Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Tôi Đã Sớm Quen...

2024-11-19 02:50:04

196-200: Tôi đã sớm quen với cuộc sống phiêu bạt không đoan chính (1-5)

"Tại sao lại là hai mươi năm?"

Sau khi rút linh hồn và quay trở lại không gian hệ thống, hệ thống không nhịn được hỏi cậu.

"Cái này còn cần lý do sao?" Triều Từ tỏ vẻ kỳ lạ khi hệ thống hỏi câu hỏi này, "Chẳng lẽ tôi còn phải ở đó thêm sáu bảy chục năm nữa sao?"

Hai mươi năm đủ để làm được vài nhiệm vụ rồi.

"Được rồi..." Giọng hệ thống có chút vi diệu, "Lòng từ bi của cậu thật sự chỉ là thoáng qua."

Nó thu lại sự kinh ngạc và cảm động trước đó, cảm thấy cậu như vậy cũng hợp lý.

Nhưng nghĩ lại, nó vẫn muốn hỏi Triều Từ tại sao lại có sự đặc biệt như vậy đối với Đàn Liệt.

Không, cậu cũng có chút gì đó đối với Hạ Luật. Thậm chí trước đó... cũng như vậy với người tên Lâm Kỳ. Nếu không cậu đã không ở lại thế giới đó suốt một đời, dù trước đó đã bị Lâm Tranh gài bẫy. Nhưng việc dễ dàng bỏ cuộc như vậy không phải là tính cách của Triều Từ.

Tuy nhiên, nó vẫn không mở miệng hỏi, sau khi hai người dừng lại trong không gian hệ thống một lúc, lại tiếp tục đi đến thế giới tiếp theo.

Triều Từ không nói cho hệ thống biết rằng:

Đàn Liệt đã canh mộ hai mươi năm, Triều Từ trả lại cho anh hai mươi năm.

............

Khi Triều Từ tỉnh lại ở một thế giới khác, cậu nhìn vào gương và nhớ lại nhiệm vụ của thế giới này.

Thế giới này nhẹ nhàng hơn nhiều so với thế giới trước đó.

Vì thế giới trước, Triều Từ phải đóng vai một "kẻ bám đuôi", còn thế giới này cậu phải đóng vai một "kẻ bám đuôi giả".

Nghe có vẻ khó hiểu nhưng thực ra rất đơn giản. Triều Từ ở thế giới này làm một kẻ thế thân chỉ vì tiền. Lý do cũng không có gì phức tạp, chỉ đơn giản vì cậu lười biếng.

Cậu hối hận vì lúc trước không chọn chuyên ngành kỹ, chọn bừa ngành hóa học rồi từ đó cuộc sống đại học của cậu như là địa ngục.

Từ năm nhất nhà trường đã yêu cầu bọn họ phải thi lên thạc sĩ. Chỉ với bằng cử nhân của chuyên ngành này sẽ rất khó tìm kiếm việc làm, dù trường của họ nằm trong dự án 211* khá có tiếng. Cho nên, cuộc sống đại học của Triều Từ đầy áp lực, nếu không ở trong phòng thí nghiệm thì là đang trên đường đi đến phòng thí nghiệm. Có nhiều lần cậu phải ở lại phòng thí nghiệm cả tuần, một tuần ngủ chưa đến hai mươi tiếng, chỉ biết chăm chú vào đống máy móc và số liệu.

*Dự án 211: là dự án cấp quốc gia của Trung Quốc nhằm hướng đến thế kỉ 21, mục tiêu là thiết lập khoảng 100 trường đại học trọng điểm và nhiều dự án xây dựng khoa học trọng điểm.

Đến cuối năm ba, Triều Từ không thể chịu nổi nữa, nghĩ rằng mình còn phải sống cuộc sống như thế này hơn một năm nữa, mà dù có thi đỗ thạc sĩ thì ngày tháng sau này cũng vẫn bi thảm. Hơn nữa, sau khi thi đỗ thạc sĩ, cậu có thể chỉ làm trợ lý trong một phòng thí nghiệm nào đó, nhận lương khoảng bảy tám ngàn, chỉ mới nghĩ đến thế thôi mà đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ rồi.

Nên cậu đã quyết định từ bỏ thi thạc sĩ, thi thi cái rắm!

"Không thi thì không thi, sao mày cứ soi gương suốt ngày vậy?" Bạn cùng phòng của Triều Từ không nhịn được mà hỏi.

Bạn cùng phòng của Triều Từ, Phó Lâm, là một trong số ít người ngay từ đầu đã không có ý định thi thạc sĩ trong khoa này.

Vì gia đình của Phó Lâm rất giàu, cậu ta chỉ đơn giản là có hứng thú với hóa học nên mới học chuyên ngành này. Thấy mọi người thi thạc sĩ vất vả như vậy, cậu ta cũng từ bỏ ý định thi thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp sẽ để gia đình sắp xếp cho đi du học.

Triều Từ là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, được gửi nuôi ở nhà người cậu nghèo khó. Hoàn cảnh của cậu hoàn toàn khác biệt với một người xuất thân từ gia đình giàu có như Phó Lâm, vậy mà hai người họ lại hợp nhau một cách kỳ lạ.

Nghe Phó Lâm nói vậy, Triều Từ đặt gương xuống, đột nhiên bước đến trước mặt Phó Lâm, áp sát mặt mình vào mặt cậu ta: "Phó chó, mày thấy tao đẹp không?"

Phó Lâm bị gương mặt bất ngờ áp sát của Triều Từ làm cho giật mình, nhíu mày đẩy cậu ra: "Mày bị gì thế?"

"Không có gì." Sau khi bị đẩy ra, Triều Từ lại vuốt tóc của mình, "Mày trả lời tao đi, tao có đẹp không?"

Phó Lâm bị Triều Từ làm cho bực bội, đang định chế giễu cậu vài câu, nhưng khi nhìn gương mặt của Triều Từ lại không thể nói được lời nào.

Triều Từ này là một tên lười biếng, không làm gì ra hồn, nghèo rớt mồng tơi, tính cách cũng rất khó ưa.

Nhưng chỉ cần nhìn vào gương mặt của cậu, có lẽ không ai có thể nói ra lời nặng nề.

Vì cậu thực sự rất đẹp.

Không phải là đẹp bình thường, dù trong vòng kết giao của Phó Lâm có đầy mỹ nhân, nhưng cậu ta cũng chưa từng thấy ai đẹp hơn Triều Từ.

Phó Lâm chưa từng thấy Triều Từ dùng qua mỹ phẩm gì, ngay cả loại kem dưỡng da bình thường nhất cậu cũng không dùng. Chỉ khi mùa đông đến, thời tiết lạnh quá cậu mới bôi một chút kem dưỡng, nhưng da của cậu lại cực kỳ đẹp. Làn da trắng mịn, chạm vào rất mịn màng và mềm mại. Mỗi lần Phó Lâm bị Triều Từ chọc tức, cậu ta chỉ cần véo mạnh vào má cậu, để lại một vết đỏ, thì cơn giận cũng tự nhiên bay mất.

Môi cậu mỏng và đỏ hồng, khóe môi cong lên một cách tự nhiên, tuy không cười nhưng lại mang theo ý cười. Mũi cao và vừa vặn, không giống như người phương Tây vì mũi cao quá mà làm hốc mắt bị sâu. Đôi mắt của cậu đào hoa và quyến rũ, mí mắt hơi khép lại giống như lười mở ra, tạo nên một dáng vẻ lười biếng nhưng không làm mất điểm, ngược lại còn tăng thêm sức hấp dẫn khó tả.

"Đẹp đẹp đẹp, được chưa?" Phó Lâm nói rồi vội vã xua tay với Triều Từ, "Đừng làm phiền bố nữa, bố đang bận nói chuyện với mẹ mày."

Rõ ràng, Phó Lâm là một tên công tử đào hoa.

Ở trong trường đại học, Triều Từ đã biết mười mấy mối tình của cậu ta, chưa kể những người mà Triều Từ không biết. Phó Lâm chẳng bao giờ thông báo cho Triều Từ khi cậu ta thay bạn gái, chỉ khi Triều Từ hỏi "Mày lại thay bạn gái rồi à?" hoặc "Người này không phải người trước à?", khi đó Phó Lâm mới đáp lại.

"Khoan đã, tao còn có chuyện quan trọng muốn hỏi mày!" Triều Từ kéo Phó Lâm, buộc cậu ta phải nhìn mình.

Phó Lâm đau đầu đành phải đặt điện thoại xuống, không biết hôm nay Triều Từ bị cái gì.

"Rốt cuộc mày muốn nói gì?"

Triều Từ nháy mắt với Phó Lâm: "Tao muốn hỏi mày, mày có biết bà chị nào giàu có, thiếu em trai ngoan ngoãn không, tao không muốn cố gắng nữa."

Phó Lâm: "......"

"Mày không phải... đang đùa chứ?" Phó Lâm vuốt mặt.

"Cái này có thể đùa được sao?" Triều Từ nhướng mày, "Bố Lâm ơi, giới thiệu cho con đi!"

Phó Lâm nhất thời không biết ý của Triều Từ là thật hay giả.

"Nếu mày thật sự muốn thì với diện mạo này của mày ở trong vòng của tao, đúng là rất được ưa chuộng..." Phó Lâm nói.

Trong vòng tròn xã giao của cậu ta, bất kể là nam hay nữ cũng đều là tay chơi. Dù cậu ta cũng là một tay chơi, nhưng lại không muốn yêu đương với mấy cô tiểu thư nhà giàu kia. Cậu ta cảm thấy yêu đương với bọn họ chẳng có ý nghĩa gì cả, vì trước sau gì khi kết hôn cũng phải lựa chọn những cô tiểu thư có môn đăng hộ đối với nhau.

Nhưng Phó Lâm lại có mối quan hệ khá tốt, đạt được tình hữu nghị cách mạng với các vị tiểu thư nhà giàu. Theo sự hiểu biết của cậu ta về họ, diện mạo của Triều Từ rất được ưa thích. Trước đây, có một cô tiểu thư nhà họ Phương có quan hệ tốt với Phó Lâm đã thấy ảnh của Triều Từ, còn đòi Phó Lâm giới thiệu cho. Lúc đó, Triều Từ không có ý định này nên Phó Lâm đã từ chối.

"Được được, mày giới thiệu một người cho tao đi!" Triều Từ dài cổ ra, trông mong nhìn cậu ta.

"... Mày thật sự nghiêm túc?" Khóe miệng của Phó Lâm run rẩy.

"Sao mày lắm lời thế?"

"......" Phó Lâm xoa trán, "Nếu mày cần tiền, tao có thể cho mày. Cái khác không nói, nhưng vài chục triệu thì không thành vấn đề..."

"Tiền của mày tao không yên tâm nhận đâu, trừ khi mày thích đàn ông... Không đúng, dù mày thích đàn ông thì tao cũng là trai thẳng, vụ này tao không làm được."

Tuy làm trai bao không phải là nghề nghiệp gì đàng hoàng, nhưng nói trắng ra là một bên cần tiền, một bên cần sắc, xem như mỗi bên đều có cái mình muốn. Nếu Triều Từ mở miệng xin vài chục triệu của Phó Lâm, dù Phó Lâm không ngại nhưng tình bạn sau này sẽ không còn được tự nhiên nữa.

Hai người nói với nhau nửa ngày, cuối cùng Phó Lâm cũng đồng ý.

Cậu ta thực sự biết rất nhiều tiểu thư nhà giàu hào phóng, tiểu thư nhà họ Phương là điển hình trong số đó. Cô ấy đã sớm để ý đến Triều Từ, nếu Triều Từ đồng ý và có cậu ta bảo vệ, Triều Từ sẽ không bị thiệt thòi còn nhận được rất nhiều lợi ích.

Phó Lâm chỉ cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Triều Từ kéo góc áo của cậu ta rồi tỏ vẻ đáng thương, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý.

Thôi... dù sao cũng là đàn ông, yêu đương một chút cũng chẳng hại gì. Nếu bỏ qua vấn đề mặt mũi, đúng là không mất gì mà còn có lời.

Phó Lâm nghĩ đi nghĩ lại, thấy tiểu thư nhà họ Phương là đáng tin nhất. Cô ấy thân thiết với cậu ta, lại còn để ý đến Triều Từ. Phó Lâm thấy bạn trai trước đó của cô ấy cũng không chịu thiệt thòi gì, còn nhận được rất nhiều lợi ích.

Vừa hay tiểu thư nhà họ Phương gần đây tổ chức tiệc tẩy trần cho anh họ của cô ấy, mời rất nhiều người. Phó Lâm dự định sẽ dẫn Triều Từ đi dự bữa tiệc này.

Anh họ của tiểu thư nhà họ Phương tên là Hứa Trạm, là người thừa kế chính thức của một gia tộc còn đáng sợ hơn nhiều so với nhà họ Phương.

Nhà họ Hứa có thế lực rất lớn ở trong nước, nhưng đại bản doanh lại không nằm ở trong nước mà ở nước A. Tuy vậy, nhà họ Hứa luôn chú trọng truyền thống và cội nguồn, các hậu bối của nhà họ Hứa đều lớn lên ở trong nước, bao gồm cả Hứa Trạm.

Hứa Trạm từ nhỏ đã rất xuất sắc, được cả nhà kỳ vọng. Nhưng khi hắn học trung học, lại thích một người đàn ông, còn là thầy giáo chủ nhiệm của hắn! Chuyện này gây chấn động cả trường. Ông cụ nhà họ Hứa lúc đó rất bảo thủ, không thể chấp nhận chuyện này nên đã bắt hắn đi nước ngoài ngay lập tức.

Thậm chí, khi Hứa Trạm vừa ra nước ngoài chưa đến một năm, người thầy chủ nhiệm Lý Hoài Cảnh đó đã kết hôn với một cô gái giàu có.

Hứa Trạm từ đó cũng mất hết mong muốn trở về nước, ở nước ngoài suốt mười năm, trong mười năm chỉ về nước bốn, năm lần. Khi hắn hai mươi bốn tuổi, sức khỏe của ông Hứa không còn tốt nên Hứa Trạm trở thành người nắm quyền của nhà họ Hứa.

Hiện nay, vì công việc của gia tộc nên hắn phải về nước phát triển vài năm. Tiểu thư nhà họ Phương là con gái của cô ruột hắn, quan hệ với hắn khá tốt. Cô ấy nghe nói hắn sẽ về nước và ở lại khoảng một hai năm, nên dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc tẩy trần cho hắn.



Hôm đó, Phó Lâm dẫn Triều Từ thay một bộ trang phục mới. Sau khi thay xong, Triều Từ cảm thấy phát hoảng trong lòng.

Bộ trang phục này tốn hơn một trăm ngàn, mà cậu chỉ định kiếm vài trăm ngàn từ việc hẹn hò với các cô gái giàu có...... Thật sự cảm thấy như mọi thứ đều bị đảo lộn.

Cậu dựa vào Phó Lâm than thở: "Phó chó, sao mày không phải là con gái chứ. Như vậy tao không cần phải kiếm chác bên ngoài, chúng ta có thể giải quyết nội bộ rồi."

Phó Lâm phải cố gắng lắm mới đẩy được Triều Từ ra khỏi người mình, tỏ vẻ ghét bỏ: "Đừng để bố mày phát tởm nữa!"

Hai người cười đùa bước lên chiếc xe thể thao mới mua của Phó Lâm.

Tiểu thư nhà họ Phương tên đầy đủ là Phương Nhã Văn. Cô ấy và Hứa Trạm cũng xem như là đồng trang lứa, vì vậy tiệc tẩy trần lần này cũng không tổ chức quá trang trọng - vì bữa tiệc chính thức đã có người tổ chức từ trước rồi. Tiệc tẩy trần lần này được tổ chức tại biệt thự rộng hai nghìn mét vuông ở thành phố A của Phương Nhã Văn, ngay cả đối với một người giàu như Phương Nhã Văn thì căn biệt thự này cũng chiếm gần nửa tài sản của cô. Cô đã để mắt tới căn biệt thự này từ lâu, khó khăn lắm mới chờ được ngày chủ cũ bán nó, cô đã rút hết tiền của mình và xin thêm một khoản lớn từ bố mẹ để mua nó.

Phương Nhã Văn đã mua căn biệt thự này được hơn hai tháng và khoe khoang suốt thời gian qua. Nhân dịp Hứa Trạm về nước, cô cũng muốn khoe khoang tiếp bằng cách tổ chức tiệc tẩy trần tại đây.

Đây là lần đầu tiên Triều Từ được chứng kiến thế giới của người giàu có.

Những người ở đây đều mặc trang phục cao cấp, một số quý cô đeo trang sức lấp lánh đến mức làm lóa mắt Triều Từ. Những người phục vụ được đào tạo kỹ càng đi qua đi lại. Biệt thự phong cách Pháp ở đối diện thật lãng mạn và xa hoa. Xung quanh cậu toàn là người đẹp ăn mặc sang trọng và ánh đèn tỏa sáng rực rỡ.

Triều Từ dụi mắt, theo sát Phó Lâm lẩm bẩm: "Thật sự còn khoa trương hơn cả trên phim."

Phó Lâm cười cậu: "Phim mà cũng làm như thế này thì đoàn phim đó phá sản lâu rồi."

Dù sự chênh lệch rất lớn đập vào mắt cậu nhưng Triều Từ không tỏ ra rụt rè. Dù cậu không hiểu nhiều về nghi thức của tầng lớp thượng lưu, nhưng phong thái và hành động của cậu vẫn rất điềm tĩnh.

Chênh lệch rất lớn nhưng không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần lo tốt việc của mình là được.

Lý lẽ này ai cũng hiểu nhưng không có mấy ai làm được. Việc Triều Từ có thể làm được điều đó thực sự rất đáng quý, có lẽ đây là lý do mà Phó Lâm đã làm bạn với cậu suốt ba năm.

Phó Lâm và Phương Nhã Văn là bạn tốt của nhau, hai người vừa vào cửa Phương Nhã Văn liền đi về phía họ. Cô định chào hỏi vài câu, nhưng khi thấy Triều Từ thì hai mắt sáng lên, không để ý đến Phó Lâm nữa.

"Đây là Triều Từ phải không, không ngờ hôm nay cậu cũng đến, thật vui khi được gặp cậu!" Phương Nhã Văn đi đến bên cạnh Triều Từ, vẻ mặt hớn hở cười nói.

Phương Nhã Văn và Phó Lâm chơi thân với nhau là do thường xuyên gây gổ với nhau, đó là cách ở chung của hai người họ. Bây giờ cô bỏ mặc Phó Lâm, chỉ nói chuyện với Triều Từ, nên cả hai cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì.

Cô cũng được coi là người đẹp nhất trong đám đông kia, với ngũ quan tươi tắn và khí chất trang nhã. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh da trời, trên cổ và tai đeo bộ trang sức ngọc bích đặt riêng của Bvlgari, kết hợp với mái tóc đen uốn sóng, đúng là xinh đẹp và phú quý vô cùng.

"Tớ cũng rất vui khi được gặp cậu, Phương tiểu thư." Triều Từ cười hơi ngượng ngùng, nhưng ánh mắt mang theo vẻ lười biếng của cậu vẫn không thể che giấu được.

Phương Nhã Văn nhìn Triều Từ mê mẩn.

"Tôi dẫn anh em của tôi đến đây để mọi người mở mang tầm mắt, không cần cảm ơn tôi." Phó Lâm chen vào nói.

Vài người cười đùa mấy câu, Phương Nhã Văn rõ ràng không muốn rời đi, nhưng vì phải tiếp đón những vị khách quan trọng khác nên cô chỉ đành tiếc nuối nói: "Tớ phải đi tiếp khách, lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé."

"Được, cô cứ lo việc của mình đi." Phó Lâm vẫy tay trông rất đáng ghét, bị Phương Nhã Văn lườm cho một cái.

Nhưng cô quay lại cười dịu dàng với Triều Từ rồi mới rời đi.

Sau khi cô đi khỏi, Phó Lâm thúc vào vai Triều Từ: "Thế nào? Con nhỏ Phương đó tuy hơi ngu và thô lỗ, nhưng bình thường tính ra vẫn ổn đúng không."

"Cũng đáng yêu đấy." Triều Từ nói.

Hai người vừa nói vừa đi đến vị trí đã được sắp xếp, xung quanh chủ yếu là bạn bè thân thiết của Phó Lâm, Triều Từ cũng quen biết được một nửa trong số đó.

Tiệc tẩy trần chính thức bắt đầu vào lúc bảy giờ tối. Khi nhân vật chính của bữa tiệc này - Hứa Trạm - xuất hiện, cả hội trường đều im lặng.

Những người ở trong nước đều đã nghe qua không ít về danh tiếng của đại thiếu gia nhà họ Hứa. Hôm nay, người đến dự tiệc đa phần là người trẻ tuổi, khi được diện kiến người nổi tiếng với thủ đoạn sắt đá trong giới kinh doanh, không ai dám làm gì lỗ m ãng trước mặt hắn.

Triều Từ cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần vị đại thiếu gia họ Hứa trong truyền thuyết này. Người này ngoại hình cực kỳ xuất sắc, sống mũi cao, mắt sâu, môi mỏng. Đôi mắt phượng đen nhánh của hắn hiện lên sự sắc bén như mũi tên. Hắn vuốt toàn bộ mái tóc ra sau đầu càng tôn thêm vẻ sắc sảo, mang đến một cảm giác bức người. Hắn rất cao, ít nhất cũng phải một mét chín, khi mặc bộ vest màu xám bạc càng làm cho vóc người của hắn thêm cao ráo và xuất chúng.

Triều Từ chỉ len lén nhìn vài lần, mà trong hội trường này những người làm như vậy cũng không ít. Dù sao nhiều năm qua, phần lớn mọi người trong nước chỉ nghe danh chứ chưa gặp mặt Hứa Trạm, nên tò mò cũng là điều bình thường.

Nhưng không hiểu sao, mỗi khi Triều Từ nhìn Hứa Trạm cũng đều cảm thấy mình đang bị Hứa Trạm nhìn lại. Khi đối diện với đôi mắt phượng đen tuyền và sắc bén của hắn, Triều Từ đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh.

Chắc là ảo giác, dù sao bên cạnh mình cũng có nhiều người, chẳng qua hắn chỉ đang nhìn về hướng này thôi.

Triều Từ tự an ủi mình như vậy.

Bữa tiệc lần này khá tự do, sau khi Phương Nhã Văn và Hứa Trạm nói vài câu đơn giản, mọi người liền tự tản ra để giao lưu hoặc giải trí. Người ngồi cùng bàn với Triều Từ đều là bạn bè quen biết từ trước với nhau, bây giờ vừa khéo tập trung lại, đang đề nghị ra hồ bơi ở phía sau biệt thự chơi.

Bọn họ đang nói chuyện, thì Phương Nhã Văn cầm ly rượu bước đến, tham gia vào câu chuyện của họ.

Phó Lâm được coi là người có gia thế xuất sắc nhất trong nhóm, bình thường bọn họ cũng ngầm coi Phó Lâm là người cầm đầu. Bây giờ Triều Từ ở đây cũng được hưởng lây, bọn họ cười nói với nhau trông rất náo nhiệt.

"Phương đại tiểu thư ơi, đừng nhìn Triều Từ nữa, mắt cậu sáng như là đèn pha rồi." Có người đột nhiên cười nói. Nhóm người này có quan hệ tốt với Phương Nhã Văn, tính ra là lớn lên cùng nhau, nên khi trêu chọc cũng không nể nang gì.

Phương Nhã Văn quay đầu lườm người này: "Cậu mà còn nói nhảm nữa thì ngày mai tôi dẫn đám bồ nhí của cậu đến gặp bố mẹ cậu!"

Lời này như chạm vào điểm yếu của người đó, anh ta lập tức câm miệng không nói gì nữa.

Phương Nhã Văn đắc ý cười, lúc quay đầu lại với Triều Từ lại là vẻ dịu dàng và lịch sự.

Mọi người lại nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Phương Nhã Văn và Triều Từ trao đổi WeChat, một nhóm người xung quanh cũng hùa vào tạo ra một bầu không khí rất náo nhiệt. Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"

Giọng nói này vừa vang lên, mọi người đều quay đầu lại, khi thấy rõ người đến thì không ai dám nói thêm gì nữa.

Là Hứa Trạm.

"Không có gì hết, chỉ đang ôn lại chuyện cũ với nhau thôi ạ." Phương Nhã Văn vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh Hứa Trạm nói.

Là người chủ trì bữa tiệc tẩy trần cho Hứa Trạm, đáng lẽ ra Phương Nhã Văn phải ở bên cạnh Hứa Trạm suốt buổi tiệc. Nhưng vừa rồi Hứa Trạm bận rộn, hình như nghe điện thoại, nên Phương Nhã Văn cũng không ở bên cạnh hắn.

"Anh họ, đây là Phó Lâm mà em thường nói với anh, cậu ấy ngưỡng mộ anh từ lâu rồi." Phương Nhã Văn giới thiệu Phó Lâm cho Hứa Trạm, muốn Phó Lâm có cơ hội gây ấn tượng trước mặt Hứa Trạm.

Những người này tuy cũng giàu có, nhưng so với nhà họ Hứa thật sự không cùng cấp bậc. Chỉ mới nhận được một chút ân huệ từ nhà họ Hứa, mà nhà họ Phương đã có được địa vị như ngày hôm nay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng lời giới thiệu của cô chưa nói hết đã bị Hứa Trạm cắt ngang.

"Cậu ấy là ai?" Hắn nhìn Triều Từ hỏi.

Triều Từ không ngờ vị đại ca này vừa tới đã chú ý đến mình, lập tức căng thẳng.

Phương Nhã Văn cũng hơi bất ngờ, còn có chút dự cảm không lành, nhưng lúc này chỉ có thể cười gượng nói: "Đây là bạn của Phó Lâm..."

Phương Nhã Văn giới thiệu xong Triều Từ, lại nói thêm một đống lời khác để làm dịu không khí. Phương Nhã Văn được coi là người có quan hệ thân thiết với Hứa Trạm nhất, hồi nhỏ khi Hứa Trạm còn học cấp ba thường dẫn cô đi chơi, khi đó cô mới mười tuổi. Dù Hứa Trạm ra nước ngoài nhưng vẫn quan tâm tới cô, hai năm trước khi cô làm lễ trưởng thành, Hứa Trạm cũng về nước để tham dự. Nhưng Hứa Trạm sau mười năm không còn là cậu học sinh trung học năm đó, hắn ngày càng thâm sâu khó lường, ngay cả Phương Nhã Văn cũng có chút sợ hắn.

Phương Nhã Văn nói một hồi lâu cũng không nhận được câu đáp nào từ Hứa Trạm, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Triều Từ. Khi mọi người rơi vào sự im lặng và lúng túng, hắn đột nhiên nói: "Cậu ra ngoài một lát."

Hắn đang nhìn Triều Từ, nên câu này rõ ràng là đang nói với Triều Từ.

Mọi người đều nhìn Triều Từ, nhất thời không hiểu bầu không khí và diễn biến kỳ lạ này là thế nào.

Triều Từ cũng biết người này là nhân vật lớn không thể chọc vào, chỉ có thể thấp thỏm đi theo hắn ra ngoài.

Hai người đến một chỗ yên tĩnh cạnh khu vườn, ở dưới tàng cây cao có hai chiếc ghế và một chiếc bàn kính.

Hứa Trạm ra hiệu bảo Triều Từ ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi đối diện Triều Từ.

"Ngài... ngài Hứa, ngài —" có việc gì không?

Triều Từ ngập ngừng, không biết phải gọi Hứa Trạm như thế nào.

Khó khăn lắm mới gọi được một tiếng "Ngài Hứa," cậu đang định nói tiếp thì nghe thấy người này đột nhiên nói.

"Cậu định theo đuổi Phương Nhã Văn à?"

Triều Từ lập tức căng thẳng.

Thật ra ý định theo đuổi Phương Nhã Văn của Triều Từ không hề giấu giếm. Phương Nhã Văn cũng là một người biết chơi và cả hai bên đều hiểu ý định của nhau.

Nhưng đột nhiên bị một nhân vật "tai to mặt lớn" như vậy công khai nhắc đến, bầu không khí bỗng trở nên quái dị khó tả.



Câu này không dễ trả lời, Triều Từ cúi đầu không nói gì.

Hứa Trạm cũng không cần cậu trả lời mặc dù đây là một câu hỏi, vì trong lòng hắn đã biết chắc chắn đáp án.

"Phương Nhã Văn có thể cho cậu cái gì?" Hứa Trạm vẫy tay để người phục vụ rót cho hắn một ly rượu vang, "Con bé đó ra tay khá hào phóng, cậu cũng thật sự rất đẹp. Nhưng một căn nhà, một chiếc xe cộng thêm chút tiền tiêu vặt, tổng cộng cũng chỉ có vài triệu. Mấy tháng trước, con bé ấy mới vét cạn túi để mua căn biệt thự này, giờ trong tay cũng không còn bao nhiêu tiền đâu."

Hắn vừa nói vừa cầm lấy tách cà phê do người phục vụ mang đến đưa cho Triều Từ.

Triều Từ lắc lắc tách cà phê, trong lòng có chút kinh ngạc lại có chút cạn lời.

Gì chứ? Còn có thể kiếm được vài triệu? Tôi cố gắng cả đời cũng không kiếm nổi nhiều như vậy...

Ban đầu chỉ định kiếm vài trăm nghìn để mở một tiệm lẩu thôi mà...

Nhưng có lẽ trong mắt của những kẻ có quyền có thế như Hứa Trạm, vài triệu chẳng đáng là gì. Hắn dường như mặc định rằng Triều Từ sẽ không để mắt đến số tiền đó, thấy Triều Từ không nói gì, hắn lại tiếp tục: "Cậu theo tôi đi."

Triều Từ: "???"

Excuse me?

Là tôi nghĩ đúng cái ý đó rồi sao, đại ca?

Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Trạm, mắt đào hoa trợn tròn, không dám nói gì.

"Theo tôi đi, mỗi năm tôi cho cậu hai mươi triệu, quà tặng hàng ngày tính riêng, thế nào?" Giọng của Hứa Trạm lạnh lùng như nước suối nước lạnh va vào ngọc thạch, mang theo uy quyền không thể cãi lại.

"......"

À cái này...

Có phải là quá đột ngột rồi không?

Thật ra tôi cũng không cần tới mấy chục triệu, số tiền đó quá lớn tôi không thể hình dung nổi nữa... Ơ mà chỉ vài triệu thôi tôi đã không hình dung nổi rồi.

Ở quê tôi, bảy tám trăm nghìn đã có thể mua được một căn nhà.

Triều Từ cảm thấy nếu mình còn không mở miệng sẽ xảy ra chuyện lớn, cậu mím môi, căng thẳng nói: "Cảm ơn ngài Hứa đã coi trọng tôi, nhưng thật ra tôi không thích đàn ông."

Cậu cảm thấy mình thật sự rất cứng đầu.

Hứa Trạm dường như không ngạc nhiên chút nào, cũng không hề có chút giận dữ khi bị từ chối.

Hắn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn. Lúc này, Triều Từ cảm thấy như đang đứng trong một cuộc đàm phán lớn, mà người đàn ông trước mặt xem cậu là con mồi trong tay.

"Để một người thích ai đó thì không dễ, nhưng để hủy hoại người đó lại rất dễ."

Triều Từ cảm thấy lời nói này thật là ảo tưởng, nhưng từ miệng của người trước mặt nói ra lại trở nên rất hợp lý.

Bởi vì hắn thật sự nắm trong tay quyền lực đó.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe người đàn ông nói hết câu, trong lòng Triều Từ vẫn rét lạnh.

"Cậu ruột của cậu hình như đang làm việc ở một công ty tư nhân? Công ty mẹ là Tập đoàn Hoa Khoa, vừa khéo lại là công ty đối tác của tôi ở trong nước."

"Còn về cậu... tôi có rất nhiều cách để một sinh viên đại học không thể tốt nghiệp."

Triều Từ: "......"

Không phải chứ, không phải chứ! Hắc ám đến vậy sao?

Những lời này thực sự có thể nói ra một cách quang minh chính đại như vậy sao? Bắt nạt tôi không mang theo máy ghi âm à?

Tức quá, tôi đúng là không mang theo!

Cậu thầm oán trách trong lòng, mặc dù cậu vẫn giữ bộ dạng đùa cợt nhưng cũng hiểu rằng khi hắn đã nói ra đến mức này cậu không còn cách nào để từ chối.

Nếu không, không chỉ mình cậu không thể tốt nghiệp, còn liên lụy đến cậu ruột bị mất việc, mà cả gia đình đều dựa vào công việc đó để sinh sống.

Còn việc cậu từ chối Hứa Trạm rồi đi tìm Phương Nhã Văn để xin giúp đỡ... thôi đừng nghĩ đến nữa. Hứa Trạm đã nói như vậy, hắn mà để Phương Nhã Văn giúp cậu mới là lạ. Hơn nữa, Phương Nhã Văn cũng sợ Hứa Trạm, nghĩ cũng biết cô ấy không dám chọc vào hắn.

"Vậy thì, cảm ơn ngài Hứa đã chiếu cố."

Sau khi nghĩ thông rồi, Triều Từ chỉ có thể nói như vậy.

"Cậu tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc rất linh hoạt, tôi thích nói chuyện với người như cậu."

Người đàn ông cười khẽ.

Đây là lời thoại của nhân vật phản diện mà, đáng ghét!

"Ngày mai thư ký của tôi sẽ liên lạc với cậu để ký hợp đồng." Người đàn ông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Triều Từ mà nói như vậy. Hắn nói xong liền đẩy ghế rời đi.

Triều Từ: "......"

Má nó! Đúng là ảo ma thật sự.

............

Sau khi nói chuyện xong với Hứa Trạm, Triều Từ quay lại bên cạnh Phó Lâm và những người khác. Phó Lâm có chút lo lắng cho Triều Từ, nhưng ở đây đông người nên không tiện hỏi.

Còn Phương Nhã Văn thì thay đổi thái độ, không còn nhiệt tình, giữ khoảng cách với Triều Từ và sắc mặt cũng có chút khác lạ.

Triều Từ đoán rằng có lẽ vị họ Hứa kia đã cho người nhắc nhở cô Phương. Đúng như cậu dự đoán, Phương Nhã Văn không phải là đối thủ của Hứa Trạm, chỉ mới bị đe dọa vài câu cô đã không dám động vào Triều Từ nữa, rõ ràng trước đó cậu còn cảm nhận được Phương Nhã Văn rất có hứng thú với mình.

Khi Triều Từ và Phó Lâm về đến ký túc xá, Phó Lâm mới tìm được cơ hội hỏi Triều Từ: "Vừa rồi Hứa Trạm gọi mày ra nói gì?"

Triều Từ nhìn Phó Lâm, xoa mặt.

Cậu thật sự không muốn kể chuyện này cho Phó Lâm nghe, sợ cậu ta lo lắng, nhưng cậu lại nghĩ chuyện này không thể giấu Phó Lâm được, dù sao hai người cũng là bạn cùng phòng.

Cậu chỉ kể đơn giản là Hứa Trạm muốn bao dưỡng cậu. Nếu cậu đồng ý sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, nếu không đồng ý sẽ không yên ổn mà sống. 

Phó Lâm nghe mà ngớ người.

Dù Phó Lâm biết trong giới của cậu ta có không ít người thích đàn ông, nhưng Phó Lâm là trai thẳng, bản năng bài xích những chuyện này. Dù chuyện đồng tính luyến ái xuất hiện không ít trong cuộc sống của Phó Lâm, nhưng không thâm nhập sâu vào trong thế giới quan của cậu ta.

Bây giờ, người bạn thân nhất của Phó Lâm nói rằng cậu ấy bị Hứa Trạm để ý.

Nói xong, Triều Từ thở dài một tiếng, ngã người lên giường không động đậy.

"Ban đầu tao chỉ muốn làm một kẻ ăn bám, không ngờ... kế hoạch đã hoàn thành vượt mức, chỉ là hướng đi không đúng."

Vậy mà cậu còn có tâm trạng tự giễu, còn Phó Lâm thì sắc mặt nặng nề.

Là do mình quá sơ suất rồi, vị đại thiếu gia họ Hứa đó đúng là có tin đồn thích đàn ông, biết thế đã không dẫn Triều Từ qua đó.

"Không được, tao không thể để mày nhảy vào hố lửa." Phó Lâm đứng phắt dậy, nghiến răng nói làm Triều Từ giật mình.

"Mày đừng kích động..." Triều Từ từ trên giường ngồi dậy, có chút bất đắc dĩ.

"Dù sao tao cũng không ghét đàn ông đến vậy, thôi cứ như vậy đi." Triều Từ đã chấp nhận số phận.

Dù sao cậu cũng không để tâm nhiều đến lòng tự tôn, khi nghĩ kỹ lại cũng không thấy bài xích đàn ông đến thế.

... Thật ra là không thể phản kháng được, chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.

May là cậu cũng rộng rãi, không phải dạng trai thẳng cứng đầu, sau khi chấp nhận số phận lại tiếp tục lối sống tùy tiện mặc hoàn cảnh.

Nghĩ kỹ lại, chỉ chịu đựng một hai năm mà kiếm được mấy chục triệu cũng không tệ lắm.

Cảm giác còn đỡ hơn so với những ngày làm thí nghiệm cực khổ, ba ngày chỉ ngủ được bảy tiếng.

À, hóa ra mình lại thiếu tự trọng đến vậy.

Triều Từ cảm thấy có chút xúc động.



Sáng hôm sau, Triều Từ nhận được tin nhắn từ số lạ, hẹn gặp vào lúc 11 giờ rưỡi trưa tại một quán cà phê gần trường học.

Dù không nhận ra số điện thoại, nhưng dựa theo nội dung tin nhắn, Triều Từ biết ngay đây là của vị thư ký mà ngài Hứa kia nói đến. Bây giờ, từ đầu đến chân của Triều Từ đều bị vị kia điều tra sạch sẽ, huống chi chỉ là số điện thoại của cậu.

Sau giờ học, Triều Từ đến trước chỗ hẹn khoảng mười phút. Mười phút sau, vị thư ký đó đúng giờ đến. 

Vị thư ký này đẹp trai, nói năng lại lễ phép, nhưng trong giọng điệu nhẹ nhàng đó lại ẩn chứa sự cứng rắn không cho phép từ chối.

Triều Từ nhận hợp đồng và xem qua vài trang. 

Cậu không phải là sinh viên luật nên dù có lật đi lật lại cũng không hiểu được bao nhiêu. Vị thư ký đó cũng không ngạc nhiên, trực tiếp giải thích cho cậu: "Đây chỉ là hợp đồng trên danh nghĩa, vì loại hợp đồng bao dưỡng không được pháp luật bảo vệ."

Anh ta giải thích một lúc thì Triều Từ cũng hiểu được đại khái. Hợp đồng này cho cậu một công việc ở bên cạnh Hứa Trạm, phải làm việc ba năm và mỗi năm ông chủ Hứa sẽ trả cho cậu hai mươi triệu. Hợp đồng không nêu rõ nghĩa vụ của một "người được bao dưỡng", nhưng nếu Triều Từ muốn chạy trốn, thì phải cố gắng mà thoát cho khỏi Hứa Trạm. Nếu không, theo hợp đồng này, Hứa Trạm có hàng trăm cách để buộc cậu ở bên mình, hành hạ cậu đến mức cha mẹ nhận không ra.

Về vấn đề này, Triều Từ rất có ý thức tự giác.

Vì vậy, dù trong hợp đồng có quy định nghĩa vụ của "người được bao dưỡng" hay không cũng không có gì khác biệt.

Thư ký nói thêm một lúc, nghĩ rằng đã giải thích quá đầy đủ và rõ ràng để Triều Từ yên tâm ký vào. Ai ngờ Triều Từ lấy điện thoại ra, mở ứng dụng quét tài liệu để quét hợp đồng, sau đó gửi cho Phó Lâm.

【Bố Triều: Con trai, đây là hợp đồng, con tìm người xem giúp có chỗ nào bất lợi không. Gấp gấp, ba ba đang chờ ký.】

【 Phó Lâm:......】

【 Phó Lâm: Chờ chút. 】

Phó Lâm là con nhà giàu, tất nhiên sẽ quen biết với người làm trong lĩnh vực pháp luật, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta gửi loại hợp đồng bao nuôi như thế này để nhờ xem. Nghĩ đến việc bạn mình phải nhảy vào hố lửa mà mình không có biện pháp ngăn cản, nên Phó Lâm đành gửi tài liệu này cho một cố vấn pháp lý mà cậu ta quen biết, thôi cũng coi như thu nhỏ cái hố lửa này được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Khi Phó Lâm gửi qua, đầu bên kia trả lời bằng mấy dấu ba chấm, rồi hỏi:【Cậu muốn bao nuôi tình nhân bé nhỏ à? Hai mươi triệu mỗi năm gấp mười lần tiền lương của tôi. Cậu phát điên vì tình rồi sao?】

Phó Lâm... Phó Lâm cũng muốn trả lời bằng dấu ba chấm.

Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu ta không thể nói với người ta rằng bạn mình sắp bị Hứa Trạm bao nuôi, nên đành để họ tự suy diễn:【Anh xem giúp tôi hợp đồng này có chỗ nào bất lợi cho bên B không?】

【Ối giời, cậu đối xử tốt với cô gái nhỏ này đấy. Đây là tình yêu chân thành của cậu nhưng bị người khác xem là bao nuôi? Bi thảm đến thế sao?】

Phó Lâm cạn lời với ông bạn đã hơn ba mươi tuổi còn thích diễn kịch này của mình:【Đừng nói nhảm nữa, tôi đang cần gấp, xem trong nửa giờ giúp tôi.】

【Thời gian hơi gấp đó... Thôi được rồi, tôi sẽ cố.】

Bên này, Triều Từ cũng nhanh chóng nhận được tin nhắn của Phó Lâm. Cậu nói với thư ký đang cười hơi cứng ngắc: "Bạn của tôi cần khoảng nửa giờ để xem, phiền ngài Chu cho tôi chút thời gian nhé."

"Không sao." Thư ký gượng gạo nói.

Anh ta không ngờ một sinh viên chưa tốt nghiệp như Triều Từ lại có nhiều chiêu trò như vậy.

Sau nửa tiếng chờ đợi, vị thư ký đó đã uống hết một ly cà phê, lúc này Triều Từ mới nhận được tin nhắn của Phó Lâm nói rằng hợp đồng không có vấn đề gì.

Vì thế, Triều Từ ký vào hợp đồng.

Sau khi ký xong, thư ký nói: "Hôm nay cậu về thu xếp đồ đạc cần thiết, tối nay chuyển đến khu biệt thự Cẩm Tú Hoa Phủ."

Gì cơ, còn phải chuyển nhà nữa?

............

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù Triều Từ đang sống rất vui vẻ trong ký túc xá, với người bạn cùng phòng mà cậu xem như là đứa con trai đáng yêu của mình, nhưng Triều Từ không dám cãi lệnh của ông chủ, đành phải thu dọn hành lý và chuyển nhà.

Nhưng mà nghĩ lại, khu Cẩm Tú Hoa Phủ là một trong những khu vực đắt đỏ nhất thành phố A, giá nhà đã lên tới 150 ngàn một mét vuông, tâm trạng của Triều Từ ngay lập tức liền tốt lên.

Hứa Trạm cũng giữ mặt mũi cho cậu, tối hôm đó còn cho thư ký đích thân đến đón cậu. Triều Từ không biết rõ về đội ngũ thư ký của Hứa Trạm, nhưng nhìn cách nói chuyện và phong thái của vị thư ký này, cậu đoán rằng người này có địa vị không thấp.

Trước khi đi, Triều Từ ôm chặt thằng con trai của mình một cái rồi vui vẻ ra đi.

Tạm biệt con trai, tối nay bố phải đi xa, đừng lo cho bố, bố sắp có biệt thự và sáu triệu rồi...

Hình như hát không đúng nhịp rồi, thôi kệ.

Còn Phó Lâm thì buồn bã tiễn Triều Từ đi, nghĩ rằng thằng con trai mình đang cố gắng tỏ ra vui vẻ mà thôi.

Ban đầu Triều Từ có chút khó chịu, nhưng khi bước vào khu biệt thự Cẩm Tú Hoa Phủ xanh mát có diện tích phủ xanh hơn năm mươi phần trăm, chỉ số không khí được cập nhật ba lần một ngày, hàng trăm máy bay không người lái tuần tra 24/7, sân vườn, hồ nước đầy đủ, cậu liền bắt đầu cảm thấy vui vẻ. Đến khi bước vào bên trong căn biệt thự cao cấp, trang trí lộng lẫy còn hơn cả phòng khách sạn một trăm ngàn một đêm mà bạn bè khoe ở trên mạng, cậu đã bắt đầu cảm thấy phê.

Thư ký Chu không ngạc nhiên trước phản ứng của cậu, tiếp tục nói những điều cần lưu ý: "Ngài Hứa sẽ đến đây mỗi tuần một lần, nhưng vì công việc bận rộn nên không biết được thời gian cụ thể, nên tốt nhất cậu đừng qua đêm ở nơi khác. Trong thời gian hợp đồng, cậu phải biết giữ mình, tuyệt đối không được có mối quan hệ tình cảm với người khác. Ngoài ra, ngài Hứa..."

Người đó nói rất nhiều, Triều Từ chỉ tóm lại một ý chính là cậu nên ở nhà chờ được "hoàng đế" thị tẩm. "Hoàng đế" không có nhiều kiên nhẫn, có bệnh dạ dày và đau đầu, chỉ thích phi tần hiền huệ.

OK, đã hiểu rồi. Nghĩa là ông chủ chỉ đến một lần một tuần, hầu hạ ông chủ vui là được.

Đã quá. Một tuần nghỉ sáu ngày, lương mỗi năm hai mươi triệu!

Cuối cùng, thư ký Chu còn nói: "Sau khi hoàn thành ba năm hợp đồng, căn nhà này sẽ tặng cho cậu. Ban đầu định cho cậu ở biệt thự khác, nhưng ngài Hứa thấy nơi này gần trường cậu hơn nên quyết định cho cậu ở đây."

Mắt Triều Từ sáng lên ngay lập tức.

Nhà này ít nhất phải tốn hai ba chục triệu, đã vậy không cần bốc thăm... thêm lương hàng năm nữa, sau ba năm là cậu có thể nghỉ hưu!

Nghĩ đến bạn bè vẫn còn đang vất vả trong phòng thí nghiệm, cậu liền cảm thấy vui sướng nhân đôi.

Trong phút chốc, nhiệt huyết làm việc của Triều Từ trực tiếp tăng lên.

Ngài Hứa đối xử với mình tốt như thế, mình nên làm một tình nhân mẫu mực!

Triều Từ siết chặt tay, tự gật đầu với mình.

Sau hai giờ sắp xếp đồ đạc xong, Triều Từ còn lên trên mạng tìm kiếm: "Làm sao để trở thành sugar baby mẫu mực?" "Cách làm daddy vui lòng?"

Sau một hồi tìm kiếm, cậu đã hiểu được đại khái. Đơn giản là biết nấu ăn, biết chăm sóc, xuống giường là bé đảm đang, lên giường là bé d@m đãng... Khụ khụ.

Triều Từ từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu nhà người khác. Dù gia đình người cậu đối xử rất tốt, nhưng cậu cũng ý thức được mình là người ngoài nên luôn chủ động làm việc nhà, giúp đỡ cho gia đình. Vì thế, cậu nấu ăn và làm việc nhà rất giỏi, còn học cả mát xa vì cậu ruột của cậu bị đau đầu.

Vì vậy, cậu đã đáp ứng đủ các điều kiện, chỉ có chuyện giường chiếu... Cậu vẫn là trai tân, hiện tại vẫn chưa biết được, thôi chờ đến lúc đó xem sao.

Sáng hôm sau không có tiết học, Triều Từ ra ngoài mua một số đồ đạc ấm cúng để trang trí nhà cửa, cố gắng làm cho ông chủ cảm thấy thoải mái khi về nhà.

Chiều ngày thứ ba sau khi chuyển đến, thư ký Chu nhắn tin cho cậu rằng Hứa Trạm sẽ đến vào tối nay.

Đã hiểu, đến lúc mình thể hiện rồi!

Thư ký đã sắp xếp một dì nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa hai lần một tuần cho Triều Từ. Dù cậu nấu ăn giỏi nhưng cậu lười, toàn nhờ dì nấu cơm giúp cho. Nhưng tối nay ông chủ đến, cậu phải cố gắng thể hiện mới được!

Triều Từ cho dì giúp việc nghỉ, tự đi siêu thị mua đồ. Cậu định nấu canh sườn củ cải, mộc nhĩ xào sơn dược, bắp cải tím xào... đều là những món tốt cho dạ dày, cuối cùng là trà bưởi mật ong.

Hứa Trạm về nước chưa được bao lâu, công việc quá nhiều khiến hắn bận rộn đến đau đầu. Nhưng nghĩ đến tiểu tình nhân mà hắn vừa có được, hắn liền quyết định đến thăm một chút.

Nghĩ đến tiểu tình nhân này của mình, hắn liền cảm thấy hoảng hốt.

Cậu ấy trông rất giống Lý Hoài Cảnh. Hôm đó, khi nhìn thấy Triều Từ ở phía dưới sân khấu trong bữa tiệc do Phương Nhã Văn tổ chức, Hứa Trạm gần như tưởng rằng Phương Nhã Văn đã mời Lý Hoài Cảnh đến.

Hắn chỉ ngây người một lúc rồi bình tĩnh trở lại. Chưa nói đến những cái khác, dù là Lý Hoài Cảnh của mười năm trước cũng không trẻ như vậy. Hứa Trạm là học trò khóa đầu tiên của Lý Hoài Cảnh, lúc đó Lý Hoài Cảnh đã hai mươi hai tuổi rồi.

Còn cậu này nhìn chưa chắc đã đến hai mươi tuổi.

Hơn nữa, cậu ấy còn đẹp hơn cả Lý Hoài Cảnh. Dù Lý Hoài Cảnh là "ánh trăng sáng" trong lòng hắn, nhưng hắn không thể phủ nhận điều này. Lý Hoài Cảnh đẹp nhưng không đến mức kinh ngạc, chỉ có thể nói là khí chất ôn hòa, đẹp vừa đủ để nổi bật trong đám đông. Còn Triều Từ thì khác, vẻ đẹp của cậu quá đỗi kinh người, dù Hứa Trạm đã gặp qua vô số mỹ nhân cũng không thể nghĩ ra ai đẹp hơn Triều Từ.

Dù nét mặt tương đồng, nhưng diện mạo của Triều Từ lại tinh xảo hơn Lý Hoài Cảnh rất nhiều, đẹp đến mức gần như mê hoặc lòng người. Tuy vậy, cậu lại không ý thức được vẻ đẹp của mình, hoặc có lẽ cậu biết và đang dùng sắc đẹp để chiếm ưu thế, vì trong ánh mắt của cậu luôn có chút lười biếng, nhưng điều này không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu, ngược lại còn tăng thêm một nét quyến rũ khó tả.

Có lẽ con người là vậy, càng không có được thì càng muốn có. Dù lúc đó Hứa Trạm không nhất thiết phải có được Lý Hoài Cảnh, nhưng sau khi bị gia đình chia cách, hắn trở nên nổi loạn, gây chiến với gia đình một trận.

Qua một hai năm, cảm xúc đó cũng dịu lại. Nhưng trong mười năm qua, Lý Hoài Cảnh vẫn là một hồi ức khó quên trong lòng hắn. Việc Lý Hoài Cảnh kết hôn đã thể hiện rõ rằng mối quan hệ giữa họ đã chấm dứt, hơn nữa Hứa Trạm cũng không hứng thú gì với việc tranh giành một người đã có gia đình.

Giờ tìm được một người thay thế cũng không tệ.

Nghĩ như vậy, hắn bèn lái xe đến nơi ở của Triều Từ rồi mở cửa bước vào.

Chưa kịp quay lại đóng cửa, hắn đã nghe thấy một giọng nói êm ái và dịu dàng: "Chào ngài."

Hắn đóng cửa, quay đầu lại nhìn thì thấy tình nhân của mình đang bước đến, cúi nửa người xuống, lấy ra một đôi dép đi trong nhà đặt trước mặt hắn.

Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng với hắn, rồi giúp hắn cởi áo khoác treo lên giá một cách rất thuần thục.

Hứa Trạm có chút ngạc nhiên.

Mấy ngày trước chẳng phải tên nhóc này còn tỏ vẻ không cam lòng sao? Sao bây giờ lại thay đổi như vậy?

Nhưng hắn chỉ ngẩn người một chút, rồi không nghĩ nhiều nữa.

Có tiền thì đến ma quỷ cũng có thể sai khiến được, huống chi là một sinh viên đại học nghèo khổ. Hắn đã đổ tiền vào như vậy, nếu cậu ta không có phản ứng gì mới là chuyện lạ.

"Vừa hay, em vừa nấu xong bữa tối thì ngài đã đến rồi." Triều Từ nói, kéo Hứa Trạm vào phòng ăn.

Trên bàn đã bày sẵn bốn món mặn và một món canh, tất cả đều bốc khói thơm phức và trình bày đẹp mắt. Hơn nữa, các món ăn trông có vẻ thanh đạm, không nhiều dầu mỡ và cay nồng, đúng khẩu vị của Hứa Trạm.

Hứa Trạm ngồi xuống, hơi ngạc nhiên: "Những món này đều do cậu tự nấu à?"

Hắn nhớ mình đã sắp xếp một người nấu ăn cho Triều Từ, nhưng có vẻ không phải là do người đó nấu.

"Đúng vậy, không biết có hợp khẩu vị của ngài không ạ." Triều Từ cười tủm tỉm.

Hứa Trạm gắp một miếng, càng ngạc nhiên hơn.

Hắn đã ăn qua rất nhiều sơn hào hải vị. Trước đây, khi sống ở nước ngoài, lúc nào hắn cũng nhớ đến đồ ăn Trung Quốc, vì thế đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời hai hậu duệ của đầu bếp cung đình ra nước ngoài. Dù Triều Từ nấu ngon, nhưng so với những đầu bếp tài ba kia vẫn còn kém xa. Tuy vậy, đồ ăn cậu nấu lại hợp khẩu vị của Hứa Trạm một cách lạ thường. Món ăn thanh đạm nhưng đầy hương vị, độ nóng vừa đủ, rất hợp với dạ dày của hắn.

"Không ngờ cậu nấu ăn cũng khá đấy." Hứa Trạm hiếm khi khen ngợi ai.

"Trẻ con nhà nghèo nên tự lo cho bản thân từ sớm thôi ạ." Triều Từ cúi đầu, có vẻ như đang xấu hổ.

Hứa Trạm nghe vậy chợt nhớ lại hoàn cảnh của cậu. Đúng vậy, cậu mồ côi từ nhỏ, dù được cậu ruột tốt bụng nuôi nấng nhưng vẫn là ăn nhờ ở đậu.

Cuộc sống của người nghèo và trẻ em mồ côi quá xa lạ với Hứa Trạm, hắn bỗng cảm thấy thương cảm cho chàng trai trước mặt, quên cả sự lạnh lùng của mình.

Bữa ăn diễn ra khá vui vẻ. Chiều nay, hắn vừa đi dự một bữa tiệc, dù ở địa vị của hắn không cần phải uống quá nhiều, nhưng hắn cũng phải nhấp vài ly để xã giao. Dù biết mình có bệnh dạ dày, nhưng vì còn trẻ nên hắn không để ý đến.

Trước khi đến, dạ dày của hắn đã hơi đau, không quá nghiêm trọng nhưng có chút khó chịu. Sau khi ăn xong và uống nửa ly trà bưởi mật ong Triều Từ đưa, Hứa Trạm cảm thấy dạ dày của mình thật ấm áp và dễ chịu hơn hẳn.

Hứa Trạm chợt cảm thấy rất hài lòng về Triều Từ.



Sau khi ăn xong, Hứa Trạm đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp nên phải vào phòng làm việc để họp.

Cuộc họp kéo dài hai giờ, sau đó còn phải xử lý một số tài liệu. Hứa Trạm đang nhìn máy tính tập trung suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ở đây ngoài hắn và Triều Từ ra thì không có ai khác, hắn ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là Triều Từ.

Tình nhân trẻ tuổi của hắn mặc một bộ đồ ở nhà rộng rãi và thoải mái. Trang phục đơn giản này thường làm giảm đi sự hấp dẫn của người mặc, nhưng khi cậu mặc vào lại làm nổi bật môi hồng răng trắng, thậm chí còn toát lên vẻ đẹp lười biếng, đáng yêu.

Khi Hứa Trạm ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu bèn nở nụ cười với hắn.

Ngay lập tức, Hứa Trạm cảm thấy tim mình giống như bị đâm một cái, nóng rát và ngứa ngáy.

Hắn hơi nhíu mày: "Sao cậu lại đến đây?"

"Thấy ngài làm việc đêm khuya vất vả quá, nên em mang cho ngài một ít trái cây để bổ sung thêm vitamin thôi ạ." Triều Từ vừa nói vừa đi đến.

Lúc này Hứa Trạm mới chú ý thấy cậu đang cầm hai đ ĩa trái cây, một đ ĩa đựng nho và một đ ĩa đựng thanh long.

"Ngài Chu nói ngài hay bị đau đầu, nho và thanh long có thể làm dịu cảm xúc, giảm đau đầu, ngài nên ăn nhiều một chút." Triều Từ nói, đặt đ ĩa trái cây xuống bên cạnh Hứa Trạm.

Hứa Trạm nhìn qua đ ĩa trái cây, trái nho căng mọng, thanh long được rửa sạch và cắt tỉa rất đẹp mắt.

"Ừ." Hắn khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết.

Nhưng Triều Từ vẫn đứng bên cạnh hắn không rời đi, cứ nhìn chằm chằm vào Hứa Trạm.

Hai phút trôi qua, Hứa Trạm bèn quay đầu nhìn lại cậu: "Còn việc gì nữa không?"

"Em thấy ngài có vẻ không thoải mái, em có biết một chút cách mát xa để giảm đau đầu. Nếu ngài không phiền, em có thể giúp ngài mát xa được không ạ?" Triều Từ nhìn Hứa Trạm, đôi mắt mang đầy chờ mong.

Cậu thấy Hứa Trạm thỉnh thoảng dùng tay xoa thái dương, đôi khi còn dùng hai ngón tay ấn vào đó, nên cậu biết là bệnh đau đầu của hắn lại tái phát.

Nghe thế Hứa Trạm lại quay đầu nhìn đống tài liệu.

Triều Từ thấy vậy vội nói: "Nếu ngài bận thì thôi ạ."

Ngón tay của Hứa Trạm đang lướt trên màn hình cảm ứng chợt dừng lại, hắn không quay đầu lại nhìn Triều Từ mà gật đầu: "Không sao."

Tức là đồng ý rồi.

Triều Từ như được thưởng, vui vẻ bước đến phía sau Hứa Trạm, nhẹ nhàng nói: "Ngài có thể tựa lưng vào ghế ạ."

Hứa Trạm làm theo, tựa lưng vào ghế.

Hắn cảm nhận được đầu ngón tay ấm áp và mềm mại của chàng trai đang áp vào thái dương của hắn. Cậu bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

So với cơn đau nhức ban đầu, Hứa Trạm dần cảm thấy các dây thần kinh căng thẳng trong đầu mình được thả lỏng đáng kể. Có vẻ như chàng trai này thực sự đã học qua kỹ thuật mát xa, không phải là vừa mới xem hướng dẫn để lấy lòng hắn.

Nếu muốn tìm người mát xa, Hứa Trạm có thể mời đến bất kỳ chuyên gia nào. Hắn biết mình bị bệnh đau đầu nhưng không mấy quan tâm, vì những khó chịu nhỏ nhặt này hắn hoàn toàn có thể chịu đựng được. Nếu bảo hắn phải mời chuyên gia đến định kỳ, thì hắn cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Hơn nữa, nếu bị người khác liên tục nhắc nhở, hắn cũng cảm thấy rất phiền. Đơn giản thôi, chẳng ai thích bị nhắc nhở về tác hại của thuốc lá khi đang hút thuốc.

Nếu hôm nay người khác nhắc nhở việc này, không nói Hứa Trạm có nổi giận hay không, nhưng chắc chắn hắn sẽ không vui. Vậy mà, khi hắn nhìn ánh mắt chờ mong của chàng trai, hắn lại không thể từ chối.

Ban đầu, hắn không hy vọng chàng trai có kỹ thuật mát xa tốt, có thể cậu chỉ đang nghe lời thư ký, học qua loa để làm hắn vui lòng. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng sau khi được chàng trai xoa bóp, hắn mới nhận ra mình đã đánh giá thấp cậu ta. Hơn nữa, sau khi mát xa xong... hắn thực sự rất thoải mái.

Vốn dĩ cơn đau đầu không quá nghiêm trọng, sau khi thuyên giảm liền mang đến cảm giác nhẹ nhõm, giúp đầu óc của hắn cũng minh mẫn hơn.

Sau mười lăm phút mát xa, Triều Từ dừng tay lại rồi nói: "Xong rồi ạ. Em đi đây, không làm phiền ngài nữa, ngài nhớ ăn trái cây nha."

Cậu nói xong liền nhẹ nhàng rời đi.

Khi cậu đi rồi, Hứa Trạm ngồi thẳng người dậy, nhìn đ ĩa nho và thanh long ở bên cạnh, nghĩ nghĩ một chút rồi bèn cầm lấy cây tăm, cắm một miếng thanh long đưa vào miệng.

Thật ra trước giờ hắn không có thói quen vừa làm việc vừa ăn.

......

Những tài liệu còn lại cũng không nhiều, Hứa Trạm xử lý thêm nửa giờ nữa là xong.

Khi hắn đến phòng của Triều Từ, cũng là phòng ngủ chính của biệt thự này, hắn thấy cậu đang ngồi làm bài tập.

Hắn nhìn đồng hồ rồi bước vào nói: "Đã hơn mười giờ rồi, sao vẫn còn học bài?"

Dù nói như vậy, nhưng trong giọng điệu không có ý trách móc, ngược lại mang theo một chút quan tâm.

Khi hắn bận cũng thường xuyên thức trắng đêm.

Triều Từ vội thu bài tập vào cặp, quay đầu nói với Hứa Trạm: "Chỉ là làm báo cáo thực nghiệm thôi, em viết một tí là xong ngay ạ."

Thực ra trong lòng cậu đang chửi thầm.

Trời mới biết, cả buổi tối cậu toàn nằm trên chiếc giường mềm mại để chơi điện thoại - một căn nhà vài chục triệu thì ngay cả chiếc giường cũng vô cùng thoải mái - thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nên mới vội vàng ngồi dậy giả vờ học bài.

Cứ đùa, đã ăn bám được người giàu, tìm được công việc lương hai mươi triệu một năm còn kèm theo căn biệt thự vài chục triệu, thì cớ gì phải làm bài tập đến khuya! Chẳng qua chỉ muốn đóng vai học trò ngoan ngoãn trước mặt ông chủ giàu có thôi.

Cậu không thích môn hóa lắm, chỉ là lúc đó mù quáng nên mới chọn sai ngành. Trước đây, điểm hóa của cậu ở trường cấp ba rất tốt, vì không học lệch môn nào nên mới thi đậu vào trường Đại học A thuộc dự án 985 này, mà môn hóa của cậu lúc đó cũng đứng trong top 10 của khối. Nhưng sau ba năm học hóa ở đại học, mỗi khi nhìn thấy hóa học cậu liền muốn nôn. Trước đây, vì để sau khi tốt nghiệp còn có cơm ăn, nên cậu mới cố gắng học, bây giờ cậu định làm xong phi vụ này thì sẽ nghỉ hưu, đâu còn muốn học hành gì nữa.

Lúc trước, đừng nói đến làm bài tập đến hơn mười giờ, ngủ trước mười giờ đã là phúc lộc trời ban cho sinh viên khoa hóa rồi!

Sau này, cậu định chỉ làm bài qua loa, không đi theo thầy cô trong khoa để làm nghiên cứu hay thi thố gì nữa. Dù sao cậu chỉ cần đậu tốt nghiệp, lấy tấm bằng để đề phòng khi cần, nhưng có lẽ sau này cũng không cần đến nó, vì lúc đó cậu đã có sáu mươi triệu tiền mặt và vài chục triệu tài sản rồi!... Thôi không nghĩ đến chuyện này nữa, vui quá thì không ngủ được.

Cậu len lén nuốt nước bọt một cái.

"Phần còn lại để ngày mai làm tiếp đi." Hứa Trạm nói.

"Dạ." Triều Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu nói xong rồi đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ và khăn tắm, cùng với một bộ vest - đây là đồ mà thư ký Chu đã gửi đến hôm nay để Hứa Trạm thay đồ vào ngày mai. Thư ký Chu đã suy tính rất kỹ, cảm thấy sau này ông chủ sẽ qua đêm nhiều lần ở đây, nên đã gửi hẳn cả tủ quần áo qua.

Cậu treo bộ vest đã chuẩn bị sẵn lên giá áo để Hứa Trạm thuận tiện hơn vào ngày mai. Sau đó, cậu cầm bộ đồ ngủ và khăn tắm đưa cho Hứa Trạm: "Em đã điều chỉnh nhiệt độ nước rồi, ngài vào tắm đi ạ."

Thật may mắn vì ở đây có vòi sen điều chỉnh được nhiệt độ, nếu không cậu đã mất cơ hội tuyệt vời để lấy lòng ông chủ rồi.

Ông chủ giàu có muốn đi tắm, tiểu tình nhân phải điều chỉnh nhiệt độ nước, đúng là một tình huống kinh điển!

Hứa Trạm cầm đồ Triều Từ đưa rồi đi tắm. Hắn tắm rất nhanh, khoảng mười phút là xong, rồi đến lượt Triều Từ.

Thực ra, Triều Từ tắm còn nhanh hơn, là một thằng con trai trai thô lỗ đến từ miền Nam, mỗi lần cậu tắm chỉ mất khoảng năm sáu phút. Nhưng ở trước mặt ông chủ giàu có, cậu phải đóng vai một người tinh tế, yêu sạch sẽ, nên lần đầu tiên trong đời cậu phải vào nhà tắm cả nửa tiếng.

Sau đó, cậu mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, trên người mang theo hơi nước, dụi dụi đôi mắt bước ra khỏi phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Số ký tự: 0