Mọi Người Cùng...
2024-11-21 21:14:29
Bà ấy rất ít khi lo lắng cho Hạ Linh Xuyên, hắn bỗng dưng cảm thấy ấm lòng, gật đầu một cái.
Hạ Việt lại nói: "Đám người này án binh bất động, không phải muốn lén lút hạ độc, thì cũng là thừa dịp nửa đêm mọi người ngủ say mà đánh lén! Đêm đã khuya, hay là chúng ta tấn công phủ đầu trước, bắt giữ Lô Hàm cái đã rồi bàn tiếp."
Hạ Linh Xuyên khoát tay: “An tâm chớ vội, chờ ta trở lại.”
Bây giờ chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì, chỉ có Hạ Linh Xuyên cầm đũa lia lịa, múc cơm múc thức ăn, ăn ngon lành. Sau trận chiến đẫm máu trong mơ, tâm tính đối mặt với nguy cơ của hắn đã trở nên bình ổn hơn nhiều.
Ứng phu nhân thở dài: "Con còn ăn được à." Thằng con này đúng là vô tư.
"Chờ tí nữa biết đâu lại phải làm việc lớn, không ăn no lấy đâu ra sức?" Hạ Linh Xuyên ăn như cuồng phong bão táp, trước sau chưa đến nửa chén trà, sau đó lau miệng, đứng dậy: "Ta đi đây, chậm thì sinh biến."
Hạ Thuần Hoa nhìn bóng lưng hắn gật đầu, lại thở dài, đang định gọi vợ con tiếp tục ăn cơm, thì bên ngoài báo rằng Tằng Phi Hùng đã đến.
Là thủ lĩnh của đội cận vệ, Tằng Phi Hùng phải định kỳ đến báo cáo công việc.
Sự việc tối nay không thể thiếu tên này, Hạ Thuần Hoa lập tức gọi Tằng Phi Hùng vào.
Nhà của Chu thị ở góc tây của thôn làng, cách khá xa nơi tạm trú của vợ chồng Hạ Thuần Hoa.
Trượng phu chết không minh bạch, mẹ chồng tỉnh lại thì phát điên, vừa khóc lại cười. Đám giặc cướp đương nhiên không muốn bị quan binh nảy sinh cảnh giác vì một bà điên, nên là vung đao chém chết, vứt xác xuống hồ nước, để cho bà ta đồng hành với con mình trên đường đến hoàng tuyền.
Cha chồng thì thất hồn lạc phách, bị mang đi nhốt chung với con nhỏ.
Cho nên, trong nhà chỉ còn có một mình Chu thị.
Cô cúi đầu đi về, hai bên có hai binh lính đi tới, hỏi cô xin một cốc nước uống.
Binh lính ở trong kho thóc, không giống như quan gia ở nhà dân, muốn uống nước nóng cũng không tiện lợi như vậy. Hạ Thuần Hoa đã dặn dò trưởng thôn sắp xếp thức ăn nước uống cho mọi người, nhưng hiện tại vẫn chưa chuẩn bị xong.
Uống nước lã dễ phát bệnh, tốt nhất nên đun sôi. Chỉ khi ở ngoài trời, không còn cách nào mới uống nước lã.
"Chờ một chút, tôi đi đun nước." Cô lấy một ít nước sạch ra sau bếp đun sôi, binh lính liên tục nói không cần phiền phức như vậy. Uống một ngụm nước nóng còn phải chờ, người bình thường cũng không có tâm trạng rảnh rỗi đó.
Cô kiên quyết không bỏ lỡ cơ hội này: "Không sao, tối cũng cần dùng."
Trong lúc chờ đợi, binh lính đứng trước nhà, có lẽ thấy Chu thị dung mạo xinh đẹp, nên đã trò chuyện thêm vài câu với cô, bầu không khí khá hòa hợp.
Nhưng Chu thị biết rằng, thổ phỉ xung quanh đều đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, lúc này cầu cứu hay ám chỉ đều không phải là thời cơ tốt.
Cô thầm lo lắng, đang nghĩ xem có cách nào vòng vo không, thì gần đó truyền đến vài tiếng còi gấp, hai binh lính kia nghe tiếng liền quay về làm việc, thậm chí không kịp uống nước.
Chu thị thất vọng vô cùng.
Ngay lúc này, từ trong bóng tối sau nhà đột nhiên xuất hiện một người!
Chu thị sợ đến mức suýt nữa hét lên, người này dùng lực lớn bóp chặt miệng mũi của cô, nhỏ giọng nói: "Im lặng, nếu không ta lập tức bẻ cổ! Có hiểu không?"
Khi kẻ này há mồm, hơi thở hôi thối phả vào mặt Chu thị. Lúc ngẩng đầu lên, cô thấy kẻ đối diện là một thằng béo mập lực lưỡng, khuôn mặt đầy gân guốc.
Chu thị nhanh chóng gật đầu.
Tên to béo buông tay ra: “Vừa rồi mi tính làm gì, muốn cảnh báo cho cả nhà tên cẩu quan phải không?”
"Không không! Không phải như vậy!" Chu thị rụt đầu lại: "Thôn trưởng và đám tay sai của ổng luôn bắt nạt tôi, ba tháng trước còn đánh tôi một trận, t… tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để xả giận."
Chu thị trông cực kỳ sợ hãi, thậm chí cả cơ thể đều run lên, người đàn ông không biết con đàn này thực sự ngu ngốc hay chỉ là giả vở, dù sao chính tên mập này cũng từng gặp những thôn nữ có đầu óc kỳ quặc. Nên chỉ có thể nâng tông giọng đe dọa: “Nhớ kỹ, hai đứa con của mi đều nằm trong tay bọn tao! Nếu còn dám đến gần gia đình đó lần nữa, tao sẽ giết một đứa!”
Chu Thị run rẩy: “Đừng, đừng làm hại chúng!”
“Thành thật ngoan ngoãn, sáng mai tao sẽ thả các người ra!” Sau khi dọa nạt, phải tiếp tục dụ dỗ.
Chu Thị vội vã gật đầu.
Lúc này, trên đường làng lát đầy sỏi, có mấy người đang đi tới, người đi đầu vẫy tay với Chu thị: “Chu nương tử, trùng hợp thế sao?”
Hai người quay lại thì thấy người tới không ai khác là con trai cả của tên Hạ cẩu quan, đằng sau còn có hai tên thân vệ theo sát, ra vẻ rất oai phong.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Chu thị mừng đến suýt rơi nước mắt nhưng vẫn phải cười tươi: “Kính chào Hà công tử.”
Hạ Việt lại nói: "Đám người này án binh bất động, không phải muốn lén lút hạ độc, thì cũng là thừa dịp nửa đêm mọi người ngủ say mà đánh lén! Đêm đã khuya, hay là chúng ta tấn công phủ đầu trước, bắt giữ Lô Hàm cái đã rồi bàn tiếp."
Hạ Linh Xuyên khoát tay: “An tâm chớ vội, chờ ta trở lại.”
Bây giờ chẳng ai có tâm trạng ăn uống gì, chỉ có Hạ Linh Xuyên cầm đũa lia lịa, múc cơm múc thức ăn, ăn ngon lành. Sau trận chiến đẫm máu trong mơ, tâm tính đối mặt với nguy cơ của hắn đã trở nên bình ổn hơn nhiều.
Ứng phu nhân thở dài: "Con còn ăn được à." Thằng con này đúng là vô tư.
"Chờ tí nữa biết đâu lại phải làm việc lớn, không ăn no lấy đâu ra sức?" Hạ Linh Xuyên ăn như cuồng phong bão táp, trước sau chưa đến nửa chén trà, sau đó lau miệng, đứng dậy: "Ta đi đây, chậm thì sinh biến."
Hạ Thuần Hoa nhìn bóng lưng hắn gật đầu, lại thở dài, đang định gọi vợ con tiếp tục ăn cơm, thì bên ngoài báo rằng Tằng Phi Hùng đã đến.
Là thủ lĩnh của đội cận vệ, Tằng Phi Hùng phải định kỳ đến báo cáo công việc.
Sự việc tối nay không thể thiếu tên này, Hạ Thuần Hoa lập tức gọi Tằng Phi Hùng vào.
Nhà của Chu thị ở góc tây của thôn làng, cách khá xa nơi tạm trú của vợ chồng Hạ Thuần Hoa.
Trượng phu chết không minh bạch, mẹ chồng tỉnh lại thì phát điên, vừa khóc lại cười. Đám giặc cướp đương nhiên không muốn bị quan binh nảy sinh cảnh giác vì một bà điên, nên là vung đao chém chết, vứt xác xuống hồ nước, để cho bà ta đồng hành với con mình trên đường đến hoàng tuyền.
Cha chồng thì thất hồn lạc phách, bị mang đi nhốt chung với con nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, trong nhà chỉ còn có một mình Chu thị.
Cô cúi đầu đi về, hai bên có hai binh lính đi tới, hỏi cô xin một cốc nước uống.
Binh lính ở trong kho thóc, không giống như quan gia ở nhà dân, muốn uống nước nóng cũng không tiện lợi như vậy. Hạ Thuần Hoa đã dặn dò trưởng thôn sắp xếp thức ăn nước uống cho mọi người, nhưng hiện tại vẫn chưa chuẩn bị xong.
Uống nước lã dễ phát bệnh, tốt nhất nên đun sôi. Chỉ khi ở ngoài trời, không còn cách nào mới uống nước lã.
"Chờ một chút, tôi đi đun nước." Cô lấy một ít nước sạch ra sau bếp đun sôi, binh lính liên tục nói không cần phiền phức như vậy. Uống một ngụm nước nóng còn phải chờ, người bình thường cũng không có tâm trạng rảnh rỗi đó.
Cô kiên quyết không bỏ lỡ cơ hội này: "Không sao, tối cũng cần dùng."
Trong lúc chờ đợi, binh lính đứng trước nhà, có lẽ thấy Chu thị dung mạo xinh đẹp, nên đã trò chuyện thêm vài câu với cô, bầu không khí khá hòa hợp.
Nhưng Chu thị biết rằng, thổ phỉ xung quanh đều đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, lúc này cầu cứu hay ám chỉ đều không phải là thời cơ tốt.
Cô thầm lo lắng, đang nghĩ xem có cách nào vòng vo không, thì gần đó truyền đến vài tiếng còi gấp, hai binh lính kia nghe tiếng liền quay về làm việc, thậm chí không kịp uống nước.
Chu thị thất vọng vô cùng.
Ngay lúc này, từ trong bóng tối sau nhà đột nhiên xuất hiện một người!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu thị sợ đến mức suýt nữa hét lên, người này dùng lực lớn bóp chặt miệng mũi của cô, nhỏ giọng nói: "Im lặng, nếu không ta lập tức bẻ cổ! Có hiểu không?"
Khi kẻ này há mồm, hơi thở hôi thối phả vào mặt Chu thị. Lúc ngẩng đầu lên, cô thấy kẻ đối diện là một thằng béo mập lực lưỡng, khuôn mặt đầy gân guốc.
Chu thị nhanh chóng gật đầu.
Tên to béo buông tay ra: “Vừa rồi mi tính làm gì, muốn cảnh báo cho cả nhà tên cẩu quan phải không?”
"Không không! Không phải như vậy!" Chu thị rụt đầu lại: "Thôn trưởng và đám tay sai của ổng luôn bắt nạt tôi, ba tháng trước còn đánh tôi một trận, t… tôi chỉ muốn nhân cơ hội này để xả giận."
Chu thị trông cực kỳ sợ hãi, thậm chí cả cơ thể đều run lên, người đàn ông không biết con đàn này thực sự ngu ngốc hay chỉ là giả vở, dù sao chính tên mập này cũng từng gặp những thôn nữ có đầu óc kỳ quặc. Nên chỉ có thể nâng tông giọng đe dọa: “Nhớ kỹ, hai đứa con của mi đều nằm trong tay bọn tao! Nếu còn dám đến gần gia đình đó lần nữa, tao sẽ giết một đứa!”
Chu Thị run rẩy: “Đừng, đừng làm hại chúng!”
“Thành thật ngoan ngoãn, sáng mai tao sẽ thả các người ra!” Sau khi dọa nạt, phải tiếp tục dụ dỗ.
Chu Thị vội vã gật đầu.
Lúc này, trên đường làng lát đầy sỏi, có mấy người đang đi tới, người đi đầu vẫy tay với Chu thị: “Chu nương tử, trùng hợp thế sao?”
Hai người quay lại thì thấy người tới không ai khác là con trai cả của tên Hạ cẩu quan, đằng sau còn có hai tên thân vệ theo sát, ra vẻ rất oai phong.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, Chu thị mừng đến suýt rơi nước mắt nhưng vẫn phải cười tươi: “Kính chào Hà công tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro