Dũng Mãnh Vô So...
2024-11-21 21:14:29
Hạ Linh Xuyên rõ ràng nhìn thấy mũi thương của tên thống lĩnh khẽ nâng lên, lóe lên một tia sáng lạnh!
"Tránh ra, đều tránh ra!" Hắn hét to một tiếng: "Bọn chúng nhìn thấy chúng ta!" Sau đó hắn kéo Hạ Thuần Hoa và trốn sau lưng Tôn Phu Bình.
Trời mà sập xuống, cũng có quốc sư đỡ lấy.
Khoảng cách giữa hai bên rất gần nhau. Với tốc độ của ngựa, vừa nhấc móng liền có thể đến trước mặt.
Hạ Linh Xuyên thậm chí có thể nghe được tiếng khịt mũi của ngựa.
Quá chân thật, quá nguy hiểm.
Niên Tùng Ngọc thậm chí không có thời gian trợn mắt, bay tới trước mặt Tôn Phu Bình, tay phải giơ tấm khiên lên chặn trước mặt hai người họ.
Góc độ mà hắn ta rút khiên rất phức tạp vì vậy hắn không thể dễ dàng thay đổi hướng khi dự đoán đòn tấn công của anh hùng, cho nên, chiếc khiên đã chĩa ngang vào đối thủ và hắn ta không bao giờ có ý định tấn công trực diện.
Dù là như thế, hắn cũng cố gắng hết sức bảo vệ.
Tấm khiên này được làm từ mai của một con yêu quái rùa, thêm vào 150 năm đạo hạnh khiến tấm khiên cứng đến mức không tưởng, bề mặt hình vuông có thể hấp thu ngoại lực và vô hiệu một số đòn tất công ma pháp.
Hạ Linh Xuyên hơi kinh hãi: “Món đồ này có thể ngăn cản sự tiến công của oan hồn vô hình vô chất sao?”
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, Tôn Phu Bình chỉ vào tấm khiên của Niên Tùng Ngọc và hét lên: "Mưu!"
Tấm khiên phát ra một chút ánh sáng xanh.
Hắn vừa rút tay ra, ngọn giáo của oan hồn thống lĩnh liền đâm vào tấm khiên, phát ra tiếng "phác" thật lớn.
Niên Tùng Ngọc bị đẩy ra bảy bước, hắn ta phải dựa vào eo và chân để tránh bị đánh bại.
Tôn Quốc sư ở ngay phía sau, một tay đặt lên trên vai hắn ta, bị đầy lùi về phía sau. Nhưng nhìn ông ta nhẹ tựa cái bao rỗng, sau khi tiếp đất không những không chật vật, thậm chí còn có phần tao nhã.
Ông ta nhân cơ hội này khẽ vươn tay, cây trượng vốn được cắm ở giữa đội liền tự động bay trở về.
Về phần hai cha con Hạ gia, rất lâu trước khi giáo và khiên chạm nhau, Hạ Linh Xuyên đã dắt phụ thân ra tránh xa hai bước, bước chân rất nhanh. Tránh đi như vậy là đúng để không bị ảnh hưởng.
Hắn phỏng đoán rằng khiên rùa của Niên Tùng Ngọc có thể chống lại sự tấn công của oan hồn là do được Tôn Quốc sư giúp đỡ. Nếu không, phòng ngự vật lý bình thường làm sao ngăn cản được đòn tấn công thuật pháp?
Niên Tùng Ngọc không khỏi nhìn về phía Hạ Linh Xuyên, thầm nghĩ rằng đạo đức cùng đạo hạnh của tên tiểu tử này đều tệ như nhau, nhưng khả năng chạy trốn thì nhanh đến không ngờ, mấy lần đều tránh được nguy hiểm.
Thế nhưng, những người khác lại không may mắn như họ Hạ và con trai ông ta. Thống lĩnh Đại Phong quân đối đầu với Niên Tùng Ngọc, trong khi Tằng Phi Hùng đang bị mười mấy kỵ quỷ binh cản trở.
Không cần ai dạy, mọi người bỏ chạy tứ tán.
Nhưng làm sao hai chân có thể chạy nhanh hơn bốn chân? Chưa đầy hai phút đối mặt, sáu người đã bị bọn quỷ binh đâm qua xuyên ngực.
Đối phương tuy không phải thực thể, nhưng sáu người lại ôm ngực, đau đến lăn lộn trên đất, có hai người còn phun ra máu tại chỗ. Có thể thấy được ngọn giáo trong tay quỷ binh không phải vô dụng, có thể tổn thương hồn phách con người.
Không còn cách nào trốn tránh, cũng không thể đánh lại, tình huống này nên làm sao cho phải?
Mọi người đều hoảng sợ.
Hạ Linh Xuyên hét lớn: "Niên Đô úy đã bắt được thống lĩnh!"
Những gì hắn nói là sự thật, có rất nhiều người chứng kiến.
Sau lời nhắc nhở của hắn, mọi người liền tập hợp lại.
Hơn chục kỵ binh quay ngựa chuẩn bị tấn công thì phát hiện đội quân xâm lược đã tập hợp lại. Lúc này, không còn là đội hình vòng tròn, mà toàn bộ binh sĩ đều đứng sau lưng thủ lĩnh của đối phương. Thế đứng còn có chút rối bời.
Thống lĩnh của Đại Phong quân nhìn đám đông, sau nhìn tiếp những người bị thương ngã trên đất, rồi quay đầu lại.
Hành động rất giống con người khi đang suy nghĩ.
Tư Đồ Hàn nhỏ nhẹ hỏi: "Tên này còn đang suy nghĩ gì nữa vậy?"
Hạ Linh Xuyên cũng thấy không ổn, vị thống lĩnh này vốn có chiến lực không tầm thường, nếu là còn có thể suy nghĩ, trận này e là sẽ bị ông ta đánh cho ra bã!
Không ngoài dự đoán, thống lĩnh Đại Phong quân khẽ rung dây cương, con ngựa lông vàng đốm trắng lại lao về phía đám đông.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua ao nước, tên thống lĩnh đã ấn tay và giáo của mình xuống nước.
Lần này, Niên Tùng Ngọc lại cố gắng lấy đà tiến công, nhưng cánh tay trở nên đau nhức do bị đâm, tay trái xuất hiện vết rách.
Ai ngờ thống lĩnh phóng ngựa xông qua đám người bên cạnh, mũi giáo vừa vung ra liền thu lại, rồi lại đâm ra!
Nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Tên cướp đứng phía trước bị đâm xuyên qua cổ họng. Động tác thu phát tự nhiên, gọn gàng mà dứt khoát.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt đồng bọn của hắn, ngựa lông vàng đốm trắng đã xông ra hơn ba trượng và tên cướp bị treo trên ngọn giáo dài tám trượng. Hắn còn chưa có chết, cơ thể không ngừng run rẩy. Thống lĩnh xoay người hắn lại, máu tươi chảy xuống làm ướt ống quần và nhỏ giọt lên trên đất cát.
"Tránh ra, đều tránh ra!" Hắn hét to một tiếng: "Bọn chúng nhìn thấy chúng ta!" Sau đó hắn kéo Hạ Thuần Hoa và trốn sau lưng Tôn Phu Bình.
Trời mà sập xuống, cũng có quốc sư đỡ lấy.
Khoảng cách giữa hai bên rất gần nhau. Với tốc độ của ngựa, vừa nhấc móng liền có thể đến trước mặt.
Hạ Linh Xuyên thậm chí có thể nghe được tiếng khịt mũi của ngựa.
Quá chân thật, quá nguy hiểm.
Niên Tùng Ngọc thậm chí không có thời gian trợn mắt, bay tới trước mặt Tôn Phu Bình, tay phải giơ tấm khiên lên chặn trước mặt hai người họ.
Góc độ mà hắn ta rút khiên rất phức tạp vì vậy hắn không thể dễ dàng thay đổi hướng khi dự đoán đòn tấn công của anh hùng, cho nên, chiếc khiên đã chĩa ngang vào đối thủ và hắn ta không bao giờ có ý định tấn công trực diện.
Dù là như thế, hắn cũng cố gắng hết sức bảo vệ.
Tấm khiên này được làm từ mai của một con yêu quái rùa, thêm vào 150 năm đạo hạnh khiến tấm khiên cứng đến mức không tưởng, bề mặt hình vuông có thể hấp thu ngoại lực và vô hiệu một số đòn tất công ma pháp.
Hạ Linh Xuyên hơi kinh hãi: “Món đồ này có thể ngăn cản sự tiến công của oan hồn vô hình vô chất sao?”
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, Tôn Phu Bình chỉ vào tấm khiên của Niên Tùng Ngọc và hét lên: "Mưu!"
Tấm khiên phát ra một chút ánh sáng xanh.
Hắn vừa rút tay ra, ngọn giáo của oan hồn thống lĩnh liền đâm vào tấm khiên, phát ra tiếng "phác" thật lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tùng Ngọc bị đẩy ra bảy bước, hắn ta phải dựa vào eo và chân để tránh bị đánh bại.
Tôn Quốc sư ở ngay phía sau, một tay đặt lên trên vai hắn ta, bị đầy lùi về phía sau. Nhưng nhìn ông ta nhẹ tựa cái bao rỗng, sau khi tiếp đất không những không chật vật, thậm chí còn có phần tao nhã.
Ông ta nhân cơ hội này khẽ vươn tay, cây trượng vốn được cắm ở giữa đội liền tự động bay trở về.
Về phần hai cha con Hạ gia, rất lâu trước khi giáo và khiên chạm nhau, Hạ Linh Xuyên đã dắt phụ thân ra tránh xa hai bước, bước chân rất nhanh. Tránh đi như vậy là đúng để không bị ảnh hưởng.
Hắn phỏng đoán rằng khiên rùa của Niên Tùng Ngọc có thể chống lại sự tấn công của oan hồn là do được Tôn Quốc sư giúp đỡ. Nếu không, phòng ngự vật lý bình thường làm sao ngăn cản được đòn tấn công thuật pháp?
Niên Tùng Ngọc không khỏi nhìn về phía Hạ Linh Xuyên, thầm nghĩ rằng đạo đức cùng đạo hạnh của tên tiểu tử này đều tệ như nhau, nhưng khả năng chạy trốn thì nhanh đến không ngờ, mấy lần đều tránh được nguy hiểm.
Thế nhưng, những người khác lại không may mắn như họ Hạ và con trai ông ta. Thống lĩnh Đại Phong quân đối đầu với Niên Tùng Ngọc, trong khi Tằng Phi Hùng đang bị mười mấy kỵ quỷ binh cản trở.
Không cần ai dạy, mọi người bỏ chạy tứ tán.
Nhưng làm sao hai chân có thể chạy nhanh hơn bốn chân? Chưa đầy hai phút đối mặt, sáu người đã bị bọn quỷ binh đâm qua xuyên ngực.
Đối phương tuy không phải thực thể, nhưng sáu người lại ôm ngực, đau đến lăn lộn trên đất, có hai người còn phun ra máu tại chỗ. Có thể thấy được ngọn giáo trong tay quỷ binh không phải vô dụng, có thể tổn thương hồn phách con người.
Không còn cách nào trốn tránh, cũng không thể đánh lại, tình huống này nên làm sao cho phải?
Mọi người đều hoảng sợ.
Hạ Linh Xuyên hét lớn: "Niên Đô úy đã bắt được thống lĩnh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những gì hắn nói là sự thật, có rất nhiều người chứng kiến.
Sau lời nhắc nhở của hắn, mọi người liền tập hợp lại.
Hơn chục kỵ binh quay ngựa chuẩn bị tấn công thì phát hiện đội quân xâm lược đã tập hợp lại. Lúc này, không còn là đội hình vòng tròn, mà toàn bộ binh sĩ đều đứng sau lưng thủ lĩnh của đối phương. Thế đứng còn có chút rối bời.
Thống lĩnh của Đại Phong quân nhìn đám đông, sau nhìn tiếp những người bị thương ngã trên đất, rồi quay đầu lại.
Hành động rất giống con người khi đang suy nghĩ.
Tư Đồ Hàn nhỏ nhẹ hỏi: "Tên này còn đang suy nghĩ gì nữa vậy?"
Hạ Linh Xuyên cũng thấy không ổn, vị thống lĩnh này vốn có chiến lực không tầm thường, nếu là còn có thể suy nghĩ, trận này e là sẽ bị ông ta đánh cho ra bã!
Không ngoài dự đoán, thống lĩnh Đại Phong quân khẽ rung dây cương, con ngựa lông vàng đốm trắng lại lao về phía đám đông.
Tuy nhiên, khi đi ngang qua ao nước, tên thống lĩnh đã ấn tay và giáo của mình xuống nước.
Lần này, Niên Tùng Ngọc lại cố gắng lấy đà tiến công, nhưng cánh tay trở nên đau nhức do bị đâm, tay trái xuất hiện vết rách.
Ai ngờ thống lĩnh phóng ngựa xông qua đám người bên cạnh, mũi giáo vừa vung ra liền thu lại, rồi lại đâm ra!
Nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
Tên cướp đứng phía trước bị đâm xuyên qua cổ họng. Động tác thu phát tự nhiên, gọn gàng mà dứt khoát.
Máu tươi bắn tung tóe lên mặt đồng bọn của hắn, ngựa lông vàng đốm trắng đã xông ra hơn ba trượng và tên cướp bị treo trên ngọn giáo dài tám trượng. Hắn còn chưa có chết, cơ thể không ngừng run rẩy. Thống lĩnh xoay người hắn lại, máu tươi chảy xuống làm ướt ống quần và nhỏ giọt lên trên đất cát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro