Bản Thể Của Hắc...
2024-11-21 21:14:29
Hắn ta suy nghĩ một chút, rất vô sỉ đem nó để bên hông mình.
Bây giờ, phải nhanh đi về, trên đầu hắn có nhiều yêu quái chim bay đến, chúng nó giống như phát hiện hành tung của hắn, không biết có phải đến cướp đồ không nữa.
Nhưng mà ngay lập tức Hạ Linh Xuyên phát hiện đây chỉ là vấn đề nhỏ, bởi vì phiền toái lớn nhất vừa chui ra từ ngõ tối, chắn trước mặt hắn.
Tôn Phu Bình.
Hạ Linh Xuyên kinh ngạc dừng bước, cười ha hả: “Tôn đại quốc sư, cũng trùng hợp thật?”
Bây giờ làm gì đây, chạy đi đâu thì được, đầu óc hắn xoay chuyển không ngừng.
Ánh mắt Tôn Phu Bình nhìn hắn rất quái dị, vừa mừng như điên lại vừa oán độc. Hắn đưa tay về phía Hạ Linh Xuyên: “Đao đâu?”
Phát hiện bảo đao bị lấy mất, hắn bắt đầu điên cuồng tìm người. Đao chắc chắn ở trong tay thằng họ Hạ, không thể nào chui vào đống đổ nát giả bộ mất tích như lần trước được, nếu không thì tìm được đao cũng vô nghĩa.
Hắn nhất định sẽ mang đồ vật quan trọng như vậy trở lại cổng thành phía nam, việc Tôn Phu Bình phải làm bây giờ là đuổi theo cướp lại.
Quan xá cùng Nha môn đều nằm ven hồ, đường Hạ Linh Xuyên có thể đi cũng không nhiều, rốt cuộc ông ta cũng chặn được người.
Hạ Linh Xuyên tay đè yêu đao, vừa vặn đặt ở vòng đao, trên mặt ngạc nhiên: “Đao gì cơ, quốc sư ngài đang nói gì vậy?”
Tôn Phu Bình cười ha ha một tiếng, cũng không nói nhảm cùng hắn, thuận tay ném dây thừng triền ty ra.
Bình thường bảo bối này được quấn ở tay hắn ngụy trang thành băng đỏ, bị ném ra ngoài thì lập tức dài ra theo gió, tự động truy đuổi kẻ địch, cuối cùng quăng lưới bắt cá bao vây kẻ địch, con voi cũng đừng hòng chạy thoát dược, tất nhiên điều kiện tiên quyết là chủ nhân phải kéo được con voi.
Hơn nữa trên các mắt lưới còn gắn thêm móc nhọn, gia tăng tính sát thương, cũng như đề phóng đối tượng chạy thoát.
Hạ Linh Xuyên mới chạy được mấy bước, liền bị lưới lớn từ trên trời trùm xuống, quấn lấy hắn. Tôn Phu Bình dùng lực kéo một cái, các móc trên mắt lưới mở ra, nếu Hạ Linh Xuyên không kịp thời giơ tay lên bảo vệ mặt, sợ rằng mắt đã bị móc mù.
Mặc dù vậy, bên ngoài da vẫn có mấy vết thương đã chảy máu, như muốn xé nát thịt của hắn, làm hắn đau đến mắng nhiếc.
Tôn Phu Bình lật tay một cái, lập tức xuất hiện một ngọn lửa hừng hực cháy lớn.
Ẩn trong ngọn lửa ánh vàng đỏ còn có chút màu trắng, nhiệt độ cao vô cùng, khiến xương cốt biến mất trong phút chốc là chuyện nhỏ.
Chuyến đi sa mạc Bàn Long lần này của Tôn Phu Bình đã lộ rõ mục đích, cũng không cần giữ lại Hạ Linh Xuyên làm vật tế nữa, lúc này sát ý bừng bùng trong lòng.
Vậy mà Hạ Linh Xuyên gào to một tiếng, chỉ bị cái móc làm đau, nhưng bên trong liệt hỏa vẫn còn sống tốt.
Vào lúc đó, trên người hắn tuôn ra một ánh hào quang màu xanh da trời.
Tôn Phu Bình nhìn một cái đã biết, trên người tiểu tử này có pháp khí chống đỡ liệt hỏa, gặp nhiệt độ cao thì tự động kích hoạt. Nhưng chân hỏa hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể làm hỏng pháp khí ngự hệ hỏa, mà Hạ Linh Xuyên vẫn không chịu tổn thương nghiêm trọng gì, vậy thì có thể thấy đó là bảo vật bất phàm.
Hạ Linh Xuyên trong lúc nguy cấp cúi đầu, phát hiện sáng ánh kia phát ra từ dây chuyền thần cốt.
Cuối cùng nó cũng phát huy được tác dụng, nếu không hắn đã bị thiêu thành tro bụi mất rồi.
Tôn Phu Bình rút kiếm ra khỏi vỏ, định tiến lên chém chết hắn trong một nhát.
Không ngờ trước mắt tối sầm lại, một con yêu quái chim to lớn từ trên trời đáp xuống, hai móng đánh thẳng vào mặt hắn.
Thứ này rất khó đối phó, móng nhọn sắc bén không cẩn thận có thể đâm thủng bụng người, chưa kể lớp da nhăn nheo của nó thật ra vô cùng cứng rắn, cầm tiểu đao cứa nửa ngày cũng không gây ra được chút vết thương nào.
Tôn Phu Bình chỉ đành lui về phòng thủ, nhưng không quên bắn hai cái phi tiêu độc về phía Hạ Linh Xuyên.
Hạ Linh Xuyên la to một tiếng, không chú ý có vài con sâu đen từ trên phi tiêu rơi xuống, chỗ miệng như có giác mút, hình dáng như dòi, chui vào các vết thương trên người Hạ Linh Xuyên.
Loài vật này là chiến lợi phẩm Tôn Phu Bình thu được sau khi giết chết một tên cổ sư trong lần theo quân đi phương nam bình định phản loạn lúc trước. Cổ sư đó dùng một sát chiêu tên ‘Phi Đầu Cổ’ nổi tiếng là vô hình vô ảnh, dù cách xa trăm bước cũng có thể âm thầm lấy mạng cả trăm người. Thật ra là lợi dụng loại cổ trùng này chui vào thân người, cắn lấy óc não, hút cạn tinh hoa.
Tôn Phu Bình rất chán ghét phương pháp sử dụng cổ, nhưng đối với năng lực của các loại cổ trùng thì rất quan tâm.
Loại cổ trùng này sau khi hút máu người hoặc yêu quái no rồi sẽ cuộn tròn người lại, mất hai tháng để tiêu hóa. Đây là một quá trình tuần hoàn, lặp đi lặp lại khoảng ba đến bốn lần, cổ trùng sẽ không thể hút thêm máu nữa, bản thân nó sẽ trở thành vật đại bổ, ăn vào thì hồi phục khí huyết chỉ trong vài cái nháy mắt, tác dụng có thể vượt qua mọi loại thuốc men.
Bây giờ, phải nhanh đi về, trên đầu hắn có nhiều yêu quái chim bay đến, chúng nó giống như phát hiện hành tung của hắn, không biết có phải đến cướp đồ không nữa.
Nhưng mà ngay lập tức Hạ Linh Xuyên phát hiện đây chỉ là vấn đề nhỏ, bởi vì phiền toái lớn nhất vừa chui ra từ ngõ tối, chắn trước mặt hắn.
Tôn Phu Bình.
Hạ Linh Xuyên kinh ngạc dừng bước, cười ha hả: “Tôn đại quốc sư, cũng trùng hợp thật?”
Bây giờ làm gì đây, chạy đi đâu thì được, đầu óc hắn xoay chuyển không ngừng.
Ánh mắt Tôn Phu Bình nhìn hắn rất quái dị, vừa mừng như điên lại vừa oán độc. Hắn đưa tay về phía Hạ Linh Xuyên: “Đao đâu?”
Phát hiện bảo đao bị lấy mất, hắn bắt đầu điên cuồng tìm người. Đao chắc chắn ở trong tay thằng họ Hạ, không thể nào chui vào đống đổ nát giả bộ mất tích như lần trước được, nếu không thì tìm được đao cũng vô nghĩa.
Hắn nhất định sẽ mang đồ vật quan trọng như vậy trở lại cổng thành phía nam, việc Tôn Phu Bình phải làm bây giờ là đuổi theo cướp lại.
Quan xá cùng Nha môn đều nằm ven hồ, đường Hạ Linh Xuyên có thể đi cũng không nhiều, rốt cuộc ông ta cũng chặn được người.
Hạ Linh Xuyên tay đè yêu đao, vừa vặn đặt ở vòng đao, trên mặt ngạc nhiên: “Đao gì cơ, quốc sư ngài đang nói gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Phu Bình cười ha ha một tiếng, cũng không nói nhảm cùng hắn, thuận tay ném dây thừng triền ty ra.
Bình thường bảo bối này được quấn ở tay hắn ngụy trang thành băng đỏ, bị ném ra ngoài thì lập tức dài ra theo gió, tự động truy đuổi kẻ địch, cuối cùng quăng lưới bắt cá bao vây kẻ địch, con voi cũng đừng hòng chạy thoát dược, tất nhiên điều kiện tiên quyết là chủ nhân phải kéo được con voi.
Hơn nữa trên các mắt lưới còn gắn thêm móc nhọn, gia tăng tính sát thương, cũng như đề phóng đối tượng chạy thoát.
Hạ Linh Xuyên mới chạy được mấy bước, liền bị lưới lớn từ trên trời trùm xuống, quấn lấy hắn. Tôn Phu Bình dùng lực kéo một cái, các móc trên mắt lưới mở ra, nếu Hạ Linh Xuyên không kịp thời giơ tay lên bảo vệ mặt, sợ rằng mắt đã bị móc mù.
Mặc dù vậy, bên ngoài da vẫn có mấy vết thương đã chảy máu, như muốn xé nát thịt của hắn, làm hắn đau đến mắng nhiếc.
Tôn Phu Bình lật tay một cái, lập tức xuất hiện một ngọn lửa hừng hực cháy lớn.
Ẩn trong ngọn lửa ánh vàng đỏ còn có chút màu trắng, nhiệt độ cao vô cùng, khiến xương cốt biến mất trong phút chốc là chuyện nhỏ.
Chuyến đi sa mạc Bàn Long lần này của Tôn Phu Bình đã lộ rõ mục đích, cũng không cần giữ lại Hạ Linh Xuyên làm vật tế nữa, lúc này sát ý bừng bùng trong lòng.
Vậy mà Hạ Linh Xuyên gào to một tiếng, chỉ bị cái móc làm đau, nhưng bên trong liệt hỏa vẫn còn sống tốt.
Vào lúc đó, trên người hắn tuôn ra một ánh hào quang màu xanh da trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Phu Bình nhìn một cái đã biết, trên người tiểu tử này có pháp khí chống đỡ liệt hỏa, gặp nhiệt độ cao thì tự động kích hoạt. Nhưng chân hỏa hắn vô cùng mạnh mẽ, có thể làm hỏng pháp khí ngự hệ hỏa, mà Hạ Linh Xuyên vẫn không chịu tổn thương nghiêm trọng gì, vậy thì có thể thấy đó là bảo vật bất phàm.
Hạ Linh Xuyên trong lúc nguy cấp cúi đầu, phát hiện sáng ánh kia phát ra từ dây chuyền thần cốt.
Cuối cùng nó cũng phát huy được tác dụng, nếu không hắn đã bị thiêu thành tro bụi mất rồi.
Tôn Phu Bình rút kiếm ra khỏi vỏ, định tiến lên chém chết hắn trong một nhát.
Không ngờ trước mắt tối sầm lại, một con yêu quái chim to lớn từ trên trời đáp xuống, hai móng đánh thẳng vào mặt hắn.
Thứ này rất khó đối phó, móng nhọn sắc bén không cẩn thận có thể đâm thủng bụng người, chưa kể lớp da nhăn nheo của nó thật ra vô cùng cứng rắn, cầm tiểu đao cứa nửa ngày cũng không gây ra được chút vết thương nào.
Tôn Phu Bình chỉ đành lui về phòng thủ, nhưng không quên bắn hai cái phi tiêu độc về phía Hạ Linh Xuyên.
Hạ Linh Xuyên la to một tiếng, không chú ý có vài con sâu đen từ trên phi tiêu rơi xuống, chỗ miệng như có giác mút, hình dáng như dòi, chui vào các vết thương trên người Hạ Linh Xuyên.
Loài vật này là chiến lợi phẩm Tôn Phu Bình thu được sau khi giết chết một tên cổ sư trong lần theo quân đi phương nam bình định phản loạn lúc trước. Cổ sư đó dùng một sát chiêu tên ‘Phi Đầu Cổ’ nổi tiếng là vô hình vô ảnh, dù cách xa trăm bước cũng có thể âm thầm lấy mạng cả trăm người. Thật ra là lợi dụng loại cổ trùng này chui vào thân người, cắn lấy óc não, hút cạn tinh hoa.
Tôn Phu Bình rất chán ghét phương pháp sử dụng cổ, nhưng đối với năng lực của các loại cổ trùng thì rất quan tâm.
Loại cổ trùng này sau khi hút máu người hoặc yêu quái no rồi sẽ cuộn tròn người lại, mất hai tháng để tiêu hóa. Đây là một quá trình tuần hoàn, lặp đi lặp lại khoảng ba đến bốn lần, cổ trùng sẽ không thể hút thêm máu nữa, bản thân nó sẽ trở thành vật đại bổ, ăn vào thì hồi phục khí huyết chỉ trong vài cái nháy mắt, tác dụng có thể vượt qua mọi loại thuốc men.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro