Rối Rắm Phức Tạ...
2024-11-21 21:14:29
Không thể trút giận lên thằng oắt con kia, nhưng mắng "vợ của mình" thì không thành vấn đề ha?
Chu thị im lặng quay người đi, chưa đi được hai bước thì tên mập đã đưa tay vỗ nhẹ lên gò má cô: “Mau lên.”
Chu thị quay đầu lại, ánh mắt hung dữ như gấu của người này khiến cô vô cùng bất an.
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Xem ra ít nhiều gì thì ngươi cũng có đọc sách, còn biết 'bồng bích sinh huy' nữa cơ đấy.”
“À, ừm”. Vương mập mạp thầm nói trong lòng: ‘Không được tức giận, lát nữa chắc chắn sẽ rút lưỡi tên tiểu tử này. Đến lúc đó, muốn đem đi nướng hay om cay đều được!’
Hạ Linh Xuyên đổi chủ đề: “Ngươi làm việc cho lão đại Lô à?”
“A?” Tên mập giật mình: “A, không có.”
“Vây Lô lão đại ra ngoài bao nhiêu năm mới trở về một lần?”
Tên mập không biết nói sao, vấn đề này căn bản không có đáp án: “Tôi không nhớ rõ, vì sao công tử hỏi mấy cái vấn đề này?”
“Tôi cảm thấy lão đại Lô là một người có quá khứ sóng gió”. Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Vậy chúng ta đổi chủ đề đi, ngươi và Chu thị đã thành hôn được bao lâu rồi?”
Nhiều năm làm lụng vất vả, nắng và gió đã khiến cho làn da và đôi má Chu thị đen và sạm đi nhiều. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra cô ấy vẫn giữ được cặp mày thanh tú và dáng người thon thả.
"Cô ấy?" Cú hỏi ngoặt bất ngờ khiến tên béo khựng lại: "Nhiều năm rồi."
"Sao cô ấy lại gã cho —" Hạ Linh Xuyên dùng tay vẽ một vòng quanh người Vương béo "— ngươi? Không có ý xúc phạm, nhưng hai người trông thật không xứng đôi." Hai người này như hoa nhài cắm bãi phân trâu, ngọc bích khảm bùn lầy.
Mặt Vương Béo đỏ bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận.
"Làng có nhiều đàn ông như vậy, mà cô ấy lại chọn tôi, nhất quyết phải lấy tôi!" Tên béo gân giọng nói: "Có gì không được?"
"Được được, tôi chỉ không hiểu cô ấy thích ngươi ở điểm nào, thích ngươi ngủ nhiều hay ít tắm rửa?"
"Tôi có tiền!" Lời nói của tên béo như lọt qua kẽ răng: "Năm xưa tôi đi tha phương cầu thực, đã dành dụm được tiền rồi quay về!"
Hạ Linh Xuyên thở dài, lẩm bẩm vài câu, nghe như 'minh châu mông trần', rồi hỏi: "Sinh được mấy đứa con?" (*)
(*) minh châu mông trần: Minh châu phủ bụi, ngọc quý bị phủ bởi bụi trần, ý chỉ vật quý rơi vào tay kẻ không biết sử dụng
"...Hai đứa." Thằng oắt này đến đây để gây chuyện à? Là nó thích ả Chu, hay là đã móc nối với ả ta?
Vừa nãy tên béo tức giận đến mức đầu óc choáng váng, cũng không nghĩ nhiều, giờ sau khi lửa giận nguôi xuống, mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đứa bé đâu?" Hạ Linh Xuyên liếc nhìn vào gian trong: "Hình như không thấy."
Gian trong im phăng phắc.
Thoạt nhìn, tên mập này rất dễ nóng tính, không nhịn được tức giận, nhưng bị sỉ Hạ Linh Xuyên sỉ vả liên tục, vậy mà vẫn chưa phát điên. Hạ Linh Xuyên phỏng đoán, quả nhiên cái đám cướp này đang suy tính động thủ sau nửa đêm.
Vương béo nghẹn lời, thằng ranh này hỏi chuyện như bắn pháo vậy, một câu tiếp một câu, vừa gấp vừa nhanh, thật khó trả lời.
May mà tên này cũng có chút lanh lợi, ậm ừ nói: "Đưa sang nhà họ hàng ở thị trấn chơi hai ngày rồi quay lại."
Trong lòng thì rất sợ Hạ Linh Xuyên sẽ tiếp tục hỏi "Họ hàng nào".
May mắn là không còn.
Lúc này, Chu thị bưng một ấm nước sôi và hai chiếc cốc gỗ ra, rót nước cho hai người.
Hạ Linh Xuyên không uống, tên Vương cũng không uống.
Bởi vì tên béo đột nhiên nghĩ đến, một số nhà nông có dự trữ thuốc diệt chuột trong nhà, người ta thường nói "hiểm độc nhất chính là lòng dạ đàn bà", lỡ như con ả này có táy máy cái gì…
“Công tử nghỉ ngơi, tôi trở về phòng, có việc thì gọi tôi.” Mập mạp chịu đựng trong lòng, vẻ mặt không tốt nhìn sang Chu thị: “Đi, vào phòng cùng tôi.”
Trước tiên trút nộ khí lên cái con ả này rồi tính tiếp. Hiện tại mình là “Chủ của nhà này”, muốn giày vò vợ của mình ở nhà của mình kiểu gì cũng được, thằng oắt họ Hạ chỉ có thể ráng mà nghe.
Đứng lên một phát, cái ghế lại phát ra một tiếng kéttttt thật dài, giống như là thở phào may mắn vì bản thân không bị tan ra thành từng mảnh. Chu thị nhìn qua cái ghế này, trong lòng biết rõ một khi vào phòng cùng tên Vương béo, kết cục nhất định thảm hại hơn cả cái ghế này.
Làm sao bây giờ?
Cứu tinh duy nhất chính là thiếu niên họ Hạ trong nhà, cùng với cận vệ của người ta.
Lúc này, trong lúc lòng cô đang nóng như lửa đốt, giọng nói của Hạ Linh Xuyên vang lên từ sau lưng tên mập: "Đúng rồi, vị chủ nhà béo này, chuyện bài vị Thủy Linh là sao?"
Câu hỏi quá nhắm thẳng vào vấn đề, tên mập buộc phải quay người lại: "Sao cơ?"
"Gần hồ sống dựa vào nước, vị thủy linh mà các người thờ cúng là linh vật trong hồ này phải không?" Hạ Linh Xuyên chỉ ra ngoài hồ lớn, "Thủy linh ở đây, bản thể là gì?"
"À, đúng vậy." Tên mập không trả lời được câu hỏi này, nhưng ‘con vợ’ sau lưng lại im lặng như hến: "Sao ngài lại quan tâm đến nó?"
Chu thị im lặng quay người đi, chưa đi được hai bước thì tên mập đã đưa tay vỗ nhẹ lên gò má cô: “Mau lên.”
Chu thị quay đầu lại, ánh mắt hung dữ như gấu của người này khiến cô vô cùng bất an.
Hạ Linh Xuyên cười nói: “Xem ra ít nhiều gì thì ngươi cũng có đọc sách, còn biết 'bồng bích sinh huy' nữa cơ đấy.”
“À, ừm”. Vương mập mạp thầm nói trong lòng: ‘Không được tức giận, lát nữa chắc chắn sẽ rút lưỡi tên tiểu tử này. Đến lúc đó, muốn đem đi nướng hay om cay đều được!’
Hạ Linh Xuyên đổi chủ đề: “Ngươi làm việc cho lão đại Lô à?”
“A?” Tên mập giật mình: “A, không có.”
“Vây Lô lão đại ra ngoài bao nhiêu năm mới trở về một lần?”
Tên mập không biết nói sao, vấn đề này căn bản không có đáp án: “Tôi không nhớ rõ, vì sao công tử hỏi mấy cái vấn đề này?”
“Tôi cảm thấy lão đại Lô là một người có quá khứ sóng gió”. Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Vậy chúng ta đổi chủ đề đi, ngươi và Chu thị đã thành hôn được bao lâu rồi?”
Nhiều năm làm lụng vất vả, nắng và gió đã khiến cho làn da và đôi má Chu thị đen và sạm đi nhiều. Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra cô ấy vẫn giữ được cặp mày thanh tú và dáng người thon thả.
"Cô ấy?" Cú hỏi ngoặt bất ngờ khiến tên béo khựng lại: "Nhiều năm rồi."
"Sao cô ấy lại gã cho —" Hạ Linh Xuyên dùng tay vẽ một vòng quanh người Vương béo "— ngươi? Không có ý xúc phạm, nhưng hai người trông thật không xứng đôi." Hai người này như hoa nhài cắm bãi phân trâu, ngọc bích khảm bùn lầy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt Vương Béo đỏ bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì tức giận.
"Làng có nhiều đàn ông như vậy, mà cô ấy lại chọn tôi, nhất quyết phải lấy tôi!" Tên béo gân giọng nói: "Có gì không được?"
"Được được, tôi chỉ không hiểu cô ấy thích ngươi ở điểm nào, thích ngươi ngủ nhiều hay ít tắm rửa?"
"Tôi có tiền!" Lời nói của tên béo như lọt qua kẽ răng: "Năm xưa tôi đi tha phương cầu thực, đã dành dụm được tiền rồi quay về!"
Hạ Linh Xuyên thở dài, lẩm bẩm vài câu, nghe như 'minh châu mông trần', rồi hỏi: "Sinh được mấy đứa con?" (*)
(*) minh châu mông trần: Minh châu phủ bụi, ngọc quý bị phủ bởi bụi trần, ý chỉ vật quý rơi vào tay kẻ không biết sử dụng
"...Hai đứa." Thằng oắt này đến đây để gây chuyện à? Là nó thích ả Chu, hay là đã móc nối với ả ta?
Vừa nãy tên béo tức giận đến mức đầu óc choáng váng, cũng không nghĩ nhiều, giờ sau khi lửa giận nguôi xuống, mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
"Đứa bé đâu?" Hạ Linh Xuyên liếc nhìn vào gian trong: "Hình như không thấy."
Gian trong im phăng phắc.
Thoạt nhìn, tên mập này rất dễ nóng tính, không nhịn được tức giận, nhưng bị sỉ Hạ Linh Xuyên sỉ vả liên tục, vậy mà vẫn chưa phát điên. Hạ Linh Xuyên phỏng đoán, quả nhiên cái đám cướp này đang suy tính động thủ sau nửa đêm.
Vương béo nghẹn lời, thằng ranh này hỏi chuyện như bắn pháo vậy, một câu tiếp một câu, vừa gấp vừa nhanh, thật khó trả lời.
May mà tên này cũng có chút lanh lợi, ậm ừ nói: "Đưa sang nhà họ hàng ở thị trấn chơi hai ngày rồi quay lại."
Trong lòng thì rất sợ Hạ Linh Xuyên sẽ tiếp tục hỏi "Họ hàng nào".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn là không còn.
Lúc này, Chu thị bưng một ấm nước sôi và hai chiếc cốc gỗ ra, rót nước cho hai người.
Hạ Linh Xuyên không uống, tên Vương cũng không uống.
Bởi vì tên béo đột nhiên nghĩ đến, một số nhà nông có dự trữ thuốc diệt chuột trong nhà, người ta thường nói "hiểm độc nhất chính là lòng dạ đàn bà", lỡ như con ả này có táy máy cái gì…
“Công tử nghỉ ngơi, tôi trở về phòng, có việc thì gọi tôi.” Mập mạp chịu đựng trong lòng, vẻ mặt không tốt nhìn sang Chu thị: “Đi, vào phòng cùng tôi.”
Trước tiên trút nộ khí lên cái con ả này rồi tính tiếp. Hiện tại mình là “Chủ của nhà này”, muốn giày vò vợ của mình ở nhà của mình kiểu gì cũng được, thằng oắt họ Hạ chỉ có thể ráng mà nghe.
Đứng lên một phát, cái ghế lại phát ra một tiếng kéttttt thật dài, giống như là thở phào may mắn vì bản thân không bị tan ra thành từng mảnh. Chu thị nhìn qua cái ghế này, trong lòng biết rõ một khi vào phòng cùng tên Vương béo, kết cục nhất định thảm hại hơn cả cái ghế này.
Làm sao bây giờ?
Cứu tinh duy nhất chính là thiếu niên họ Hạ trong nhà, cùng với cận vệ của người ta.
Lúc này, trong lúc lòng cô đang nóng như lửa đốt, giọng nói của Hạ Linh Xuyên vang lên từ sau lưng tên mập: "Đúng rồi, vị chủ nhà béo này, chuyện bài vị Thủy Linh là sao?"
Câu hỏi quá nhắm thẳng vào vấn đề, tên mập buộc phải quay người lại: "Sao cơ?"
"Gần hồ sống dựa vào nước, vị thủy linh mà các người thờ cúng là linh vật trong hồ này phải không?" Hạ Linh Xuyên chỉ ra ngoài hồ lớn, "Thủy linh ở đây, bản thể là gì?"
"À, đúng vậy." Tên mập không trả lời được câu hỏi này, nhưng ‘con vợ’ sau lưng lại im lặng như hến: "Sao ngài lại quan tâm đến nó?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro