Thân Phận Thật...
2024-11-21 21:14:29
Cô xắn tay áo lên, trên cánh tay gầy gò của cô có những vết thương cũ lốm đốm, giống như những vết thương do roi da để lại: "Ta đã chạy trốn mấy lần nhưng lần nào cũng bị bắt về và bị để lại những thứ này. Các vết sẹo khác ở những nơi khác thì ta không tiện để lộ. "
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, Hạ Thuấn Hoa thấp giọng nói: "Đúng là vào bảy,tám năm trước có chuyện tôn nữ của Chu đại nhân mất tích và việc tìm kiếm không có kết quả đã lan truyền rất rộng rãi ở kinh thành, quan huyện của quận Tân An cũng vì đó mà mất chức quan. Thế nhưng, sao ngươi có thể chứng minh mình là Chu Tú Nhi được?"
Loại chuyện nan đề “Ngươi phải chứng minh đó chính là ngươi" thật sự rất khiến người ta đau đầu.
Tuy nhiên, Chu Tú Nhi rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quay lại và vấn tóc lên để cho mọi người thấy dấu vết sau gáy của cô: "Ta đã có vết bớt hình cánh hoa sen màu đỏ này từ trong bụng mẹ. Lần đầu tiên tổ phụ nhìn thấy nó thì đã nói rằng sau này ta lớn lên, ta sẽ giống hoa sen lan; tổ phụ của ta là một người rất thích uống rượu, luôn ủ rượu dưới hầm rượu."
Cô dừng lại: “Từng chuyện khi còn nhỏ ta đều có thể nói rõ ràng từng cái một, tất cả đều có thể chứng minh."
Nhìn thấy cô trả lời lưu loát, dáng vẻ không thẹn với lương tâm, phụ tá bên cạnh nói với Hạ Thuần Hoa: "Đại nhân, những vấn đề này quả thật rất dễ tìm được chứng cứ. "
Hạ Thuần Hoa cũng gật đầu: "Được, vậy ngươi hãy đi cùng với chúng ta."
Chu thị vui mừng khôn xiết, cúi đầu thật sâu: "Tạ ơn ngài!"
"Ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, đáng lẽ chúng ta nên cảm ơn ngươi mới phải." Hạ Thuần Hoa xua tay: "Nếu không, sơn phỉ có lẽ giờ còn đang âm thầm tính toán chúng ta."
Ông ấy liếc nhìn Ứng phu nhân, bà ấy liền hiểu ý, bước lên phía trước nắm lấy tay Chu thị, vừa kéo đi vừa nói chuyện.
Nghe tin chồng và mẹ chồng của cô đều bị giết, mà hai đứa con của cô cũng bị bọn thổ phỉ bắt làm con tin, Ứng phu nhân thở dài: "Những thứ ác ôn này nên bị đưa ra công lý. "
Hạ Linh Xuyên lấy ra một quả táo xanh gặm răng rắc: "Tử hình? Tử hình không làm gì được lũ này, chỉ có kẻ ác mới có thể trị kẻ ác."
Ôi chao, sao táo trong núi lại chua thế này? Hắn ôm chặt hai má, chỉ cảm thấy răng của mình đều rớt hết rồi.
Ứng phu nhân trừng mắt nhìn hắn.
An ủi, đây là an ủi, thằng nhóc thối này thì biết cái gì?
Sau khi cả hai lão đại đều gật đầu thì quan binh và quân đội mới nhanh chóng rút lui về ranh giới tương ứng của bọn họ, người trước chiếm phía đông và người sau chiếm phía tây của ngôi làng.
Trên thực tế, Hạ Thuần Hoa còn muốn đối phương thả thôn dân ở phía tây ra an toàn, nhưng Lô Diệu lại không ngốc, hắn ta biết đây đều là những con tin tốt nên dù nói sao hắn ta cũng không chịu đồng ý.
Nghe vậy, dân làng ở phía tây khóc lớn.
Lô Diệu không quan tâm, nhưng tiếng khóc làm rung chuyển bầu trời, quấy rầy hắn, vì vậy hắn ta phất phất tay: "Bảo tất cả bọn họ câm miệng lại, nếu không lát nữa cắt lưỡi của bọn chúng làm mồi nhắm."
Trước đây hắn ta đều làm như vậy, nhưng bây giờ có quan binh ở phía đối diện, nếu kích thích người ta quá thì không tốt.
Nói đến đây, hắn ta nhìn trái nhìn phải: "Tên mập mạp chết bầm đâu?" Bình thường mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần hắn ta phải lên tiếng thì Vương mập mạp đã là người đầu tiên vội vã chạy ra ngoài ổn định.
Cho nên hắn ta mới không nhìn thấy tên mập mạp.
Mấy tên thổ phỉ đang nhóm lửa nướng cá, Lô Diêu nhấp một ngụm rượu. Mặc dù hắn ta vừa mới đánh nhau một trận nhưng tâm trạng của hắn ta khá tốt.
Lúc trước hắn ta luôn lo lắng rằng những tên thuộc hạ không đáng tin cậy này sẽ lòi đuôi, bị quan binh nhìn thấu; nhưng bây giờ thì mọi người không cần phải giả vờ nữa, thành lập một quân đội trong thôn làng xong lại thấy bình an vô sự.
Một thân phúc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tướng quân nên uống ít rượu thôi, đề phòng trường hợp bọn họ ban đêm tập kích."
Lô Diệu cười 'xuy': "Bọn họ? Đột kích? Đừng đề cao cẩu quan kia quá! "
Hắn ta lau miệng: "Quan viên đến Hạ Châu nhậm chức, ba trăm người này chắc chắn toàn bộ đều là thành viên nòng cốt của hắn, giống như các ngươi đối với ta. Không có những binh lính này, hắn sẽ không quen với cuộc sống ở Hạ Châu, muốn làm gì cũng không dễ dàng! Chứ đừng nói người đã chết hơn một nửa, cho dù chỉ mất ba thành, hắn cũng không chịu nổi! Ngươi nói xem, hắn nên nghĩ sáng mới hừng đông lên đường hay tập kích ban đêm thì tốt hơn? "
"Đương nhiên là muốn chạy trốn sớm hơn." Một người khác nịnh nọt: "Sự sáng suốt và lòng dũng cảm của tên cẩu quan kia sao mà ảnh hưởng tới tướng quân của chúng ta được.Vả lại, hắn ta là quan viên qua đường thì quan tâm đến chuyện dân bản địa làm gì chứ? Chỉ cần nói cho biết hắn ta có thể an toàn rời đi hai bên mỗi người một ngả vào sáng mai,thì ban đêm hắn ta nhất định sẽ không dám động thủ!"
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không nói nên lời.
Một lúc sau, Hạ Thuấn Hoa thấp giọng nói: "Đúng là vào bảy,tám năm trước có chuyện tôn nữ của Chu đại nhân mất tích và việc tìm kiếm không có kết quả đã lan truyền rất rộng rãi ở kinh thành, quan huyện của quận Tân An cũng vì đó mà mất chức quan. Thế nhưng, sao ngươi có thể chứng minh mình là Chu Tú Nhi được?"
Loại chuyện nan đề “Ngươi phải chứng minh đó chính là ngươi" thật sự rất khiến người ta đau đầu.
Tuy nhiên, Chu Tú Nhi rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô quay lại và vấn tóc lên để cho mọi người thấy dấu vết sau gáy của cô: "Ta đã có vết bớt hình cánh hoa sen màu đỏ này từ trong bụng mẹ. Lần đầu tiên tổ phụ nhìn thấy nó thì đã nói rằng sau này ta lớn lên, ta sẽ giống hoa sen lan; tổ phụ của ta là một người rất thích uống rượu, luôn ủ rượu dưới hầm rượu."
Cô dừng lại: “Từng chuyện khi còn nhỏ ta đều có thể nói rõ ràng từng cái một, tất cả đều có thể chứng minh."
Nhìn thấy cô trả lời lưu loát, dáng vẻ không thẹn với lương tâm, phụ tá bên cạnh nói với Hạ Thuần Hoa: "Đại nhân, những vấn đề này quả thật rất dễ tìm được chứng cứ. "
Hạ Thuần Hoa cũng gật đầu: "Được, vậy ngươi hãy đi cùng với chúng ta."
Chu thị vui mừng khôn xiết, cúi đầu thật sâu: "Tạ ơn ngài!"
"Ngươi đã giúp chúng ta rất nhiều, đáng lẽ chúng ta nên cảm ơn ngươi mới phải." Hạ Thuần Hoa xua tay: "Nếu không, sơn phỉ có lẽ giờ còn đang âm thầm tính toán chúng ta."
Ông ấy liếc nhìn Ứng phu nhân, bà ấy liền hiểu ý, bước lên phía trước nắm lấy tay Chu thị, vừa kéo đi vừa nói chuyện.
Nghe tin chồng và mẹ chồng của cô đều bị giết, mà hai đứa con của cô cũng bị bọn thổ phỉ bắt làm con tin, Ứng phu nhân thở dài: "Những thứ ác ôn này nên bị đưa ra công lý. "
Hạ Linh Xuyên lấy ra một quả táo xanh gặm răng rắc: "Tử hình? Tử hình không làm gì được lũ này, chỉ có kẻ ác mới có thể trị kẻ ác."
Ôi chao, sao táo trong núi lại chua thế này? Hắn ôm chặt hai má, chỉ cảm thấy răng của mình đều rớt hết rồi.
Ứng phu nhân trừng mắt nhìn hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An ủi, đây là an ủi, thằng nhóc thối này thì biết cái gì?
Sau khi cả hai lão đại đều gật đầu thì quan binh và quân đội mới nhanh chóng rút lui về ranh giới tương ứng của bọn họ, người trước chiếm phía đông và người sau chiếm phía tây của ngôi làng.
Trên thực tế, Hạ Thuần Hoa còn muốn đối phương thả thôn dân ở phía tây ra an toàn, nhưng Lô Diệu lại không ngốc, hắn ta biết đây đều là những con tin tốt nên dù nói sao hắn ta cũng không chịu đồng ý.
Nghe vậy, dân làng ở phía tây khóc lớn.
Lô Diệu không quan tâm, nhưng tiếng khóc làm rung chuyển bầu trời, quấy rầy hắn, vì vậy hắn ta phất phất tay: "Bảo tất cả bọn họ câm miệng lại, nếu không lát nữa cắt lưỡi của bọn chúng làm mồi nhắm."
Trước đây hắn ta đều làm như vậy, nhưng bây giờ có quan binh ở phía đối diện, nếu kích thích người ta quá thì không tốt.
Nói đến đây, hắn ta nhìn trái nhìn phải: "Tên mập mạp chết bầm đâu?" Bình thường mấy chuyện nhỏ nhặt này không cần hắn ta phải lên tiếng thì Vương mập mạp đã là người đầu tiên vội vã chạy ra ngoài ổn định.
Cho nên hắn ta mới không nhìn thấy tên mập mạp.
Mấy tên thổ phỉ đang nhóm lửa nướng cá, Lô Diêu nhấp một ngụm rượu. Mặc dù hắn ta vừa mới đánh nhau một trận nhưng tâm trạng của hắn ta khá tốt.
Lúc trước hắn ta luôn lo lắng rằng những tên thuộc hạ không đáng tin cậy này sẽ lòi đuôi, bị quan binh nhìn thấu; nhưng bây giờ thì mọi người không cần phải giả vờ nữa, thành lập một quân đội trong thôn làng xong lại thấy bình an vô sự.
Một thân phúc ở bên cạnh khuyên nhủ: "Tướng quân nên uống ít rượu thôi, đề phòng trường hợp bọn họ ban đêm tập kích."
Lô Diệu cười 'xuy': "Bọn họ? Đột kích? Đừng đề cao cẩu quan kia quá! "
Hắn ta lau miệng: "Quan viên đến Hạ Châu nhậm chức, ba trăm người này chắc chắn toàn bộ đều là thành viên nòng cốt của hắn, giống như các ngươi đối với ta. Không có những binh lính này, hắn sẽ không quen với cuộc sống ở Hạ Châu, muốn làm gì cũng không dễ dàng! Chứ đừng nói người đã chết hơn một nửa, cho dù chỉ mất ba thành, hắn cũng không chịu nổi! Ngươi nói xem, hắn nên nghĩ sáng mới hừng đông lên đường hay tập kích ban đêm thì tốt hơn? "
"Đương nhiên là muốn chạy trốn sớm hơn." Một người khác nịnh nọt: "Sự sáng suốt và lòng dũng cảm của tên cẩu quan kia sao mà ảnh hưởng tới tướng quân của chúng ta được.Vả lại, hắn ta là quan viên qua đường thì quan tâm đến chuyện dân bản địa làm gì chứ? Chỉ cần nói cho biết hắn ta có thể an toàn rời đi hai bên mỗi người một ngả vào sáng mai,thì ban đêm hắn ta nhất định sẽ không dám động thủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro