Hắn Có, Ngươi K...
2024-11-21 21:14:29
Con vượn quỷ không đầu loạng choạng hai bước, nhưng không ngã xuống, mà cúi người nhặt cái đầu lên, rồi đặt lại lên cổ.
Dòng dung nham chảy lên xuống ở phần đầu và cổ, chỉ trong vòng hai ba hơi thở, đầu nó đã nối liền, trong hốc mắt lại sáng lên tia đỏ.
Thứ này, đánh không chết sao?
Sau đó Niên Tùng Ngọc nghe thấy Tôn Phu Bình gọi mình: "Cẩn thận, lùi lại!"
Hết con vượn quỷ này đến con vượn quỷ khác lần lượt xuyên qua đống đổ nát mà lao tới.
Niên Tùng Ngọc lại chặt thêm hai cái đầu, lúc này lưỡi đao phát ra ánh sáng xanh lục, hiển nhiên hắn đã dùng xã tắc lệnh. Thân là tướng lĩnh cầm quân, vận khí đủ để trực tiếp trấn áp tà ma, còn có thể phá diệt rất nhiều thần thông.
Sau khi những con vượn quỷ bị chặt đầu hoặc chém ngang lưng, thời gian trì độn kéo dài rõ ràng hơn, chuyển động cũng chậm hơn, nhưng cuối cùng chúng cũng tìm lại đầu, rồi tiếp tục chiến đấu thêm ba trăm hiệp nữa.
Xã tắc lệnh xưa giờ bất bại bỗng nhiên bị áp chế, Niên Tùng Ngọc cảm thấy không ổn: "Quốc sư, tiếp tục chiến đấu như thế này cũng không phải là cách!"
Hắn cũng bị thương, vết thương trên cánh tay trái sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, thịt bên ngoài cháy đen. Móng vuốt của vượn quỷ cực kỳ sắc bén, nóng như mỏ hàn.
Lúc hắn bị con vượn quỷ đầu tiên đánh cho tối tăm mặt mũi, Tôn Phu Bình đã rắc vài hạt đậu xuống đất. Đến khi những con vượn quỷ khác bắt đầu gây rắc rối, những hạt đậu này cũng mọc thành những binh lính mặc áo giáp vàng cao một trượng. Những tên lính đậu to lớn này hợp lực cũng không thua gì vượn quỷ, đồng thời bảo vệ hắn ở giữa, câu thêm nhiều thời gian cho Tôn Phu Bình.
Nhưng như Niên Tùng Ngọc đã nói, vượn quỷ có thể hồi sinh vô thời hạn, đánh cho những kẻ xâm phạm chết tươi, nên cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay.
Hơn nữa con Boss còn đang nhàn nhã xem kịch trên cổng thành.
Một giọt nước ngưng tụ trong tay Tôn Phu Bình, sau khi niệm một đoạn khẩu quyết dài dòng, giọt nước đó từ từ bự lên, cuối cùng lớn như quả trứng vịt.
Ông ta đập quả cầu nước vào chân con vượn quỷ, bình tĩnh nói: "Quy tắc của thế giới này khác với thế giới thực, khí vận của ngươi, thần thông của ta đều bị áp chế ở đây!"
Nếu ở thế giới thực, quả cầu nước mà ông biến ra ít nhất phải có kích thước gấp đôi quả trứng đà điểu, nhưng ở đây nó bị thu nhỏ lại.
Khi niệm chú, ông phải tiêu hao chân lực gấp đôi, điều quan trọng là không gian này nhận nước mưa từ trên giếng của thế giới thực, nhờ nước đó mà mới thi pháp được, chứ ông không tạo nước từ thinh không được.
May mắn thay quả cầu nước vừa chạm đất đã nổ tung, hơn chục con rắn nước màu đỏ sậm xuất hiện từ chỗ đó, mỗi con đều tìm một con vượn quỷ mà lao tới.
Kia thực sự là con rắn làm bằng nước, từ chất lỏng hóa thành, con vượn quỷ gầm lên muốn túm lấy nhưng không được, bị rắn trèo lên đầu, chui vào thất khiếu của nó.
Niên Tùng Ngọc lần lượt nghe thấy những tiếng rít trong cơ thể chúng nó, kế tiếp là lượng lớn hơi nước màu trắng bốc lên, dung nham chảy trên bề mặt đá mờ đi, rồi đông đặc lại.
Sau hơn mười hơi thở, chúng không còn giữ được hình dạng nữa, vỡ thành từng mảnh than cốc.
Lúc này Niên Tùng Ngọc mới kịp lấy ra một viên thuốc màu xanh, nhai rồi bôi lên miệng vết thương.
Rất nhiều bọt xanh nhạt lập tức nổi lên ở vết thương, Niên Tùng Ngọc cũng hít một hơi dài. Thuốc này có thể bài trừ hỏa độc, nếu không độc sẽ theo huyết mạch xâm nhập vào tim, gây phiền phức lớn.
Đương nhiên thuốc cũng có thể cầm máu, hắn cử động cánh tay trái, phát hiện gân cốt vẫn ổn. Chỉ cần dược tính phát huy tác dụng, khoảng mười canh giờ là có thể hồi phục.
Điều kiện tiên quyết là, họ có thể sống sót ra khỏi đây.
Có quốc sư bên cạnh, hắn tương đối yên tâm, trong lúc vô tình hắn nghĩ đến hai thằng chưa lâm trận đã trốn đi.
Cái tên tiểu tử thối họ Hạ đó, bây giờ đang trốn ở góc nào xem trò vui rồi đúng không?
Khi trở lại thế giới thực, hắn sẽ bắt tên họ Hạ đó rồi nghiền nát từng mảnh xương trong cơ thể nó ra, sau đó chặt từng ngón tay của nó, ép nó phải ăn!
Nghĩ như vậy, vết thương của hắn cũng bớt đau hơn rất nhiều.
Khi con vượn quỷ ngã xuống đất, Tôn Phu Bình quay người đối diện Hắc Giao trên cổng thành và nói: “Vua của ta đã quyết đoạt được hồ Đại Phóng! Ngươi bị chôn vùi trong sa mạc nhiều năm, sớm đã thành thần khí không có chủ, tại sao không theo ta ra ngoài nuốt chửng máu thịt, quay về thời đỉnh cao?”
Thần khí cũng là pháp khí, cũng phải thường xuyên bảo dưỡng cẩn thận. Sau khi thành Bàn Long bị phá hủy, Chung Thắng Quang đã giấu hồ Đại Phóng trong sa mạc, nhiều năm không có người bảo dưỡng như vậy, thần tính của hồ chắc chắn sẽ hao mòn từng chút. Chỉ là thời gian hơn trăm năm quá ngắn đối với một thần khí, nếu thêm nghìn năm nữa không đụng tới, thì cuối cùng sẽ thoái hóa thành sắt vụn.
Dòng dung nham chảy lên xuống ở phần đầu và cổ, chỉ trong vòng hai ba hơi thở, đầu nó đã nối liền, trong hốc mắt lại sáng lên tia đỏ.
Thứ này, đánh không chết sao?
Sau đó Niên Tùng Ngọc nghe thấy Tôn Phu Bình gọi mình: "Cẩn thận, lùi lại!"
Hết con vượn quỷ này đến con vượn quỷ khác lần lượt xuyên qua đống đổ nát mà lao tới.
Niên Tùng Ngọc lại chặt thêm hai cái đầu, lúc này lưỡi đao phát ra ánh sáng xanh lục, hiển nhiên hắn đã dùng xã tắc lệnh. Thân là tướng lĩnh cầm quân, vận khí đủ để trực tiếp trấn áp tà ma, còn có thể phá diệt rất nhiều thần thông.
Sau khi những con vượn quỷ bị chặt đầu hoặc chém ngang lưng, thời gian trì độn kéo dài rõ ràng hơn, chuyển động cũng chậm hơn, nhưng cuối cùng chúng cũng tìm lại đầu, rồi tiếp tục chiến đấu thêm ba trăm hiệp nữa.
Xã tắc lệnh xưa giờ bất bại bỗng nhiên bị áp chế, Niên Tùng Ngọc cảm thấy không ổn: "Quốc sư, tiếp tục chiến đấu như thế này cũng không phải là cách!"
Hắn cũng bị thương, vết thương trên cánh tay trái sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, thịt bên ngoài cháy đen. Móng vuốt của vượn quỷ cực kỳ sắc bén, nóng như mỏ hàn.
Lúc hắn bị con vượn quỷ đầu tiên đánh cho tối tăm mặt mũi, Tôn Phu Bình đã rắc vài hạt đậu xuống đất. Đến khi những con vượn quỷ khác bắt đầu gây rắc rối, những hạt đậu này cũng mọc thành những binh lính mặc áo giáp vàng cao một trượng. Những tên lính đậu to lớn này hợp lực cũng không thua gì vượn quỷ, đồng thời bảo vệ hắn ở giữa, câu thêm nhiều thời gian cho Tôn Phu Bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng như Niên Tùng Ngọc đã nói, vượn quỷ có thể hồi sinh vô thời hạn, đánh cho những kẻ xâm phạm chết tươi, nên cứ tiếp tục như vậy không phải cách hay.
Hơn nữa con Boss còn đang nhàn nhã xem kịch trên cổng thành.
Một giọt nước ngưng tụ trong tay Tôn Phu Bình, sau khi niệm một đoạn khẩu quyết dài dòng, giọt nước đó từ từ bự lên, cuối cùng lớn như quả trứng vịt.
Ông ta đập quả cầu nước vào chân con vượn quỷ, bình tĩnh nói: "Quy tắc của thế giới này khác với thế giới thực, khí vận của ngươi, thần thông của ta đều bị áp chế ở đây!"
Nếu ở thế giới thực, quả cầu nước mà ông biến ra ít nhất phải có kích thước gấp đôi quả trứng đà điểu, nhưng ở đây nó bị thu nhỏ lại.
Khi niệm chú, ông phải tiêu hao chân lực gấp đôi, điều quan trọng là không gian này nhận nước mưa từ trên giếng của thế giới thực, nhờ nước đó mà mới thi pháp được, chứ ông không tạo nước từ thinh không được.
May mắn thay quả cầu nước vừa chạm đất đã nổ tung, hơn chục con rắn nước màu đỏ sậm xuất hiện từ chỗ đó, mỗi con đều tìm một con vượn quỷ mà lao tới.
Kia thực sự là con rắn làm bằng nước, từ chất lỏng hóa thành, con vượn quỷ gầm lên muốn túm lấy nhưng không được, bị rắn trèo lên đầu, chui vào thất khiếu của nó.
Niên Tùng Ngọc lần lượt nghe thấy những tiếng rít trong cơ thể chúng nó, kế tiếp là lượng lớn hơi nước màu trắng bốc lên, dung nham chảy trên bề mặt đá mờ đi, rồi đông đặc lại.
Sau hơn mười hơi thở, chúng không còn giữ được hình dạng nữa, vỡ thành từng mảnh than cốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Niên Tùng Ngọc mới kịp lấy ra một viên thuốc màu xanh, nhai rồi bôi lên miệng vết thương.
Rất nhiều bọt xanh nhạt lập tức nổi lên ở vết thương, Niên Tùng Ngọc cũng hít một hơi dài. Thuốc này có thể bài trừ hỏa độc, nếu không độc sẽ theo huyết mạch xâm nhập vào tim, gây phiền phức lớn.
Đương nhiên thuốc cũng có thể cầm máu, hắn cử động cánh tay trái, phát hiện gân cốt vẫn ổn. Chỉ cần dược tính phát huy tác dụng, khoảng mười canh giờ là có thể hồi phục.
Điều kiện tiên quyết là, họ có thể sống sót ra khỏi đây.
Có quốc sư bên cạnh, hắn tương đối yên tâm, trong lúc vô tình hắn nghĩ đến hai thằng chưa lâm trận đã trốn đi.
Cái tên tiểu tử thối họ Hạ đó, bây giờ đang trốn ở góc nào xem trò vui rồi đúng không?
Khi trở lại thế giới thực, hắn sẽ bắt tên họ Hạ đó rồi nghiền nát từng mảnh xương trong cơ thể nó ra, sau đó chặt từng ngón tay của nó, ép nó phải ăn!
Nghĩ như vậy, vết thương của hắn cũng bớt đau hơn rất nhiều.
Khi con vượn quỷ ngã xuống đất, Tôn Phu Bình quay người đối diện Hắc Giao trên cổng thành và nói: “Vua của ta đã quyết đoạt được hồ Đại Phóng! Ngươi bị chôn vùi trong sa mạc nhiều năm, sớm đã thành thần khí không có chủ, tại sao không theo ta ra ngoài nuốt chửng máu thịt, quay về thời đỉnh cao?”
Thần khí cũng là pháp khí, cũng phải thường xuyên bảo dưỡng cẩn thận. Sau khi thành Bàn Long bị phá hủy, Chung Thắng Quang đã giấu hồ Đại Phóng trong sa mạc, nhiều năm không có người bảo dưỡng như vậy, thần tính của hồ chắc chắn sẽ hao mòn từng chút. Chỉ là thời gian hơn trăm năm quá ngắn đối với một thần khí, nếu thêm nghìn năm nữa không đụng tới, thì cuối cùng sẽ thoái hóa thành sắt vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro