Tin Xấu Nhất Từ...
2024-11-21 21:14:29
"Vào năm thứ mười hai khi thành Bàn Long bị bao vây, Tiên Do và Tây La quốc đã giảng hòa trong thời gian ngắn, Đại Phong quân thừa cơ hội gửi tin tức về cố đô. Vua của Tây La không ngờ thành Bàn Long vẫn còn đứng vững, hạ chỉ khen ngợi, đồng thời truyền quân tinh nhuệ của Đại Phong quân về đô thành, trấn áp bạo loạn.” Phụ thân không nói gì thêm, Hạ Linh Xuyên dứt khoát tiếp lời: "Nhưng rất nhanh Tiên Do và Tây La đã trở mặt, liên lạc giữa vùng đất Bàn Long và cố đô lại bị cắt đứt, Đại Phong quân lại gặp cảnh khốn cùng.”
"Sau đó Tây La quốc chiến loạn nhiều năm liên tục, không có thời gian chú ý về phía Tây. Đại Phong quân bị cô lập bất lực, không có chủ lực nhưng vẫn kiên trì cầm cố thêm hai mươi năm.”
Ý chí của đội quân này, đã không còn dùng sắt thép để hình dung được nữa. Đáng tiếc chủ quốc yếu đuối, uổng công binh lính tốt như vậy lại trở nên vô ích.
Một quốc gia không xứng với tướng sĩ, Hạ Linh Xuyên cảm thấy từ này đặc biệt chính xác.
“Nói không tệ.” Niên Tùng Ngọc vỗ tay hai cái: “Nhưng vùng đất hoang sơ đó sao có thể biến thành sa mạc?”
"Đại Phong quân đến chết vẫn không hàng, chiến đấu đến người cuối cùng. thành Bàn Long cũng bị địch tàn sát đẻ trút cơn giận, không còn ai sống sót.” Đây cũng là phần kinh điển nhất trong cách kể chuyện ở quán trà: “Những trận chiến này quá bi thảm, sự oán giận và căm phẫn của linh hồn tướng sĩ xông lên tận trời, dưới thấm thổ địa, làm cho sinh linh trăm dặm gần thành Bàn Long đều đoản mệnh, dòng sông lại biến thành đường, dần dần biến thành sa mạc.”
"Có một giả thuyết khác, chỉ huy sứ Chung Thắng Quang của thành Bàn Long chính là đại pháp sư, hắn biết rõ một cây chẳng chống vững nhà, phá hủy thành Bàn Long để tế cho linh lực của mấy vạn tướng sĩ, tiến hành nguyền rủa vùng đất này, làm nó trở thành một vùng đất cằn sỏi đá.” Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Bằng cách này, Tây La không thể giữ được vùng đất Bàn Long, Tiền Do quốc cũng không chiếm được. Trên thực tế, vùng sa mạc này thực sự không thuộc về bất kỳ quốc gia nào cả.”
"Còn gì nữa không?"
"Nhưng Chung Thắng Quang cũng để lại một tia hy vọng cho các sinh vật sống ở sa mạc, chính là thương lộ Hồng Nhai. Đó cũng là con đường mà Đại Phong quân đã từng đi." Hạ Linh Xuyên nhìn sang Niên Tùng Ngọc và nói: "Còn rất nhiều chi tiết. Nếu ngươi muốn tiếp tục nghe, tốt hơn hết chúng ta nên tổ chức yến tiệc, vừa ăn vừa nói.”
Tôn Phúc Đông Tôn hỏi Hạ Thuần Hoa: “Thứ Hạ đại nhân biết, cũng là điều này?”
“Không sai.” Hạ Thuần Hoa nghe thấy có gì đó kỳ quái: “Quốc sư có ý gì sao?” Đừng thừa nước đục thả câu.
“Đại Phong quân đúng là một binh đoàn thép không sai, chỉ huy Chung Quang Thắng cũng là một người có thực lực không sai, nhưng sau khi tất cả những người tinh nhuệ được lệnh về nước, tại sao Đại Phong quân vẫn có thể đứng vững trong hai mươi năm? Khi đó, quân đội của Tiên Do quốc đã có thể càn quét hơn phân nửa Tây La, cho dù Tây La có danh tướng cũng không thể chống lại được.” Tôn quốc sư thản nhiên nói: "Ngươi và ta đều biết, cái này chỉ dựa vào tinh thần nhiệt huyết là không thể làm được.”
Kết quả thắng bại của của cuộc chiến chỉ phụ thuộc vào sức mạnh là chính. Sự thật tàn khốc nhất là, dù kẻ yếu có nhiệt huyết đến đâu, cũng không thể thoát khỏi số phận bại trận.
Kẻ thù rất mạnh, đặc biệt là lính tinh nhuệ của Tiên Do quốc, đã phát động hơn ba trăm cuộc tiến công vào thành Bàn Long. Lúc mạnh nhất, có mười lăm lần một tháng.
Đại Phong quân thiếu lương thực nước uống, thiếu người lẫn vũ khí, dựa vào cái gì có thể tồn tại được?
Đáp với câu hỏi này, Hạ Thuần Hoa chỉ có thể trả lời: "Không có đủ dữ liệu lịch sử, không thể đưa ra phán đoán."
Dù có rung động đến thế nào, thì đó vẫn là chuyện của quá khứ cách đây hơn trăm năm. Thế hệ sau có thể thở dài, nhưng có bao nhiêu người muốn nghiên cứu sâu hơn?
Ít nhất Hạ Thuần Hoa không muốn kể, ông ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Tôn quốc sư, quá khứ của sa mạc Bàn Long, có liên quan gì đến tình hình khó khăn của Đại Diên ta?” Hai người này không thể nào đi ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ nghe ông ta kể chuyện được.
Màn kịch quan trọng đã đến. Tôn Phu Đông đứng dậy đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta nói: “Đây chính là điều ta muốn nói. Mấu chốt sự kiên trì của Đại Phong quân, nói không chừng đây cũng là chìa khóa giúp Ngọa Lăng quan thay đổi chiến cuộc, mấu chốt giúp cố đô ta giải trừ nguy nan! Quận trưởng Hạ, lần này ngươi không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
Hạ Thuần Hoa sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Ta muốn nghe cụ thể.”
Hạ Linh Xuyên cảm thấy, đối phương cuối cùng cũng sắp lộ diện rồi, nhưng đầu tiên lại đưa chiếc mũ lớn ra, không biết phụ thân sẽ nhận hay không đây.
"Sau đó Tây La quốc chiến loạn nhiều năm liên tục, không có thời gian chú ý về phía Tây. Đại Phong quân bị cô lập bất lực, không có chủ lực nhưng vẫn kiên trì cầm cố thêm hai mươi năm.”
Ý chí của đội quân này, đã không còn dùng sắt thép để hình dung được nữa. Đáng tiếc chủ quốc yếu đuối, uổng công binh lính tốt như vậy lại trở nên vô ích.
Một quốc gia không xứng với tướng sĩ, Hạ Linh Xuyên cảm thấy từ này đặc biệt chính xác.
“Nói không tệ.” Niên Tùng Ngọc vỗ tay hai cái: “Nhưng vùng đất hoang sơ đó sao có thể biến thành sa mạc?”
"Đại Phong quân đến chết vẫn không hàng, chiến đấu đến người cuối cùng. thành Bàn Long cũng bị địch tàn sát đẻ trút cơn giận, không còn ai sống sót.” Đây cũng là phần kinh điển nhất trong cách kể chuyện ở quán trà: “Những trận chiến này quá bi thảm, sự oán giận và căm phẫn của linh hồn tướng sĩ xông lên tận trời, dưới thấm thổ địa, làm cho sinh linh trăm dặm gần thành Bàn Long đều đoản mệnh, dòng sông lại biến thành đường, dần dần biến thành sa mạc.”
"Có một giả thuyết khác, chỉ huy sứ Chung Thắng Quang của thành Bàn Long chính là đại pháp sư, hắn biết rõ một cây chẳng chống vững nhà, phá hủy thành Bàn Long để tế cho linh lực của mấy vạn tướng sĩ, tiến hành nguyền rủa vùng đất này, làm nó trở thành một vùng đất cằn sỏi đá.” Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Bằng cách này, Tây La không thể giữ được vùng đất Bàn Long, Tiền Do quốc cũng không chiếm được. Trên thực tế, vùng sa mạc này thực sự không thuộc về bất kỳ quốc gia nào cả.”
"Còn gì nữa không?"
"Nhưng Chung Thắng Quang cũng để lại một tia hy vọng cho các sinh vật sống ở sa mạc, chính là thương lộ Hồng Nhai. Đó cũng là con đường mà Đại Phong quân đã từng đi." Hạ Linh Xuyên nhìn sang Niên Tùng Ngọc và nói: "Còn rất nhiều chi tiết. Nếu ngươi muốn tiếp tục nghe, tốt hơn hết chúng ta nên tổ chức yến tiệc, vừa ăn vừa nói.”
Tôn Phúc Đông Tôn hỏi Hạ Thuần Hoa: “Thứ Hạ đại nhân biết, cũng là điều này?”
“Không sai.” Hạ Thuần Hoa nghe thấy có gì đó kỳ quái: “Quốc sư có ý gì sao?” Đừng thừa nước đục thả câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại Phong quân đúng là một binh đoàn thép không sai, chỉ huy Chung Quang Thắng cũng là một người có thực lực không sai, nhưng sau khi tất cả những người tinh nhuệ được lệnh về nước, tại sao Đại Phong quân vẫn có thể đứng vững trong hai mươi năm? Khi đó, quân đội của Tiên Do quốc đã có thể càn quét hơn phân nửa Tây La, cho dù Tây La có danh tướng cũng không thể chống lại được.” Tôn quốc sư thản nhiên nói: "Ngươi và ta đều biết, cái này chỉ dựa vào tinh thần nhiệt huyết là không thể làm được.”
Kết quả thắng bại của của cuộc chiến chỉ phụ thuộc vào sức mạnh là chính. Sự thật tàn khốc nhất là, dù kẻ yếu có nhiệt huyết đến đâu, cũng không thể thoát khỏi số phận bại trận.
Kẻ thù rất mạnh, đặc biệt là lính tinh nhuệ của Tiên Do quốc, đã phát động hơn ba trăm cuộc tiến công vào thành Bàn Long. Lúc mạnh nhất, có mười lăm lần một tháng.
Đại Phong quân thiếu lương thực nước uống, thiếu người lẫn vũ khí, dựa vào cái gì có thể tồn tại được?
Đáp với câu hỏi này, Hạ Thuần Hoa chỉ có thể trả lời: "Không có đủ dữ liệu lịch sử, không thể đưa ra phán đoán."
Dù có rung động đến thế nào, thì đó vẫn là chuyện của quá khứ cách đây hơn trăm năm. Thế hệ sau có thể thở dài, nhưng có bao nhiêu người muốn nghiên cứu sâu hơn?
Ít nhất Hạ Thuần Hoa không muốn kể, ông ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Tôn quốc sư, quá khứ của sa mạc Bàn Long, có liên quan gì đến tình hình khó khăn của Đại Diên ta?” Hai người này không thể nào đi ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ nghe ông ta kể chuyện được.
Màn kịch quan trọng đã đến. Tôn Phu Đông đứng dậy đi về phía trước hai bước, nhìn chằm chằm vào mắt ông ta nói: “Đây chính là điều ta muốn nói. Mấu chốt sự kiên trì của Đại Phong quân, nói không chừng đây cũng là chìa khóa giúp Ngọa Lăng quan thay đổi chiến cuộc, mấu chốt giúp cố đô ta giải trừ nguy nan! Quận trưởng Hạ, lần này ngươi không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
Hạ Thuần Hoa sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Ta muốn nghe cụ thể.”
Hạ Linh Xuyên cảm thấy, đối phương cuối cùng cũng sắp lộ diện rồi, nhưng đầu tiên lại đưa chiếc mũ lớn ra, không biết phụ thân sẽ nhận hay không đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro