Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Mơ Màng Đuổi Th...
2024-11-19 02:50:04
Từ lúc Lâm Tranh có thể nhớ chuyện, hắn đã biết mẹ của hắn không hề thích hắn.
Việc bà ấy không thích hắn, không biểu hiện qua thái độ ghét bỏ mà là hoàn toàn làm lơ.
Cho dù Lâm Tranh đứng trước mặt bà, bà cũng không hề thay đổi ánh nhìn, như là chưa từng thấy một đứa trẻ đang đứng ở đấy.
Nhưng bà lại đối xử với Lâm Kỳ, em trai sinh đôi của Lâm Tranh, hoàn toàn trái ngược với hắn.
Đứa em trai hoàn toàn giống hệt hắn.
Trước mặt Lâm Kỳ, bà biến thành một người mẹ tốt nhất trên đời, ngay cả người mẹ của gia đình bình thường cũng kém xa so với bà ấy. Bà là một họa sĩ, công việc rất thoải mái, ngoài thời gian làm việc, bà dành phần lớn thời gian để ở bên cạnh Lâm Kỳ. Bà vừa là một người bạn đồng hành tốt nhất của Lâm Kỳ, vừa mang lại sự giáo dục tốt nhất cho anh ta.
Cha của hắn, Lâm Thành Trác, thường xuyên cãi nhau với bà ấy, nguyên nhân cơ bản là do cha hắn trách mẹ hắn quá thờ ơ với con trai cả. Nhưng chỉ cần ông ấy trách mắng vài câu, bà liền đỏ mắt, khóc rưng rưng khiến cho ông ấy không thể tiếp tục.
Chỉ có lúc đó Lâm Tranh mới biết rằng, thì ra bà ấy hoàn toàn biết đến sự tồn tại của mình. Vì nhiều lúc hắn gần như đã nghĩ, phải chăng là mẹ thực sự không nhìn thấy hắn.
Hắn cũng không thích Lâm Kỳ, e rằng hiếm có ai trên thế giới này có thể thích một đứa em nhận được toàn bộ sự yêu thương của mẹ. Lúc đó, Lâm Kỳ vẫn khá thân thiết với hắn, nhưng mỗi lần anh đến thăm Lâm Tranh đều bị mẹ của hắn - Ôn Tuyết Dao - ngăn cản.
Lâm Tranh nhớ rằng mối quan hệ của cha mẹ hắn tương đối tốt, nhưng khi Lâm Tranh sáu tuổi, họ đã cãi nhau dữ dội, sau đó mẹ hắn và Lâm Kỳ rời khỏi nhà, không bao giờ quay lại.
Ngoài việc gọi điện chúc Tết cho cha hắn ra, không hề có liên lạc nào khác.
Vào ngày sinh nhật của Lâm Tranh, chỉ có cha hắn nhờ thư ký mang quà đến cho hắn, sau đó gọi điện chúc mừng sinh nhật hắn.
Những ký ức này không hề tốt đẹp gì. Có lẽ mỗi người sống trên đời đều có một nỗi khổ riêng, nhưng người như Lâm Tranh, sinh ra đã là một đứa con cưng của ông trời thì không có quyền gì để nói cả. Mà điều này cũng không phải là quá khổ sở, nhưng đủ để khiến mọi thứ bị biến dạng.
Thỉnh thoảng, Lâm Tranh nhìn vào bản thân mình trong gương, tự hỏi liệu mình có phải là một con quái vật nào đó, mới khiến mẹ hắn ghét hắn như vậy.
Sau đó, Lâm Tranh dần dần trưởng thành, hắn nghĩ rằng có lẽ mình trời sinh đã có một trái tim lạnh lẽo, sau khi trải qua tuổi thơ yếu đuối, những điều đó không còn để lại dấu vết gì trong tâm hồn của hắn nữa.
Vào năm lớp mười một, hắn gặp lại Lâm Kỳ, người mà hắn đã không gặp trong mười một năm qua.
Sinh đôi thật sự rất kỳ diệu, cho dù mười mấy năm không gặp, hắn vẫn có thể nhận ra ngay lập tức người đó chính là em trai của hắn, bởi vẻ ngoài giống hệt nhau. Dù đã sống tách biệt ở hai quốc gia khác nhau trong mười một năm, nhưng em trai của hắn vẫn giống hắn, không kém hơn hắn một chút nào.
Chẳng lẽ gen có thể bỏ qua ảnh hưởng của điều kiện môi trường mà biểu hiện không sai sót gì sao?
Hắn chỉ suy nghĩ về câu hỏi này trong một lúc, cũng không để tâm đến. Nhưng kiến thức về sinh học của năm cấp ba nói rằng biểu hiện của gen sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường, sau mười một năm sống ở hai quốc gia khác nhau, dù là song sinh, bọn họ cũng không thể nào giống hệt nhau đến như thế. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, làm thế nào để giải thích chuyện này cho rõ ràng, có lẽ chỉ là sự trùng hợp, hoặc là nhà bọn họ có gen quá mạnh —— Tóm lại, có suy nghĩ nhiều về điều này thì cũng vô dụng.
Khi gặp hắn, Lâm Kỳ đã giải thích mục đích trở về lần này của mình —— Ôn Tuyết Dao đã mắc bệnh ung thư phổi, thời gian không còn nhiều, bà ấy muốn gặp hắn một lần cuối.
Sự việc này thực sự khiến Lâm Tranh bất ngờ. Trong ký ức của hắn, Ôn Tuyết Dao là một người rất có kỷ luật, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người như bà lại mắc bệnh nan y khi tuổi còn trẻ.
Nhưng Lâm Tranh không muốn đi.
Nếu hắn thực sự đến đó thì sẽ rất buồn cười. Một người phụ nữ chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người mẹ, dù chỉ một ngày với hắn, đến khi sắp chết lại đến tìm hắn —— Bà ta coi hắn là cái gì?
Dường như Lâm Kỳ rất quan tâm đến Ôn Tuyết Dao, anh ấy đã thuyết phục Lâm Tranh rất lâu nhưng Lâm Tranh không hề dao động.
Một ngày nọ, Lâm Thành Trác cũng đến thuyết phục hắn, bảo hắn nên đến Đức để gặp mẹ lần cuối.
Lâm Tranh cũng từ chối.
Lâm Thành Trác nhìn hắn một cách phức tạp, ban đầu ông ấy muốn trách móc, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, mà chỉ thở dài một tiếng.
Cuối cùng, Lâm Thành Trác đã cùng Lâm Kỳ đi đến Đức để gặp Ôn Tuyết Dao lần cuối.
Sáu ngày sau, Lâm Tranh nhận được một cuộc gọi có số lạ từ nước ngoài.
Hắn đã tắt cuộc gọi.
Nhưng số này đã gọi cho hắn năm, sáu cuộc gọi liên tiếp, cuối cùng Lâm Tranh vẫn bắt máy.
"... Tiểu Tranh, là mẹ."
"Là mẹ đây."
Là Ôn Tuyết Dao.
Có lúc thực sự không nên đánh giá quá cao mối quan hệ máu mủ, lúc đầu khi Lâm Tranh nghe thấy giọng nói này, hắn cảm thấy rất xa lạ. Nếu Ôn Tuyết Dao không nói cho hắn biết bà ấy là ai, Lâm Tranh sẽ không thể nhớ ra.
Lâm Tranh tùy ý nhìn xuống bài tập trong tay và hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nói ra cũng thật trớ trêu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người phụ nữ này gọi tên.
"Mẹ có chuyện muốn nói với con." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất yếu ớt, Lâm Tranh đã tăng âm lượng tới mức tối đa nhưng cũng chỉ nghe rất nhỏ.
"Vậy bà nói nhanh lên." Lâm Tranh nói.
Một chút im lặng từ phía bên kia điện thoại, không biết là bà ấy đang tập trung sắp xếp lại câu từ, hay là bị thái độ lạnh lùng của Lâm Tranh làm tổn thương.
"... Con có bao giờ oán trách mẹ, tại sao chỉ thương em con mà bỏ qua con không?"
Lúc này, Lâm Tranh đã bị bà ấy chọc cười: "Bà có chuyện gì thì nói, đừng nói những chuyện không cần thiết."
Có phải Ôn Tuyết Dao được gia đình và Lâm Thành Trác bảo vệ quá kỹ, nên bà ấy mới hỏi ra những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy không?
Nhưng sau đó, vẻ mặt của Lâm Tranh từ chế nhạo chuyển sang u ám.
Ôn Tuyết Dao nói với hắn rằng, lý do bà ấy không quan tâm đến Lâm Tranh là vì bà ấy không thể chấp nhận hắn.
Không thể chấp nhận hắn và Lâm Kỳ... thực tế là cùng một người.
Khi hắn và Lâm Kỳ chào đời, cả hai vợ chồng đều rất vui mừng. Đó là một cặp bé trai sinh đôi khỏe mạnh và đáng yêu.
Nhưng dần dần, Ôn Tuyết Dao nhận ra rằng đứa con của bà ấy... có một chút khác biệt.
Phần lớn thời gian, hai đứa trẻ đều thực hiện các hành động tương tự nhau, những hành động này không bị giới hạn bởi không gian hay tầm nhìn của chúng.
Nếu một trong hai đứa vô tình bị ngã, đứa kia sẽ bất ngờ khóc, nếu một đứa cười, đứa kia cũng sẽ cười dù cho nó chỉ đang ngồi ngơ ngẩn, thậm chí không hề nhìn thấy người anh em khác của mình đang cười —— Điều này loại trừ khả năng khi nghe thấy tiếng cười khiến người ta muốn cười theo. Không bao giờ có chuyện một đứa này ngủ còn đứa kia thức, cả hai đứa trẻ đều thức và ngủ cùng lúc với nhau.
Những điều này dường như rất nhỏ nhặt, nhưng khi xuất hiện quá nhiều lần sẽ trở nên rất rõ ràng và kỳ quái.
Có lẽ giữa các cặp sinh đôi thật sự tồn tại thần giao cách cảm, Ôn Tuyết Dao và Lâm Thành Trác đã tham khảo rất nhiều chuyên gia —— Nhưng chưa từng có loại thần giao cách cảm giống như giữa Lâm Tranh và Lâm Kỳ.
Có đôi khi Ôn Tuyết Dao từ bên ngoài trở về nhà, bước vào phòng của chúng và nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi ở dưới đất, mạnh ai nấy chơi, nhưng đột nhiên cả hai đứa trẻ đều đồng loạt nhìn về phía bà ấy.
Biểu cảm trên mặt, cử chỉ trên tay hoàn toàn giống hệt nhau.
Hơn nữa, chúng còn có ngoại hình như đúc, đều có đôi mắt màu ngọc lục bảo đó.
Ôn Tuyết Dao thường xuyên cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cuối cùng một ngày nọ, Lâm Thành Trác nói với Ôn Tuyết Dao —— Có lẽ hai đứa con trai của họ thực sự là cùng một người.
Bởi vì tổ tiên của Lâm Thành Trác đã có tiền lệ này. Tổ tiên của ông từ nơi khác đến Trung Nguyên từ khi còn trẻ, một mình dựng nên nghiệp lớn, không chỉ bởi vì sự ưu tú của tổ tiên mà còn có một phần lớn là do tổ tiên của ông... có hai thể một hồn.
Hai cơ thể nhưng cùng chung một linh hồn. Họ luôn biết được những gì người kia nhìn thấy, hành động và suy nghĩ.
Thậm chí nếu có một cơ thể gần chết, chỉ cần cơ thể kia còn khỏe mạnh, thì cơ thể đó sẽ nhanh chóng phục hồi.
Vài trăm năm sau đó, gia tộc của bọn họ chỉ có thêm một trường hợp xảy ra cách đây hai trăm năm. Tuy số lượng thành viên trong gia tộc nhà họ Lâm rất lớn nhưng chuyện này thực sự quá hiếm. Đây cũng là một bí mật của gia tộc nhà họ Lâm mà tổ tiên đã để lại trước khi qua đời, và chỉ có người đứng đầu gia tộc của mỗi thế hệ mới được biết. Nhưng lúc đó, Lâm Thành Trác vẫn chưa là người đứng đầu, chuyện này là do ông nội kể lại cho Lâm Thành Trác biết, sau khi ông phát hiện ra sự việc của Lâm Tranh và Lâm Kỳ.
Ôn Tuyết Dao không thể chấp nhận chuyện này.
Trong thời cổ đại, chuyện này có thể phủ thêm một lớp bí ẩn, thần quái cho nó, nhưng đối với Ôn Tuyết Dao đã trải qua nền giáo dục hiện đại, điều này thật sự rất kinh khủng, nhất là khi xảy ra với con cái của chính bà.
Chẳng lẽ thế giới này thật sự tồn tại linh hồn sao? Thậm chí nếu tồn tại, việc hai cơ thể chia sẻ một linh hồn là có ý gì?
Ôn Tuyết Dao cũng không biết phải đối mặt với hai đứa con của mình như thế nào, khi chúng đứng trước mặt bà và làm những động tác, biểu cảm giống hệt nhau.
Cặp mắt xanh đó khiến bà hoảng sợ vô cùng.
Sau đó, ông nội đến thăm Lâm Tranh và Lâm Kỳ. Từ ngày đó, mối liên kết kỳ quặc giữa hai đứa trẻ đã biến mất.
Nhưng Ôn Tuyết Dao vẫn không thể đối mặt với hai đứa trẻ cùng một lúc. Cuối cùng, bà đã chọn Lâm Kỳ để nuôi dưỡng và hoàn toàn lờ đi Lâm Tranh. Chỉ có như vậy, bà mới có thể quên đi thực tế rằng hai đứa con của mình chính là cùng một người.
"Mẹ nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với con... Mẹ sai rồi. Tiểu Tranh, mẹ thực sự xin lỗi con." Người ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ đang khóc.
Lâm Tranh không có thời gian để giúp bà bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn vẫn còn đang xoay bút nhưng không biết từ lúc nào đã dừng lại, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên trang giấy, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Chuyện này quả thực bất ngờ hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Phải mất một lúc lâu hắn mới có thể tiếp thu, lúc này Lâm Tranh mới để ý tới Ôn Tuyết Dao.
"Bà nói với tôi những chuyện này là muốn tôi tha thứ cho bà? Hay là muốn bồi thường chuyện trái lương tâm mà bà đã làm, để có thể an tâm trước khi chết?"
"Không phải vậy, Tiểu Tranh..." Ôn Tuyết Dao dường như đang ngập ngừng, "Cho dù con không tha thứ cho mẹ cũng không sao cả. Mẹ chỉ muốn nói... mẹ yêu con."
"Ồ, thì ra bà làm xong những chuyện xấu xa, thậm chí còn không muốn nhận sự tha thứ, chỉ cần giả dối nói ra một câu yêu thương là đã không thẹn với lòng rồi sao." Sắc mặt của Lâm Tranh đã hoàn toàn lạnh lẽo, hắn cầm nắp bút gõ mạnh lên mặt bàn, tiếng gõ vang vọng trong căn phòng trống trải và im ắng.
"Không phải như vậy!"
Ôn Tuyết Dao có chút lo lắng, còn muốn giải thích điều gì đó nhưng bị Lâm Tranh ngắt lời: "Bà cảm thấy mình bị oan sao? Bà cho rằng bà thực sự thương tôi sao?"
"Vậy để tôi hỏi bà —— Bà đã kể chuyện này cho Lâm Kỳ biết chưa?"
"......"
Phía bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
Việc hai đứa con của mình có cùng một linh hồn là điều mà Ôn Tuyết Dao ghét nhất. Bà nói cho Lâm Tranh biết việc này, có lẽ là để giải thích lý do bà ấy đã xa lánh Lâm Tranh trong nhiều năm qua, còn để tìm kiếm sự thông cảm từ Lâm Tranh. Nhưng bản thân bà lại cực kỳ ghét chuyện này, chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ đến Lâm Tranh, người có liên quan trực tiếp, sẽ cảm thấy thế nào khi biết mình và người khác lại là cùng một người hay sao?
Bà biết rất rõ. Nhưng dù bà sắp chết, bà cũng không bao giờ nghĩ đến việc nói cho Lâm Kỳ biết chuyện này.
Lâm Tranh khẽ cười.
Cuối cùng, có lẽ vì đây là người đã ban tặng sinh mệnh cho hắn và người phụ nữ này đã sắp đi đến hồi kết của cuộc đời, hắn không muốn trả đũa bất cứ điều gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu ——
"Có thể trước đây bà đã thực sự yêu tôi, nhưng thời gian đã trải qua quá lâu, cảm xúc ghê tởm đã kéo dài hơn mười năm, làm sao có thể chỉ bằng một câu nói yêu mà thật sự yêu được."
"Đạo lý này ai cũng đều hiểu, tôi không hận bà."
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Những lời này có vẻ như là lời tha thứ. Nhưng đối với Lâm Tranh, đó chỉ là lời thật lòng, hắn đã không còn mong đợi hay oán trách gì đối với Ôn Tuyết Dao nữa. Nhưng đối với Ôn Tuyết Dao, đó là một kiểu lên án đau thấu xương khác.
............
Thực tế, Lâm Thành Trác chỉ là đứa con thứ, nếu nói về quyền thừa kế, sẽ không nhắc đến gia đình của ông.
Nhưng từ khi Ôn Tuyết Dao rời đi, Lâm Tranh được ông nội dẫn theo bên cạnh, được nuôi dạy như một người thừa kế.
Trước đây Lâm Tranh còn không hiểu, nhưng sau khi nghe Ôn Tuyết Dao kể xong thì hắn đã hiểu rõ.
Việc hắn và em trai của mình có cùng một linh hồn, với Ôn Tuyết Dao là một điều khó chấp nhận, có thể nói là kinh khủng, nhưng Lâm Tranh lại không quá quan tâm. Chỉ là hắn càng ghét em trai của mình nhiều hơn.
Bởi vì đối với một người kiêu ngạo và độc đoán như hắn, việc sử dụng chung một linh hồn với người khác là điều không thể chấp nhận được.
Cho nên, tốt nhất là Lâm Tranh và Lâm Kỳ đừng bao giờ liên quan đến nhau.
Vào thời điểm đó, Lâm Tranh chưa bao giờ nghĩ rằng... sẽ có một ngày, mình lại tự nguyện dung nhập với Lâm Kỳ.
Hơn nữa còn từ bỏ thân thể, từ bỏ tính mạng, từ bỏ vị trí... từ bỏ tất cả, thậm chí là từ bỏ phần tồn tại của chính mình.
Việc bà ấy không thích hắn, không biểu hiện qua thái độ ghét bỏ mà là hoàn toàn làm lơ.
Cho dù Lâm Tranh đứng trước mặt bà, bà cũng không hề thay đổi ánh nhìn, như là chưa từng thấy một đứa trẻ đang đứng ở đấy.
Nhưng bà lại đối xử với Lâm Kỳ, em trai sinh đôi của Lâm Tranh, hoàn toàn trái ngược với hắn.
Đứa em trai hoàn toàn giống hệt hắn.
Trước mặt Lâm Kỳ, bà biến thành một người mẹ tốt nhất trên đời, ngay cả người mẹ của gia đình bình thường cũng kém xa so với bà ấy. Bà là một họa sĩ, công việc rất thoải mái, ngoài thời gian làm việc, bà dành phần lớn thời gian để ở bên cạnh Lâm Kỳ. Bà vừa là một người bạn đồng hành tốt nhất của Lâm Kỳ, vừa mang lại sự giáo dục tốt nhất cho anh ta.
Cha của hắn, Lâm Thành Trác, thường xuyên cãi nhau với bà ấy, nguyên nhân cơ bản là do cha hắn trách mẹ hắn quá thờ ơ với con trai cả. Nhưng chỉ cần ông ấy trách mắng vài câu, bà liền đỏ mắt, khóc rưng rưng khiến cho ông ấy không thể tiếp tục.
Chỉ có lúc đó Lâm Tranh mới biết rằng, thì ra bà ấy hoàn toàn biết đến sự tồn tại của mình. Vì nhiều lúc hắn gần như đã nghĩ, phải chăng là mẹ thực sự không nhìn thấy hắn.
Hắn cũng không thích Lâm Kỳ, e rằng hiếm có ai trên thế giới này có thể thích một đứa em nhận được toàn bộ sự yêu thương của mẹ. Lúc đó, Lâm Kỳ vẫn khá thân thiết với hắn, nhưng mỗi lần anh đến thăm Lâm Tranh đều bị mẹ của hắn - Ôn Tuyết Dao - ngăn cản.
Lâm Tranh nhớ rằng mối quan hệ của cha mẹ hắn tương đối tốt, nhưng khi Lâm Tranh sáu tuổi, họ đã cãi nhau dữ dội, sau đó mẹ hắn và Lâm Kỳ rời khỏi nhà, không bao giờ quay lại.
Ngoài việc gọi điện chúc Tết cho cha hắn ra, không hề có liên lạc nào khác.
Vào ngày sinh nhật của Lâm Tranh, chỉ có cha hắn nhờ thư ký mang quà đến cho hắn, sau đó gọi điện chúc mừng sinh nhật hắn.
Những ký ức này không hề tốt đẹp gì. Có lẽ mỗi người sống trên đời đều có một nỗi khổ riêng, nhưng người như Lâm Tranh, sinh ra đã là một đứa con cưng của ông trời thì không có quyền gì để nói cả. Mà điều này cũng không phải là quá khổ sở, nhưng đủ để khiến mọi thứ bị biến dạng.
Thỉnh thoảng, Lâm Tranh nhìn vào bản thân mình trong gương, tự hỏi liệu mình có phải là một con quái vật nào đó, mới khiến mẹ hắn ghét hắn như vậy.
Sau đó, Lâm Tranh dần dần trưởng thành, hắn nghĩ rằng có lẽ mình trời sinh đã có một trái tim lạnh lẽo, sau khi trải qua tuổi thơ yếu đuối, những điều đó không còn để lại dấu vết gì trong tâm hồn của hắn nữa.
Vào năm lớp mười một, hắn gặp lại Lâm Kỳ, người mà hắn đã không gặp trong mười một năm qua.
Sinh đôi thật sự rất kỳ diệu, cho dù mười mấy năm không gặp, hắn vẫn có thể nhận ra ngay lập tức người đó chính là em trai của hắn, bởi vẻ ngoài giống hệt nhau. Dù đã sống tách biệt ở hai quốc gia khác nhau trong mười một năm, nhưng em trai của hắn vẫn giống hắn, không kém hơn hắn một chút nào.
Chẳng lẽ gen có thể bỏ qua ảnh hưởng của điều kiện môi trường mà biểu hiện không sai sót gì sao?
Hắn chỉ suy nghĩ về câu hỏi này trong một lúc, cũng không để tâm đến. Nhưng kiến thức về sinh học của năm cấp ba nói rằng biểu hiện của gen sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường, sau mười một năm sống ở hai quốc gia khác nhau, dù là song sinh, bọn họ cũng không thể nào giống hệt nhau đến như thế. Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, làm thế nào để giải thích chuyện này cho rõ ràng, có lẽ chỉ là sự trùng hợp, hoặc là nhà bọn họ có gen quá mạnh —— Tóm lại, có suy nghĩ nhiều về điều này thì cũng vô dụng.
Khi gặp hắn, Lâm Kỳ đã giải thích mục đích trở về lần này của mình —— Ôn Tuyết Dao đã mắc bệnh ung thư phổi, thời gian không còn nhiều, bà ấy muốn gặp hắn một lần cuối.
Sự việc này thực sự khiến Lâm Tranh bất ngờ. Trong ký ức của hắn, Ôn Tuyết Dao là một người rất có kỷ luật, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một người như bà lại mắc bệnh nan y khi tuổi còn trẻ.
Nhưng Lâm Tranh không muốn đi.
Nếu hắn thực sự đến đó thì sẽ rất buồn cười. Một người phụ nữ chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người mẹ, dù chỉ một ngày với hắn, đến khi sắp chết lại đến tìm hắn —— Bà ta coi hắn là cái gì?
Dường như Lâm Kỳ rất quan tâm đến Ôn Tuyết Dao, anh ấy đã thuyết phục Lâm Tranh rất lâu nhưng Lâm Tranh không hề dao động.
Một ngày nọ, Lâm Thành Trác cũng đến thuyết phục hắn, bảo hắn nên đến Đức để gặp mẹ lần cuối.
Lâm Tranh cũng từ chối.
Lâm Thành Trác nhìn hắn một cách phức tạp, ban đầu ông ấy muốn trách móc, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, mà chỉ thở dài một tiếng.
Cuối cùng, Lâm Thành Trác đã cùng Lâm Kỳ đi đến Đức để gặp Ôn Tuyết Dao lần cuối.
Sáu ngày sau, Lâm Tranh nhận được một cuộc gọi có số lạ từ nước ngoài.
Hắn đã tắt cuộc gọi.
Nhưng số này đã gọi cho hắn năm, sáu cuộc gọi liên tiếp, cuối cùng Lâm Tranh vẫn bắt máy.
"... Tiểu Tranh, là mẹ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là mẹ đây."
Là Ôn Tuyết Dao.
Có lúc thực sự không nên đánh giá quá cao mối quan hệ máu mủ, lúc đầu khi Lâm Tranh nghe thấy giọng nói này, hắn cảm thấy rất xa lạ. Nếu Ôn Tuyết Dao không nói cho hắn biết bà ấy là ai, Lâm Tranh sẽ không thể nhớ ra.
Lâm Tranh tùy ý nhìn xuống bài tập trong tay và hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nói ra cũng thật trớ trêu, đây là lần đầu tiên trong đời hắn được người phụ nữ này gọi tên.
"Mẹ có chuyện muốn nói với con." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất yếu ớt, Lâm Tranh đã tăng âm lượng tới mức tối đa nhưng cũng chỉ nghe rất nhỏ.
"Vậy bà nói nhanh lên." Lâm Tranh nói.
Một chút im lặng từ phía bên kia điện thoại, không biết là bà ấy đang tập trung sắp xếp lại câu từ, hay là bị thái độ lạnh lùng của Lâm Tranh làm tổn thương.
"... Con có bao giờ oán trách mẹ, tại sao chỉ thương em con mà bỏ qua con không?"
Lúc này, Lâm Tranh đã bị bà ấy chọc cười: "Bà có chuyện gì thì nói, đừng nói những chuyện không cần thiết."
Có phải Ôn Tuyết Dao được gia đình và Lâm Thành Trác bảo vệ quá kỹ, nên bà ấy mới hỏi ra những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy không?
Nhưng sau đó, vẻ mặt của Lâm Tranh từ chế nhạo chuyển sang u ám.
Ôn Tuyết Dao nói với hắn rằng, lý do bà ấy không quan tâm đến Lâm Tranh là vì bà ấy không thể chấp nhận hắn.
Không thể chấp nhận hắn và Lâm Kỳ... thực tế là cùng một người.
Khi hắn và Lâm Kỳ chào đời, cả hai vợ chồng đều rất vui mừng. Đó là một cặp bé trai sinh đôi khỏe mạnh và đáng yêu.
Nhưng dần dần, Ôn Tuyết Dao nhận ra rằng đứa con của bà ấy... có một chút khác biệt.
Phần lớn thời gian, hai đứa trẻ đều thực hiện các hành động tương tự nhau, những hành động này không bị giới hạn bởi không gian hay tầm nhìn của chúng.
Nếu một trong hai đứa vô tình bị ngã, đứa kia sẽ bất ngờ khóc, nếu một đứa cười, đứa kia cũng sẽ cười dù cho nó chỉ đang ngồi ngơ ngẩn, thậm chí không hề nhìn thấy người anh em khác của mình đang cười —— Điều này loại trừ khả năng khi nghe thấy tiếng cười khiến người ta muốn cười theo. Không bao giờ có chuyện một đứa này ngủ còn đứa kia thức, cả hai đứa trẻ đều thức và ngủ cùng lúc với nhau.
Những điều này dường như rất nhỏ nhặt, nhưng khi xuất hiện quá nhiều lần sẽ trở nên rất rõ ràng và kỳ quái.
Có lẽ giữa các cặp sinh đôi thật sự tồn tại thần giao cách cảm, Ôn Tuyết Dao và Lâm Thành Trác đã tham khảo rất nhiều chuyên gia —— Nhưng chưa từng có loại thần giao cách cảm giống như giữa Lâm Tranh và Lâm Kỳ.
Có đôi khi Ôn Tuyết Dao từ bên ngoài trở về nhà, bước vào phòng của chúng và nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi ở dưới đất, mạnh ai nấy chơi, nhưng đột nhiên cả hai đứa trẻ đều đồng loạt nhìn về phía bà ấy.
Biểu cảm trên mặt, cử chỉ trên tay hoàn toàn giống hệt nhau.
Hơn nữa, chúng còn có ngoại hình như đúc, đều có đôi mắt màu ngọc lục bảo đó.
Ôn Tuyết Dao thường xuyên cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cuối cùng một ngày nọ, Lâm Thành Trác nói với Ôn Tuyết Dao —— Có lẽ hai đứa con trai của họ thực sự là cùng một người.
Bởi vì tổ tiên của Lâm Thành Trác đã có tiền lệ này. Tổ tiên của ông từ nơi khác đến Trung Nguyên từ khi còn trẻ, một mình dựng nên nghiệp lớn, không chỉ bởi vì sự ưu tú của tổ tiên mà còn có một phần lớn là do tổ tiên của ông... có hai thể một hồn.
Hai cơ thể nhưng cùng chung một linh hồn. Họ luôn biết được những gì người kia nhìn thấy, hành động và suy nghĩ.
Thậm chí nếu có một cơ thể gần chết, chỉ cần cơ thể kia còn khỏe mạnh, thì cơ thể đó sẽ nhanh chóng phục hồi.
Vài trăm năm sau đó, gia tộc của bọn họ chỉ có thêm một trường hợp xảy ra cách đây hai trăm năm. Tuy số lượng thành viên trong gia tộc nhà họ Lâm rất lớn nhưng chuyện này thực sự quá hiếm. Đây cũng là một bí mật của gia tộc nhà họ Lâm mà tổ tiên đã để lại trước khi qua đời, và chỉ có người đứng đầu gia tộc của mỗi thế hệ mới được biết. Nhưng lúc đó, Lâm Thành Trác vẫn chưa là người đứng đầu, chuyện này là do ông nội kể lại cho Lâm Thành Trác biết, sau khi ông phát hiện ra sự việc của Lâm Tranh và Lâm Kỳ.
Ôn Tuyết Dao không thể chấp nhận chuyện này.
Trong thời cổ đại, chuyện này có thể phủ thêm một lớp bí ẩn, thần quái cho nó, nhưng đối với Ôn Tuyết Dao đã trải qua nền giáo dục hiện đại, điều này thật sự rất kinh khủng, nhất là khi xảy ra với con cái của chính bà.
Chẳng lẽ thế giới này thật sự tồn tại linh hồn sao? Thậm chí nếu tồn tại, việc hai cơ thể chia sẻ một linh hồn là có ý gì?
Ôn Tuyết Dao cũng không biết phải đối mặt với hai đứa con của mình như thế nào, khi chúng đứng trước mặt bà và làm những động tác, biểu cảm giống hệt nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cặp mắt xanh đó khiến bà hoảng sợ vô cùng.
Sau đó, ông nội đến thăm Lâm Tranh và Lâm Kỳ. Từ ngày đó, mối liên kết kỳ quặc giữa hai đứa trẻ đã biến mất.
Nhưng Ôn Tuyết Dao vẫn không thể đối mặt với hai đứa trẻ cùng một lúc. Cuối cùng, bà đã chọn Lâm Kỳ để nuôi dưỡng và hoàn toàn lờ đi Lâm Tranh. Chỉ có như vậy, bà mới có thể quên đi thực tế rằng hai đứa con của mình chính là cùng một người.
"Mẹ nói nhiều như vậy, chỉ muốn nói với con... Mẹ sai rồi. Tiểu Tranh, mẹ thực sự xin lỗi con." Người ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ đang khóc.
Lâm Tranh không có thời gian để giúp bà bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn vẫn còn đang xoay bút nhưng không biết từ lúc nào đã dừng lại, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên trang giấy, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Chuyện này quả thực bất ngờ hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Phải mất một lúc lâu hắn mới có thể tiếp thu, lúc này Lâm Tranh mới để ý tới Ôn Tuyết Dao.
"Bà nói với tôi những chuyện này là muốn tôi tha thứ cho bà? Hay là muốn bồi thường chuyện trái lương tâm mà bà đã làm, để có thể an tâm trước khi chết?"
"Không phải vậy, Tiểu Tranh..." Ôn Tuyết Dao dường như đang ngập ngừng, "Cho dù con không tha thứ cho mẹ cũng không sao cả. Mẹ chỉ muốn nói... mẹ yêu con."
"Ồ, thì ra bà làm xong những chuyện xấu xa, thậm chí còn không muốn nhận sự tha thứ, chỉ cần giả dối nói ra một câu yêu thương là đã không thẹn với lòng rồi sao." Sắc mặt của Lâm Tranh đã hoàn toàn lạnh lẽo, hắn cầm nắp bút gõ mạnh lên mặt bàn, tiếng gõ vang vọng trong căn phòng trống trải và im ắng.
"Không phải như vậy!"
Ôn Tuyết Dao có chút lo lắng, còn muốn giải thích điều gì đó nhưng bị Lâm Tranh ngắt lời: "Bà cảm thấy mình bị oan sao? Bà cho rằng bà thực sự thương tôi sao?"
"Vậy để tôi hỏi bà —— Bà đã kể chuyện này cho Lâm Kỳ biết chưa?"
"......"
Phía bên kia điện thoại im lặng rất lâu.
Việc hai đứa con của mình có cùng một linh hồn là điều mà Ôn Tuyết Dao ghét nhất. Bà nói cho Lâm Tranh biết việc này, có lẽ là để giải thích lý do bà ấy đã xa lánh Lâm Tranh trong nhiều năm qua, còn để tìm kiếm sự thông cảm từ Lâm Tranh. Nhưng bản thân bà lại cực kỳ ghét chuyện này, chẳng lẽ bà chưa từng nghĩ đến Lâm Tranh, người có liên quan trực tiếp, sẽ cảm thấy thế nào khi biết mình và người khác lại là cùng một người hay sao?
Bà biết rất rõ. Nhưng dù bà sắp chết, bà cũng không bao giờ nghĩ đến việc nói cho Lâm Kỳ biết chuyện này.
Lâm Tranh khẽ cười.
Cuối cùng, có lẽ vì đây là người đã ban tặng sinh mệnh cho hắn và người phụ nữ này đã sắp đi đến hồi kết của cuộc đời, hắn không muốn trả đũa bất cứ điều gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nói một câu ——
"Có thể trước đây bà đã thực sự yêu tôi, nhưng thời gian đã trải qua quá lâu, cảm xúc ghê tởm đã kéo dài hơn mười năm, làm sao có thể chỉ bằng một câu nói yêu mà thật sự yêu được."
"Đạo lý này ai cũng đều hiểu, tôi không hận bà."
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Những lời này có vẻ như là lời tha thứ. Nhưng đối với Lâm Tranh, đó chỉ là lời thật lòng, hắn đã không còn mong đợi hay oán trách gì đối với Ôn Tuyết Dao nữa. Nhưng đối với Ôn Tuyết Dao, đó là một kiểu lên án đau thấu xương khác.
............
Thực tế, Lâm Thành Trác chỉ là đứa con thứ, nếu nói về quyền thừa kế, sẽ không nhắc đến gia đình của ông.
Nhưng từ khi Ôn Tuyết Dao rời đi, Lâm Tranh được ông nội dẫn theo bên cạnh, được nuôi dạy như một người thừa kế.
Trước đây Lâm Tranh còn không hiểu, nhưng sau khi nghe Ôn Tuyết Dao kể xong thì hắn đã hiểu rõ.
Việc hắn và em trai của mình có cùng một linh hồn, với Ôn Tuyết Dao là một điều khó chấp nhận, có thể nói là kinh khủng, nhưng Lâm Tranh lại không quá quan tâm. Chỉ là hắn càng ghét em trai của mình nhiều hơn.
Bởi vì đối với một người kiêu ngạo và độc đoán như hắn, việc sử dụng chung một linh hồn với người khác là điều không thể chấp nhận được.
Cho nên, tốt nhất là Lâm Tranh và Lâm Kỳ đừng bao giờ liên quan đến nhau.
Vào thời điểm đó, Lâm Tranh chưa bao giờ nghĩ rằng... sẽ có một ngày, mình lại tự nguyện dung nhập với Lâm Kỳ.
Hơn nữa còn từ bỏ thân thể, từ bỏ tính mạng, từ bỏ vị trí... từ bỏ tất cả, thậm chí là từ bỏ phần tồn tại của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro