Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Mơ Màng Đuổi Th...
2024-11-19 02:50:04
"Tôi còn tưởng rằng người đó là anh." Giọng nói của Triều Từ càng lúc càng nhẹ.
Lâm Tranh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Triều Từ, ánh mắt của hắn dường như đã bị đóng băng.
Nó đông cứng lại thành viên pha lê màu xanh lục, từ bên trong viên pha lê đó lại có những vết nứt không ngừng kéo dài ra.
"Nói đến đây chắc anh cũng hiểu rồi." Triều Từ cười mỉa mai, ở trong lòng còn mang theo một cảm xúc giống như báo thù, "Nhưng tôi lại lầm tưởng rằng người đó là anh, lầm tưởng suốt tám năm."
"Sau này tôi mới biết người đó không phải là anh, mà là Lâm Kỳ."
"Anh ấy đã cứu tôi. Nhưng tôi lại nhầm lẫn anh với anh ấy, uổng phí tám năm."
Trước đây, Triều Từ không muốn nói về điều này. Ngoài việc lo sợ sẽ làm Lâm Tranh tức giận, cậu còn cảm thấy việc này vô cùng mất mặt. Cậu đã nhầm lẫn Lâm Tranh với Lâm Kỳ, yêu nhầm người suốt tám năm, như vậy liệu có công bằng với Lâm Tranh hay không? Triều Từ là một người rất hiền lành, người khác có thể gây ra một trăm lỗi lầm với cậu, nhưng bản thân cậu lại cảm thấy áy náy, không thể bù đắp được lỗi lầm của mình.
Hết chuyện này rồi đến chuyện khác, cho đến bây giờ khi nằm trên chiếc giường bệnh, sau khi vừa đối mặt với lằn ranh sống chết, cuối cùng cậu cũng nảy sinh một nỗi oán hận đối với Lâm Tranh.
Lâm Tranh phải mất một lúc mới tiếp nhận được sự thật này.
Dù trong tiềm thức hắn không muốn tin vào điều này, nhưng hắn không thể kéo dài thêm thời gian để hiểu rõ nó.
Tất nhiên hắn vẫn còn nhớ rõ, Lâm Kỳ đã đến gặp hắn vào tám năm trước vì chuyện tang lễ của mẹ, đó cũng là lần duy nhất Lâm Kỳ trở về nước trong tám năm qua. Thời gian hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Nếu hắn thực sự cứu Triều Từ trong con hẻm nhỏ và đưa cậu đến phòng khám, thì chắc chắn hắn phải nhớ rõ.
Vậy nên...
Hắn đã từng nghĩ rằng trong suốt tám năm qua, Triều Từ rất yêu hắn, nhưng thật ra cậu đã nhận nhầm hắn thành một người khác.
—— Nhầm thành em trai của hắn.
Giờ đây, sự thật đã được phơi bày, cậu đã biết người cứu cậu khi đó là Lâm Kỳ, liền chuyển hướng sang theo đuổi Lâm Kỳ ngay lập tức, bày tỏ tình cảm mãnh liệt với Lâm Kỳ!
Ánh mắt của Lâm Tranh dần trở nên u tối, hình ảnh như đang dừng lại ở khoảnh khắc vô cùng đáng sợ này.
"Nó chỉ cứu em một lần, em lại nhớ nó đến tận bây giờ."Lâm Tranh từ từ tiến lại gần Triều Từ, tiếng giày da đạp lên sàn đá cẩm thạch không lớn, nhưng lại là âm thanh duy nhất trong căn phòng này.
Từng tiếng cộp cộp vang lên theo mỗi bước chân.
Cuối cùng, hắn đứng yên trước giường Triều Từ, cúi xuống nhìn cậu.
Giống như tối hôm đó, khi hắn nhấn ly rượu vào Triều Từ từ trên cao.
Mà biểu cảm của hắn lúc này lại càng đáng sợ hơn, như chuẩn bị phát điên bất cứ lúc nào, nhưng hắn đang kiềm nén sự điên cuồng của mình lại.
Chỉ bằng một tờ giấy mỏng manh.
Và con thú dữ đó sắp sửa xé rách để thoát ra ngoài.
"Vậy còn anh thì sao?" Hắn hỏi với giọng điệu điềm tĩnh.
Giọng nói của hắn rất hay giống như tiếng đàn Cello, đẹp đẽ và êm dịu. Nhưng giờ đây, cổ họng như bị nghẹn lại, dường như có vô số cơn bão đang ẩn giấu ở bên trong.
"Em yêu anh tám năm, chúng ta ở bên nhau hai năm, những thứ này không thể so sánh được với đêm tám năm trước em gặp Lâm Kỳ sao? Tất cả đều là giả dối phải không?!"
Giọng hắn từ trầm rồi đến cao, vì sự tức giận quá mức mà hai bên thái dương còn nổi lên gân xanh, khuôn mặt trở nên méo mó.
Nhưng Triều Từ không bị Lâm Tranh dọa sợ.
Cậu chỉ mỉm cười, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Tám năm của chúng ta như thế nào, không phải trong lòng anh rất rõ sao?"
"Nó chẳng là gì cả." Cậu thở dài nói, sau đó giọng nói dần trở nên lạnh lùng, "Lâm Tranh, tám năm này anh có tư cách gì nói chuyện với tôi?"
"Anh mới là người hưởng lợi từ tám năm này —— Có thể nói như vậy, chỉ có tôi là quá đặt nặng vào nó. Còn với anh, trong suốt tám năm qua, tôi chỉ là một con chó trung thành theo đuổi anh, không có gì đáng kể cả, có cũng được mà không có cũng chẳng sao." Cậu nói, "Nhưng dù thế, anh cũng không thể dùng tám năm này để trách móc tôi. Không cần nói tám năm đó, chỉ nói hai năm chúng ta ở bên nhau, anh biết anh đã làm tổn thương tôi biết bao lần chưa?"
Lâm Tranh mím môi, nhìn chằm chằm vào Triều Từ.
Lúc này, nếu hắn vẫn còn tỉnh táo, hắn sẽ có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Triều Từ. Trong suốt hai năm họ ở bên nhau, ban đầu hắn chỉ coi Triều Từ như một món hàng, gọi cậu khi cần, đuổi cậu khi chán. Thậm chí khi hắn đã yêu Triều Từ, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện tình cảm, không muốn thừa nhận, nghĩ rằng tình cảm giữa hắn và cậu chưa tốt đến mức đó. Sau đó, hắn còn muốn cưới người khác, để Triều Từ trở thành người tình không danh không phận suốt cả cuộc đời.
Nhưng bây giờ hắn đã bị cơn giận dữ lấn át hoàn toàn.
"Vậy nên em chưa từng yêu tôi." Hắn nhìn chằm chằm Triều Từ, gằn từng chữ một, "Em chỉ coi tôi là Lâm Kỳ mà thôi."
Triều Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng thực ra không phải như vậy.
Triều Từ vốn dĩ rất nặng tình. Dù cho Lâm Tranh và người đã cứu Triều Từ không phải cùng một người, nhưng Triều Từ đã thực sự yêu hắn tám năm, không thể không có tình cảm với hắn.
Nhưng tất cả đã bị nghiền nát.
Không còn gì nữa.
"Được, được lắm, Triều Từ." Hắn rất muốn cười to lên.
Nhưng những lời này lại khẽ đến mức chỉ còn lại tiếng thở, giống như từ trong cổ họng và kẽ răng cố gắng thoát ra.
Triều Từ biết hắn đã tức giận.
"Vậy thì sao?" Hắn ngưng lại một chút, sau đó lời nói trở nên tàn nhẫn, "Triều Từ, tại sao bây giờ em lại nói những điều này với tôi?"
"Tôi sẽ không để em trở về, cũng sẽ không còn ôm em nữa. Em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, ở đó cho đến chết."
Hắn nói xong, không để ý tới người đang nằm trên giường bệnh, cũng không quan tâm đến bát cháo đổ đầy sàn, đóng sầm cửa và rời khỏi.
............
Sau đó, Lâm Tranh không đến nữa.
Triều Từ biết rõ, nếu người đàn ông này trước đây vẫn còn một chút tình cảm với cậu, thì bây giờ đã bị cậu chọc giận hoàn toàn.
Với tính tình kiêu ngạo của hắn, sẽ không bao giờ coi trọng một người như cậu - một người đã xem hắn thành một bản sao của người khác.
Như vậy cũng tốt.
Triều Từ vùi mình vào trong chiếc chăn không có mùi hương nào.
Cậu ở trong phòng bệnh nửa tháng.
Về điểm này, Lâm Tranh không đối xử tệ với cậu, mặc dù hắn không bước chân vào nơi này nữa, nhưng vẫn có các y tá đến chăm sóc sinh hoạt và ăn uống của Triều Từ hàng ngày.
Nhưng chỉ như vậy thôi.
Khi bệnh viện thông báo rằng cậu có thể xuất viện, các y tá đã giúp cậu làm thủ tục. Cậu vừa bước xuống bậc thềm của bệnh viện liền nhìn thấy mấy người ăn mặc như vệ sĩ đi về phía mình.
"Cậu Triều, xin mời đi theo chúng tôi." Người đi đầu nói.
"Lâm Tranh bảo các anh đến đón tôi sao?" Triều Từ thản nhiên hỏi.
"Đúng vậy. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi."
Triều Từ gật đầu, đi lên xe cùng những người này.
Trên đường đi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Đang đi tới Ngọc Phỉ Hoa Phủ phải không?"
"Không phải." Tiểu Trần nói, "Là Cẩm Tú Danh Uyển."
"Ồ." Triều Từ gật đầu, không biết vì sao cảm thấy có chút buồn cười.
Chắc là Lâm Tranh không muốn để cậu ở lại Ngọc Phỉ Hoa Phủ nữa, hiện tại chỉ tạm thời tìm một nơi ở khác cho cậu, giam giữ cậu ở đó. Không tới gặp cậu, cũng không để cậu đi.
Cậu biết đây là sự trả thù của Lâm Tranh.
Nhưng đối với Triều Từ, điều đó đã không còn quan trọng nữa, cậu đã từ bỏ những ảo tưởng đó từ lâu rồi.
Cẩm Tú Danh Uyển cũng là chung cư cao cấp, vị trí đẹp, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh, nhưng so với Ngọc Phỉ Hoa Phủ vẫn kém hơn một chút, hơn nữa còn cách Ngọc Phỉ Hoa Phủ và Minh Vũ khá xa.
Ngày thứ hai sau khi Triều Từ ở trong căn hộ này, cậu đọc được một tin tức.
Đó là tin tức về một họa sĩ nổi tiếng ở nước ngoài bị vu oan về việc sao chép tranh, đã được xác minh là vô tội.
Lượng truy cập của tin tức này không nhiều, dù sao ở trong nước không có nhiều người biết về Lâm Kỳ.
Nhưng Triều Từ đọc từng chữ, xem từng đoạn video của tin tức này, đọc rất kỹ từng bình luận ủng hộ Lâm Kỳ ở bên dưới.
Lâm Kỳ không quan tâm đến những lời đàm tiếu trên mạng, không để ý đến những lời phỉ báng, lời vu cáo và chỉ trích.
Nhưng Triều Từ quan tâm, cậu là một người rất nhạy cảm, đối mặt với việc người mình yêu thương bị người khác vu khống, mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều do bản thân cậu, cậu không thể phớt lờ được.
Cậu đọc xong hàng trăm bình luận. Sau đó, cậu tìm hiểu trên mạng suốt cả đêm để có thể vượt qua tường lửa, truy cập vào mạng của nước ngoài. Cậu tìm kiếm tất cả các thông tin về việc Lâm Kỳ được minh oan.
Cậu đọc từng tin tức có thể tìm thấy được cho đến khi bình minh, nhưng cậu vẫn không hề biết mệt, đọc suốt những thông tin, bài viết và bình luận đó.
Cậu bỗng dưng cảm thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi nào.
Cho dù Lâm Kỳ hận cậu, oán trách cậu hay gì đi nữa.
Ít nhất, mọi thứ của Lâm Kỳ đã dần dần quay trở lại đúng vị trí của nó.
Cậu không đáng để Lâm Kỳ từ bỏ tất cả, phải chịu đựng vô số những lời đàm tiếu này.
Lâm Kỳ nên như thế này, thu hút sự chú ý của mọi người, làm một đứa con cưng của trời.
............
Nhưng Lâm Tranh không hề bình tĩnh như Triều Từ đã nghĩ.
Suốt nửa tháng qua, hắn gần như không có được một giấc ngủ ngon.
Mỗi khi tới buổi tối, khi hắn nhắm mắt lại, hắn luôn nhớ về hai năm chung sống cùng với Triều Từ.
Triều Từ muốn trông thấy hắn nhiều hơn, cũng lo lắng hắn tăng ca quá nhiều mà mệt mỏi, nhưng cậu lại không dám nói ra. Chỉ có thể mỗi đêm ở trong phòng khách, bật một cái đèn nhỏ không đủ sáng, gục lên gục xuống chờ đợi hắn quay về.
Triều Từ biết dạ dày của hắn không tốt, mặc dù Lâm Tranh không quan tâm nhưng Triều Từ lại rất quan tâm đến điều này, luôn cố gắng tìm cách để hắn ăn ngon hơn, đều đặn hơn.
Trước đây Lâm Tranh thường xuyên bị đau dạ dày, nhưng từ khi ở bên Triều Từ, hắn cảm thấy không còn cảm giác đau đớn như trước nữa. Bởi vì mỗi khi đêm khuya dạ dày đau, Triều Từ sẽ đặt bàn tay ấm áp lên bụng của hắn, khi tay lạnh cậu lại tiếp tục xoa, lặp đi lặp lại liên tục cho đến khi hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Lúc hai người quan hệ với nhau, Triều Từ rất sợ bật đèn nhưng Lâm Tranh lần nào cũng phải bật đèn, vì vậy cậu luôn vô thức che chắn cơ thể của mình, sẽ cắn môi lo lắng khi bị Lâm Tranh nhìn thấy. Cậu cảm thấy rất tự ti, nhưng Lâm Tranh lại cho rằng Omega rất dễ thương và đáng yêu, giống như một chú thỏ con xinh đẹp nhưng rụt rè.
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu từng chút một khắc sâu người này vào trong lòng.
Rõ ràng từ trước tới giờ, Triều Từ là người mà hắn ghét nhất. Thẹn thùng, tự ti, nhút nhát.
Nhưng dần dần, đôi khi hắn cảm thấy đau lòng vì sự tự ti này của Triều Từ. Thực tế, Omega của hắn rất tốt, cậu không xấu, mà ngược lại càng ngày càng đẹp hơn, đến cuối cùng cậu trở nên xinh đẹp đến mức không thể chê vào đâu được. Cậu cũng không ngu ngốc, cậu có thể thi đỗ vào Đại học A, có thể hoàn thành tất cả các tín chỉ, tốt nghiệp sớm một năm so với những người khác —— Điều này không hề dễ dàng tại Đại học A, nơi mà tất cả mọi người đều rất tài giỏi.
Nhưng Lâm Tranh lại không thừa nhận điều đó.
Hắn không rõ nguyên nhân lúc đó hắn không muốn thừa nhận là vì điều gì, là do hắn đã yêu một Omega mà mình không hề coi trọng, hay là do hắn không muốn để người khác biết Omega này trước giờ không có gì nổi bật nhưng thật ra lại tốt đẹp vô cùng.
Hắn luôn biết rằng Triều Từ dành hết phần lớn thời gian của cậu để quan tâm đến hắn, ngay cả chén súp mà hắn ăn Triều Từ phải mất vài giờ để nấu. Nhưng đôi khi, những suy nghĩ tăm tối và thực dụng của hắn đã khiến hắn không để ý tới.
Hắn muốn Omega của mình nên chỉ thuộc về mình.
Mặc dù công việc giáo viên lịch sử ở trường cấp hai rất thoải mái, nhưng hắn không thích công việc này, vì nó chiếm hết phần lớn thời gian trong ngày của Triều Từ.
Nhưng đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, những suy nghĩ đó liền biến mất.
Lâm Tranh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Triều Từ, ánh mắt của hắn dường như đã bị đóng băng.
Nó đông cứng lại thành viên pha lê màu xanh lục, từ bên trong viên pha lê đó lại có những vết nứt không ngừng kéo dài ra.
"Nói đến đây chắc anh cũng hiểu rồi." Triều Từ cười mỉa mai, ở trong lòng còn mang theo một cảm xúc giống như báo thù, "Nhưng tôi lại lầm tưởng rằng người đó là anh, lầm tưởng suốt tám năm."
"Sau này tôi mới biết người đó không phải là anh, mà là Lâm Kỳ."
"Anh ấy đã cứu tôi. Nhưng tôi lại nhầm lẫn anh với anh ấy, uổng phí tám năm."
Trước đây, Triều Từ không muốn nói về điều này. Ngoài việc lo sợ sẽ làm Lâm Tranh tức giận, cậu còn cảm thấy việc này vô cùng mất mặt. Cậu đã nhầm lẫn Lâm Tranh với Lâm Kỳ, yêu nhầm người suốt tám năm, như vậy liệu có công bằng với Lâm Tranh hay không? Triều Từ là một người rất hiền lành, người khác có thể gây ra một trăm lỗi lầm với cậu, nhưng bản thân cậu lại cảm thấy áy náy, không thể bù đắp được lỗi lầm của mình.
Hết chuyện này rồi đến chuyện khác, cho đến bây giờ khi nằm trên chiếc giường bệnh, sau khi vừa đối mặt với lằn ranh sống chết, cuối cùng cậu cũng nảy sinh một nỗi oán hận đối với Lâm Tranh.
Lâm Tranh phải mất một lúc mới tiếp nhận được sự thật này.
Dù trong tiềm thức hắn không muốn tin vào điều này, nhưng hắn không thể kéo dài thêm thời gian để hiểu rõ nó.
Tất nhiên hắn vẫn còn nhớ rõ, Lâm Kỳ đã đến gặp hắn vào tám năm trước vì chuyện tang lễ của mẹ, đó cũng là lần duy nhất Lâm Kỳ trở về nước trong tám năm qua. Thời gian hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Nếu hắn thực sự cứu Triều Từ trong con hẻm nhỏ và đưa cậu đến phòng khám, thì chắc chắn hắn phải nhớ rõ.
Vậy nên...
Hắn đã từng nghĩ rằng trong suốt tám năm qua, Triều Từ rất yêu hắn, nhưng thật ra cậu đã nhận nhầm hắn thành một người khác.
—— Nhầm thành em trai của hắn.
Giờ đây, sự thật đã được phơi bày, cậu đã biết người cứu cậu khi đó là Lâm Kỳ, liền chuyển hướng sang theo đuổi Lâm Kỳ ngay lập tức, bày tỏ tình cảm mãnh liệt với Lâm Kỳ!
Ánh mắt của Lâm Tranh dần trở nên u tối, hình ảnh như đang dừng lại ở khoảnh khắc vô cùng đáng sợ này.
"Nó chỉ cứu em một lần, em lại nhớ nó đến tận bây giờ."Lâm Tranh từ từ tiến lại gần Triều Từ, tiếng giày da đạp lên sàn đá cẩm thạch không lớn, nhưng lại là âm thanh duy nhất trong căn phòng này.
Từng tiếng cộp cộp vang lên theo mỗi bước chân.
Cuối cùng, hắn đứng yên trước giường Triều Từ, cúi xuống nhìn cậu.
Giống như tối hôm đó, khi hắn nhấn ly rượu vào Triều Từ từ trên cao.
Mà biểu cảm của hắn lúc này lại càng đáng sợ hơn, như chuẩn bị phát điên bất cứ lúc nào, nhưng hắn đang kiềm nén sự điên cuồng của mình lại.
Chỉ bằng một tờ giấy mỏng manh.
Và con thú dữ đó sắp sửa xé rách để thoát ra ngoài.
"Vậy còn anh thì sao?" Hắn hỏi với giọng điệu điềm tĩnh.
Giọng nói của hắn rất hay giống như tiếng đàn Cello, đẹp đẽ và êm dịu. Nhưng giờ đây, cổ họng như bị nghẹn lại, dường như có vô số cơn bão đang ẩn giấu ở bên trong.
"Em yêu anh tám năm, chúng ta ở bên nhau hai năm, những thứ này không thể so sánh được với đêm tám năm trước em gặp Lâm Kỳ sao? Tất cả đều là giả dối phải không?!"
Giọng hắn từ trầm rồi đến cao, vì sự tức giận quá mức mà hai bên thái dương còn nổi lên gân xanh, khuôn mặt trở nên méo mó.
Nhưng Triều Từ không bị Lâm Tranh dọa sợ.
Cậu chỉ mỉm cười, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: "Tám năm của chúng ta như thế nào, không phải trong lòng anh rất rõ sao?"
"Nó chẳng là gì cả." Cậu thở dài nói, sau đó giọng nói dần trở nên lạnh lùng, "Lâm Tranh, tám năm này anh có tư cách gì nói chuyện với tôi?"
"Anh mới là người hưởng lợi từ tám năm này —— Có thể nói như vậy, chỉ có tôi là quá đặt nặng vào nó. Còn với anh, trong suốt tám năm qua, tôi chỉ là một con chó trung thành theo đuổi anh, không có gì đáng kể cả, có cũng được mà không có cũng chẳng sao." Cậu nói, "Nhưng dù thế, anh cũng không thể dùng tám năm này để trách móc tôi. Không cần nói tám năm đó, chỉ nói hai năm chúng ta ở bên nhau, anh biết anh đã làm tổn thương tôi biết bao lần chưa?"
Lâm Tranh mím môi, nhìn chằm chằm vào Triều Từ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, nếu hắn vẫn còn tỉnh táo, hắn sẽ có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Triều Từ. Trong suốt hai năm họ ở bên nhau, ban đầu hắn chỉ coi Triều Từ như một món hàng, gọi cậu khi cần, đuổi cậu khi chán. Thậm chí khi hắn đã yêu Triều Từ, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện tình cảm, không muốn thừa nhận, nghĩ rằng tình cảm giữa hắn và cậu chưa tốt đến mức đó. Sau đó, hắn còn muốn cưới người khác, để Triều Từ trở thành người tình không danh không phận suốt cả cuộc đời.
Nhưng bây giờ hắn đã bị cơn giận dữ lấn át hoàn toàn.
"Vậy nên em chưa từng yêu tôi." Hắn nhìn chằm chằm Triều Từ, gằn từng chữ một, "Em chỉ coi tôi là Lâm Kỳ mà thôi."
Triều Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Nhưng thực ra không phải như vậy.
Triều Từ vốn dĩ rất nặng tình. Dù cho Lâm Tranh và người đã cứu Triều Từ không phải cùng một người, nhưng Triều Từ đã thực sự yêu hắn tám năm, không thể không có tình cảm với hắn.
Nhưng tất cả đã bị nghiền nát.
Không còn gì nữa.
"Được, được lắm, Triều Từ." Hắn rất muốn cười to lên.
Nhưng những lời này lại khẽ đến mức chỉ còn lại tiếng thở, giống như từ trong cổ họng và kẽ răng cố gắng thoát ra.
Triều Từ biết hắn đã tức giận.
"Vậy thì sao?" Hắn ngưng lại một chút, sau đó lời nói trở nên tàn nhẫn, "Triều Từ, tại sao bây giờ em lại nói những điều này với tôi?"
"Tôi sẽ không để em trở về, cũng sẽ không còn ôm em nữa. Em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, ở đó cho đến chết."
Hắn nói xong, không để ý tới người đang nằm trên giường bệnh, cũng không quan tâm đến bát cháo đổ đầy sàn, đóng sầm cửa và rời khỏi.
............
Sau đó, Lâm Tranh không đến nữa.
Triều Từ biết rõ, nếu người đàn ông này trước đây vẫn còn một chút tình cảm với cậu, thì bây giờ đã bị cậu chọc giận hoàn toàn.
Với tính tình kiêu ngạo của hắn, sẽ không bao giờ coi trọng một người như cậu - một người đã xem hắn thành một bản sao của người khác.
Như vậy cũng tốt.
Triều Từ vùi mình vào trong chiếc chăn không có mùi hương nào.
Cậu ở trong phòng bệnh nửa tháng.
Về điểm này, Lâm Tranh không đối xử tệ với cậu, mặc dù hắn không bước chân vào nơi này nữa, nhưng vẫn có các y tá đến chăm sóc sinh hoạt và ăn uống của Triều Từ hàng ngày.
Nhưng chỉ như vậy thôi.
Khi bệnh viện thông báo rằng cậu có thể xuất viện, các y tá đã giúp cậu làm thủ tục. Cậu vừa bước xuống bậc thềm của bệnh viện liền nhìn thấy mấy người ăn mặc như vệ sĩ đi về phía mình.
"Cậu Triều, xin mời đi theo chúng tôi." Người đi đầu nói.
"Lâm Tranh bảo các anh đến đón tôi sao?" Triều Từ thản nhiên hỏi.
"Đúng vậy. Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Trần là được rồi."
Triều Từ gật đầu, đi lên xe cùng những người này.
Trên đường đi, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Đang đi tới Ngọc Phỉ Hoa Phủ phải không?"
"Không phải." Tiểu Trần nói, "Là Cẩm Tú Danh Uyển."
"Ồ." Triều Từ gật đầu, không biết vì sao cảm thấy có chút buồn cười.
Chắc là Lâm Tranh không muốn để cậu ở lại Ngọc Phỉ Hoa Phủ nữa, hiện tại chỉ tạm thời tìm một nơi ở khác cho cậu, giam giữ cậu ở đó. Không tới gặp cậu, cũng không để cậu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu biết đây là sự trả thù của Lâm Tranh.
Nhưng đối với Triều Từ, điều đó đã không còn quan trọng nữa, cậu đã từ bỏ những ảo tưởng đó từ lâu rồi.
Cẩm Tú Danh Uyển cũng là chung cư cao cấp, vị trí đẹp, cơ sở hạ tầng hoàn chỉnh, nhưng so với Ngọc Phỉ Hoa Phủ vẫn kém hơn một chút, hơn nữa còn cách Ngọc Phỉ Hoa Phủ và Minh Vũ khá xa.
Ngày thứ hai sau khi Triều Từ ở trong căn hộ này, cậu đọc được một tin tức.
Đó là tin tức về một họa sĩ nổi tiếng ở nước ngoài bị vu oan về việc sao chép tranh, đã được xác minh là vô tội.
Lượng truy cập của tin tức này không nhiều, dù sao ở trong nước không có nhiều người biết về Lâm Kỳ.
Nhưng Triều Từ đọc từng chữ, xem từng đoạn video của tin tức này, đọc rất kỹ từng bình luận ủng hộ Lâm Kỳ ở bên dưới.
Lâm Kỳ không quan tâm đến những lời đàm tiếu trên mạng, không để ý đến những lời phỉ báng, lời vu cáo và chỉ trích.
Nhưng Triều Từ quan tâm, cậu là một người rất nhạy cảm, đối mặt với việc người mình yêu thương bị người khác vu khống, mà nguyên nhân của tất cả những chuyện này đều do bản thân cậu, cậu không thể phớt lờ được.
Cậu đọc xong hàng trăm bình luận. Sau đó, cậu tìm hiểu trên mạng suốt cả đêm để có thể vượt qua tường lửa, truy cập vào mạng của nước ngoài. Cậu tìm kiếm tất cả các thông tin về việc Lâm Kỳ được minh oan.
Cậu đọc từng tin tức có thể tìm thấy được cho đến khi bình minh, nhưng cậu vẫn không hề biết mệt, đọc suốt những thông tin, bài viết và bình luận đó.
Cậu bỗng dưng cảm thấy mọi chuyện cũng không đến nỗi nào.
Cho dù Lâm Kỳ hận cậu, oán trách cậu hay gì đi nữa.
Ít nhất, mọi thứ của Lâm Kỳ đã dần dần quay trở lại đúng vị trí của nó.
Cậu không đáng để Lâm Kỳ từ bỏ tất cả, phải chịu đựng vô số những lời đàm tiếu này.
Lâm Kỳ nên như thế này, thu hút sự chú ý của mọi người, làm một đứa con cưng của trời.
............
Nhưng Lâm Tranh không hề bình tĩnh như Triều Từ đã nghĩ.
Suốt nửa tháng qua, hắn gần như không có được một giấc ngủ ngon.
Mỗi khi tới buổi tối, khi hắn nhắm mắt lại, hắn luôn nhớ về hai năm chung sống cùng với Triều Từ.
Triều Từ muốn trông thấy hắn nhiều hơn, cũng lo lắng hắn tăng ca quá nhiều mà mệt mỏi, nhưng cậu lại không dám nói ra. Chỉ có thể mỗi đêm ở trong phòng khách, bật một cái đèn nhỏ không đủ sáng, gục lên gục xuống chờ đợi hắn quay về.
Triều Từ biết dạ dày của hắn không tốt, mặc dù Lâm Tranh không quan tâm nhưng Triều Từ lại rất quan tâm đến điều này, luôn cố gắng tìm cách để hắn ăn ngon hơn, đều đặn hơn.
Trước đây Lâm Tranh thường xuyên bị đau dạ dày, nhưng từ khi ở bên Triều Từ, hắn cảm thấy không còn cảm giác đau đớn như trước nữa. Bởi vì mỗi khi đêm khuya dạ dày đau, Triều Từ sẽ đặt bàn tay ấm áp lên bụng của hắn, khi tay lạnh cậu lại tiếp tục xoa, lặp đi lặp lại liên tục cho đến khi hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Lúc hai người quan hệ với nhau, Triều Từ rất sợ bật đèn nhưng Lâm Tranh lần nào cũng phải bật đèn, vì vậy cậu luôn vô thức che chắn cơ thể của mình, sẽ cắn môi lo lắng khi bị Lâm Tranh nhìn thấy. Cậu cảm thấy rất tự ti, nhưng Lâm Tranh lại cho rằng Omega rất dễ thương và đáng yêu, giống như một chú thỏ con xinh đẹp nhưng rụt rè.
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu từng chút một khắc sâu người này vào trong lòng.
Rõ ràng từ trước tới giờ, Triều Từ là người mà hắn ghét nhất. Thẹn thùng, tự ti, nhút nhát.
Nhưng dần dần, đôi khi hắn cảm thấy đau lòng vì sự tự ti này của Triều Từ. Thực tế, Omega của hắn rất tốt, cậu không xấu, mà ngược lại càng ngày càng đẹp hơn, đến cuối cùng cậu trở nên xinh đẹp đến mức không thể chê vào đâu được. Cậu cũng không ngu ngốc, cậu có thể thi đỗ vào Đại học A, có thể hoàn thành tất cả các tín chỉ, tốt nghiệp sớm một năm so với những người khác —— Điều này không hề dễ dàng tại Đại học A, nơi mà tất cả mọi người đều rất tài giỏi.
Nhưng Lâm Tranh lại không thừa nhận điều đó.
Hắn không rõ nguyên nhân lúc đó hắn không muốn thừa nhận là vì điều gì, là do hắn đã yêu một Omega mà mình không hề coi trọng, hay là do hắn không muốn để người khác biết Omega này trước giờ không có gì nổi bật nhưng thật ra lại tốt đẹp vô cùng.
Hắn luôn biết rằng Triều Từ dành hết phần lớn thời gian của cậu để quan tâm đến hắn, ngay cả chén súp mà hắn ăn Triều Từ phải mất vài giờ để nấu. Nhưng đôi khi, những suy nghĩ tăm tối và thực dụng của hắn đã khiến hắn không để ý tới.
Hắn muốn Omega của mình nên chỉ thuộc về mình.
Mặc dù công việc giáo viên lịch sử ở trường cấp hai rất thoải mái, nhưng hắn không thích công việc này, vì nó chiếm hết phần lớn thời gian trong ngày của Triều Từ.
Nhưng đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, những suy nghĩ đó liền biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro