Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 13
Thiên Cách
2025-03-10 08:45:57
Nữ cảnh sát hít sâu mấy lần, cuối cùng vẫn không kìm được vẻ mặt mình.Cô ấy trầm giọng, giận dữ nện xấp hồ sơ xuống mặt bàn. Giấy tờ bay tán loạn, không ít rơi lả tả xuống sàn.“Người cũng đã c.h.ế.t rồi! Không thể để cô ấy được y.ê.n n.g.h.ỉ sao?”“Suốt đời Lâm Tả Ức đã chịu bao nhiêu khổ sở mà c.h.ế.t rồi cũng không được yên ổn à?”“Rốt cuộc là anh hận cô ấy đến mức nào?”Hận sao?Thật ra từ này không chính xác lắm.Hình Dục không hẳn là hận tôi. Anh ta chỉ là ghét bỏ, khinh thường tôi mà thôi.Thật ra trước năm mười tuổi, chúng tôi cũng từng chơi với nhau.Khi ấy, anh ta rất tốt với tôi — là một người anh dịu dàng, luôn quan tâm tôi.Mỗi lần thăm chị tôi xong, anh đều ở lại chơi cùng tôi, chẳng chút ngại ngần.Chỉ là đúng năm đó, bệnh tình của chị tôi trở nên nghiêm trọng nhất.Cứ thấy tôi, chị lại khóc.Khóc vì sức khỏe của chị ấy bị tôi “cướp mất”.Khóc vì tôi khiến chị ấy phải chịu nỗi đau không sao chịu đựng nổi.Khóc vì tôi được sống vui vẻ, vô ưu vô lo, còn chị thì không.Khóc vì tôi dám chơi với “anh Hình Dục” của chị ấy.Và những giọt nước mắt ấy, khiến mẹ tôi đau lòng đến tan nát.Ánh mắt bà nhìn tôi, từ thương yêu hóa thành căm ghét.Tối hôm đó, bà giận dữ hất văng chén cơm của tôi xuống đất, quát lớn:“Mày không tim không phổi à? Chị mày bệnh đến thế này, mà mày còn ăn được cơm sao?”Khi bà giơ tay định đánh tôi, cha tôi lại thản nhiên buông một câu nhẹ bẫng:“Dù sao nhà cũng rộng, nếu Tư Vũ không muốn thấy con bé, không muốn nó qua lại với Hình Dục thì để nó dọn ra ngoài sống đi.”“Bao giờ Tư Vũ khỏi bệnh, thì đón nó về sau cũng được.”Chỉ một câu nói đó, năm tôi mười tuổi, tôi rời khỏi nhà họ Lâm.Từ đó, tôi không bao giờ gặp lại Hình Dục.Mãi đến ba năm trước, khi gặp lại nhau, tôi trở thành thế thân trên giường của chị mình.Còn anh ta, trở thành kẻ “bao nuôi” tôi.Tôi vẫn nhớ như in ngày mưa âm u nặng trĩu hôm ấy.Đứng trong phòng khách nhà Hình Dục, lòng tôi ngập tràn háo hức, hồi hộp.Vậy mà, chỉ vì một câu nói đầu tiên của anh ta, tất cả nhiệt tình đều lập tức đông cứng.“Lâm Tả Ức, lâu ngày không gặp, cô vẫn giữ cái thói thích giành đồ của người khác nhỉ.”Khoảnh khắc đó, tôi như thấy lại hình bóng cha mẹ mình.Cũng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra một điều rõ ràng: Ở trước mặt Hình Dục, tôi mãi mãi chỉ là một kẻ tội đồ.Một kẻ mang tội với chị mình và phải dùng cả đời để chuộc lỗi.Bỗng cha tôi nhíu mày, cúi xuống nhặt lên một tờ giấy.Đó là sao kê tài khoản ngân hàng của tôi.Phần lớn giao dịch đều là chuyển khoản cho cùng một người.Ông nhớ lại một lúc, rồi như chợt nhận ra điều gì: “Vương Văn Thúy?”“Chẳng phải là người giúp việc từng bị đuổi vì ăn c.ắ.p sao? Sao Tả Ức lại chuyển tiền cho bà ta?”“Hừ!”Nữ cảnh sát buông một tiếng cười nhạt, lạnh lùng.Cô thu lại ý cười, nghiêm nghị nhìn thẳng vào cha tôi, chậm rãi nói từng câu rõ ràng:“Bởi vì bà ấy là người duy nhất tốt với Lâm Tả Ức suốt ngần ấy năm.”“Bởi vì suốt tám năm qua, nhờ nhặt ve chai, làm thuê làm mướn, bà ấy đã giúp đỡ, nuôi dưỡng Lâm Tả Ức để cô ấy không c.h.ế.t đói, không c.h.ế.t rét.”Câu nói vừa dứt, cả căn phòng lập tức chìm trong tĩnh lặng.Tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như không còn ai thở.Chị tôi bàng hoàng, hai tay che miệng, mắt mở lớn đầy kinh ngạc:“Sao… sao có thể…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro