Tôn Giả?
2024-11-21 21:14:29
Thật ra Tôn quốc sư không biết được là tôn giả trước mắt rất không hài lòng. Thần hàng là một quá trình cực kỳ nguy hiểm, nhất là lúc trước còn chưa nhập vào tiếp nhận cái xác, lúc đó ý chí của thần rất dễ bị tổn thương.
Khi quá trình này diễn ra Tôn Phu Bình không có bên cạnh để bảo vệ, đã phạm phải đại kỵ.
Nhưng mà số lần thần linh giáng thế thành công chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bí mật này cũng không thể tiết lộ với người ngoài, Tôn Phu Bình coi như lật nát sách, cũng không cách nào biết được.
Chẳng qua lúc này tôn giả còn cần ông ta thay mình giải quyết vấn đề phiền toái, do đó mới tiêu hao một chút thần lực chữa trị vết thương của ông.
“Vì là nó là nền tảng tạo nên Hắc Giao, nên hình dáng nó sẽ nguyên vẹn từ đầu đến cuối, cũng sẽ không bị tổn hại bởi trận phóng hỏa kia. Đúng rồi, nó cũng không phải là hồ Đại Phóng. Ngươi vừa mới một đường tìm được tới đây, chắc hẳn sẽ có manh mối.”
Tôn giả đã đưa ra gợi ý, tiếp theo Tôn Phu Bình phải nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Sau khi gật đầu một cái, ông vội vàng nói: “Tôn giả, vị trí quốc sư của ta?”
Niên Tùng Ngọc lộ ra một nụ cười âm trầm: “Sau khi ra được khỏi đây, ngươi có thể được như ý nguyện.”
Tảng đá lớn trong lòng Tôn Phu Bình rốt cuộc cũng rớt xuống, Đại Phong quân lại lần nữa tấn công vào trong phế tích.
Tôn giả chỉ nhắc nhở một chút, Tôn Phu Bình suy nghĩ một hồi, không kiềm được lộ vẻ xúc động.
“Đã tìm ra được bản thể của Hắc Giao”
Nói một cách thông tục, thì chính là tìm ra điểm yếu chí mạng của kẻ địch. Nhưng mà hàm ý sâu xa của câu nói này không chỉ đơn giản là “Bản thể của Hắc Giao không ở trên chiến trường.”
Tôn Phu Bình rất thông minh và sáng suốt, đã sớm nhìn ra nguyên nhân Hắc Giao bất tử bất diệt, trước đó nó đã che giấu điểm yếu dễ bị tổn thương, rồi mượn lực lượng của [i-[2] hồ Đại Phóng để liên tục hồi phục.
Đối với quái vật như nó mà nói, không bị đánh trúng vào điểm yếu, làm sao chết được?
Nhưng mà trong lời nói tôn giả có hàm ý, khiến ông phải suy nghĩ kĩ càng.
Tôn Phu Bình trước đây vẫn cho rằng, Hắc Giao chính là khí linh sinh ra từ hồ Đại Phóng. Nếu đúng như vậy, tôn giả muốn mình tìm ‘Bản thể’, vậy chẳng phải hồ Đại Phóng là bản thể của Hắc Giao hay sao?
Nhưng rõ ràng tôn giả đã phủ nhận điều này.
Cho nên, con Hắc Giao kia rốt cuộc là thứ gì?
Tôn Phu Bình bôn ba một lát, thậm chí còn dừng chân trong phế tích một lúc lâu, trong đầu có chút linh cảm mới thoáng qua.
Chẳng lẽ?
Quốc sư thay đổi phương hướng, đi về phía bắc.
Phế tích đổ nát trước mắt mới chính là diện mạo thực sự của Cổ thành Bàn Long sau khi liên quân thối lui năm xưa.
Sự giàu có và sung túc mà ông thấy trước đó, chỉ là kính hoa thủy nguyệt. (*)
Nhưng giữa hai trạng thái trước sau này, luôn có những thứ không thay đổi.
Rất nhanh, Tôn Phu Bình đi ngang qua sân viện của Chung gia. Đây là Chung Thắng Quang mua lại trong tay người Trần gia rồi cho xây lại, biển tên cũng đã đổi.
Nhưng mà Tôn Phu Bình không ở lại, đây không phải chỗ ông ta muốn tìm.
Đi thẳng qua khỏi đại viện, lại vượt qua khe nứt lớn và khô cằn, cuối cùng cũng tìm được một phế tích khác.
Quan Xá.
Trước khi bị phá huỷ thì nó chính là Quan Xá của thành Bàn Long.
Quan Xá bây giờ so với thời kì hòa bình trước kia có khác biệt rất lớn. Nhưng Tôn Phu Bình vẫn là rất mau chóng tìm ra mục tiêu của mình.
Đó là ngôi nhà không có gì đặc sắc, chỉ có hai căn phòng, một cái sân nhỏ.
Trong sân có một ngôi mộ.
Tôn Phu Bình không để ý ngôi mộ này, mà xoay người đi đến hai căn phòng đã bị bỏ hoang, bắt đầu lục soát.
Giường lớn, bàn trang điểm, giường nhỏ…
Thậm chí ông còn mở cả bàn trang điểm, nhưng phát hiện đồ vật bên trong đã bị cháy đen từ lâu, biến thành một khối.
Những thứ này đều không phải là bản thể của Hắc Giao.
Chỗ này tuy lớn, nhưng cũng chỉ có nhiêu đó đồ vật, không lẽ mình đã đoán sai?
Mồ hôi từ trên trán Tôn Phu Bình nhỏ xuống.
Thời gian chính là sinh mạng, tôn giả đang dùng toàn lực đánh nhau với quái vật, nếu ông ta không mau lẹ tìm được bảo bối đảo ngược tình thế, như vậy không cần nói đến giấc mơ lớn, ngay cả tính mạng có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Tôn Phu Bình đi đi lại lại ở trong nhà đã ba lần.
Có lẽ vì lo lắng mà làm mờ mắt, sau khi kết thúc lần thứ ba, ông mới chợt xoay người, chạy trở về nhà chính.
Giường trong này đã bị đốt chỉ còn mỗi cái khung, tường cũng chỉ còn một nửa, bị cháy đen sì sì.
Nhưng nửa trên của bức tường lại có một cái dấu vết màu xám.
Đó là màu vốn có của bức tường.
Nhìn qua, chỗ đó hình như đã từng treo thứ gì đó, khi lửa bùng cháy đã cản lửa lan tới, vì vậy mà mảnh tường phía sau không bị cháy đen.
Hình dáng này…
Khi quá trình này diễn ra Tôn Phu Bình không có bên cạnh để bảo vệ, đã phạm phải đại kỵ.
Nhưng mà số lần thần linh giáng thế thành công chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, bí mật này cũng không thể tiết lộ với người ngoài, Tôn Phu Bình coi như lật nát sách, cũng không cách nào biết được.
Chẳng qua lúc này tôn giả còn cần ông ta thay mình giải quyết vấn đề phiền toái, do đó mới tiêu hao một chút thần lực chữa trị vết thương của ông.
“Vì là nó là nền tảng tạo nên Hắc Giao, nên hình dáng nó sẽ nguyên vẹn từ đầu đến cuối, cũng sẽ không bị tổn hại bởi trận phóng hỏa kia. Đúng rồi, nó cũng không phải là hồ Đại Phóng. Ngươi vừa mới một đường tìm được tới đây, chắc hẳn sẽ có manh mối.”
Tôn giả đã đưa ra gợi ý, tiếp theo Tôn Phu Bình phải nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Sau khi gật đầu một cái, ông vội vàng nói: “Tôn giả, vị trí quốc sư của ta?”
Niên Tùng Ngọc lộ ra một nụ cười âm trầm: “Sau khi ra được khỏi đây, ngươi có thể được như ý nguyện.”
Tảng đá lớn trong lòng Tôn Phu Bình rốt cuộc cũng rớt xuống, Đại Phong quân lại lần nữa tấn công vào trong phế tích.
Tôn giả chỉ nhắc nhở một chút, Tôn Phu Bình suy nghĩ một hồi, không kiềm được lộ vẻ xúc động.
“Đã tìm ra được bản thể của Hắc Giao”
Nói một cách thông tục, thì chính là tìm ra điểm yếu chí mạng của kẻ địch. Nhưng mà hàm ý sâu xa của câu nói này không chỉ đơn giản là “Bản thể của Hắc Giao không ở trên chiến trường.”
Tôn Phu Bình rất thông minh và sáng suốt, đã sớm nhìn ra nguyên nhân Hắc Giao bất tử bất diệt, trước đó nó đã che giấu điểm yếu dễ bị tổn thương, rồi mượn lực lượng của [i-[2] hồ Đại Phóng để liên tục hồi phục.
Đối với quái vật như nó mà nói, không bị đánh trúng vào điểm yếu, làm sao chết được?
Nhưng mà trong lời nói tôn giả có hàm ý, khiến ông phải suy nghĩ kĩ càng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Phu Bình trước đây vẫn cho rằng, Hắc Giao chính là khí linh sinh ra từ hồ Đại Phóng. Nếu đúng như vậy, tôn giả muốn mình tìm ‘Bản thể’, vậy chẳng phải hồ Đại Phóng là bản thể của Hắc Giao hay sao?
Nhưng rõ ràng tôn giả đã phủ nhận điều này.
Cho nên, con Hắc Giao kia rốt cuộc là thứ gì?
Tôn Phu Bình bôn ba một lát, thậm chí còn dừng chân trong phế tích một lúc lâu, trong đầu có chút linh cảm mới thoáng qua.
Chẳng lẽ?
Quốc sư thay đổi phương hướng, đi về phía bắc.
Phế tích đổ nát trước mắt mới chính là diện mạo thực sự của Cổ thành Bàn Long sau khi liên quân thối lui năm xưa.
Sự giàu có và sung túc mà ông thấy trước đó, chỉ là kính hoa thủy nguyệt. (*)
Nhưng giữa hai trạng thái trước sau này, luôn có những thứ không thay đổi.
Rất nhanh, Tôn Phu Bình đi ngang qua sân viện của Chung gia. Đây là Chung Thắng Quang mua lại trong tay người Trần gia rồi cho xây lại, biển tên cũng đã đổi.
Nhưng mà Tôn Phu Bình không ở lại, đây không phải chỗ ông ta muốn tìm.
Đi thẳng qua khỏi đại viện, lại vượt qua khe nứt lớn và khô cằn, cuối cùng cũng tìm được một phế tích khác.
Quan Xá.
Trước khi bị phá huỷ thì nó chính là Quan Xá của thành Bàn Long.
Quan Xá bây giờ so với thời kì hòa bình trước kia có khác biệt rất lớn. Nhưng Tôn Phu Bình vẫn là rất mau chóng tìm ra mục tiêu của mình.
Đó là ngôi nhà không có gì đặc sắc, chỉ có hai căn phòng, một cái sân nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong sân có một ngôi mộ.
Tôn Phu Bình không để ý ngôi mộ này, mà xoay người đi đến hai căn phòng đã bị bỏ hoang, bắt đầu lục soát.
Giường lớn, bàn trang điểm, giường nhỏ…
Thậm chí ông còn mở cả bàn trang điểm, nhưng phát hiện đồ vật bên trong đã bị cháy đen từ lâu, biến thành một khối.
Những thứ này đều không phải là bản thể của Hắc Giao.
Chỗ này tuy lớn, nhưng cũng chỉ có nhiêu đó đồ vật, không lẽ mình đã đoán sai?
Mồ hôi từ trên trán Tôn Phu Bình nhỏ xuống.
Thời gian chính là sinh mạng, tôn giả đang dùng toàn lực đánh nhau với quái vật, nếu ông ta không mau lẹ tìm được bảo bối đảo ngược tình thế, như vậy không cần nói đến giấc mơ lớn, ngay cả tính mạng có thể giữ được hay không cũng khó nói.
Tôn Phu Bình đi đi lại lại ở trong nhà đã ba lần.
Có lẽ vì lo lắng mà làm mờ mắt, sau khi kết thúc lần thứ ba, ông mới chợt xoay người, chạy trở về nhà chính.
Giường trong này đã bị đốt chỉ còn mỗi cái khung, tường cũng chỉ còn một nửa, bị cháy đen sì sì.
Nhưng nửa trên của bức tường lại có một cái dấu vết màu xám.
Đó là màu vốn có của bức tường.
Nhìn qua, chỗ đó hình như đã từng treo thứ gì đó, khi lửa bùng cháy đã cản lửa lan tới, vì vậy mà mảnh tường phía sau không bị cháy đen.
Hình dáng này…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro