Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Ngoại truyện Đà...

2024-11-19 02:50:04

Tuy nhiên, cậu không biết rằng một câu nói đó đã làm dấy lên bao nhiêu sóng gió trong lòng Triệu Dịch.

Triệu Dịch nhìn chằm chằm vào cậu, trong đôi mắt đen thăm thẳm đang ẩn chứa một cơn bão mà Triều Từ không thể nhìn thấy và cũng không nhận ra.

Triều Từ đã ở bên Đàn Liệt!

Dường như hắn chưa bao giờ nghĩ đến điều này, mặc nhiên cho rằng Triều Từ chỉ đơn giản là chơi thân với Đàn Liệt.

Suy nghĩ của con người luôn phức tạp. Với Triệu Dịch, đồng tính luyến ái không phải là chuyện gì hiếm lạ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng điều này lại xảy ra với mình và Triều Từ.

Hóa ra Triều Từ đã ở bên Đàn Liệt, hóa ra Triều Từ... thích đàn ông.

Dường như cánh cửa giới hạn suy nghĩ của hắn đột ngột mở toang.

Dường như tất cả những biểu hiệu khác thường của Triều Từ và Đàn Liệt trước đây đều đã được giải thích hợp lý ngay lập tức, và dường như... hắn đã tìm thấy lời giải thích cho những cảm xúc khác thường của chính mình.

Triều Từ thích Đàn Liệt, còn mình thì sao...?

Triệu Dịch nín thở, có một câu trả lời sắp hiện lên nhưng hắn lại dùng hết sức lực để dập tắt nó ngay lập tức.

Hắn không muốn câu trả lời đó xuất hiện trong đầu mình, bởi làm như vậy thì hắn không thể quay lại được nữa.

Nhưng lúc này trái tim của hắn vẫn đau đớn vô cùng.

Triều Từ đã ở bên cạnh Đàn Liệt, bây giờ cậu còn muốn chuyển ra ngoài sống cùng với Đàn Liệt.

Thế còn... hắn thì sao?

Nhưng Triều Từ lại không thấy có gì là không đúng. Từ trước đến nay, cậu luôn có cảm giác tự ti trong tiềm thức đối với Triệu Dịch. Cậu cảm thấy việc mình có thể ở bên cạnh Triệu Dịch phần lớn là do cậu đang chủ động bám lấy hắn. Hiện giờ, đặc biệt là khi Triệu Dịch đã có người yêu và cậu dần xa cách với nhóm bạn bè đó, việc cậu chủ động rời đi dù khiến Triệu Dịch không vui nhưng ít nhất cũng không làm hắn quá thất vọng.

Dù sao tình bạn giữa bọn con trai dù thân thiết đến đâu cũng hiếm khi dính dáng tới nhau nhiều.

Triều Từ cứ thế thu dọn hành lý, còn Triệu Dịch đứng ở cửa nhìn cậu. Bụng hắn chứa đầy sự bất mãn, chua xót và tủi thân, nhưng nhìn bóng dáng Triều Từ thu dọn hành lý gọn gàng, hắn lại không thể nói ra được điều gì.

Hắn mà nói ra thì sẽ không thể quay lại được nữa, cuộc sống trước đây có lẽ sẽ vỡ tan.

Sau khi thu dọn xong, Triều Từ kéo vali đến cửa, nhìn Triệu Dịch vẫn đứng im lặng không nhúc nhích, không nhịn được cười: "Mày đứng ngẩn ở đây làm gì?"

Mặt Triệu Dịch vẫn cứng đờ, dường như trong một khoảnh khắc hắn không thể giả vờ vui vẻ được nữa.

"Mày luyến tiếc tao à?" Triều Từ đột nhiên hỏi.

Câu nói đó khiến lưng Triệu Dịch cứng lại, hắn nhìn chằm chằm vào thiếu niên ở trước mặt, cổ họng ngứa ngáy nhưng lại bị tắc nghẽn bởi một thứ gì đó.

Triều Từ chợt buông vali ra, đi đến trước mặt Triệu Dịch, nhón chân ôm lấy hắn một cách thật thuần khiết, không mang theo bất kỳ sự mập mờ nào.

Ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra rằng, lúc này cậu đã không còn bất kỳ suy nghĩ gì về Triệu Dịch nữa. Trước đó cậu còn cố ý tránh né Triệu Dịch, xa cách hắn, nhưng giờ đây cậu chỉ đơn giản coi hắn là bạn thân, là ân nhân.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mỗi ngày chúng ta vẫn phải gặp nhau mà, đừng suy nghĩ nhiều quá!" Sau khi ôm xong, cậu nheo mắt cười với Triệu Dịch.

Không ngờ rằng cái ôm vừa rồi, khi cơ thể mềm mại, gầy gò nhưng đầy kiên cường của cậu nhẹ nhàng va vào lòng hắn, Triệu Dịch trong khoảnh khắc ấy đã không thở nổi.

Triều Từ cũng không chú ý đến sự khác thường của Triệu Dịch, cậu kéo vali bước ra khỏi cửa. Ở phía dưới, Đàn Liệt đã đợi cậu từ lâu.

............

Hai tháng trước kỳ thi đại học là thời gian dài nhất, nhưng cũng là thời gian trôi qua nhanh nhất.

Đối với học sinh bình thường là như vậy, nhưng đối với Triều Từ, tính chất "dài" của thời gian đã giảm đi rất nhiều vì cậu không sợ kỳ thi đại học. Mỗi sáng sớm, cậu chỉ cần được Đàn Liệt gọi dậy, ăn bữa sáng do Đàn Liệt làm, sau đó được Đàn Liệt đưa đến trường, còn Đàn Liệt thì đi làm. Sau khi kết thúc một ngày học tập, cậu lại về nhà ăn tối và ôn bài.

Điều lo lắng nhất của học sinh lớp mười hai học ngoại trú chính là lãng phí quá nhiều thời gian để đi lại, vì vậy Đàn Liệt đã mua một căn hộ cách trường chỉ khoảng năm, sáu trăm mét.

Trong thời gian này, bếp là thiên hạ của Đàn Liệt. Bây giờ Triều Từ mới biết Đàn Liệt có tay nghề nấu nướng giỏi như vậy. Anh còn thay đổi món ăn mỗi ngày cho cậu, giống như những bà mẹ Trung Quốc luôn cố gắng nấu các món ăn bổ dưỡng cho con mình trước kỳ thi đại học.

Khi Đàn Liệt nấu ăn, anh luôn yêu cầu Triều Từ ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách ôn bài. Nhưng Triều Từ thấy như vậy thật ngại, dù cậu hoàn toàn không biết nấu ăn, nhưng vẫn muốn chen vào bếp để phụ giúp Đàn Liệt rửa rau, thái rau. Mỗi lần như vậy cậu đều bị Đàn Liệt đẩy ra, anh ấn vai cậu ngồi xuống ghế sô pha, rồi đặt quyển sách vào trong tay cậu.

Vài lần như vậy, Triều Từ cũng từ bỏ, dù sao cũng chỉ hơn một tháng nữa thôi.

Năm giờ tan học, hai người thường ăn xong bữa tối trước sáu giờ rưỡi. Sau đó, Đàn Liệt sẽ giúp Triều Từ ôn bài đến hơn chín giờ, rồi Triều Từ nhất định không chịu ôn nữa, cứ đòi Đàn Liệt cùng xem phim trong phòng khách, hoặc cả hai ra ngoài đi dạo.

Đàn Liệt không tán thành cho lắm nhưng cũng không nói gì, dù sao cũng cần kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi một cách hợp lý. Hơn nữa với thành tích của Triều Từ thực sự không cần lo lắng về kỳ thi đại học, chỉ cần cậu không phát huy quá tệ thì các trường đại học trong nước cậu đều tha hồ chọn lựa.

Hơn nữa, khoảng thời gian sau chín giờ tối khi ở bên cạnh Triều Từ, anh không cần nghĩ ngợi gì cả. Hai người ở cạnh nhau, trò chuyện với nhau, rõ ràng Đàn Liệt mới là người đắm chìm vào nó hơn cả Triều Từ.

Tối nay, Triều Từ hứng lên muốn xem một bộ phim kinh dị.

Đàn Liệt muốn ngăn cậu lại, học sinh lớp mười hai xem phim cũng được, nhưng xem phim kinh dị thì hơi quá. Nhưng đứa trẻ này lại vỗ ngực, tự tin nói rằng mình không sợ ma, xem phim kinh dị như xem phim hoạt hình. Đàn Liệt bán tín bán nghi, cuối cùng cũng phải chịu thua khi Triều Từ nhào vào lòng anh làm nũng, rồi hôn lên má anh một cái thật ngọt ngào.

Nhưng anh không ngờ rằng đứa trẻ này thật sự là đang nói phét.

Mới xem đến phần mở đầu, cậu đã bắt đầu có dấu hiệu không ổn, nhưng Đàn Liệt thấy phần mở đầu thật sự không đáng sợ chút nào. Anh nghĩ rằng có thể cậu khoác lác nhưng chắc lá gan cũng không nhỏ đến thế, nên anh vẫn xem tiếp. Ai ngờ phim vừa mới bắt đầu được mười phút, cậu đã run bần bật. Khi một con ma bất ngờ xuất hiện trên màn hình, cậu liền hét lên, vùi đầu vào lồng ngực của Đàn Liệt.

Đàn Liệt: "......"

Lừa đảo à? Nói là xem phim kinh dị như xem phim hoạt hình mà?

Như thế này á?

Anh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười nhưng cuối cùng vẫn thương cậu, bèn tắt tivi rồi ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu.

"Tất cả đều là giả thôi, em đừng sợ."

Anh khó khăn lắm mới dỗ được thiếu niên, rồi đi hâm một ly sữa nóng cho cậu. Thật buồn cười, khi anh vừa rời khỏi cậu chưa được vài bước để đi hâm sữa, lúc quay đầu lại đã thấy cậu đứng ngay ở bên cạnh, lẽo đẽo đi theo anh. Thấy anh quay lại, cậu ngẩng đầu nhìn anh với một đôi mắt đáng thương.

Như thế này thì ai có thể chịu nổi?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đàn Liệt thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ xoa đầu Triều Từ, dắt tay cậu đi hâm sữa xong rồi đưa ly sữa cho cậu.

Nhìn cậu nhấp từng ngụm nhỏ, Đàn Liệt cảm thấy thanh máu của mình như bị trừ sạch.

Sau khi cậu uống xong, anh lại đưa cậu đi rửa mặt rồi dẫn cậu về phòng. Lúc này, anh mới có thời gian trở về phòng của mình.

Nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, anh lại nghe thấy tiếng cửa mở.

Đàn Liệt ngồi dậy nhìn về phía cửa, thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra nhường đường cho cậu thiếu niên mặc đồ ngủ đang ôm gối. Cậu không nói gì cả, chỉ dùng đôi mắt to đẹp nhìn chằm chằm vào anh.

"..."

Đàn Liệt xoa trán, bất đắc dĩ hỏi: "Em không ngủ được à?"

Cậu thiếu niên không nói gì, chỉ trèo lên giường, đặt gối mình cạnh gối của Đàn Liệt.

Rồi cậu tiếp tục nhìn Đàn Liệt, Đàn Liệt cảm thấy như mình đang rất quyết tâm và dũng cảm vô cùng để sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn.

"... Được rồi, đừng nhìn tôi như vậy nữa, tôi có đuổi em đâu." Anh bất đắc dĩ che mắt trái, sau đó vừa đắp chăn cho Triều Từ vừa nói, "Em ngủ ở đây cũng được nhưng không được nghịch ngợm vào ban đêm, biết không?"

Trời biết anh đã chịu đựng khó khăn này thế nào.

Triều Từ dù đã tròn mười tám tuổi vài tháng trước, nhưng bây giờ cậu vẫn là học sinh lớp mười hai, anh đâu thể làm được những chuyện bậy bạ như thế.

Đàn Liệt luôn có sức chịu đựng rất tốt, vì yêu Triều Từ nên anh đè nén mọi suy nghĩ ích kỷ của mình.

Nhưng... nhưng dạo này Triều Từ quá phạm quy!

Trước đây, bộ dáng kiêu ngạo, trong ngoài bất nhất của cậu đã đáng yêu đến mức bùng nổ. Từ khi cậu tuyên bố yêu đương "chính thức" với Đàn Liệt, sự kiêu ngạo đã biến mất, thay vào đó là sự ỷ lại, thích được hôn và ôm ấp Đàn Liệt. Cậu như vậy thì ai mà chịu nổi?

Sau khi nói xong yêu cầu của mình, Đàn Liệt thấy Triều Từ mở to đôi mắt rồi gật đầu ngoan ngoãn. Thế là anh tắt đèn ở đầu giường rồi chuẩn bị ngủ.

Người yêu đang nằm ở bên cạnh thì chắc chắn không có tâm trạng để ngủ.

Nhưng Triều Từ nói ngày mai phải dậy lúc sáu giờ sáng, bây giờ đã gần mười một giờ rồi, anh không ngủ được cũng phải giả vờ ngủ để Triều Từ có thể ngủ sớm.

Vừa nằm chưa đầy năm phút, nửa người của anh đã bị cơ thể mềm mại, ấm áp của Triều Từ đè lên. Chân đặt lên đùi anh, tay ôm lấy eo anh, còn đầu thì gục vào vai anh.

Đàn Liệt: "..."

Tôi nhịn!

Thằng nhóc này! Đợi em thi đại học xong em sẽ biết tay!

Sáng hôm sau, Triều Từ thức dậy với tinh thần sảng khoái, còn Đàn Liệt lại có một quầng thâm dưới mắt như thể bị Triều Từ hút cạn tinh lực.

Quá đáng hơn là từ sau đêm đó, Triều Từ cứ mặc định là có thể ngủ cùng Đàn Liệt. Mỗi đêm cậu đều đúng giờ ôm chiếc gối nhỏ, mặc bộ đồ ngủ hình con gấu đi đến phòng ngủ của Đàn Liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Số ký tự: 0