Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Ngoại truyện Đà...
2024-11-19 02:50:04
Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn Đàn Liệt nghĩ rất nhiều.
Ban đầu, anh không mong đợi Triều Từ thật sự đồng ý, vì anh hiểu rõ bức tường trong lòng Triều Từ như thế nào. Đó là một bức tường cao không ai có thể vượt qua, kể cả Triều Từ.
Không ai có thể dễ dàng đi qua bức tường này, bao gồm cả Triệu Dịch.
Kiếp trước, Đàn Liệt đã mắc phải sai lầm này. Anh nghĩ Triệu Dịch là người duy nhất có thể vượt qua bức tường trong lòng Triều Từ, là người duy nhất có thể chữa lành cho cậu. Vì vậy, dù trong lòng đầy ghen tị và không nỡ, anh vẫn chọn rời đi, tưởng rằng điều đó sẽ mang lại hạnh phúc cho Triều Từ.
Sau này, khi anh đứng trong vườn, cúi xuống ngắm nhìn tấm bia mộ phủ đầy hoa tử đằng, dường như cuối cùng anh đã hiểu ra.
Không ai có thể trở thành người cứu rỗi đương nhiên của người khác.
Triệu Dịch đã giúp Triều Từ thoát khỏi cảnh bị người khác bắt nạt, nhưng tuổi thơ của cậu vẫn không thể gọi là hạnh phúc. Mẹ cậu chết vì khó sinh, cha cậu thì ích kỷ, mẹ kế thì cay nghiệt, không mang lại cho cậu bất kỳ tình cảm gia đình nào, chỉ toàn là sự khắc nghiệt và lạnh lùng. Triệu Dịch là người bạn duy nhất của Triều Từ, nhưng khi ở bên cạnh người bạn này, cậu cũng phải cẩn trọng, sợ rằng Triệu Dịch sẽ rời bỏ mình. Còn mối quan hệ giữa những người bạn của Triệu Dịch với Triều Từ cũng chỉ là kết quả từ sự nỗ lực của cậu.
Những tổn thương từ tuổi thơ có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của một người và cần cả đời để chữa khỏi. Với Triều Từ, tuổi thơ không mang lại cho cậu cảm giác an toàn nào, dù gặp Triệu Dịch hay gặp Đàn Liệt.
Triệu Dịch có thể rất quan trọng đối với Triều Từ, nhưng không phải chỉ mỗi Triệu Dịch là có thể chữa lành tất cả. Thậm chí, tình yêu của cậu dành cho Triệu Dịch là một sự dựa dẫm méo mó, chưa chắc đã là tình yêu thật sự. Vì vậy, khi ở bên cạnh Triệu Dịch, cậu luôn ở trong trạng thái tự nghi ngờ và phủ nhận bản thân —— Có lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ mình có thể thật sự ở bên Triệu Dịch.
Khủng hoảng của cậu không phải chỉ vì Triệu Dịch không yêu cậu, mà còn vì cảm giác không an toàn và không tin vào chính mình.
Vì vậy, để thực sự giúp đỡ cậu, để chữa lành cho cậu, anh cần phải quan tâm đến cậu, liên tục dành sự chăm sóc và kiên nhẫn với cậu. Nó sẽ không có điểm dừng, chỉ là một cách làm ngốc nghếch, nhưng chỉ có như vậy mới có hiệu quả, và Đàn Liệt cũng vui lòng chấp nhận làm điều đó.
Vì thế, Đàn Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến dài lâu, anh phát hiện thái độ của Triều Từ đã có nhiều thay đổi khiến anh vô cùng vui mừng. Không chỉ vì sự thay đổi thái độ của Triều Từ đối với mình, mà còn vì bản thân Triều Từ. Chỉ cần có thể giúp đỡ Triều Từ thoát ra khỏi bóng ma đó, dù Triều Từ không nhận ra bàn tay dìu dắt của Đàn Liệt, với anh cũng không sao.
Khi Đàn Liệt tỏ tình với Triều Từ, cũng không mong đợi cậu thật sự đồng ý. Anh chỉ muốn nói với cậu một lần này thôi, rồi sau đó anh sẽ thay đổi cách đối xử với cậu. Dù sao, nếu Triều Từ cứ mãi coi anh là bạn, thì cậu bạn chậm chạp này của anh có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm này.
Nhưng Triều Từ đã đồng ý.
Cậu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói với Đàn Liệt: "Nói trước nhé, chỉ là thử thôi. Anh không được can thiệp vào cuộc sống của em, còn phải làm em vui!"
Đàn Liệt bật cười: "Em cho tôi thử việc đấy à? Không lương mà phải làm việc, không có danh phận bạn trai mà phải làm tròn nghĩa vụ của bạn trai."
"Anh thích thì làm, không thích thì thôi." Triều Từ nghe anh nói thế cảm thấy không vui, bèn quay mặt đi.
"Làm chứ, sao không làm?" Đàn Liệt cười, bước đến gần, đặt tay lên vai cậu rồi xoay người cậu lại, "Có cơ hội như thế này mà tôi không biết nắm lấy, tôi là đồ ngốc à?"
Ý tứ này ai nghe cũng hiểu, Triều Từ không khỏi nở một nụ cười.
Dù điều kiện vô lý như vậy nhưng trong mắt Đàn Liệt lại là một cơ hội tốt.
Thế là thời gian thử việc của Đàn Liệt và bạn trai nhỏ của anh bắt đầu.
Còn về Triệu Dịch.
Mấy tháng nay hắn sống trong sự giày vò. Trước kia, Triều Từ và hắn ngày nào cũng ở bên nhau, không rời một bước, nhưng kể từ khi Đàn Liệt xuất hiện, Triều Từ ngoài giờ ngủ trong ký túc xá ra thì hầu như không có thời gian nói chuyện với hắn.
Hắn có thể cảm nhận được Triều Từ đang tránh mặt hắn, thứ cảm giác này đã bắt đầu nhen nhóm kể từ khi hắn và Nam Tiểu Cẩn ở bên nhau, nhưng lúc đó Triệu Dịch lại không nhận ra, cho đến khi mọi thứ gần trở nên rõ ràng thì hắn mới nhận ra.
Dù Triệu Dịch đã cố gắng tiếp xúc Triều Từ, nhưng Triều Từ lại tránh mặt hắn, còn Đàn Liệt thì dính chặt lấy cậu mỗi ngày và dẫn cậu đi chơi khắp nơi. Việc này vốn dĩ cần sự tham gia của cả hai người, nếu một người không có ý muốn thì người kia dù có cố gắng đến thế nào cũng khó mà duy trì được mối quan hệ.
Nhiều lần, Triệu Dịch cảm thấy rất bức bối, gần như không thể kiềm chế được mà muốn nói rõ ràng với Triều Từ. Nhưng luôn có một chút lý trí chết tiệt ngăn cản hắn lại: Nói rõ ràng? Nói cái gì?
Chẳng lẽ nói rằng Triều Từ ngày nào cũng ở bên cạnh Đàn Liệt sao, hắn ghen à?
Những tình cảm ẩn giấu này dù là với con gái cũng khó nói ra, huống hồ là bọn con trai luôn tự cho rằng mình vô tư và thuận theo tự nhiên, không ai quan tâm đến điều đó nhiều như hắn.
Vì vậy, hắn không thể nói ra, chỉ có thể nhìn Triều Từ và Đàn Liệt ngày càng thân thiết với nhau. Thậm chí vào kỳ nghỉ, Triều Từ còn đi theo Đàn Liệt về nước D, trong khi trước đây Triều Từ luôn ở cùng với Triệu Dịch.
Khi bắt đầu học kỳ này, Triệu Dịch gần như không thể kiềm nổi sự vui sướng khi phát hiện giáo viên toán không phải là Đàn Liệt.
Mấy tháng qua hắn đã điều tra về Đàn Liệt. Thực ra cũng không cần phải điều tra gì nhiều, việc người thừa kế của gia tộc Davis đến nước Z không phải là chuyện nhỏ, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.
Tên công tử nhà giàu như vậy tại sao lại đột nhiên đến trường của họ làm giáo viên? Nghĩ đến việc Triều Từ từng nói với hắn rằng cậu và Đàn Liệt đã quen nhau qua mạng nhiều năm, hắn chợt nghĩ người này đến đây cũng chỉ vì Triều Từ. Anh ta còn có một công ty lớn như vậy, sao có thể thực sự ở đây lâu cho được?
Quả nhiên, anh ta đã đi.
Triệu Dịch không khỏi vui mừng, ngay cả những tin nhắn của Nam Tiểu Cẩn và Lâm Ngạn Thần rủ hắn đi chơi cũng bị hắn quẳng ra sau đầu. Sau giờ học, hắn đến chỗ ngồi của Triều Từ hỏi: "Tối nay đến nhà tao ở một đêm nhé? Cả kỳ nghỉ mày không đến, mẹ tao cứ nhắc mày mãi đấy."
"Hôm nay dì Lâm còn nấu món canh đầu cá với đậu hũ mà mày thích."
Hắn đứng bên cạnh chỗ ngồi của Triều Từ nhìn xuống, trời vẫn chưa tối nhưng ánh nắng buổi chiều đã bị hắn che đi phần lớn.
Khi hỏi câu này, hắn gần như không nghĩ tới Triều Từ sẽ từ chối.
Nhưng Triều Từ lại cau mày, khó xử nói: "Xin lỗi, tối nay tao đã hẹn với người khác rồi..."
Hôm qua cậu vừa đồng ý với Đàn Liệt, với tư cách là bạn trai "thử việc" mới không thể ngay ngày đầu đã lạnh nhạt với anh được. Đàn Liệt bây giờ không còn là giáo viên của trường nữa, càng phải dành thời gian để gặp Triều Từ nhiều hơn. Tối nay, anh hẹn sẽ dẫn Triều Từ đi tham quan thủy cung.
Triều Từ chưa bao giờ đi thủy cung.
Những nơi như vậy vốn không nằm trong danh sách lựa chọn của bọn con trai. Khi còn nhỏ họ đã được cha mẹ dẫn đi vài lần, lớn lên rồi họ không còn muốn đến những nơi nhàm chán đó nữa - trừ khi có bạn gái.
Triều Từ không cảm thấy nơi này nhàm chán, khi còn nhỏ cậu nhìn thấy bạn bè được cha mẹ dẫn đi thủy cung, cậu cũng có ước mơ như vậy. Cậu đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, dù đi thủy cung một mình không có khó khăn gì nhưng cậu chưa bao giờ đi.
Sáng nay, Đàn Liệt nhắn tin rằng anh đã mua vé vào khu thủy cung vừa mới xây xong vào hai tháng trước của thành phố B. Bên ngoài cậu chê bai "sao anh lại thích đi mấy chỗ dành cho con gái thế này", nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.
Khi nghe Triều Từ từ chối, vẻ mặt của Triệu Dịch ngay lập tức xấu đi.
"Với ai? Đàn Liệt hả?" Hắn hỏi.
"Ừ." Triều Từ không thấy có gì bất thường, thản nhiên gật đầu.
Triệu Dịch định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào.
Triều Từ không nhận ra tâm tư của Triệu Dịch.
Cậu mang theo sắc mặt rất nghiêm túc nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười, cùng Đàn Liệt đi tham quan thủy cung suốt cả buổi tối. Đàn Liệt còn mang theo cả máy ảnh, anh chụp ảnh rất đẹp, dù Triều Từ không thích chụp ảnh khi đi chơi, vậy mà tối hôm đó cũng chụp rất nhiều.
Bức ảnh cùng với những chú chim cánh cụt mũm mĩm, bức ảnh nhìn vào ống kính khi ở trong đường hầm dài, hay cả bức ảnh chụp trộm lúc cậu cầm que kem... tất cả đều được lưu giữ lại.
Đêm đã muộn, Triều Từ quyết định ngủ lại ở một căn nhà mà Triều gia đã mua cho cậu.
Tối hôm đó, Triều Từ ngủ say mà khóe miệng cứ mãi cong lên. Sáng hôm sau khi đi học, cậu thấy xe của Đàn Liệt đã đợi ở trước cửa.
Triều Từ thắc mắc tại sao anh ấy lại đến vào lúc sáng sớm như thế này, thì thấy anh đưa cho cậu một túi giấy màu nâu, trông có vẻ đơn giản nhưng lại có chút thành ý không ngờ. Triều Từ run run, mở to đôi mắt đào hoa: "Cái gì vậy ạ?"
"Ảnh hôm qua tôi chụp, đã rửa ra rồi." Đàn Liệt nói, vỗ nhẹ lên vô lăng, "Lên xe đi, tôi đưa em đi, hôm nay để tài xế nhà em nghỉ ngơi một chút."
Triều Từ không do dự nhiều, chào tài xế của mình một tiếng rồi ngồi lên ghế phụ. Khi xe đã lăn bánh, cậu không nhịn được mở túi giấy ra, lấy từng tấm ảnh xếp lên trên đùi.
Thật sự rất đẹp.
Bối cảnh, ánh sáng, bố cục và nụ cười của cả hai.
Nếu không cần thiết, Triều Từ hiếm khi đăng cái gì lên mạng xã hội. Cũng phải thôi, người như cậu đã quen thu mình, sao có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn của mình lên mạng xã hội.
Nhưng hôm nay cậu không nhịn được đăng những bức ảnh này lên.
Bài đăng không kèm theo chú thích gì, nhưng mạng xã hội của Triều Từ vốn rất ít hoạt động, nên đây là một điều bất ngờ.
Triệu Dịch thấy bài đăng này, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của Triều Từ và Đàn Liệt trong ảnh, trong lòng của hắn rất khó chịu.
Ban đầu, anh không mong đợi Triều Từ thật sự đồng ý, vì anh hiểu rõ bức tường trong lòng Triều Từ như thế nào. Đó là một bức tường cao không ai có thể vượt qua, kể cả Triều Từ.
Không ai có thể dễ dàng đi qua bức tường này, bao gồm cả Triệu Dịch.
Kiếp trước, Đàn Liệt đã mắc phải sai lầm này. Anh nghĩ Triệu Dịch là người duy nhất có thể vượt qua bức tường trong lòng Triều Từ, là người duy nhất có thể chữa lành cho cậu. Vì vậy, dù trong lòng đầy ghen tị và không nỡ, anh vẫn chọn rời đi, tưởng rằng điều đó sẽ mang lại hạnh phúc cho Triều Từ.
Sau này, khi anh đứng trong vườn, cúi xuống ngắm nhìn tấm bia mộ phủ đầy hoa tử đằng, dường như cuối cùng anh đã hiểu ra.
Không ai có thể trở thành người cứu rỗi đương nhiên của người khác.
Triệu Dịch đã giúp Triều Từ thoát khỏi cảnh bị người khác bắt nạt, nhưng tuổi thơ của cậu vẫn không thể gọi là hạnh phúc. Mẹ cậu chết vì khó sinh, cha cậu thì ích kỷ, mẹ kế thì cay nghiệt, không mang lại cho cậu bất kỳ tình cảm gia đình nào, chỉ toàn là sự khắc nghiệt và lạnh lùng. Triệu Dịch là người bạn duy nhất của Triều Từ, nhưng khi ở bên cạnh người bạn này, cậu cũng phải cẩn trọng, sợ rằng Triệu Dịch sẽ rời bỏ mình. Còn mối quan hệ giữa những người bạn của Triệu Dịch với Triều Từ cũng chỉ là kết quả từ sự nỗ lực của cậu.
Những tổn thương từ tuổi thơ có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời của một người và cần cả đời để chữa khỏi. Với Triều Từ, tuổi thơ không mang lại cho cậu cảm giác an toàn nào, dù gặp Triệu Dịch hay gặp Đàn Liệt.
Triệu Dịch có thể rất quan trọng đối với Triều Từ, nhưng không phải chỉ mỗi Triệu Dịch là có thể chữa lành tất cả. Thậm chí, tình yêu của cậu dành cho Triệu Dịch là một sự dựa dẫm méo mó, chưa chắc đã là tình yêu thật sự. Vì vậy, khi ở bên cạnh Triệu Dịch, cậu luôn ở trong trạng thái tự nghi ngờ và phủ nhận bản thân —— Có lẽ từ trước đến giờ cậu chưa từng nghĩ mình có thể thật sự ở bên Triệu Dịch.
Khủng hoảng của cậu không phải chỉ vì Triệu Dịch không yêu cậu, mà còn vì cảm giác không an toàn và không tin vào chính mình.
Vì vậy, để thực sự giúp đỡ cậu, để chữa lành cho cậu, anh cần phải quan tâm đến cậu, liên tục dành sự chăm sóc và kiên nhẫn với cậu. Nó sẽ không có điểm dừng, chỉ là một cách làm ngốc nghếch, nhưng chỉ có như vậy mới có hiệu quả, và Đàn Liệt cũng vui lòng chấp nhận làm điều đó.
Vì thế, Đàn Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến dài lâu, anh phát hiện thái độ của Triều Từ đã có nhiều thay đổi khiến anh vô cùng vui mừng. Không chỉ vì sự thay đổi thái độ của Triều Từ đối với mình, mà còn vì bản thân Triều Từ. Chỉ cần có thể giúp đỡ Triều Từ thoát ra khỏi bóng ma đó, dù Triều Từ không nhận ra bàn tay dìu dắt của Đàn Liệt, với anh cũng không sao.
Khi Đàn Liệt tỏ tình với Triều Từ, cũng không mong đợi cậu thật sự đồng ý. Anh chỉ muốn nói với cậu một lần này thôi, rồi sau đó anh sẽ thay đổi cách đối xử với cậu. Dù sao, nếu Triều Từ cứ mãi coi anh là bạn, thì cậu bạn chậm chạp này của anh có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra tình cảm này.
Nhưng Triều Từ đã đồng ý.
Cậu ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói với Đàn Liệt: "Nói trước nhé, chỉ là thử thôi. Anh không được can thiệp vào cuộc sống của em, còn phải làm em vui!"
Đàn Liệt bật cười: "Em cho tôi thử việc đấy à? Không lương mà phải làm việc, không có danh phận bạn trai mà phải làm tròn nghĩa vụ của bạn trai."
"Anh thích thì làm, không thích thì thôi." Triều Từ nghe anh nói thế cảm thấy không vui, bèn quay mặt đi.
"Làm chứ, sao không làm?" Đàn Liệt cười, bước đến gần, đặt tay lên vai cậu rồi xoay người cậu lại, "Có cơ hội như thế này mà tôi không biết nắm lấy, tôi là đồ ngốc à?"
Ý tứ này ai nghe cũng hiểu, Triều Từ không khỏi nở một nụ cười.
Dù điều kiện vô lý như vậy nhưng trong mắt Đàn Liệt lại là một cơ hội tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là thời gian thử việc của Đàn Liệt và bạn trai nhỏ của anh bắt đầu.
Còn về Triệu Dịch.
Mấy tháng nay hắn sống trong sự giày vò. Trước kia, Triều Từ và hắn ngày nào cũng ở bên nhau, không rời một bước, nhưng kể từ khi Đàn Liệt xuất hiện, Triều Từ ngoài giờ ngủ trong ký túc xá ra thì hầu như không có thời gian nói chuyện với hắn.
Hắn có thể cảm nhận được Triều Từ đang tránh mặt hắn, thứ cảm giác này đã bắt đầu nhen nhóm kể từ khi hắn và Nam Tiểu Cẩn ở bên nhau, nhưng lúc đó Triệu Dịch lại không nhận ra, cho đến khi mọi thứ gần trở nên rõ ràng thì hắn mới nhận ra.
Dù Triệu Dịch đã cố gắng tiếp xúc Triều Từ, nhưng Triều Từ lại tránh mặt hắn, còn Đàn Liệt thì dính chặt lấy cậu mỗi ngày và dẫn cậu đi chơi khắp nơi. Việc này vốn dĩ cần sự tham gia của cả hai người, nếu một người không có ý muốn thì người kia dù có cố gắng đến thế nào cũng khó mà duy trì được mối quan hệ.
Nhiều lần, Triệu Dịch cảm thấy rất bức bối, gần như không thể kiềm chế được mà muốn nói rõ ràng với Triều Từ. Nhưng luôn có một chút lý trí chết tiệt ngăn cản hắn lại: Nói rõ ràng? Nói cái gì?
Chẳng lẽ nói rằng Triều Từ ngày nào cũng ở bên cạnh Đàn Liệt sao, hắn ghen à?
Những tình cảm ẩn giấu này dù là với con gái cũng khó nói ra, huống hồ là bọn con trai luôn tự cho rằng mình vô tư và thuận theo tự nhiên, không ai quan tâm đến điều đó nhiều như hắn.
Vì vậy, hắn không thể nói ra, chỉ có thể nhìn Triều Từ và Đàn Liệt ngày càng thân thiết với nhau. Thậm chí vào kỳ nghỉ, Triều Từ còn đi theo Đàn Liệt về nước D, trong khi trước đây Triều Từ luôn ở cùng với Triệu Dịch.
Khi bắt đầu học kỳ này, Triệu Dịch gần như không thể kiềm nổi sự vui sướng khi phát hiện giáo viên toán không phải là Đàn Liệt.
Mấy tháng qua hắn đã điều tra về Đàn Liệt. Thực ra cũng không cần phải điều tra gì nhiều, việc người thừa kế của gia tộc Davis đến nước Z không phải là chuyện nhỏ, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.
Tên công tử nhà giàu như vậy tại sao lại đột nhiên đến trường của họ làm giáo viên? Nghĩ đến việc Triều Từ từng nói với hắn rằng cậu và Đàn Liệt đã quen nhau qua mạng nhiều năm, hắn chợt nghĩ người này đến đây cũng chỉ vì Triều Từ. Anh ta còn có một công ty lớn như vậy, sao có thể thực sự ở đây lâu cho được?
Quả nhiên, anh ta đã đi.
Triệu Dịch không khỏi vui mừng, ngay cả những tin nhắn của Nam Tiểu Cẩn và Lâm Ngạn Thần rủ hắn đi chơi cũng bị hắn quẳng ra sau đầu. Sau giờ học, hắn đến chỗ ngồi của Triều Từ hỏi: "Tối nay đến nhà tao ở một đêm nhé? Cả kỳ nghỉ mày không đến, mẹ tao cứ nhắc mày mãi đấy."
"Hôm nay dì Lâm còn nấu món canh đầu cá với đậu hũ mà mày thích."
Hắn đứng bên cạnh chỗ ngồi của Triều Từ nhìn xuống, trời vẫn chưa tối nhưng ánh nắng buổi chiều đã bị hắn che đi phần lớn.
Khi hỏi câu này, hắn gần như không nghĩ tới Triều Từ sẽ từ chối.
Nhưng Triều Từ lại cau mày, khó xử nói: "Xin lỗi, tối nay tao đã hẹn với người khác rồi..."
Hôm qua cậu vừa đồng ý với Đàn Liệt, với tư cách là bạn trai "thử việc" mới không thể ngay ngày đầu đã lạnh nhạt với anh được. Đàn Liệt bây giờ không còn là giáo viên của trường nữa, càng phải dành thời gian để gặp Triều Từ nhiều hơn. Tối nay, anh hẹn sẽ dẫn Triều Từ đi tham quan thủy cung.
Triều Từ chưa bao giờ đi thủy cung.
Những nơi như vậy vốn không nằm trong danh sách lựa chọn của bọn con trai. Khi còn nhỏ họ đã được cha mẹ dẫn đi vài lần, lớn lên rồi họ không còn muốn đến những nơi nhàm chán đó nữa - trừ khi có bạn gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triều Từ không cảm thấy nơi này nhàm chán, khi còn nhỏ cậu nhìn thấy bạn bè được cha mẹ dẫn đi thủy cung, cậu cũng có ước mơ như vậy. Cậu đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, dù đi thủy cung một mình không có khó khăn gì nhưng cậu chưa bao giờ đi.
Sáng nay, Đàn Liệt nhắn tin rằng anh đã mua vé vào khu thủy cung vừa mới xây xong vào hai tháng trước của thành phố B. Bên ngoài cậu chê bai "sao anh lại thích đi mấy chỗ dành cho con gái thế này", nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.
Khi nghe Triều Từ từ chối, vẻ mặt của Triệu Dịch ngay lập tức xấu đi.
"Với ai? Đàn Liệt hả?" Hắn hỏi.
"Ừ." Triều Từ không thấy có gì bất thường, thản nhiên gật đầu.
Triệu Dịch định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào.
Triều Từ không nhận ra tâm tư của Triệu Dịch.
Cậu mang theo sắc mặt rất nghiêm túc nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười, cùng Đàn Liệt đi tham quan thủy cung suốt cả buổi tối. Đàn Liệt còn mang theo cả máy ảnh, anh chụp ảnh rất đẹp, dù Triều Từ không thích chụp ảnh khi đi chơi, vậy mà tối hôm đó cũng chụp rất nhiều.
Bức ảnh cùng với những chú chim cánh cụt mũm mĩm, bức ảnh nhìn vào ống kính khi ở trong đường hầm dài, hay cả bức ảnh chụp trộm lúc cậu cầm que kem... tất cả đều được lưu giữ lại.
Đêm đã muộn, Triều Từ quyết định ngủ lại ở một căn nhà mà Triều gia đã mua cho cậu.
Tối hôm đó, Triều Từ ngủ say mà khóe miệng cứ mãi cong lên. Sáng hôm sau khi đi học, cậu thấy xe của Đàn Liệt đã đợi ở trước cửa.
Triều Từ thắc mắc tại sao anh ấy lại đến vào lúc sáng sớm như thế này, thì thấy anh đưa cho cậu một túi giấy màu nâu, trông có vẻ đơn giản nhưng lại có chút thành ý không ngờ. Triều Từ run run, mở to đôi mắt đào hoa: "Cái gì vậy ạ?"
"Ảnh hôm qua tôi chụp, đã rửa ra rồi." Đàn Liệt nói, vỗ nhẹ lên vô lăng, "Lên xe đi, tôi đưa em đi, hôm nay để tài xế nhà em nghỉ ngơi một chút."
Triều Từ không do dự nhiều, chào tài xế của mình một tiếng rồi ngồi lên ghế phụ. Khi xe đã lăn bánh, cậu không nhịn được mở túi giấy ra, lấy từng tấm ảnh xếp lên trên đùi.
Thật sự rất đẹp.
Bối cảnh, ánh sáng, bố cục và nụ cười của cả hai.
Nếu không cần thiết, Triều Từ hiếm khi đăng cái gì lên mạng xã hội. Cũng phải thôi, người như cậu đã quen thu mình, sao có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn của mình lên mạng xã hội.
Nhưng hôm nay cậu không nhịn được đăng những bức ảnh này lên.
Bài đăng không kèm theo chú thích gì, nhưng mạng xã hội của Triều Từ vốn rất ít hoạt động, nên đây là một điều bất ngờ.
Triệu Dịch thấy bài đăng này, nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của Triều Từ và Đàn Liệt trong ảnh, trong lòng của hắn rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro