Thuật Thỉnh Thầ...
2024-11-21 21:14:29
Nếu trong tay ông ta không có chiếc lược gãy này, trong tình hình Đại Phong quân liên tục tấn công như vậy, quân đội thành Hắc Thủy cũng tận lực duy trì Thiên Lôi trận, cứ thế cho đến khi huyết tế trận được kích hoạt, họ sẽ bị giết sạch.
Bây giờ ánh sáng của trận pháp đã biến mất,nhưng không ai dám bước vào. Tên cướp sa mạc được Tư Đồ Hàn cứu rất nhanh đã ngừng giãy giụa kêu gào, chỉ nhìn chằm chằm vào lão đại của mình, lồng ngực phập phồng.
Hạ Thuần Hoa nhìn một cái nói: "Cứu không được, cho hắn nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Tư Đồ Hàn tái mét, hắn quỳ xuống vỗ nhẹ vai người huynh đệ này, kế tiếp chính là cắt cổ người đó chỉ trong một dao. Hóa ra cuộc giải cứu vừa rồi, chỉ khiến hắn thêm đau khổ, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Tên thủ lĩnh sát nhân của đám cướp chỉ im lặng ấn trán.
Nhìn di thể của người đã khuất, xương cốt thực sự trắng bệch, thậm chí cả tủy cũng bị vắt khô. Huyết tế trận quá tàn bạo, ăn sạch tất cả của tế phẩm, không để lại một chút máu thịt nào.
Sắc mặt Hạ Thuần Hoa trở nên khó coi, đột nhiên dùng đao chém ra!
Đồng tử mà Tôn Phu Bình bỏ lại lặng lẽ bước ra ngoài, cố gắng trốn trong đống đổ nát, nhưng lại bị đâm một nhát, đầu mình hai nơi.
Đồng thời, ông ta cũng gầm lên ra lệnh: "Giết! Giết hết đám yêu nhân này!"
Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc vốn có hơn chục thuộc hạ trong trận, ba người trong số họ đã chết vì huyết tế, một người bị Hạ Thuần Hoa giết chết, chỉ còn lại bảy người, khi tỉnh táo lại, thì đột nhiên tản ra, không bỏ chạy thì cũng muốn nhảy xuống giếng.
Nhưng trước mặt quân đội thành Hắc Thủy tràn ngập lửa giận, bọn hắn còn chưa kịp chạy bao xa đã bị chém gục, trong đó có hai tên rơi xuống mép giếng, bị chém thành từng mảnh, chỉ cách mặt nước một bước.
Sau đó quân đội thành Hắc Thủy bắt đầu thống kê thương vong, thuộc hạ cuối cùng báo cáo: "Đại nhân, thiệt hại tám mươi huynh đệ."
Hạ Thuần Hoa nhắm mắt lại, thở ra mấy luồng khí nặng từ trong ngực, đang định nói chuyện, thì nghe một tiếng “keng”, cây trượng thẳng đứng rơi xuống đất.
Mọi người chưa kịp phản ứng, nó lại bất ngờ bay lên, lao xuống giếng nước, rồi biến mất.
Trên mặt Hạ Thuần Hoa hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Đi, chúng ta cũng xuống giếng!”
Nhưng vào lúc này , trong đống đổ nát ở ảo cảnh xuất hiện một tia sáng yếu ớt.
Có thứ gì đó bay ra, cực kỳ sáng và chói mắt. Đối với Hạ Linh Xuyên mà nói, nó giống như một bóng đèn năm kilowatt, không ai có thể nhìn thẳng vào.
Mặc dù đã dùng tay che mắt, nhưng trong tiềm thức hắn xác định, thứ này chính là cái tượng nhỏ khắc từ ngà voi.
Họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn liên thủ với Hắc Giao, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản thuật thỉnh thần của Tôn Phu Bình?
Vậy phụ thân và những người khác thì sao?
Hắc Giao nâng lên cái đuôi bị đứt của mình, đập xuống không thương tiếc, muốn đập cái tượng thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, đôi mắt nhắm nghiền của cái tượng khắc bằng ngà voi đột nhiên mở ra!
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, nó vỡ vụn, nhưng một luồng ánh sáng trắng từ trong đó bay ra, xoay tròn giữa không trung, vừa giống như loay hoay, vừa giống do dự.
Mao Đào run rẩy: "Đó chính là thỉnh, thỉnh thần đến rồi sao?"
Hắc Giao phun ra vài ngụm lửa hướng về phía ánh sáng trắng, dường như ánh sáng trắng trông như đang bay lơ lửng, năm lần bảy lượt né tránh trong gang tấc.
Phía dưới hố bom lại có động tĩnh, Tôn Phu Bình ôm Niên Tùng Ngọc bò ra ngoài, hướng về ánh sáng trắng hét lớn: "Thần của ta tới rồi!" Dứt lời, ông đưa Niên Ngọc Tùng đang nhắm mắt bất tỉnh về phía trước.
Đến lúc này, cuối cùng Hạ Linh Xuyên cũng hiểu được lý do tại sao Niên Tùng Ngọc lại đi theo Tôn Phu Bình đến thành Hắc Thủy, sa mạc Bàn Long…
Là để hắn trở thành vật chứa, thân xác của thần linh, hay nói cách khác, là vũ khí của thần linh!
Vượn quỷ ở gần đó lao tới, nhưng đều bị Tôn Phu Bình đẩy lùi.
Khuôn mặt của ông ta cũng đầy máu, ngoại trừ ngón tay áp út bên phải, ngón tay út bị cắt bỏ hoàn toàn, thì khắp cơ thể ông ta còn có vô số xương gãy, tình trạng rất tồi tệ.
Nhưng tinh thần của ông ta lại rất phấn khởi.
Ông ta đã thỉnh thần thành công!
Ngoại trừ thời cổ đại, trong lịch sử của lục địa này, đây là lần thứ tư có một vị thần thực sự giáng thế!
Tôn Phu Bình thấp giọng niệm vài câu, có thứ gì đó không biết từ đâu bay ra, rơi vào tay ông ta.
Đó là pháp trượng!
Là Tôn Phu Bình để nó bên ngoài để triệu hồi thiên lôi, chống lại oán linh, hay nói đúng hơn, là kích hoạt huyết tế trận!
Đồng tử của Hạ Linh Xuyên đột nhiên co lại.
Cây trượng không còn phát sáng nữa, miệng của con quái vật phía trên trống rỗng, không còn ngậm xã tắc lệnh của quận trưởng Hạ.
Trước đó Hắc Giao đã từng nói, Tôn Phu Bình bí mật bày huyết tế trận, dùng mạng sống và máu của con người để triệu hồi thần linh. Bây giờ thần ở đây, có nghĩa là…
Bây giờ ánh sáng của trận pháp đã biến mất,nhưng không ai dám bước vào. Tên cướp sa mạc được Tư Đồ Hàn cứu rất nhanh đã ngừng giãy giụa kêu gào, chỉ nhìn chằm chằm vào lão đại của mình, lồng ngực phập phồng.
Hạ Thuần Hoa nhìn một cái nói: "Cứu không được, cho hắn nghỉ ngơi đi."
Sắc mặt Tư Đồ Hàn tái mét, hắn quỳ xuống vỗ nhẹ vai người huynh đệ này, kế tiếp chính là cắt cổ người đó chỉ trong một dao. Hóa ra cuộc giải cứu vừa rồi, chỉ khiến hắn thêm đau khổ, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Tên thủ lĩnh sát nhân của đám cướp chỉ im lặng ấn trán.
Nhìn di thể của người đã khuất, xương cốt thực sự trắng bệch, thậm chí cả tủy cũng bị vắt khô. Huyết tế trận quá tàn bạo, ăn sạch tất cả của tế phẩm, không để lại một chút máu thịt nào.
Sắc mặt Hạ Thuần Hoa trở nên khó coi, đột nhiên dùng đao chém ra!
Đồng tử mà Tôn Phu Bình bỏ lại lặng lẽ bước ra ngoài, cố gắng trốn trong đống đổ nát, nhưng lại bị đâm một nhát, đầu mình hai nơi.
Đồng thời, ông ta cũng gầm lên ra lệnh: "Giết! Giết hết đám yêu nhân này!"
Tôn Phu Bình và Niên Tùng Ngọc vốn có hơn chục thuộc hạ trong trận, ba người trong số họ đã chết vì huyết tế, một người bị Hạ Thuần Hoa giết chết, chỉ còn lại bảy người, khi tỉnh táo lại, thì đột nhiên tản ra, không bỏ chạy thì cũng muốn nhảy xuống giếng.
Nhưng trước mặt quân đội thành Hắc Thủy tràn ngập lửa giận, bọn hắn còn chưa kịp chạy bao xa đã bị chém gục, trong đó có hai tên rơi xuống mép giếng, bị chém thành từng mảnh, chỉ cách mặt nước một bước.
Sau đó quân đội thành Hắc Thủy bắt đầu thống kê thương vong, thuộc hạ cuối cùng báo cáo: "Đại nhân, thiệt hại tám mươi huynh đệ."
Hạ Thuần Hoa nhắm mắt lại, thở ra mấy luồng khí nặng từ trong ngực, đang định nói chuyện, thì nghe một tiếng “keng”, cây trượng thẳng đứng rơi xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người chưa kịp phản ứng, nó lại bất ngờ bay lên, lao xuống giếng nước, rồi biến mất.
Trên mặt Hạ Thuần Hoa hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Đi, chúng ta cũng xuống giếng!”
Nhưng vào lúc này , trong đống đổ nát ở ảo cảnh xuất hiện một tia sáng yếu ớt.
Có thứ gì đó bay ra, cực kỳ sáng và chói mắt. Đối với Hạ Linh Xuyên mà nói, nó giống như một bóng đèn năm kilowatt, không ai có thể nhìn thẳng vào.
Mặc dù đã dùng tay che mắt, nhưng trong tiềm thức hắn xác định, thứ này chính là cái tượng nhỏ khắc từ ngà voi.
Họ đã bỏ ra rất nhiều công sức, thậm chí còn liên thủ với Hắc Giao, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản thuật thỉnh thần của Tôn Phu Bình?
Vậy phụ thân và những người khác thì sao?
Hắc Giao nâng lên cái đuôi bị đứt của mình, đập xuống không thương tiếc, muốn đập cái tượng thành từng mảnh.
Cùng lúc đó, đôi mắt nhắm nghiền của cái tượng khắc bằng ngà voi đột nhiên mở ra!
Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, nó vỡ vụn, nhưng một luồng ánh sáng trắng từ trong đó bay ra, xoay tròn giữa không trung, vừa giống như loay hoay, vừa giống do dự.
Mao Đào run rẩy: "Đó chính là thỉnh, thỉnh thần đến rồi sao?"
Hắc Giao phun ra vài ngụm lửa hướng về phía ánh sáng trắng, dường như ánh sáng trắng trông như đang bay lơ lửng, năm lần bảy lượt né tránh trong gang tấc.
Phía dưới hố bom lại có động tĩnh, Tôn Phu Bình ôm Niên Tùng Ngọc bò ra ngoài, hướng về ánh sáng trắng hét lớn: "Thần của ta tới rồi!" Dứt lời, ông đưa Niên Ngọc Tùng đang nhắm mắt bất tỉnh về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến lúc này, cuối cùng Hạ Linh Xuyên cũng hiểu được lý do tại sao Niên Tùng Ngọc lại đi theo Tôn Phu Bình đến thành Hắc Thủy, sa mạc Bàn Long…
Là để hắn trở thành vật chứa, thân xác của thần linh, hay nói cách khác, là vũ khí của thần linh!
Vượn quỷ ở gần đó lao tới, nhưng đều bị Tôn Phu Bình đẩy lùi.
Khuôn mặt của ông ta cũng đầy máu, ngoại trừ ngón tay áp út bên phải, ngón tay út bị cắt bỏ hoàn toàn, thì khắp cơ thể ông ta còn có vô số xương gãy, tình trạng rất tồi tệ.
Nhưng tinh thần của ông ta lại rất phấn khởi.
Ông ta đã thỉnh thần thành công!
Ngoại trừ thời cổ đại, trong lịch sử của lục địa này, đây là lần thứ tư có một vị thần thực sự giáng thế!
Tôn Phu Bình thấp giọng niệm vài câu, có thứ gì đó không biết từ đâu bay ra, rơi vào tay ông ta.
Đó là pháp trượng!
Là Tôn Phu Bình để nó bên ngoài để triệu hồi thiên lôi, chống lại oán linh, hay nói đúng hơn, là kích hoạt huyết tế trận!
Đồng tử của Hạ Linh Xuyên đột nhiên co lại.
Cây trượng không còn phát sáng nữa, miệng của con quái vật phía trên trống rỗng, không còn ngậm xã tắc lệnh của quận trưởng Hạ.
Trước đó Hắc Giao đã từng nói, Tôn Phu Bình bí mật bày huyết tế trận, dùng mạng sống và máu của con người để triệu hồi thần linh. Bây giờ thần ở đây, có nghĩa là…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro