Cưỡi Ngựa Trên...
2024-11-21 21:14:29
Hào thúc từng tàn sát hơn mười gia đình giàu có ở thành đô trong đêm, sau đó trở thành đệ tử của Đạo giáo, luyện thuật pháp, tiêu lệ khí, tu vi cao cường, được cung phụng ở Hạ gia. Ông ta nói vị khách áo xám là một người cao tay, Hạ Linh Xuyên không thể nghi ngờ.
Hai người này không giống thương nhân bình thường, chạy tới biên giới này làm gì?
Lúc này, lại có thêm mấy người đứng giữa đường, bọn họ chính là thủ vệ của thành Hắc Thủy. Họ cũng bị kinh động, hỏi người dân xung quanh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai người cưỡi ngựa đi qua chợ, suýt nữa giẫm chết một đứa bé!" Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, kể lại một cách chủ quan.
Chỉ có hai người thôi à? Vậy thì không phải đại thiếu gia của Hạ gia, vẫn tốt, vẫn tốt. Thủ vệ càng tức giận, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Linh Xuyên đang mở cửa sổ xem náo nhiệt, vội vàng chào hỏi, sắc mặt thoải mái, khóe miệng nhếch lên: “Hạ đại nhân vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tốt, rất tốt.” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Các ngươi tới đây đuổi theo người kia à?”
"Đuổi theo!" Thủ vệ trưởng nói bằng giọng chính trực. Đã nói không cho phóng ngựa, các ngươi nhất quyết đòi, đây không phải là coi thường pháp luật thì là cái gì? "Phải trừng phạt thật nặng!"
Hạ Linh Xuyên chỉ đường cho bọn họ: “Hai người kia đi tới cửa đông bắc.”
Thủ vệ trưởng cảm ơn, dẫn thủ hạ của mình truy đuổi.
Sau khi họ rời đi, Hào thúc nói: “Mấy tên thủ vệ không thể giữ chân họ,”
“Ta biết, chỉ là ném đá dò đường thôi.” Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Đây là thành Hắc Thủy, giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ có thể làm lớn chuyện sao?”
Tuy nhiên khoảng mười lăm phút sau thủ vệ quay trở lại, hai tay trống không.
Đối với kết quả này, Hạ Linh Xuyên cũng không có gì ngạc nhiên nhưng muốn hỏi đến cùng: "Hai người kia đâu?"
Thủ vệ trưởng không ngờ hắn vẫn ở đây chờ kết quả, có chút xấu hổ, ho khan một tiếng rồi nói: “Hai vị kia chính là thủ hạ của Chinh Bắc đại tướng quân, đến từ Tầm Châu Mục, đến thành Hắc Thủy giải quyết công vụ, cũng đã xuất trình hỏa ấn công vụ."
Hạ Linh Xuyên "A" một tiếng dài.
Hắn ta biết thủ vệ trưởng đang nói về việc cống nạp hàng năm cho tướng quân Chinh Bắc, người này dẫn đầu Tầm Châu Mục, cũng là người đứng đầu về quân sự và chính trị, có quyền lực hơn nhiều so với Kim Châu thứ sử.
Châu rồi mới mới quận. Nếu Thiên Tùng quận trưởng Hạ Thuần Hoa, nhìn thấy Chinh Bắc đại tướng quân, cũng phải kính cẩn tự xưng mình là “Hạ quan”.
Mấy tên thủ vệ nhanh chóng rời đi, vẻ mặt Lưu Bảo Bảo có chút bất an: “Hai người đó hẳn là không nhớ ra ta đúng không?”
“Chuyện lớn đến mức ngươi phải lo lắng sao?” Hạ Linh Xuyên an ủi nhưng không có thành ý lắm, trong lòng đang suy nghĩ, Tầm Châu Mục phái người đến thành Hắc Thủy làm gì ?
Đúng lúc này, trên trời có hai tiếng sấm vang lên, tiếng ầm ầm khiến người ta nhức cả tai, còn khiến lũ chó trên đường hú lên vài tiếng, cụp đuôi bỏ chạy.
Người dân thành Hắc Thủy không hề ngạc nhiên chút nào, ai đang làm gì thì vẫn làm nấy.
Hạ Linh Xuyên nhìn về phía tây, phát hiện gió đang thổi mây ở phía chân trời, mây đen dày đặc thành mảng rất lớn.
Bão đang đến.
"Sắp có bão rồi." Thanh niên mặc áo bào trắng nhìn bầu trời, lại nhìn người mặc áo xám: "Người thấy ở đây ổn không?"
Hai người họ đã đến núi Hồ Lô.
Nó có bảy ngọn đồi, trong đó có ba ngọn đồi lộ ra đá và đất, thô ráp như một người đàn ông đầu hói.
Mặc dù có vẻ ngoài xấu xí, nhưng núi Hồ Lô thực sự có rất nhiều chuột, thỏ, cáo, hươu, đôi khi người ta còn săn lợn rừng và sói xám.
Hai người họ đang đứng trên một con đường mòn, kiểm tra một số hang động.
"Mặc dù khí hậu không tốt, nhưng sinh linh cũng không ít, số lượng miễn cưỡng cũng vừa đủ." Người đàn ông mặc áo xám cầm trong tay một cái kim cang xử, khắc một con quái vật mắt lồi và cái miệng lớn, dưới chân có bốn vòng treo, phần cuối được mài nhọn như hình nón, lấp lánh ánh kim.
Rung chuyển trong gió, cây kim cang xử dài một thước lập tức biến thành một cây trượng bảy thước.
Thanh niên mặc áo xám cấm cây trượng vào lòng đất hơn một thước, đến khi nó thăng bằng, hắn mới quay về phía thanh niên mặc áo bào trắng để lấy một đồng tiền xanh, nhét vào miệng thú.
Miệng con thú tự khép lại, cắn đồng tiền, trong mắt nó dần dần lóe lên ánh sáng đỏ.
Người mặc đồ xám bắt đầu rung đầu trượng.
Chiếc vòng treo dưới chân quái vật đột nhiên bắt đầu kêu leng keng, lúc đầu nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng sau khi nghe một lúc, sẽ phát hiện đó là một âm thanh có quy luật tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Mỗi lần lặp lại nó sẽ rõ ràng hơn, to hơn lần trước,… truyền đi xa hơn!
Tiếng côn trùng và chim hót lúc đầu tràn ngập khu rừng cũng đã biến mất, chỉ còn tiếng chuông vang vọng, mãi không ngừng.
Thanh niên mặc áo choàng trắng hít một hơi sâu.
Hắn dùng sự tập trung cao độ để nghe tiếng chuông, không định thần cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tim đập tai ù, không còn cách nào khác phải phân tán sự tập trung, nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa.
Hai người này không giống thương nhân bình thường, chạy tới biên giới này làm gì?
Lúc này, lại có thêm mấy người đứng giữa đường, bọn họ chính là thủ vệ của thành Hắc Thủy. Họ cũng bị kinh động, hỏi người dân xung quanh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hai người cưỡi ngựa đi qua chợ, suýt nữa giẫm chết một đứa bé!" Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, kể lại một cách chủ quan.
Chỉ có hai người thôi à? Vậy thì không phải đại thiếu gia của Hạ gia, vẫn tốt, vẫn tốt. Thủ vệ càng tức giận, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Linh Xuyên đang mở cửa sổ xem náo nhiệt, vội vàng chào hỏi, sắc mặt thoải mái, khóe miệng nhếch lên: “Hạ đại nhân vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tốt, rất tốt.” Hạ Linh Xuyên cười nói: “Các ngươi tới đây đuổi theo người kia à?”
"Đuổi theo!" Thủ vệ trưởng nói bằng giọng chính trực. Đã nói không cho phóng ngựa, các ngươi nhất quyết đòi, đây không phải là coi thường pháp luật thì là cái gì? "Phải trừng phạt thật nặng!"
Hạ Linh Xuyên chỉ đường cho bọn họ: “Hai người kia đi tới cửa đông bắc.”
Thủ vệ trưởng cảm ơn, dẫn thủ hạ của mình truy đuổi.
Sau khi họ rời đi, Hào thúc nói: “Mấy tên thủ vệ không thể giữ chân họ,”
“Ta biết, chỉ là ném đá dò đường thôi.” Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Đây là thành Hắc Thủy, giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ có thể làm lớn chuyện sao?”
Tuy nhiên khoảng mười lăm phút sau thủ vệ quay trở lại, hai tay trống không.
Đối với kết quả này, Hạ Linh Xuyên cũng không có gì ngạc nhiên nhưng muốn hỏi đến cùng: "Hai người kia đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thủ vệ trưởng không ngờ hắn vẫn ở đây chờ kết quả, có chút xấu hổ, ho khan một tiếng rồi nói: “Hai vị kia chính là thủ hạ của Chinh Bắc đại tướng quân, đến từ Tầm Châu Mục, đến thành Hắc Thủy giải quyết công vụ, cũng đã xuất trình hỏa ấn công vụ."
Hạ Linh Xuyên "A" một tiếng dài.
Hắn ta biết thủ vệ trưởng đang nói về việc cống nạp hàng năm cho tướng quân Chinh Bắc, người này dẫn đầu Tầm Châu Mục, cũng là người đứng đầu về quân sự và chính trị, có quyền lực hơn nhiều so với Kim Châu thứ sử.
Châu rồi mới mới quận. Nếu Thiên Tùng quận trưởng Hạ Thuần Hoa, nhìn thấy Chinh Bắc đại tướng quân, cũng phải kính cẩn tự xưng mình là “Hạ quan”.
Mấy tên thủ vệ nhanh chóng rời đi, vẻ mặt Lưu Bảo Bảo có chút bất an: “Hai người đó hẳn là không nhớ ra ta đúng không?”
“Chuyện lớn đến mức ngươi phải lo lắng sao?” Hạ Linh Xuyên an ủi nhưng không có thành ý lắm, trong lòng đang suy nghĩ, Tầm Châu Mục phái người đến thành Hắc Thủy làm gì ?
Đúng lúc này, trên trời có hai tiếng sấm vang lên, tiếng ầm ầm khiến người ta nhức cả tai, còn khiến lũ chó trên đường hú lên vài tiếng, cụp đuôi bỏ chạy.
Người dân thành Hắc Thủy không hề ngạc nhiên chút nào, ai đang làm gì thì vẫn làm nấy.
Hạ Linh Xuyên nhìn về phía tây, phát hiện gió đang thổi mây ở phía chân trời, mây đen dày đặc thành mảng rất lớn.
Bão đang đến.
"Sắp có bão rồi." Thanh niên mặc áo bào trắng nhìn bầu trời, lại nhìn người mặc áo xám: "Người thấy ở đây ổn không?"
Hai người họ đã đến núi Hồ Lô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó có bảy ngọn đồi, trong đó có ba ngọn đồi lộ ra đá và đất, thô ráp như một người đàn ông đầu hói.
Mặc dù có vẻ ngoài xấu xí, nhưng núi Hồ Lô thực sự có rất nhiều chuột, thỏ, cáo, hươu, đôi khi người ta còn săn lợn rừng và sói xám.
Hai người họ đang đứng trên một con đường mòn, kiểm tra một số hang động.
"Mặc dù khí hậu không tốt, nhưng sinh linh cũng không ít, số lượng miễn cưỡng cũng vừa đủ." Người đàn ông mặc áo xám cầm trong tay một cái kim cang xử, khắc một con quái vật mắt lồi và cái miệng lớn, dưới chân có bốn vòng treo, phần cuối được mài nhọn như hình nón, lấp lánh ánh kim.
Rung chuyển trong gió, cây kim cang xử dài một thước lập tức biến thành một cây trượng bảy thước.
Thanh niên mặc áo xám cấm cây trượng vào lòng đất hơn một thước, đến khi nó thăng bằng, hắn mới quay về phía thanh niên mặc áo bào trắng để lấy một đồng tiền xanh, nhét vào miệng thú.
Miệng con thú tự khép lại, cắn đồng tiền, trong mắt nó dần dần lóe lên ánh sáng đỏ.
Người mặc đồ xám bắt đầu rung đầu trượng.
Chiếc vòng treo dưới chân quái vật đột nhiên bắt đầu kêu leng keng, lúc đầu nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng sau khi nghe một lúc, sẽ phát hiện đó là một âm thanh có quy luật tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Mỗi lần lặp lại nó sẽ rõ ràng hơn, to hơn lần trước,… truyền đi xa hơn!
Tiếng côn trùng và chim hót lúc đầu tràn ngập khu rừng cũng đã biến mất, chỉ còn tiếng chuông vang vọng, mãi không ngừng.
Thanh niên mặc áo choàng trắng hít một hơi sâu.
Hắn dùng sự tập trung cao độ để nghe tiếng chuông, không định thần cũng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tim đập tai ù, không còn cách nào khác phải phân tán sự tập trung, nhìn chằm chằm vào ngọn núi phía xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro