Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
Tôi đã sớm quen...
2024-11-19 02:50:04
Sau khoảng nửa giờ bên kia mới phản hồi lại.
【Chỉ xã giao thôi, đừng suy nghĩ nhiều.】
Triều Từ nhìn tám chữ này rơi vào trầm tư.
Gần đây, cậu càng cảm thấy mình giống như nữ chính ngôn tình nhưng mà thay đổi giới tính. Thấy tám chữ này, cậu ngay lập tức nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà em họ cậu thường hay đọc —— Nam chính ngoại tình, nữ chính chất vấn, rồi nam chính nói một câu "Chỉ là diễn kịch thôi"... Đúng là có mùi giống vậy.
Không bàn đến cảm giác quen thuộc này nữa, câu nói này khiến Triều Từ rất khó xử.
Cậu không biết là Hứa Trạm không muốn cậu nghĩ nhiều hay là đang nói dối.
Mệt thật chứ.
Triều Từ do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể gửi thêm một tin nhắn:【Nhưng cô ta rõ ràng đã từng dính scandal với ngài mấy lần rồi...】
Thôi, mặc kệ đi. Người tình nhỏ ghen quá thì dễ bị ghét bỏ, người tình nhỏ thái độ không tích cực lại dễ bị hành hạ.
Không biết có phải nội dung đó quá vô lễ hay không, mà rất lâu sau bên kia mới phản hồi lại.
【Cậu còn nhớ mình là ai không?】
Ồ hô.
Đúng là tên tồi.
Triều Từ lắc đầu thở dài, đặt điện thoại xuống.
Có lẽ con đường làm tình nhân chính là con đường gian truân trắc trở. Chiều hôm đó, khi Triều Từ còn đang lưỡng lự không biết có nên nấu cơm cho Hứa Trạm hay không, thì Lý Hoài Cảnh, vợ và mẹ vợ của anh ta bị tai nạn xe.
Thư ký Chu nhắn tin cho cậu nói rằng Hứa Trạm sẽ không về tối nay.
Sau đó, Hứa Trạm không trở về trong cả một tuần liền.
Nghe nói Lâm Kiều chết ngay tại chỗ, mẹ vợ bị liệt nửa người, Lý Hoài Cảnh chỉ bị gãy một chân xem ra vẫn còn may mắn, còn bố vợ đã bị đột quỵ trước đó.
Trong thời gian này, giới kinh doanh ở thành phố A có chút xáo trộn. Dù là người ngoài cuộc như Triều Từ cũng nhận thấy vụ tai nạn này có mưu đồ. Bởi thực quyền của nhà họ Lâm đã được chuyển giao dần dần cho Lâm Kiều, vợ của Lý Hoài Cảnh, từ khoảng bốn năm trước. Bây giờ, Lâm Kiều là người nắm quyền chính, Lâm Kiều vừa xảy ra chuyện, nhà họ Lâm liền như rắn mất đầu. Cùng lúc đó, nhà họ Lâm bị đối thủ tấn công dữ dội, cổ phiếu lao dốc khiến một doanh nghiệp lớn đứng bên bờ vực phá sản chỉ trong vài ngày.
Nhưng không lâu sau, công ty mà Hứa Trạm đang nắm giữ cổ phần đã công bố sẽ đầu tư vào nhà họ Lâm, hai nhà thành lập quan hệ hợp tác với nhau. Lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của nhà họ Lâm là phần mềm, hợp tác với Hứa Trạm thì không còn gì bằng. Công ty của Hứa Trạm vẫn còn mới, nhưng có gia tộc họ Hứa khổng lồ chống lưng. Họ vừa công bố đầu tư, dư luận liền thay đổi, chỉ vài ngày sau nhà họ Lâm đã được hồi sinh.
Có người đoán Hứa Trạm đã đầu tư ít nhất tám tỷ.
Triều Từ nhìn con số này âm thầm hít một hơi, nghĩ rằng đúng là thế thân không thể so sánh với bạch nguyệt quang, 60 triệu của cậu còn chưa thấm vào đâu.
Người với người không nên so sánh, nhưng Triều Từ đã lười biếng một tuần cũng đến lúc phải làm việc.
Triều Từ hầm canh bồ câu cả buổi sáng, rồi đến bệnh viện nơi Lý Hoài Cảnh đang nằm viện.
Khi đến nơi, trong phòng bệnh chỉ có Lý Hoài Cảnh và một người chăm sóc.
Cậu gõ cửa bước vào, Lý Hoài Cảnh đang ngồi tựa lưng đọc sách, thấy cậu đến thì ngạc nhiên, sau đó nhận ra cậu là ai liền nói: "Cậu là... cậu nhóc hôm đó...?"
Anh nghĩ mãi không biết nên gọi Triều Từ là gì, lắp bắp một hồi đành dùng từ "cậu nhóc" thay thế.
"Chào ngài Lý..." Triều Từ gật đầu chào, cười hơi rụt rè.
Diễn vẻ nhút nhát của bạch liên hoa thật là chuẩn.
"Ừm, chào cậu." Lý Hoài Cảnh đáp, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao cậu lại đến đây?"
Thực ra khi thấy Triều Từ, Lý Hoài Cảnh cũng cảm thấy ngại ngùng.
Với thân phận và hoàn cảnh của Triều Từ, nếu cậu có ác ý với anh... cũng là điều bình thường. Anh chỉ hy vọng mình đã nghĩ quá nhiều, trước khi có kết luận, anh nên đối xử với Triều Từ thật tốt.
"Tôi nghe nói ngài bị bệnh, ngài Hứa đã chăm sóc cho ngài một tuần không về nhà rồi. Tôi chỉ muốn đến thăm ngài thôi ạ." Triều Từ hơi rụt rè nói, đặt canh bồ câu lên tủ đầu giường, "Tôi không biết mang gì, nên chỉ nấu một ít canh bồ câu, mong ngài không chê."
"Tất nhiên là không rồi, làm phiền cậu quá." Lý Hoài Cảnh vội xua tay.
Hai người ở trong phòng bệnh khách sáo với nhau một hồi. Hiệu quả mà Triều Từ muốn đạt được chính là thể hiện sự ghen tuông đúng mức nhưng không làm cho người ta thấy mình có ác ý, cố gắng duy trì sự ngầm hiểu lúng túng của hai bên, tránh đi quá xa, mắc sai lầm khiến cho ông chủ giận dữ mà hạ độc thủ với cậu.
Triều Từ khá hài lòng với cuộc trò chuyện này, chào tạm biệt Lý Hoài Cảnh rồi đi ra cửa. Cậu vừa đóng cửa lại thì quay đầu đụng phải một thứ rất cứng như bức tường.
"Ui!" Triều Từ khẽ rên một tiếng, che trán lại rồi nhìn lên.
Đập vào mắt là khuôn mặt điển trai không biểu cảm của Hứa Trạm.
Triều Từ: Ồ hô, thật là trùng hợp.
Cậu liền giả vờ hoảng sợ: "Ông, ông chủ..."
Đôi mắt của Hứa Trạm đen nhánh làm cho người ta phát hoảng. Hắn im lặng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới hỏi bằng chất giọng khó hiểu: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ông chủ đã lâu không về, em nghe nói ngài Lý bị bệnh nên em... chỉ muốn đến thăm ngài ấy." Triều Từ vội nói, cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn.
Chút tâm tư của thiếu niên dường như không thể giấu nổi dưới ánh mắt của Hứa Trạm, Triều Từ càng nói giọng càng nhỏ, nước mắt rưng rưng.
Mẹ ơi, diễn xuất của mình thật là tuyệt! 60 triệu này không phải là một phi vụ tồi!
Triều Từ vừa diễn xuất vừa âm thầm khen ngợi chính mình.
Hứa Trạm có vẻ không hài lòng với sự ghen tuông và tự ý hành động của Triều Từ, cúi xuống nhìn cậu: "Sau này đừng đến đây nữa."
"Nhưng—" Triều Từ định nói gì đó, giống như không hài lòng với kết quả này.
Cậu chưa kịp nói đã bị Hứa Trạm cắt ngang: "Không hiểu à?"
Triều Từ lập tức im lặng, nước mắt càng nhiều hơn.
Cậu vội gật đầu rồi đi về phía hành lang.
"Ông chủ..." Thư ký Chu ở bên cạnh nhìn bóng lưng của Triều Từ, muốn nói gì đó lại thôi.
Hứa Trạm quay sang nhìn anh ta, anh ta cũng lập tức im lặng.
Triều Từ bắt taxi về, vào bếp thái hành tây, rồi chuẩn bị hai lọ thuốc nhỏ mắt.
Tối hôm nay Hứa Trạm cũng không về.
Triều Từ cũng không thất vọng, xác suất Hứa Trạm trở về tối hôm nay vốn đã rất thấp, cậu chỉ đề phòng thôi.
Ngày hôm sau cậu lại thái hành tây và chuẩn bị thuốc nhỏ mắt, nhìn đôi mắt đỏ bừng trong gương mà cảm thấy thật xúc động.
Cách này cùng lắm chỉ dùng thêm hai ngày, hai ngày nữa Hứa Trạm không về thì thôi, chứ làm mãi thì hỏng đôi mắt mất.
Không ngờ tối hôm đó Hứa Trạm lại về. Triều Từ nghe tiếng bước chân vội vàng nhỏ thêm vài giọt thuốc nhỏ mắt.
Trong thời gian một năm đi theo Hứa Trạm này, để có được cơ hội lười biếng nhất có thể, cậu đã luyện ra được một tuyệt kỹ đó là phân biệt được tiếng bước chân của Hứa Trạm.
Hứa Trạm đẩy cửa đi vào thì thấy Triều Từ đang ngồi trên giường dựa vào tường. Cậu mặc chiếc áo hoodie rộng, dường như gầy hơn lúc trước. Cậu ôm gối dựa vào góc tường, nghe tiếng mở cửa liền ngơ ngác nhìn ra, đôi mắt ửng đỏ rưng rưng nước mắt giống như thỏ con.
Khi cậu phát hiện ra người đến là Hứa Trạm liền rất vui mừng, nhưng mở miệng định nói thì chỉ phát ra toàn tiếng nấc.
Triều Từ: "...QAQ"
Hứa Trạm vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, đến ngồi bên cạnh Triều Từ, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cậu.
"Sao mà ấm ức đến vậy chứ?" Người đàn ông thở dài.
Người đang ấm ức nghe những lời an ủi như vậy thì càng không chịu nổi. Hứa Trạm vừa nói xong nước mắt của Triều Từ liền lập tức trào ra, cậu nhào vào lòng Hứa Trạm khóc nức nở.
Chờ đến khi Triều Từ khóc gần xong, Hứa Trạm lại đứng dậy lấy ít khăn giấy lau nước mắt cho cậu.
"Tôi và Lý Hoài Cảnh không có gì hết, cậu đừng nghĩ nhiều nữa có được không?" Hắn nói.
Triều Từ nhìn Hứa Trạm, nước mắt lại rơi tiếp, rõ ràng là không tin.
Hứa Trạm có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn giải thích thêm.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa là hết thú vị rồi." Hắn nói.
Triều Từ: Đúng là lời của kẻ tồi.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngừng khóc, thỉnh thoảng lại nấc lên.
Ông chủ vất vả cả tuần mới về, tất nhiên không phải để xem Triều Từ khóc.
Triều Từ cố gắng không nấc nữa, ngẩng đầu lên hôn Hứa Trạm.
Một đêm mây mưa.
【Chỉ xã giao thôi, đừng suy nghĩ nhiều.】
Triều Từ nhìn tám chữ này rơi vào trầm tư.
Gần đây, cậu càng cảm thấy mình giống như nữ chính ngôn tình nhưng mà thay đổi giới tính. Thấy tám chữ này, cậu ngay lập tức nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà em họ cậu thường hay đọc —— Nam chính ngoại tình, nữ chính chất vấn, rồi nam chính nói một câu "Chỉ là diễn kịch thôi"... Đúng là có mùi giống vậy.
Không bàn đến cảm giác quen thuộc này nữa, câu nói này khiến Triều Từ rất khó xử.
Cậu không biết là Hứa Trạm không muốn cậu nghĩ nhiều hay là đang nói dối.
Mệt thật chứ.
Triều Từ do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể gửi thêm một tin nhắn:【Nhưng cô ta rõ ràng đã từng dính scandal với ngài mấy lần rồi...】
Thôi, mặc kệ đi. Người tình nhỏ ghen quá thì dễ bị ghét bỏ, người tình nhỏ thái độ không tích cực lại dễ bị hành hạ.
Không biết có phải nội dung đó quá vô lễ hay không, mà rất lâu sau bên kia mới phản hồi lại.
【Cậu còn nhớ mình là ai không?】
Ồ hô.
Đúng là tên tồi.
Triều Từ lắc đầu thở dài, đặt điện thoại xuống.
Có lẽ con đường làm tình nhân chính là con đường gian truân trắc trở. Chiều hôm đó, khi Triều Từ còn đang lưỡng lự không biết có nên nấu cơm cho Hứa Trạm hay không, thì Lý Hoài Cảnh, vợ và mẹ vợ của anh ta bị tai nạn xe.
Thư ký Chu nhắn tin cho cậu nói rằng Hứa Trạm sẽ không về tối nay.
Sau đó, Hứa Trạm không trở về trong cả một tuần liền.
Nghe nói Lâm Kiều chết ngay tại chỗ, mẹ vợ bị liệt nửa người, Lý Hoài Cảnh chỉ bị gãy một chân xem ra vẫn còn may mắn, còn bố vợ đã bị đột quỵ trước đó.
Trong thời gian này, giới kinh doanh ở thành phố A có chút xáo trộn. Dù là người ngoài cuộc như Triều Từ cũng nhận thấy vụ tai nạn này có mưu đồ. Bởi thực quyền của nhà họ Lâm đã được chuyển giao dần dần cho Lâm Kiều, vợ của Lý Hoài Cảnh, từ khoảng bốn năm trước. Bây giờ, Lâm Kiều là người nắm quyền chính, Lâm Kiều vừa xảy ra chuyện, nhà họ Lâm liền như rắn mất đầu. Cùng lúc đó, nhà họ Lâm bị đối thủ tấn công dữ dội, cổ phiếu lao dốc khiến một doanh nghiệp lớn đứng bên bờ vực phá sản chỉ trong vài ngày.
Nhưng không lâu sau, công ty mà Hứa Trạm đang nắm giữ cổ phần đã công bố sẽ đầu tư vào nhà họ Lâm, hai nhà thành lập quan hệ hợp tác với nhau. Lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của nhà họ Lâm là phần mềm, hợp tác với Hứa Trạm thì không còn gì bằng. Công ty của Hứa Trạm vẫn còn mới, nhưng có gia tộc họ Hứa khổng lồ chống lưng. Họ vừa công bố đầu tư, dư luận liền thay đổi, chỉ vài ngày sau nhà họ Lâm đã được hồi sinh.
Có người đoán Hứa Trạm đã đầu tư ít nhất tám tỷ.
Triều Từ nhìn con số này âm thầm hít một hơi, nghĩ rằng đúng là thế thân không thể so sánh với bạch nguyệt quang, 60 triệu của cậu còn chưa thấm vào đâu.
Người với người không nên so sánh, nhưng Triều Từ đã lười biếng một tuần cũng đến lúc phải làm việc.
Triều Từ hầm canh bồ câu cả buổi sáng, rồi đến bệnh viện nơi Lý Hoài Cảnh đang nằm viện.
Khi đến nơi, trong phòng bệnh chỉ có Lý Hoài Cảnh và một người chăm sóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu gõ cửa bước vào, Lý Hoài Cảnh đang ngồi tựa lưng đọc sách, thấy cậu đến thì ngạc nhiên, sau đó nhận ra cậu là ai liền nói: "Cậu là... cậu nhóc hôm đó...?"
Anh nghĩ mãi không biết nên gọi Triều Từ là gì, lắp bắp một hồi đành dùng từ "cậu nhóc" thay thế.
"Chào ngài Lý..." Triều Từ gật đầu chào, cười hơi rụt rè.
Diễn vẻ nhút nhát của bạch liên hoa thật là chuẩn.
"Ừm, chào cậu." Lý Hoài Cảnh đáp, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, "Sao cậu lại đến đây?"
Thực ra khi thấy Triều Từ, Lý Hoài Cảnh cũng cảm thấy ngại ngùng.
Với thân phận và hoàn cảnh của Triều Từ, nếu cậu có ác ý với anh... cũng là điều bình thường. Anh chỉ hy vọng mình đã nghĩ quá nhiều, trước khi có kết luận, anh nên đối xử với Triều Từ thật tốt.
"Tôi nghe nói ngài bị bệnh, ngài Hứa đã chăm sóc cho ngài một tuần không về nhà rồi. Tôi chỉ muốn đến thăm ngài thôi ạ." Triều Từ hơi rụt rè nói, đặt canh bồ câu lên tủ đầu giường, "Tôi không biết mang gì, nên chỉ nấu một ít canh bồ câu, mong ngài không chê."
"Tất nhiên là không rồi, làm phiền cậu quá." Lý Hoài Cảnh vội xua tay.
Hai người ở trong phòng bệnh khách sáo với nhau một hồi. Hiệu quả mà Triều Từ muốn đạt được chính là thể hiện sự ghen tuông đúng mức nhưng không làm cho người ta thấy mình có ác ý, cố gắng duy trì sự ngầm hiểu lúng túng của hai bên, tránh đi quá xa, mắc sai lầm khiến cho ông chủ giận dữ mà hạ độc thủ với cậu.
Triều Từ khá hài lòng với cuộc trò chuyện này, chào tạm biệt Lý Hoài Cảnh rồi đi ra cửa. Cậu vừa đóng cửa lại thì quay đầu đụng phải một thứ rất cứng như bức tường.
"Ui!" Triều Từ khẽ rên một tiếng, che trán lại rồi nhìn lên.
Đập vào mắt là khuôn mặt điển trai không biểu cảm của Hứa Trạm.
Triều Từ: Ồ hô, thật là trùng hợp.
Cậu liền giả vờ hoảng sợ: "Ông, ông chủ..."
Đôi mắt của Hứa Trạm đen nhánh làm cho người ta phát hoảng. Hắn im lặng nhìn cậu một lúc lâu rồi mới hỏi bằng chất giọng khó hiểu: "Sao cậu lại ở đây?"
"Ông chủ đã lâu không về, em nghe nói ngài Lý bị bệnh nên em... chỉ muốn đến thăm ngài ấy." Triều Từ vội nói, cố gắng thể hiện sự ngoan ngoãn.
Chút tâm tư của thiếu niên dường như không thể giấu nổi dưới ánh mắt của Hứa Trạm, Triều Từ càng nói giọng càng nhỏ, nước mắt rưng rưng.
Mẹ ơi, diễn xuất của mình thật là tuyệt! 60 triệu này không phải là một phi vụ tồi!
Triều Từ vừa diễn xuất vừa âm thầm khen ngợi chính mình.
Hứa Trạm có vẻ không hài lòng với sự ghen tuông và tự ý hành động của Triều Từ, cúi xuống nhìn cậu: "Sau này đừng đến đây nữa."
"Nhưng—" Triều Từ định nói gì đó, giống như không hài lòng với kết quả này.
Cậu chưa kịp nói đã bị Hứa Trạm cắt ngang: "Không hiểu à?"
Triều Từ lập tức im lặng, nước mắt càng nhiều hơn.
Cậu vội gật đầu rồi đi về phía hành lang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông chủ..." Thư ký Chu ở bên cạnh nhìn bóng lưng của Triều Từ, muốn nói gì đó lại thôi.
Hứa Trạm quay sang nhìn anh ta, anh ta cũng lập tức im lặng.
Triều Từ bắt taxi về, vào bếp thái hành tây, rồi chuẩn bị hai lọ thuốc nhỏ mắt.
Tối hôm nay Hứa Trạm cũng không về.
Triều Từ cũng không thất vọng, xác suất Hứa Trạm trở về tối hôm nay vốn đã rất thấp, cậu chỉ đề phòng thôi.
Ngày hôm sau cậu lại thái hành tây và chuẩn bị thuốc nhỏ mắt, nhìn đôi mắt đỏ bừng trong gương mà cảm thấy thật xúc động.
Cách này cùng lắm chỉ dùng thêm hai ngày, hai ngày nữa Hứa Trạm không về thì thôi, chứ làm mãi thì hỏng đôi mắt mất.
Không ngờ tối hôm đó Hứa Trạm lại về. Triều Từ nghe tiếng bước chân vội vàng nhỏ thêm vài giọt thuốc nhỏ mắt.
Trong thời gian một năm đi theo Hứa Trạm này, để có được cơ hội lười biếng nhất có thể, cậu đã luyện ra được một tuyệt kỹ đó là phân biệt được tiếng bước chân của Hứa Trạm.
Hứa Trạm đẩy cửa đi vào thì thấy Triều Từ đang ngồi trên giường dựa vào tường. Cậu mặc chiếc áo hoodie rộng, dường như gầy hơn lúc trước. Cậu ôm gối dựa vào góc tường, nghe tiếng mở cửa liền ngơ ngác nhìn ra, đôi mắt ửng đỏ rưng rưng nước mắt giống như thỏ con.
Khi cậu phát hiện ra người đến là Hứa Trạm liền rất vui mừng, nhưng mở miệng định nói thì chỉ phát ra toàn tiếng nấc.
Triều Từ: "...QAQ"
Hứa Trạm vừa thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, đến ngồi bên cạnh Triều Từ, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt cho cậu.
"Sao mà ấm ức đến vậy chứ?" Người đàn ông thở dài.
Người đang ấm ức nghe những lời an ủi như vậy thì càng không chịu nổi. Hứa Trạm vừa nói xong nước mắt của Triều Từ liền lập tức trào ra, cậu nhào vào lòng Hứa Trạm khóc nức nở.
Chờ đến khi Triều Từ khóc gần xong, Hứa Trạm lại đứng dậy lấy ít khăn giấy lau nước mắt cho cậu.
"Tôi và Lý Hoài Cảnh không có gì hết, cậu đừng nghĩ nhiều nữa có được không?" Hắn nói.
Triều Từ nhìn Hứa Trạm, nước mắt lại rơi tiếp, rõ ràng là không tin.
Hứa Trạm có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không muốn giải thích thêm.
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa là hết thú vị rồi." Hắn nói.
Triều Từ: Đúng là lời của kẻ tồi.
Cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngừng khóc, thỉnh thoảng lại nấc lên.
Ông chủ vất vả cả tuần mới về, tất nhiên không phải để xem Triều Từ khóc.
Triều Từ cố gắng không nấc nữa, ngẩng đầu lên hôn Hứa Trạm.
Một đêm mây mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro