.
Bởi vậy, ngay cả khi tinh thần của Triều Từ đã đến giới hạn, cậu cũng không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Triệu Dịch.
Sự suy sụp và thất vọng của cậu không phải do lỗi của Triệu Dịch, là do cậu hy vọng quá nhiều, tham lam quá nhiều, và Triệu Dịch cũng không có nghĩa vụ phải làm gì cho cậu.
Cậu bị bệnh, nhưng tại sao lại để Triệu Dịch phải dùng cả cuộc đời của mình để cứu chữa cho cậu?
Quá tham lam, quá không biết điều.
Triều Từ biết rõ những điều này. Tuổi thơ bất hạnh đã khiến cậu trưởng thành, hiểu chuyện quá sớm. Nhưng dù lý trí của cậu hiểu tất cả, nhưng cảm xúc của cậu vẫn bước vào một vòng tròn luẩn quẩn. Vòng tròn này ngày càng co lại, cuối cùng đẩy cậu vào đường cùng.
Triều Từ đã mường tượng rất nhiều lần về cái chết của mình.
Cậu ước gì mình có thể chết ngay trong giây phút tiếp theo.
Tốt nhất là nên đột ngột biến mất, để không ai nhận ra, không ai cảm thấy buồn bã về cái chết của cậu.
Nhưng thế giới này thật phi lý, nó không thể dung túng mạng sống của một người, cũng không cho người ta có quyền được chết một cách dễ dàng. Cậu chỉ có thể vật lộn đến giây phút cuối cùng, để rồi chết đi trong đau đớn nhất.
Sau đó, ngay lúc cậu sắp được giải thoát lại cứu cậu - nếu phải gọi cái này là "cứu" - cho cậu một chút hy vọng, khiến cậu vùng vẫy tiếp tục chịu đựng.
Triệu Dịch nhìn Triều Từ không nói gì, tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, đôi mắt của hắn hơi đỏ lên: "Cậu vẫn luôn ở bên cạnh anh ta có phải không?"
"Mẹ nó, hai tháng rồi không nói với ai, lại ở bên cạnh thằng Tây khốn kiếp này!" Giọng hắn bỗng trở nên kích động.
Triều Từ chỉ im lặng nhìn hắn, cũng không phủ nhận.
Cậu cũng cảm thấy Triệu Dịch hôm nay có vẻ lạ lùng, bộc phát cảm xúc quá mức. Nhưng suy nghĩ lại, có lẽ là do cậu đã âm thầm biến mất hai tháng, bày ra nhiều cách để đánh lạc hướng Triệu Dịch, còn để Đàn Liệt ngăn cản hắn... Dù cậu và Triệu Dịch trước đây đã tránh mặt nhau vì một số vấn đề, nhưng từ góc nhìn của Triệu Dịch, một người bạn thân không thể tách rời hơn mười năm lại làm như vậy, quả thực rất quá đáng.
Cậu không hề biết rằng tâm lý của Triệu Dịch vào lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, máu trong người hắn sôi lên sùng sục, hắn tức giận đến mức muốn đánh Đàn Liệt một trận.
Đúng vậy, việc Triều Từ đang đứng tại sân bay này có nghĩa là trong suốt thời gian qua cậu vẫn luôn ở thành phố B. Nhưng Triệu Dịch lại mất rất nhiều công sức để điều tra, điều này thật vô lý. Chắc chắn chính thằng Tây khốn kiếp này đã đứng sau mọi chuyện!
Trong khi Triều Từ biết hết mọi chuyện lại không muốn nói gì với hắn.
Nghĩ đến việc mình đã vất vả tìm kiếm cậu như một kẻ điên suốt hơn một tuần, nhưng Triều Từ lại vui vẻ với Đàn Liệt ở đây, hai người còn sắp đi đến nước D cùng nhau —— Nước D, đó chẳng phải là căn cứ của thằng Tây này sao!
Định làm gì? Hai người định cùng nhau cao chạy xa bay à?
"Cậu đến nước D với anh ta để làm gì? Định gặp bố mẹ để ra mắt ư?" Đôi mắt của hắn như chim ưng, quắc lên nhìn Triều Từ.
Triều Từ vẫn im lặng.
Cậu không muốn nói cậu đến nước D chỉ để kiểm tra sức khỏe, mà hơn nữa quan hệ giữa cậu và Đàn Liệt cũng chưa đến mức đó.
Chỉ là cậu cho rằng để Triệu Dịch nghĩ như vậy cũng tốt.
Một khi ra đi, cậu không biết khi nào sẽ quay lại. Có lẽ cậu sẽ không chịu đựng được và không bao giờ trở lại nữa.
Triệu Dịch khó chịu trước thái độ không nói gì của Triều Từ, hắn quát lên: "Mẹ nó, cậu nói gì đi chứ! Biến mất hai tháng rồi bị câm luôn à?!"
Đàn Liệt ở bên cạnh, kéo lấy tay của Triều Từ.
Anh rất bất mãn với thái độ của Triệu Dịch, bản thân hắn không biết gì cả mà dám nổi giận với cậu như vậy. Anh chỉ muốn lao tới đấm cho hắn một phát.
Thằng khốn này thì biết cái gì?!
Nếu đêm hôm đó anh không đi tìm Triều Từ, chắc chắn bây giờ Triều Từ không còn tồn tại trên thế gian này nữa! Vậy mà hắn dám đứng ở đây để nói ra những lời nực cười này!
Nhưng anh chỉ có thể kiềm chế, tay anh bóp chặt đến mức nổi lên những đường gân xanh. Tuy nhiên, bàn tay kia đang nắm lấy tay của Triều Từ thì vẫn khống chế để không làm đau cậu.
Vấn đề của Triệu Dịch nên để Triều Từ tự quyết định.
"Đúng như cậu nghĩ." Triều Từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Triệu Dịch, chậm rãi nói.
Triệu Dịch sửng sốt.
Thực sự đó chỉ là phỏng đoán của hắn, đều là những lời phỏng đoán tồi tệ nhất thốt ra trong cơn tức giận. Nhưng khi Triều Từ đích thân nói cho hắn biết rằng tất cả đều là sự thật... hắn lại cảm thấy không thể tin nổi.
Làm sao có thể, Triều Từ rõ ràng thích hắn.
Không, không phải là thích, mà là yêu.
Làm sao tình yêu sâu nặng đến thế lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?
Mà cách đây chỉ mới vài ngày, hắn vừa nhận ra tình cảm của mình đối với Triều Từ.
Trước mắt hắn như phủ kín một màu đỏ tươi: "Cậu thích anh ta? Không phải cậu nói rằng cậu yêu tôi sao? Trong mấy ngày qua, tôi đã đi tìm cậu muốn phát điên, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu tới mức nào không?!"
"Mẹ nó, tôi vừa mới nhận ra mình cũng thích cậu, thì cậu lại quay đầu nói với tôi, cậu đã thích người khác?!"
Khi hắn nói ra câu này, Triều Từ nãy giờ vẫn còn bình tĩnh chợt ngây ngẩn cả người.
"Cậu nói... gì vậy?" Cậu hỏi bằng chất giọng khô khốc.
Khi nhìn thấy sắc mặt của Triều Từ như vậy, Triệu Dịch cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn nói chậm rãi từng câu từng chữ: "Tôi nói lúc đó là do tôi ngu ngốc, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu rồi."
Đôi đồng từ màu hổ phách của cậu dường như bị thấm mực.
Lúc này, Đàn Liệt cũng rất bất ngờ và vô cùng căng thẳng.
Suốt nhiều năm qua, Triệu Dịch là người mà Triều Từ luôn hằng mong ước nhưng không có được. Bây giờ, Triệu Dịch lại trực tiếp nói ra mong ước của Triều Từ, khiến Đàn Liệt không thế nào đo đếm được giờ phút này trong lòng Triều Từ rung động đến mức nào.
Trước mắt, ở bên cạnh Triệu Dịch quả thực là một điều tuyệt vời đối với Triều Từ.
Triều Từ đã đặt toàn bộ chấp niệm của mình vào người thanh niên trước mặt...
Nhưng bệnh tình của Triều Từ khó khăn lắm mới có tiến triển. Các bác sĩ đang điều trị cho Triều Từ biết rõ về tình trạng của cậu, cũng biết sự quan trọng của Triệu Dịch đối với cậu. Nhưng các bác sĩ không khuyến khích Triều Từ ở bên cạnh Triệu Dịch, ngay cả khi Triệu Dịch thích cậu.
Bởi vì, Triều Từ bị bệnh, để hai người ở bên nhau chỉ đem lại cho cậu sự thỏa mãn trong thời gian ngắn, sự thật là cậu đang uống rượu độc để làm dịu cơn khát.
Suy nghĩ hiện tại của Triều Từ là bệnh hoạn và cực đoan, nếu Triệu Dịch ở bên cạnh Triều Từ mà không hề biết gì, rất dễ gây tổn thương lẫn nhau, đưa mọi thứ sang một chiều hướng khác.
Mà Triều Từ bây giờ không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa.
Chưa kể, trong thâm tâm của anh, anh cũng không muốn Triều Từ ở bên cạnh người khác.
Anh nắm chặt tay Triều Từ thêm một chút.
Như muốn thể hiện lập trường của mình, đồng thời cũng để lại quyền lựa chọn lớn nhất cho Triều Từ.
Triều Từ phải mất một lúc lâu mới hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Triệu Dịch.
Phản ứng đầu tiên trong nội tâm của cậu là vui mừng khôn xiết.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Triệu Dịch tự thừa nhận rằng hắn thích cậu!
Cậu chưa bao giờ mơ tới điều tuyệt vời như vậy.
Nhưng khi cậu cảm nhận được lực nắm trên cổ tay mình, thậm chí còn cảm thấy một chút ẩm ướt, đó là lòng bàn tay của Đàn Liệt đang đổ mồ hôi lạnh, khiến cậu chợt tỉnh táo trở lại.
Mọi chuyện... đã tới nước này rồi.
Cậu nghiến răng, gần như dùng hết sức lực cả đời này, cúi đầu xuống để nói.
"Tôi không còn thích cậu nữa."
"Triệu Dịch, đây có lẽ chỉ là tình cảm nhất thời của cậu mà thôi. Tiểu Cẩn đã trở lại, cô ấy rất tốt, cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt..."
Chỉ cần nghĩ đến việc Nam Tiểu Cẩn đã quay về, cậu cảm thấy lòng mình đau xót đến mức không thể chịu được.
Có lẽ Triệu Dịch tạm thời không thể chấp nhận cuộc sống khi không có cậu, bởi hơn mười năm qua, họ chưa bao giờ phải chịu sự chia xa như vậy.
Hắn đứng ngơ ngác tại chỗ trong mấy giây, nhìn thấy cặp đôi đó đang cười nói rồi đi xa dần. Hắn không kiềm lòng được mà chạy nhanh đến, trực tiếp nắm bả vai của Triều Từ.
Bước chân của Triều Từ dừng lại, cậu ngoảnh đầu nhìn hắn.
Khi nhìn thấy người đến, nụ cười nhẹ đang treo trên môi của cậu như bị đóng băng.
Thậm chí đầu ngón tay còn bắt đầu run lên không kiểm soát được.
"Triệu Dịch..." Cậu vô thức gọi: "Sao cậu lại ở đây?"
Sắc mặt của Triệu Dịch khó coi: "Tôi phải hỏi cậu câu này mới đúng. Hai tháng qua cậu đã đi đâu? Cậu nghĩ cậu lừa gạt tôi đi làm đề tài nghiên cứu thì có thể giấu tôi được bao lâu?"
Những câu hỏi dồn dập của hắn khiến cho khuôn mặt hơi ửng hồng vì được choàng khăn ấm áp của Triều Từ trở nên nhợt nhạt.
"Tôi..." Cậu muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì.
Cậu không muốn nói cho Triệu Dịch biết về chuyện tự tử và việc điều trị trầm cảm của mình. Nếu không, cậu không cần phải nhờ người khác nói dối rằng cậu đang làm nghiên cứu, cũng không cần phải để Đàn Liệt ngăn cản cuộc điều tra của Triệu Dịch.
Trước đây, đôi khi Triều Từ rất muốn chạy đến và nói với Triệu Dịch rằng: hãy ở lại với tôi, nếu không tôi không thể sống nổi.
Nếu cậu làm như vậy, có lẽ Triệu Dịch sẽ đồng ý ở lại với cậu, dù rằng hắn không hề thích cậu. Nhưng Triều Từ biết mình chiếm một vị trí quan trọng ở trong lòng hắn, nếu cậu lấy mạng sống của mình để mặc cả, chắn chắn hắn sẽ chấp nhận.
Nhưng mỗi khi suy nghĩ này lóe lên, chỉ trong một giây tiếp theo, lý trí của Triều Từ sẽ ngăn cản cậu, không để cho cậu nghĩ đến kế hoạch đáng sợ này nữa.
Thậm chí cậu còn không muốn bẻ cong Triệu Dịch, chứ đừng nói đến dùng tính mạng của mình để ép buộc hắn. Làm như vậy thì tình cảm có thể kéo dài được bao lâu? Rồi cậu chỉ có thể nơm nớp lo sợ như đang đi trên băng mỏng mà thôi.
Bởi vậy, ngay cả khi tinh thần của Triều Từ đã đến giới hạn, cậu cũng không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước mặt Triệu Dịch.
Sự suy sụp và thất vọng của cậu không phải do lỗi của Triệu Dịch, là do cậu hy vọng quá nhiều, tham lam quá nhiều, và Triệu Dịch cũng không có nghĩa vụ phải làm gì cho cậu.
Cậu bị bệnh, nhưng tại sao lại để Triệu Dịch phải dùng cả cuộc đời của mình để cứu chữa cho cậu?
Quá tham lam, quá không biết điều.
Triều Từ biết rõ những điều này. Tuổi thơ bất hạnh đã khiến cậu trưởng thành, hiểu chuyện quá sớm. Nhưng dù lý trí của cậu hiểu tất cả, nhưng cảm xúc của cậu vẫn bước vào một vòng tròn luẩn quẩn. Vòng tròn này ngày càng co lại, cuối cùng đẩy cậu vào đường cùng.
Triều Từ đã mường tượng rất nhiều lần về cái chết của mình.
Cậu ước gì mình có thể chết ngay trong giây phút tiếp theo.
Tốt nhất là nên đột ngột biến mất, để không ai nhận ra, không ai cảm thấy buồn bã về cái chết của cậu.
Nhưng thế giới này thật phi lý, nó không thể dung túng mạng sống của một người, cũng không cho người ta có quyền được chết một cách dễ dàng. Cậu chỉ có thể vật lộn đến giây phút cuối cùng, để rồi chết đi trong đau đớn nhất.
Sau đó, ngay lúc cậu sắp được giải thoát lại cứu cậu - nếu phải gọi cái này là "cứu" - cho cậu một chút hy vọng, khiến cậu vùng vẫy tiếp tục chịu đựng.
Triệu Dịch nhìn Triều Từ không nói gì, tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, đôi mắt của hắn hơi đỏ lên: "Cậu vẫn luôn ở bên cạnh anh ta có phải không?"
"Mẹ nó, hai tháng rồi không nói với ai, lại ở bên cạnh thằng Tây khốn kiếp này!" Giọng hắn bỗng trở nên kích động.
Triều Từ chỉ im lặng nhìn hắn, cũng không phủ nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cũng cảm thấy Triệu Dịch hôm nay có vẻ lạ lùng, bộc phát cảm xúc quá mức. Nhưng suy nghĩ lại, có lẽ là do cậu đã âm thầm biến mất hai tháng, bày ra nhiều cách để đánh lạc hướng Triệu Dịch, còn để Đàn Liệt ngăn cản hắn... Dù cậu và Triệu Dịch trước đây đã tránh mặt nhau vì một số vấn đề, nhưng từ góc nhìn của Triệu Dịch, một người bạn thân không thể tách rời hơn mười năm lại làm như vậy, quả thực rất quá đáng.
Cậu không hề biết rằng tâm lý của Triệu Dịch vào lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, máu trong người hắn sôi lên sùng sục, hắn tức giận đến mức muốn đánh Đàn Liệt một trận.
Đúng vậy, việc Triều Từ đang đứng tại sân bay này có nghĩa là trong suốt thời gian qua cậu vẫn luôn ở thành phố B. Nhưng Triệu Dịch lại mất rất nhiều công sức để điều tra, điều này thật vô lý. Chắc chắn chính thằng Tây khốn kiếp này đã đứng sau mọi chuyện!
Trong khi Triều Từ biết hết mọi chuyện lại không muốn nói gì với hắn.
Nghĩ đến việc mình đã vất vả tìm kiếm cậu như một kẻ điên suốt hơn một tuần, nhưng Triều Từ lại vui vẻ với Đàn Liệt ở đây, hai người còn sắp đi đến nước D cùng nhau —— Nước D, đó chẳng phải là căn cứ của thằng Tây này sao!
Định làm gì? Hai người định cùng nhau cao chạy xa bay à?
"Cậu đến nước D với anh ta để làm gì? Định gặp bố mẹ để ra mắt ư?" Đôi mắt của hắn như chim ưng, quắc lên nhìn Triều Từ.
Triều Từ vẫn im lặng.
Cậu không muốn nói cậu đến nước D chỉ để kiểm tra sức khỏe, mà hơn nữa quan hệ giữa cậu và Đàn Liệt cũng chưa đến mức đó.
Chỉ là cậu cho rằng để Triệu Dịch nghĩ như vậy cũng tốt.
Một khi ra đi, cậu không biết khi nào sẽ quay lại. Có lẽ cậu sẽ không chịu đựng được và không bao giờ trở lại nữa.
Triệu Dịch khó chịu trước thái độ không nói gì của Triều Từ, hắn quát lên: "Mẹ nó, cậu nói gì đi chứ! Biến mất hai tháng rồi bị câm luôn à?!"
Đàn Liệt ở bên cạnh, kéo lấy tay của Triều Từ.
Anh rất bất mãn với thái độ của Triệu Dịch, bản thân hắn không biết gì cả mà dám nổi giận với cậu như vậy. Anh chỉ muốn lao tới đấm cho hắn một phát.
Thằng khốn này thì biết cái gì?!
Nếu đêm hôm đó anh không đi tìm Triều Từ, chắc chắn bây giờ Triều Từ không còn tồn tại trên thế gian này nữa! Vậy mà hắn dám đứng ở đây để nói ra những lời nực cười này!
Nhưng anh chỉ có thể kiềm chế, tay anh bóp chặt đến mức nổi lên những đường gân xanh. Tuy nhiên, bàn tay kia đang nắm lấy tay của Triều Từ thì vẫn khống chế để không làm đau cậu.
Vấn đề của Triệu Dịch nên để Triều Từ tự quyết định.
"Đúng như cậu nghĩ." Triều Từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Triệu Dịch, chậm rãi nói.
Triệu Dịch sửng sốt.
Thực sự đó chỉ là phỏng đoán của hắn, đều là những lời phỏng đoán tồi tệ nhất thốt ra trong cơn tức giận. Nhưng khi Triều Từ đích thân nói cho hắn biết rằng tất cả đều là sự thật... hắn lại cảm thấy không thể tin nổi.
Làm sao có thể, Triều Từ rõ ràng thích hắn.
Không, không phải là thích, mà là yêu.
Làm sao tình yêu sâu nặng đến thế lại có thể thay đổi đột ngột như vậy?
Mà cách đây chỉ mới vài ngày, hắn vừa nhận ra tình cảm của mình đối với Triều Từ.
Trước mắt hắn như phủ kín một màu đỏ tươi: "Cậu thích anh ta? Không phải cậu nói rằng cậu yêu tôi sao? Trong mấy ngày qua, tôi đã đi tìm cậu muốn phát điên, cậu có biết tôi lo lắng cho cậu tới mức nào không?!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ nó, tôi vừa mới nhận ra mình cũng thích cậu, thì cậu lại quay đầu nói với tôi, cậu đã thích người khác?!"
Khi hắn nói ra câu này, Triều Từ nãy giờ vẫn còn bình tĩnh chợt ngây ngẩn cả người.
"Cậu nói... gì vậy?" Cậu hỏi bằng chất giọng khô khốc.
Khi nhìn thấy sắc mặt của Triều Từ như vậy, Triệu Dịch cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn nói chậm rãi từng câu từng chữ: "Tôi nói lúc đó là do tôi ngu ngốc, thật ra tôi đã thích cậu từ lâu rồi."
Đôi đồng từ màu hổ phách của cậu dường như bị thấm mực.
Lúc này, Đàn Liệt cũng rất bất ngờ và vô cùng căng thẳng.
Suốt nhiều năm qua, Triệu Dịch là người mà Triều Từ luôn hằng mong ước nhưng không có được. Bây giờ, Triệu Dịch lại trực tiếp nói ra mong ước của Triều Từ, khiến Đàn Liệt không thế nào đo đếm được giờ phút này trong lòng Triều Từ rung động đến mức nào.
Trước mắt, ở bên cạnh Triệu Dịch quả thực là một điều tuyệt vời đối với Triều Từ.
Triều Từ đã đặt toàn bộ chấp niệm của mình vào người thanh niên trước mặt...
Nhưng bệnh tình của Triều Từ khó khăn lắm mới có tiến triển. Các bác sĩ đang điều trị cho Triều Từ biết rõ về tình trạng của cậu, cũng biết sự quan trọng của Triệu Dịch đối với cậu. Nhưng các bác sĩ không khuyến khích Triều Từ ở bên cạnh Triệu Dịch, ngay cả khi Triệu Dịch thích cậu.
Bởi vì, Triều Từ bị bệnh, để hai người ở bên nhau chỉ đem lại cho cậu sự thỏa mãn trong thời gian ngắn, sự thật là cậu đang uống rượu độc để làm dịu cơn khát.
Suy nghĩ hiện tại của Triều Từ là bệnh hoạn và cực đoan, nếu Triệu Dịch ở bên cạnh Triều Từ mà không hề biết gì, rất dễ gây tổn thương lẫn nhau, đưa mọi thứ sang một chiều hướng khác.
Mà Triều Từ bây giờ không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa.
Chưa kể, trong thâm tâm của anh, anh cũng không muốn Triều Từ ở bên cạnh người khác.
Anh nắm chặt tay Triều Từ thêm một chút.
Như muốn thể hiện lập trường của mình, đồng thời cũng để lại quyền lựa chọn lớn nhất cho Triều Từ.
Triều Từ phải mất một lúc lâu mới hiểu hết ý nghĩa trong lời nói của Triệu Dịch.
Phản ứng đầu tiên trong nội tâm của cậu là vui mừng khôn xiết.
Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, Triệu Dịch tự thừa nhận rằng hắn thích cậu!
Cậu chưa bao giờ mơ tới điều tuyệt vời như vậy.
Nhưng khi cậu cảm nhận được lực nắm trên cổ tay mình, thậm chí còn cảm thấy một chút ẩm ướt, đó là lòng bàn tay của Đàn Liệt đang đổ mồ hôi lạnh, khiến cậu chợt tỉnh táo trở lại.
Mọi chuyện... đã tới nước này rồi.
Cậu nghiến răng, gần như dùng hết sức lực cả đời này, cúi đầu xuống để nói.
"Tôi không còn thích cậu nữa."
"Triệu Dịch, đây có lẽ chỉ là tình cảm nhất thời của cậu mà thôi. Tiểu Cẩn đã trở lại, cô ấy rất tốt, cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt..."
Chỉ cần nghĩ đến việc Nam Tiểu Cẩn đã quay về, cậu cảm thấy lòng mình đau xót đến mức không thể chịu được.
Có lẽ Triệu Dịch tạm thời không thể chấp nhận cuộc sống khi không có cậu, bởi hơn mười năm qua, họ chưa bao giờ phải chịu sự chia xa như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro