Hai Quẻ Xăm Hạ...
2024-11-21 21:14:29
Nhìn vào dòng chữ nhỏ phía trên, Hạ Linh Xuyên thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Trên đầu chữ ký có hai từ:
Ấn ký.
Sau đó, hắn nhìn thấy một câu thơ khác bên dưới:
Tu hú chiếm tổ, may giá y cho người khác.
Khi Hạ Linh Xuyên nhìn thấy dòng chữ này, tay hắn không khỏi run rẩy.
Tạm thời bỏ qua câu sau, nhưng bốn chữ “tu hú chiếm tổ” giống như sấm sét, đánh vào nơi sâu nhất trong lòng hắn.
Hắn là một linh hồn thuộc về thế giới khác, nhưng lại chiếm lấy cơ thể của “Hạ Linh Xuyên”, chẳng phải giống như tu hú chiếm tổ sao?
Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu nhìn điện thờ, Thủy Linh thật sự đã chết rồi sao? Nó không giống như vậy.
Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi quẻ xăm rơi ra?
Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, giọng Hà Việt vang lên: “Ca, huynh đang làm gì vậy?”
Hạ Linh Xuyên quay đầu lại, thì thấy Ứng phu nhân, Hạ Việt và Chu thị đang đi tới, theo sau là Mao Đào.
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
“Tù binh mà con bắt, hiện tại đang bị tra tấn sau phòng bếp, ta không thể chịu đựng được điều này.” Ứng phu nhân nhìn cái thùng trên mặt đất: “Con đang xin quẻ sao?”
“Thùng quẻ xăm này đã được niêm phong từ lâu rồi.” Chu thị cũng nhìn thấy quẻ xăm trên tay Hạ Linh Xuyên, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao thiếu gia có thể có được quẻ xăm này!”
Ấn ký Đền Thủy Linh ở làng Tiên Linh màu đỏ như máu, cô nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra.
“Ấn ký à?” Ứng phu nhân và Hà Việt đều giật mình, Ứng phu nhân chộp lấy quẻ xăm, Hạ Linh Xuyên thậm chí không có phản ứng gì.
“Điều này có nghĩa là gì?”
Ứng phu nhân không thể hiểu được.
Hạ Việt đi tới đọc lại một lần, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng lắc đầu.
Mao Đào nhặt quẻ xăm trên mặt đất trả lại vào thùng, Hạ Linh Xuyên đưa tay ra và nói: “Đưa cho ta.”
Chu thị lập tức nói: “Thiếu gia, Thủy Linh đã chết, nếu xin quẻ xăm sẽ không linh nghiệm.”
Hắn biết, nhưng hắn muốn thử lại. Hạ Linh Xuyên cầm cái thùng lẩm bẩm điều gì đó, sau đó lắc mạnh vài cái.
Lạch cạch, một quẻ xăm bay ra.
Trước khi nó rơi xuống, mọi người đều nhìn thấy rõ màu sắc của nó.
Màu đỏ như máu.
Hạ Việt nhặt nó lên trước, đọc to dưới ánh đuốc:
“Thân xác như trong lồng, hận thù này chỉ có thể tiêu trừ bằng cái chết!”
Lại một quẻ xăm khác!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau,sắc mặt của Hạ Linh Xuyên trở nên khó coi. Còn cần thêm cái quỷ gì nữa vậy, một cái vẫn chưa đủ sao?
Thân xác trong lồng có nghĩa là gì?
Chu Tú Nhi ở một bên nhìn, cảm thấy quẻ xăm này thực sự phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng tại sao Hạ thiếu gia lại trúng quẻ xăm này?
Hắn là một người tự do tự tại, tác oai tác quái, thì có liên quan gì đến “cái lồng”? Chưa kể sự hận thù sẽ kéo dài cho đến chết.
“Chưa từng nghe nói có người xui xẻo như vậy.” Mao Đào không khỏi nói: “Thiếu gia, thùng này có vấn đề gì sao?”
Hạ Linh Xuyên siết chặt nắm tay, địa phương nơi Thủy Linh từng trú ngụ gặp phải điều xui rủi, hỏi quẻ xăm thì có ích gì không?
Đây có phải là có người đang âm thầm lừa gạt hắn?
Hạ Việt nắm lấy cái thùng và nói: “Để ta thử xem.”
Ứng phu nhân sợ hãi, giữ cánh tay con trai bảo bối của mình: “Đừng! Cái thứ này quá kỳ lạ.”
“Xem bói vốn dĩ rất thần bí.” Hạ Việt cười nói: “Mẫu thân yên tâm, vận khí của con luôn tốt.” Hắn lắc lắc vài lần.
Một quẻ xăm rơi xuống đất, đó là một thanh tre nguyên màu.
Hạ Linh Xuyên nhặt nó lên nhìn, đệ đệ hắn đã trúng thăm tốt.
“Này, của đệ khá được đấy.”
Mao Đào giơ tay: “Ta cũng muốn thử xem!”
Thử xem có sao không, kết quả hắn ta lấy được quẻ trung hạ, câu thơ là:
Trái tim thành khẩn, lọ sành sẽ không bao giờ rời khỏi giếng.
Mao Đào tỏ vẻ không vui, Hạ Việt cười nói: “Được rồi, cuối cùng thì cũng tốt hơn ca ca ta.”
Mao Đào bộ dạng khiếp đảm, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào gần đây ăn quá nhiều mì chân giò,đã tăng khả năng xua đuổi xui xẻo đi?”
Đến lượt Chu thị cầm thùng quẻ xăm lắc mấy cái.
Quẻ cô lấy được cũng là quẻ trung thượng.
“Năm đầu tiên bị bán tới đây, ta đã đến đây xin quẻ xăm hai lần. Cách nhau mấy tháng, đều là quẻ trung thượng, nói rằng sau này ta nhất định sẽ tốt thôi.” Cô cắn môi nói: “Nếu không có sự giúp đỡ này, ta đã sớm gieo mình xuống hồ chết từ lâu rồi.”
Ứng phu nhân nhìn và nghe thấy điều này,cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng sự hiếu kỳ cũng đánh bại nỗi sợ hãi trong lòng bà ấy.
Khi quẻ xăm bà ấy xin rơi xuống đất, mọi người đều hét lên:
“Quẻ thượng thượng!”
Quẻ xăm ghi “Ban ngày rực rỡ muôn hoa khoe sắc,đêm về mây tía lung linh rạng ngời”.(*)
(*)Ban ngày rực rỡ muôn hoa khoe sắc,đêm về mây tía lung linh rạng ngời:ở đây ý chỉ Ứng phu nhân là một người có cuộc sống hạnh phúc,mang tới điều tốt lành…
Trên đầu chữ ký có hai từ:
Ấn ký.
Sau đó, hắn nhìn thấy một câu thơ khác bên dưới:
Tu hú chiếm tổ, may giá y cho người khác.
Khi Hạ Linh Xuyên nhìn thấy dòng chữ này, tay hắn không khỏi run rẩy.
Tạm thời bỏ qua câu sau, nhưng bốn chữ “tu hú chiếm tổ” giống như sấm sét, đánh vào nơi sâu nhất trong lòng hắn.
Hắn là một linh hồn thuộc về thế giới khác, nhưng lại chiếm lấy cơ thể của “Hạ Linh Xuyên”, chẳng phải giống như tu hú chiếm tổ sao?
Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu nhìn điện thờ, Thủy Linh thật sự đã chết rồi sao? Nó không giống như vậy.
Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi quẻ xăm rơi ra?
Bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía sau, giọng Hà Việt vang lên: “Ca, huynh đang làm gì vậy?”
Hạ Linh Xuyên quay đầu lại, thì thấy Ứng phu nhân, Hạ Việt và Chu thị đang đi tới, theo sau là Mao Đào.
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
“Tù binh mà con bắt, hiện tại đang bị tra tấn sau phòng bếp, ta không thể chịu đựng được điều này.” Ứng phu nhân nhìn cái thùng trên mặt đất: “Con đang xin quẻ sao?”
“Thùng quẻ xăm này đã được niêm phong từ lâu rồi.” Chu thị cũng nhìn thấy quẻ xăm trên tay Hạ Linh Xuyên, không khỏi kinh ngạc: “Làm sao thiếu gia có thể có được quẻ xăm này!”
Ấn ký Đền Thủy Linh ở làng Tiên Linh màu đỏ như máu, cô nhìn thoáng qua liền có thể nhận ra.
“Ấn ký à?” Ứng phu nhân và Hà Việt đều giật mình, Ứng phu nhân chộp lấy quẻ xăm, Hạ Linh Xuyên thậm chí không có phản ứng gì.
“Điều này có nghĩa là gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng phu nhân không thể hiểu được.
Hạ Việt đi tới đọc lại một lần, cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cũng lắc đầu.
Mao Đào nhặt quẻ xăm trên mặt đất trả lại vào thùng, Hạ Linh Xuyên đưa tay ra và nói: “Đưa cho ta.”
Chu thị lập tức nói: “Thiếu gia, Thủy Linh đã chết, nếu xin quẻ xăm sẽ không linh nghiệm.”
Hắn biết, nhưng hắn muốn thử lại. Hạ Linh Xuyên cầm cái thùng lẩm bẩm điều gì đó, sau đó lắc mạnh vài cái.
Lạch cạch, một quẻ xăm bay ra.
Trước khi nó rơi xuống, mọi người đều nhìn thấy rõ màu sắc của nó.
Màu đỏ như máu.
Hạ Việt nhặt nó lên trước, đọc to dưới ánh đuốc:
“Thân xác như trong lồng, hận thù này chỉ có thể tiêu trừ bằng cái chết!”
Lại một quẻ xăm khác!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau,sắc mặt của Hạ Linh Xuyên trở nên khó coi. Còn cần thêm cái quỷ gì nữa vậy, một cái vẫn chưa đủ sao?
Thân xác trong lồng có nghĩa là gì?
Chu Tú Nhi ở một bên nhìn, cảm thấy quẻ xăm này thực sự phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô, nhưng tại sao Hạ thiếu gia lại trúng quẻ xăm này?
Hắn là một người tự do tự tại, tác oai tác quái, thì có liên quan gì đến “cái lồng”? Chưa kể sự hận thù sẽ kéo dài cho đến chết.
“Chưa từng nghe nói có người xui xẻo như vậy.” Mao Đào không khỏi nói: “Thiếu gia, thùng này có vấn đề gì sao?”
Hạ Linh Xuyên siết chặt nắm tay, địa phương nơi Thủy Linh từng trú ngụ gặp phải điều xui rủi, hỏi quẻ xăm thì có ích gì không?
Đây có phải là có người đang âm thầm lừa gạt hắn?
Hạ Việt nắm lấy cái thùng và nói: “Để ta thử xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng phu nhân sợ hãi, giữ cánh tay con trai bảo bối của mình: “Đừng! Cái thứ này quá kỳ lạ.”
“Xem bói vốn dĩ rất thần bí.” Hạ Việt cười nói: “Mẫu thân yên tâm, vận khí của con luôn tốt.” Hắn lắc lắc vài lần.
Một quẻ xăm rơi xuống đất, đó là một thanh tre nguyên màu.
Hạ Linh Xuyên nhặt nó lên nhìn, đệ đệ hắn đã trúng thăm tốt.
“Này, của đệ khá được đấy.”
Mao Đào giơ tay: “Ta cũng muốn thử xem!”
Thử xem có sao không, kết quả hắn ta lấy được quẻ trung hạ, câu thơ là:
Trái tim thành khẩn, lọ sành sẽ không bao giờ rời khỏi giếng.
Mao Đào tỏ vẻ không vui, Hạ Việt cười nói: “Được rồi, cuối cùng thì cũng tốt hơn ca ca ta.”
Mao Đào bộ dạng khiếp đảm, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào gần đây ăn quá nhiều mì chân giò,đã tăng khả năng xua đuổi xui xẻo đi?”
Đến lượt Chu thị cầm thùng quẻ xăm lắc mấy cái.
Quẻ cô lấy được cũng là quẻ trung thượng.
“Năm đầu tiên bị bán tới đây, ta đã đến đây xin quẻ xăm hai lần. Cách nhau mấy tháng, đều là quẻ trung thượng, nói rằng sau này ta nhất định sẽ tốt thôi.” Cô cắn môi nói: “Nếu không có sự giúp đỡ này, ta đã sớm gieo mình xuống hồ chết từ lâu rồi.”
Ứng phu nhân nhìn và nghe thấy điều này,cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng sự hiếu kỳ cũng đánh bại nỗi sợ hãi trong lòng bà ấy.
Khi quẻ xăm bà ấy xin rơi xuống đất, mọi người đều hét lên:
“Quẻ thượng thượng!”
Quẻ xăm ghi “Ban ngày rực rỡ muôn hoa khoe sắc,đêm về mây tía lung linh rạng ngời”.(*)
(*)Ban ngày rực rỡ muôn hoa khoe sắc,đêm về mây tía lung linh rạng ngời:ở đây ý chỉ Ứng phu nhân là một người có cuộc sống hạnh phúc,mang tới điều tốt lành…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro