Ngươi Tài Mạo S...
2024-11-21 21:14:29
Huynh đệ nhà họ Hạ lộ vẻ xúc động: “Ý ngài nói là, không, ý Đại Tư Mã nghĩa là…?”
“Chuyển về kinh thành, thăng chức làm Thư Y Mưu Sử!”
Những quan chức cáo già này, có ai lại thẳng thắng như vậy chưa? Hạ Linh Xuyên lập tức đứng dậy: “Đại Tư Mã đúng là có con mắt tinh tường, miệng vàng lời ngọc!” Nói xong, đưa tay ra nghiêng người về phía Tôn Phu Bình.
Tôn Phu Bình trao một lá thư chưa mở niêm phong cho ông ta.
Rõ ràng đây là bức thư mà Đại Tư Mã đã chuẩn bị từ lâu, đặc biệt chuyển cho Hạ Thuần Hoa.
Tuy rằng việc thăng quan tiến chức không nằm trong phạm vi quyền hạn của Đại Tư Mã, nhưng trong triều đình và quần chúng ông ta có uy tín và quyền lực, nên việc đề bạt này không khó.
Tôn Phu Bình bình tĩnh nói: “Hy vọng Hạ Quận trưởng sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại Tư Mã.”
Hạ Linh Xuyên cười rạng rỡ: “Đương nhiên là không rồi.”
Hạ Việt cũng nói: “Chúng ta sẽ cố gắng hết sức truy tìm manh mối về sa báo, tin rằng chúng ta sẽ sớm nhận được hồi âm.”
Hai người đứng dậy: “Vậy chúng ta sẽ đợi tin tốt từ Quận trưởng.”
Tôn Phu Bình chuẩn bị bước ra ngoài, Niên Tùng Ngọc quay lại nhìn Hạ Việt: “Hạ nhị công tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
“Khi ở Vọng Tân ta có nghe nói, Hạ Việt, con thứ quận trưởng Càn Tông, con trai thứ thông minh, cương nghị, nhưng lại có phong thái nho nhã, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Tên này tự nhiên lại bình phẩm về lão nhị, muốn làm gì vậy? Hạ Linh Xuyên chỉ vào mình, tiếp tục câu chuyện: “Còn ta, ngươi có bình phẩm gì không?”
Niên Tùng Ngọc cười nói: “Có đấy, ngoại hình sang trọng.”
Ai cũng hiểu rằng điểm quan trọng nằm ở câu sau chưa nói ra, nhưng mà Hạ Linh Xuyên vẫn dương dương tự đắc: “Có mắt nhìn, có mắt nhìn.”
Hạ Việt ho nhẹ: “Đại ca, tiễn khách đi.”
Hạ Linh Xuyên nháy mắt quay người lại, Niên Tùng Ngọc bỗng nhiên nói: “Khách điếm nơi ta và Quốc sư ở rất thấp và chật chội, ta nghĩ phủ đệ của Hạ Quận trưởng có phong cách đô thành, có nhiều phòng, không biết có thể chứa được thêm hai vị khách không?”
Huynh đệ nhà họ Hạ và Tôn Phu Bình đều choáng váng.
“Tất nhiên là…” Có thể rồi.
Nhà họ Hạ còn nhiều phòng trống, Hạ Việt nhanh chóng thông báo cho Ứng phu nhân, sắp xếp cho hai vị khách quý mỗi người một phòng.
Người hầu chạy tới khách điếm, mang theo hành lý của hai người, coi như là chính thức nhận phòng.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng hai vị khách cũng đã ổn định chỗ ở.
Sau khi người hầu giải tán, Niên Tùng Ngọc nhìn cánh cửa đóng kín trong sân: “Quả nhiên con báo rơi vào tay bọn họ. Tên họ Hạ kia không có câu nào là thật, nói không chừng xác báo vẫn còn ở trong nhà hắn.”
“Cho dù còn ở đó, cũng đã được cất giấu rất kỹ.” Tôn Phu Bình bắt gặp ánh mắt nham hiểm của hắn: “Ngươi tính trèo tường giết người cướp bảo vật sao? Không dùng được đâu, ngươi phải cân nhắc kế hoạch tiếp theo. Dự liệu của Đại Tư Mã không sai, Hạ Thuần Hoa sẽ nhân cơ hội này mà nắm thóp ngươi, kỳ kèo thương lượng.”
Nếu Hạ Thuần Hoa phục tùng mệnh lệnh của ông ta thì ông ta đã không lấy lá thư do Đại Tư Mã chuẩn bị ra.
Niên Tùng Ngọc chế nhạo: “Chỉ là một quận trưởng ở biên giới, là một quan chức nhỏ, cũng dám dùng công phu sư tử ngoạm?”
“Nói không chừng vào thời điểm này có lẽ hắn dám, Đại Tư Mã đã vài lần tán thưởng hắn, nhưng tên này khác với quan viên tầm thường bình thường.”
Niên Tùng Ngọc cay đắng nói: “Thật đáng tiếc, đây không phải là thành Vọng Tân!”
Vọng Tân là thủ phủ của Tầm Châu, là địa bàn của hắn.
Tôn Phu Bình lắc đầu: “Chính sự quan trọng hơn. Điều mà những quan chức nhỏ mọn này mong muốn chẳng qua là được thăng chức và phát tài nên không khó giải quyết.”
“Mặc dù quan chức Thư Y Mưu Sử chỉ từ ngũ phẩm thôi, có thể giám sát quan lại, nên là một công việc béo bở mà mọi người đều thèm muốn. Trước đây, nói không chừng ta sẽ đố kỵ.” Niên Tùng Ngọc cười mỉa mai: “Nhưng bây giờ…”
Tôn Phu Bình giận tái mặt: “Đừng nói năng vớ vẩn nữa!”
Trong nháy mắt, trời tối.
Hạ Thuần Hoa vẫn chưa trở lại, ông ta thật sự rất bận.
Sứ giả Bạt Lăng đã đến thành Hắc Thủy, các quan chức địa phương có trách nhiệm tiếp đón họ.
Trong lúc đó Hạ Linh Xuyên đã đến quan thự, đích thân đưa lá thư của Đại Tư Mã vào tay cha mình.
Hạ Thuần Hoa vốn luôn ổn trọng nhưng không khỏi đập bàn đứng dậy, ngửa mặt lên trời gầm lên.
Trong hơn hai mươi năm, ông ta đã chịu đựng rất nhiều khó khăn trong vùng bão cát biên giới này, và cuối cùng ông ta cũng trở về Đại Đô quen thuộc!
Nơi ông ta sinh ra và lớn lên, chứa đựng quá khứ huy hoàng của nhà họ Hạ.
Hạ Thuần Hoa thậm chí còn lấy rượu trong kho ra, rót hai ly, cùng trưởng tử uống ba ly, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hạ Linh Xuyên sau đó nhận ra rằng cha mình cũng đã bí mật giấu rượu ngon trong phủ, loại rượu này ngon hơn bất kỳ loại rượu nào mà hắn từng nếm.
Sau ba ly rượu, hắn được đưa về phủ.
“Chuyển về kinh thành, thăng chức làm Thư Y Mưu Sử!”
Những quan chức cáo già này, có ai lại thẳng thắng như vậy chưa? Hạ Linh Xuyên lập tức đứng dậy: “Đại Tư Mã đúng là có con mắt tinh tường, miệng vàng lời ngọc!” Nói xong, đưa tay ra nghiêng người về phía Tôn Phu Bình.
Tôn Phu Bình trao một lá thư chưa mở niêm phong cho ông ta.
Rõ ràng đây là bức thư mà Đại Tư Mã đã chuẩn bị từ lâu, đặc biệt chuyển cho Hạ Thuần Hoa.
Tuy rằng việc thăng quan tiến chức không nằm trong phạm vi quyền hạn của Đại Tư Mã, nhưng trong triều đình và quần chúng ông ta có uy tín và quyền lực, nên việc đề bạt này không khó.
Tôn Phu Bình bình tĩnh nói: “Hy vọng Hạ Quận trưởng sẽ không phụ sự kỳ vọng của Đại Tư Mã.”
Hạ Linh Xuyên cười rạng rỡ: “Đương nhiên là không rồi.”
Hạ Việt cũng nói: “Chúng ta sẽ cố gắng hết sức truy tìm manh mối về sa báo, tin rằng chúng ta sẽ sớm nhận được hồi âm.”
Hai người đứng dậy: “Vậy chúng ta sẽ đợi tin tốt từ Quận trưởng.”
Tôn Phu Bình chuẩn bị bước ra ngoài, Niên Tùng Ngọc quay lại nhìn Hạ Việt: “Hạ nhị công tử, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười bốn.”
“Khi ở Vọng Tân ta có nghe nói, Hạ Việt, con thứ quận trưởng Càn Tông, con trai thứ thông minh, cương nghị, nhưng lại có phong thái nho nhã, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.”
Tên này tự nhiên lại bình phẩm về lão nhị, muốn làm gì vậy? Hạ Linh Xuyên chỉ vào mình, tiếp tục câu chuyện: “Còn ta, ngươi có bình phẩm gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niên Tùng Ngọc cười nói: “Có đấy, ngoại hình sang trọng.”
Ai cũng hiểu rằng điểm quan trọng nằm ở câu sau chưa nói ra, nhưng mà Hạ Linh Xuyên vẫn dương dương tự đắc: “Có mắt nhìn, có mắt nhìn.”
Hạ Việt ho nhẹ: “Đại ca, tiễn khách đi.”
Hạ Linh Xuyên nháy mắt quay người lại, Niên Tùng Ngọc bỗng nhiên nói: “Khách điếm nơi ta và Quốc sư ở rất thấp và chật chội, ta nghĩ phủ đệ của Hạ Quận trưởng có phong cách đô thành, có nhiều phòng, không biết có thể chứa được thêm hai vị khách không?”
Huynh đệ nhà họ Hạ và Tôn Phu Bình đều choáng váng.
“Tất nhiên là…” Có thể rồi.
Nhà họ Hạ còn nhiều phòng trống, Hạ Việt nhanh chóng thông báo cho Ứng phu nhân, sắp xếp cho hai vị khách quý mỗi người một phòng.
Người hầu chạy tới khách điếm, mang theo hành lý của hai người, coi như là chính thức nhận phòng.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng hai vị khách cũng đã ổn định chỗ ở.
Sau khi người hầu giải tán, Niên Tùng Ngọc nhìn cánh cửa đóng kín trong sân: “Quả nhiên con báo rơi vào tay bọn họ. Tên họ Hạ kia không có câu nào là thật, nói không chừng xác báo vẫn còn ở trong nhà hắn.”
“Cho dù còn ở đó, cũng đã được cất giấu rất kỹ.” Tôn Phu Bình bắt gặp ánh mắt nham hiểm của hắn: “Ngươi tính trèo tường giết người cướp bảo vật sao? Không dùng được đâu, ngươi phải cân nhắc kế hoạch tiếp theo. Dự liệu của Đại Tư Mã không sai, Hạ Thuần Hoa sẽ nhân cơ hội này mà nắm thóp ngươi, kỳ kèo thương lượng.”
Nếu Hạ Thuần Hoa phục tùng mệnh lệnh của ông ta thì ông ta đã không lấy lá thư do Đại Tư Mã chuẩn bị ra.
Niên Tùng Ngọc chế nhạo: “Chỉ là một quận trưởng ở biên giới, là một quan chức nhỏ, cũng dám dùng công phu sư tử ngoạm?”
“Nói không chừng vào thời điểm này có lẽ hắn dám, Đại Tư Mã đã vài lần tán thưởng hắn, nhưng tên này khác với quan viên tầm thường bình thường.”
Niên Tùng Ngọc cay đắng nói: “Thật đáng tiếc, đây không phải là thành Vọng Tân!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vọng Tân là thủ phủ của Tầm Châu, là địa bàn của hắn.
Tôn Phu Bình lắc đầu: “Chính sự quan trọng hơn. Điều mà những quan chức nhỏ mọn này mong muốn chẳng qua là được thăng chức và phát tài nên không khó giải quyết.”
“Mặc dù quan chức Thư Y Mưu Sử chỉ từ ngũ phẩm thôi, có thể giám sát quan lại, nên là một công việc béo bở mà mọi người đều thèm muốn. Trước đây, nói không chừng ta sẽ đố kỵ.” Niên Tùng Ngọc cười mỉa mai: “Nhưng bây giờ…”
Tôn Phu Bình giận tái mặt: “Đừng nói năng vớ vẩn nữa!”
Trong nháy mắt, trời tối.
Hạ Thuần Hoa vẫn chưa trở lại, ông ta thật sự rất bận.
Sứ giả Bạt Lăng đã đến thành Hắc Thủy, các quan chức địa phương có trách nhiệm tiếp đón họ.
Trong lúc đó Hạ Linh Xuyên đã đến quan thự, đích thân đưa lá thư của Đại Tư Mã vào tay cha mình.
Hạ Thuần Hoa vốn luôn ổn trọng nhưng không khỏi đập bàn đứng dậy, ngửa mặt lên trời gầm lên.
Trong hơn hai mươi năm, ông ta đã chịu đựng rất nhiều khó khăn trong vùng bão cát biên giới này, và cuối cùng ông ta cũng trở về Đại Đô quen thuộc!
Nơi ông ta sinh ra và lớn lên, chứa đựng quá khứ huy hoàng của nhà họ Hạ.
Hạ Thuần Hoa thậm chí còn lấy rượu trong kho ra, rót hai ly, cùng trưởng tử uống ba ly, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hạ Linh Xuyên sau đó nhận ra rằng cha mình cũng đã bí mật giấu rượu ngon trong phủ, loại rượu này ngon hơn bất kỳ loại rượu nào mà hắn từng nếm.
Sau ba ly rượu, hắn được đưa về phủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro