Thế Giới Không...
2024-11-21 21:14:29
Tinh thần của quân đội đến từ sự tự tin, nếu muốn xã tắc lệnh tiếp tục có hiệu lực, ông ta phải cố gắn nâng cao tinh thần của quân đội.
Uy lực của thiên lôi rõ như ban ngày, nên rất yên tâm, ánh sáng trên đầu quái thú càng lúc càng sáng.
Nhưng vào lúc này, Tư Đồ Hàn chỉ về phía chân trời nói: "Đó là cái gì?"
Đêm tối, thiên lôi trên mây đã biến mất, nhưng bầu trời phía tây lại tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Ánh sáng đang tiến gần hơn.
Hạ Thuần Hoa cũng nhìn rất rõ, sắc mặt thay đổi: "Là quân tiếp viện. Anh linh lúc nãy đã đi tìm quân tiếp viện."
Rốt cuộc những oan hồn của Đại Phong quân này bị sao vậy, bọn họ không mất trí như những oan hồn khác, không những có thể nghĩ ra cách đả thương người khác, còn biết cách điều động quân tiếp viện.
Lần này phiền toái, Hạ Thuần Hoa hít sâu một hơi, một nhóm Đại Phong quân mới đang đến!
Lúc rơi xuống nước Hạ Linh Xuyên cũng sợ hãi.
Hắn muốn bơi trở lại, nhưng cơ thể không thể di chuyển, bị một lực hút vô lý kéo xuống.
Ánh sáng trong làn nước đỏ sậm mờ mịt, dù hắn mở mắt ra cũng không thể nhìn xa hơn được.
Ngoại trừ bong bóng ra, thì trong nước chẳng có gì.
Không có tạp chất, không có cát, không có cây trong nước.
Điều thú vị là, hắn có thể thở nhẹ nhàng, như cá gặp nước, mà không hề cảm thấy ngộp.
Nhưng trong lòng hắn rất tức giận, bình thường hắn sẽ không bao giờ làm việc dò đường nguy hiểm này, chỉ là vừa bị thủ lĩnh của Đại Phong quân trực tiếp quét sạch, nên mới đến đây.
Nói trắng ra là, tu vi thấp.
Trước đây lúc ở thành Hắc Thủy hắn còn chưa làm được mấy chuyện bá đạo tung hoành, sau này gặp được Niên Tùng Ngọc và Tôn quốc sư, sau đó lại phiêu lưu đến thành Bàn Long, chứng kiến nguy hiểm từng bước đến gần, tu vi ngày càng không có tác dụng.
Nếu hắn mạnh thêm một chút thì tốt rồi.
Thân thể nhanh chóng chìm xuống, mặt đất ngay bên dưới tối tăm, như một cái hố không đáy.
Trước khi chìm vào bóng tối vô tận, dường như Hạ Linh Xuyên đã nhìn thấy một bóng người màu đỏ sẫm.
Thứ đó dường như rất lớn, ẩn hiện xung quanh hắn, phần cơ thể lộ ra ngoài chắc hẳn có dạng hình trụ.
Ừm, nó giống hình dạng của cái thùng nước, nhưng được phóng đại lên nhiều lần.
Quan trọng nhất là, thứ này biết di chuyển!
Đáng tiếc Hạ Linh Xuyên không kịp nhìn kỹ một chút, trước mắt hết thảy đều trở nên tối tăm.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, khung cảnh lại thay đổi.
Hắn đứng bên một con suối nhỏ, nước ngay dưới mu bàn chân rất trong, sỏi đá cũng rất sạch, một con tôm sông nhỏ đang tấn công giày của hắn.
Những bọt nước bên dòng suối và củ cải dại xanh mướt, cách đó không xa có mấy trang trại, khói bếp bốc lên nghi ngút.
Hạ Linh Xuyên sờ sờ trên người, phát hiện quần áo khô ráo, không hề bị ướt bởi giếng máu. Xem ra, đó chỉ là con đường thông qua thôi.
Hắn leo lên con dốc ngắn từ thung lũng, ngay khi ngước mắt lên lập tức choáng váng.
Đồng bằng trước mặt tràn đầy sức sống, những cánh đồng lúa mì rộng lớn đang được thu hoạch, cây cối xanh tươi ven ruộng hơi thưa thớt, nhưng có cây cao nhất cũng chỉ cao từ ba đến năm trượng.
Những túp lều nhỏ ở khắp mọi nơi, Hạ Linh Xuyên cũng nhìn thấy một túi nước treo trên cành cây gần đó.
Xa xa, một dòng sông lớn dâng cao, chia cắt hai đồng bằng.
Bên kia sông, địa tầng cao hơn ở đây rất nhiều, nhìn từ xa trông giống như một con cá sấu khổng lồ nằm bên bờ sông.
Điều quan trọng nhất là, hình dáng bên cạnh đồng bằng rất độc đáo, quen thuộc.
Đó có thể là...cao nguyên Xích Mạt?
Hạ Linh Xuyên nhảy xuống dốc, đi về phía cao nguyên Xích Mạt.
Bầu trời trong xanh, mây trắng, không khí thoang thoảng mùi đất và mùi cỏ. Đi giữa đồng quê mà ca hát, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đặc biệt là đối với những người vừa mới từ thành Đại Mạc hoang vắng về.
Nhưng mà, càng im lặng thì càng kỳ lạ.
Hạ Linh Xuyên đi thẳng mấy trăm trượng, đi qua một thôn, có trăm hộ gia đình, lại không gặp một người nào.
Quy mô của ngôi làng này cũng không nhỏ.
Hai bờ đồng ruộng, phòng ốc trang trại, nơi nào cũng yên tĩnh, thậm chí hắn còn đi từ nhà này sang nhà khác, thấy xung quanh trống không. Nhưng trong một căn bếp những cái bánh bao dày đã được hấp, vẫn còn hơi ấm.
Hắn không dám ăn, nhưng lấy ra một cái bánh bao hấp, bóp nhẹ thấy mềm và nóng.
Người đâu,đi đâu hết rồi?
Lại đi ngang qua cánh đồng lúa mì, một con bướm trắng tình cờ bay đến.
Hạ Linh Xuyên đưa tay ra một chút, đầu ngón tay xuyên qua cơ thể con bướm.
Một vật trống rỗng.
Là giả sao?
Hắn lại tìm thấy một con châu chấu xanh trên cánh đồng lúa mì, thử chọc vào nó, nó liền tan vào không khí.
Những sinh vật sống này là ảo ảnh.
Nhưng cảm giác chạm vào cây lúa mì rất chân thật. Hắn cắt bỏ một ít lõi của cây con, cho vào miệng nhai, hơi chát và đắng, đúng là mùi vị của mầm cỏ.
Uy lực của thiên lôi rõ như ban ngày, nên rất yên tâm, ánh sáng trên đầu quái thú càng lúc càng sáng.
Nhưng vào lúc này, Tư Đồ Hàn chỉ về phía chân trời nói: "Đó là cái gì?"
Đêm tối, thiên lôi trên mây đã biến mất, nhưng bầu trời phía tây lại tỏa ra ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Ánh sáng đang tiến gần hơn.
Hạ Thuần Hoa cũng nhìn rất rõ, sắc mặt thay đổi: "Là quân tiếp viện. Anh linh lúc nãy đã đi tìm quân tiếp viện."
Rốt cuộc những oan hồn của Đại Phong quân này bị sao vậy, bọn họ không mất trí như những oan hồn khác, không những có thể nghĩ ra cách đả thương người khác, còn biết cách điều động quân tiếp viện.
Lần này phiền toái, Hạ Thuần Hoa hít sâu một hơi, một nhóm Đại Phong quân mới đang đến!
Lúc rơi xuống nước Hạ Linh Xuyên cũng sợ hãi.
Hắn muốn bơi trở lại, nhưng cơ thể không thể di chuyển, bị một lực hút vô lý kéo xuống.
Ánh sáng trong làn nước đỏ sậm mờ mịt, dù hắn mở mắt ra cũng không thể nhìn xa hơn được.
Ngoại trừ bong bóng ra, thì trong nước chẳng có gì.
Không có tạp chất, không có cát, không có cây trong nước.
Điều thú vị là, hắn có thể thở nhẹ nhàng, như cá gặp nước, mà không hề cảm thấy ngộp.
Nhưng trong lòng hắn rất tức giận, bình thường hắn sẽ không bao giờ làm việc dò đường nguy hiểm này, chỉ là vừa bị thủ lĩnh của Đại Phong quân trực tiếp quét sạch, nên mới đến đây.
Nói trắng ra là, tu vi thấp.
Trước đây lúc ở thành Hắc Thủy hắn còn chưa làm được mấy chuyện bá đạo tung hoành, sau này gặp được Niên Tùng Ngọc và Tôn quốc sư, sau đó lại phiêu lưu đến thành Bàn Long, chứng kiến nguy hiểm từng bước đến gần, tu vi ngày càng không có tác dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hắn mạnh thêm một chút thì tốt rồi.
Thân thể nhanh chóng chìm xuống, mặt đất ngay bên dưới tối tăm, như một cái hố không đáy.
Trước khi chìm vào bóng tối vô tận, dường như Hạ Linh Xuyên đã nhìn thấy một bóng người màu đỏ sẫm.
Thứ đó dường như rất lớn, ẩn hiện xung quanh hắn, phần cơ thể lộ ra ngoài chắc hẳn có dạng hình trụ.
Ừm, nó giống hình dạng của cái thùng nước, nhưng được phóng đại lên nhiều lần.
Quan trọng nhất là, thứ này biết di chuyển!
Đáng tiếc Hạ Linh Xuyên không kịp nhìn kỹ một chút, trước mắt hết thảy đều trở nên tối tăm.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, khung cảnh lại thay đổi.
Hắn đứng bên một con suối nhỏ, nước ngay dưới mu bàn chân rất trong, sỏi đá cũng rất sạch, một con tôm sông nhỏ đang tấn công giày của hắn.
Những bọt nước bên dòng suối và củ cải dại xanh mướt, cách đó không xa có mấy trang trại, khói bếp bốc lên nghi ngút.
Hạ Linh Xuyên sờ sờ trên người, phát hiện quần áo khô ráo, không hề bị ướt bởi giếng máu. Xem ra, đó chỉ là con đường thông qua thôi.
Hắn leo lên con dốc ngắn từ thung lũng, ngay khi ngước mắt lên lập tức choáng váng.
Đồng bằng trước mặt tràn đầy sức sống, những cánh đồng lúa mì rộng lớn đang được thu hoạch, cây cối xanh tươi ven ruộng hơi thưa thớt, nhưng có cây cao nhất cũng chỉ cao từ ba đến năm trượng.
Những túp lều nhỏ ở khắp mọi nơi, Hạ Linh Xuyên cũng nhìn thấy một túi nước treo trên cành cây gần đó.
Xa xa, một dòng sông lớn dâng cao, chia cắt hai đồng bằng.
Bên kia sông, địa tầng cao hơn ở đây rất nhiều, nhìn từ xa trông giống như một con cá sấu khổng lồ nằm bên bờ sông.
Điều quan trọng nhất là, hình dáng bên cạnh đồng bằng rất độc đáo, quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó có thể là...cao nguyên Xích Mạt?
Hạ Linh Xuyên nhảy xuống dốc, đi về phía cao nguyên Xích Mạt.
Bầu trời trong xanh, mây trắng, không khí thoang thoảng mùi đất và mùi cỏ. Đi giữa đồng quê mà ca hát, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đặc biệt là đối với những người vừa mới từ thành Đại Mạc hoang vắng về.
Nhưng mà, càng im lặng thì càng kỳ lạ.
Hạ Linh Xuyên đi thẳng mấy trăm trượng, đi qua một thôn, có trăm hộ gia đình, lại không gặp một người nào.
Quy mô của ngôi làng này cũng không nhỏ.
Hai bờ đồng ruộng, phòng ốc trang trại, nơi nào cũng yên tĩnh, thậm chí hắn còn đi từ nhà này sang nhà khác, thấy xung quanh trống không. Nhưng trong một căn bếp những cái bánh bao dày đã được hấp, vẫn còn hơi ấm.
Hắn không dám ăn, nhưng lấy ra một cái bánh bao hấp, bóp nhẹ thấy mềm và nóng.
Người đâu,đi đâu hết rồi?
Lại đi ngang qua cánh đồng lúa mì, một con bướm trắng tình cờ bay đến.
Hạ Linh Xuyên đưa tay ra một chút, đầu ngón tay xuyên qua cơ thể con bướm.
Một vật trống rỗng.
Là giả sao?
Hắn lại tìm thấy một con châu chấu xanh trên cánh đồng lúa mì, thử chọc vào nó, nó liền tan vào không khí.
Những sinh vật sống này là ảo ảnh.
Nhưng cảm giác chạm vào cây lúa mì rất chân thật. Hắn cắt bỏ một ít lõi của cây con, cho vào miệng nhai, hơi chát và đắng, đúng là mùi vị của mầm cỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro