Sau Khi Tôi C.h.ế.t, Anh Ấy Điên Rồi
Chương 3 + 4
Thiên Cách
2025-03-10 08:45:57
03Tôi c.h.ế.t rồi.Canh Mạnh Bà nhạt quá.“Không có hành lá, không ngon đâu bà ơi…” Tôi ngẩng đầu, cố gắng kéo lên một nụ cười nhợt nhạt.“Bà ơi, bà có thấy bà nội tôi không? Bà ấy chắc mới qua trước tôi, chỉ nửa tiếng thôi…”“Bà… bà học bà ấy nấu canh đi…”Hai hàng lệ m.á.u lặng lẽ chảy dài trên má tôi. Tôi cười, nụ cười đầy đau đớn và tuyệt vọng.“Canh bà nấu là món ngon nhất thế giới này”“Bà cũng là người duy nhất thương tôi…”“Là tôi không tốt, tôi không cứu được bà… Nhưng vì sao chứ bà ơi… rõ ràng tôi chỉ còn thiếu một bước nữa thôi… chỉ một bước nữa thôi mà…”Đôi mắt đen sâu thẳm của Mạnh Bà lặng lẽ nhìn tôi, không chớp.Rồi bà vươn tay, xoa nhẹ lên đầu tôi. Tay bà lạnh lẽo, nhưng lại khiến tôi cảm nhận được một luồng ấm áp len lỏi vào tim.“Đứa trẻ ngốc… con đã cố hết sức rồi…”Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt tôi.Khi tôi mở mắt lần nữa…Tôi đã quay về nhân gian.Chỉ là… tôi không còn là con người nữa.Tôi trở thành một linh hồn bị trói buộc, quanh quẩn trong phạm vi năm mét bên cạnh Hình Dục.04Ngày đầu tiên sau khi c.h.ế.t.Tôi lơ lửng trong không khí, chán nản nhìn Hình Dục làm việc.Anh ấy vẫn đẹp trai như mọi khi — áo vest vắt hờ trên lưng ghế, chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, để lộ cánh tay rắn chắc. Cái khuy măng-sét kia vẫn là cái mà tôi chọn cho anh.Nhưng mà thì sao chứ? Dù tôi có chăm sóc anh tốt đến mức nào, tôi cũng chỉ là cái bóng thay thế cho chị mình.Dù sao thì cũng phải xem xem chị tôi mệnh gì, còn tôi mệnh gì chứ, nhỉ?Trong mắt Hình Dục, chị tôi là thanh mai trúc mã duy nhất, là nàng công chúa được anh ấy nâng niu từ bé. Làm sao anh ấy nỡ để chị ấy động tay vào những chuyện nhỏ nhặt, phiền phức như một bà quản gia chứ?Còn tôi đứa con không ai thương, bị coi là “nghiệt chướng”, thì cứ thoải mái mà sai bảo. Anh ấy chẳng ngại chút nào.Nhưng hôm nay, Hình Dục có vẻ như đang đợi tin tức gì đó.Đợi mãi vẫn không thấy.Anh liên tục cầm điện thoại lên, mở khóa, kiểm tra, rồi lại bực bội ném xuống bàn.Đặc biệt là đến gần giờ tan làm, sắc mặt anh đen đến mức như muốn nhỏ ra mực.Lạ thật.Nhưng mà cũng phải công nhận, không có tôi nhắc anh ăn cơm đúng giờ, dặn anh mang ô khi trời mưa, kể mấy chuyện linh tinh vụn vặt, tin nhắn trong điện thoại anh đúng là ít đi hẳn.Thì ra trước đây, tôi nhiều chuyện đến thế cơ à?Bảo sao anh ấy lại thấy phiền tôi đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro