Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Đột Nhiên Xuất...

2024-11-21 21:14:29

Tù binh lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Hạ Linh Xuyên nháy mắt với một cận vệ, người này liền đi kiểm tra xung quanh nhà, một lúc sau liền quay lại nói: “Ngoài sân có hai người, bọn họ hỏi tôi vừa xảy ra chuyện gì, tôi nói rằng thiếu gia uống quá say… Bọn hắn cũng không nghi ngờ gì nữa.”

Hạ Linh Xuyên đá tù nhân một cái: “Xem ra ngươi có khả năng chiến đấu không tồi, người khác rất tin tưởng ngươi thì phải.” Đại khái bởi vì tên béo trấn giữ trong nhà này nên bọn cướp không nghĩ nhiều, tin rằng tên béo có thể giải quyết được Hạ Linh Xuyên cùng hai tên lính canh.

Cho nên hắn không lựa chọn trực tiếp đánh nhau với Vương mập là đúng, nếu để bên ngoài nghe được âm thanh đánh nhau sẽ rất rắc rối, chưa kể đến việc có thể đánh bại đối phương hay không - tên này nhìn qua đã biết là kẻ liều mạng, sức phản kháng sẽ không yếu.

Dù sao đi nữa, cuối cùng thì hắn và Chu Thị cũng có cơ hội nói chuyện thật rõ ràng. Hạ Linh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lục soát cả người tên mập Vương, lấy tất cả những thứ có giá trị đồng thời không quên đoạt luôn đi chiếc nhẫn gai màu đen trong tay kẻ thù.

Hạ Việt và Tằng Phi Hùng rời khỏi nơi ở của vợ chồng quận trưởng, đi bộ đến bên hồ.

Hạ Thuần Hoa đã kể lại toàn bộ tình hình cho Tằng Phi Hùng, người sau đang đi tập hợp nhân thủ và chuẩn bị bí mật: “Nhị thiếu gia cũng ra ngoài sao? Bên ngoài đang rất nguy hiểm.”

Bên hồ chỉ có hai, ba người nhưng đều là giặc cướp.

Sau khi được Hạ Thuần Hoa cảnh cáo, bây giờ Tằng Phi Hùng nhìn ai cũng giống như giặc cướp.

Hạ Việt bất mãn: “Đại ca vừa mới ra ngoài, sao không có ai nói là hắn sẽ gặp nguy hiểm?”

Đại ca cũng có hai cận vệ theo sau.

“Ừ thì…” Đại thiếu gia rất biết cách tự bảo vệ bản thân, không giống như Nhị thiếu gia yếu đuối này.

Hạ Việt xua tay: “Đừng để ý, chỉ là nói đùa thôi. Ta không thể ở mãi chỗ phụ mẫu được, sẽ khiến chúng nghi ngờ. Ta sẽ không cách ngươi quá xa.”

Mười mấy tuổi là độ tuổi luôn hiếu động, nếu cậu luôn quanh quẩn ở bên phụ mẫu thì rất mất tự nhiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, có mấy người trong làng đi qua nên hai người cũng không nói chuyện nữa.

Cứ thế, bọn họ đi bộ tới tên bên hồ và nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe.

Hạ Việt nhìn vào mặt hồ, không nhịn được cười nói: "Hy vọng đây không phải là nơi lấy nước của dân làng."

Đoạn kênh dẫn nước của Hồ Tiên Linh này tương đối hẹp, đầm lầy cắt nó thành một hồ phụ, độ dốc rất nhỏ, mặt nước vốn trong xanh và phẳng lặng, chỉ có một ít lá rụng, nhưng lúc này có bốn hoặc năm tên lính đang đùa giỡn trong nước, cười đùa không ngừng.

Tháng Mười, khí lạnh trong núi sâu đặc biệt nặng nề, nhưng đội quân này đã đi bộ rất lâu, chỉ cần gãi người một cái là tróc ra một lớp cáu bẩn dày, lúc này nhìn thấy nước hồ trong vắt thực sự không nhịn được. Hơn nữa, những người đàn ông này có thân thể cường tráng, tắm nước lạnh thì sao?

Mao Đào cũng nằm trong số đó. Tuy xuất thân là cướp sa mạc nhưng hắn rất hòa đồng và hay đi chơi với những người khác.

Khi nhìn thấy Hạ Việt và Tằng Phi Hùng đến gần, hắn liền hô lên: “Nhị thiếu gia, thủ lĩnh, mau xuống đây đi! Ở đây dễ chịu lắm, trong nước còn có cá nhỏ cắn vào người, vừa nhột lại sảng khoái lắm!”

Nói rồi hắn mím chặt môi và mút mút như một con cá nhỏ.

Mọi người bật cười, đều học theo hắn, một lúc sau tiếng kêu kỳ lạ vang lên khắp hồ.

Hạ Việt tò mò hỏi: "Cá ăn thịt người à?"

Thành Hắc Thủy có suối, cũng có những con sông nhỏ xuất hiện theo mùa, nhưng không có hồ lớn mênh mông như ở đây.

“Không làm rách da, không có đổ máu, không đau.” Mao Đào nhanh tay nhanh chân vớt lên một con cá con bụng lớn: “Nhìn nè, hình như chỉ ăn da chết.”

"Được rồi, cả đám đứng dậy đi, tụ tập ồn ào như thế này ra thể thống gì?" Tằng Phi Hùng lòng nặng trĩu, không muốn dây dưa với họ thêm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng vừa dứt lời, Mao Đào đột nhiên khẽ "suỵt" một tiếng: "Mọi người im lặng, nghe kìa!"

Những người khác đều đang cười nhạo hắn, Tằng Phi Hùng cảm thấy có điềm, lớn tiếng hét: "Im lặng!"

Mọi người lúc này đều im lặng, Hạ Việt cũng nghe thấy một tiếng động lạ.

Tiếng rít, nghe quen quen, giống như tiếng cát thổi.

Mao Đào chỉ về mặt hồ rộng lớn không xa: "Tiếng động từ đó truyền đến!"

Âm thanh không chỉ từ xa đến gần, từ nhỏ đến lớn, mà còn đang hướng về bờ.

Bây giờ mọi người cũng có thể nhìn thấy, mặt nước như sôi lên, sủi bọt trắng xóa ập đến.

Sắc mặt Tăng Phi Hùng cũng thay đổi, quát lên: "Tất cả cút lên bờ cho ta!"

Tiếc là, vẫn chậm một bước.

Hai tên lính vừa bò lên bờ thì cơn sóng trắng đã ập đến.

Đầu tiên, hai con cá to bằng bàn tay nhảy lên khỏi mặt nước, đập vào mặt Mao Đào khiến hắn choáng váng.

Ngay sau đó, năm, mười con cá khác nhảy vào hồ phụ.

Tiếp theo là hai mươi, ba mươi…

Một trăm, một ngàn…

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Tiên Nhân Biến Mất

Số ký tự: 0