Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 13
Ô Lãng Lãng
2024-09-23 21:58:54
Mười một giờ đêm, bốn người trong ký túc xá ngồi trước bàn riêng làm việc, bầu không khí rất yên tĩnh.
"Này, dạo này trường học lại có chuyện ma quỷ mới, sau núi đại học S bỗng xuất hiện ác quỷ khát máu..." Tiết Bảo Bảo bỗng nhiên nói: "Lại là câu chuyện linh dị ai bịa ra, tiêu đề quê mùa như vậy."
La Hi quay đầu nhìn về chỗ cô ấy rồi nói: "Tớ nghe nói không phải bịa, thật sự có người phát hiện vết máu ở trên núi, còn chụp hình, đã lên báo trường rồi."
Tiết Bảo Bảo kinh ngạc trừng to mắt: "Hả? Có người chết rồi sao?"
La Hi lắc đầu nói: "Không rõ, vết máu rất lớn, ở chỗ đình nghỉ mát đó, hình như trên đất còn có dấu vết đốt lửa, rất mơ hồ."
"Đáng sợ như vậy, không phải có hung thủ giết người đang trốn trong trường chúng ta chứ..." Tiết Bảo Bảo lập tức tưởng tượng.
La Hi vô thức nhìn về phía cửa: "Cậu đừng suy nghĩ lung tung, tự dọa mình."
Ôn Cố nghe bạn cùng phòng bàn tán, lặng lẽ giơ tay che mặt, cái tên ngốc Xuân Thập đó, dọn dẹp hiện trường kiểu gì vậy?
Chuyện ma quỷ ngày càng nghiêm trọng, sức tưởng tượng của các sinh viên đều rất phong phú, không có chuyện gì cũng có thể tưởng tượng ra hiệu quả kinh thiên động địa, càng huống hồ hiện trường đã xuất hiện vết máu không rõ. Chuyện này trải qua thêm mắm dặm muối rồi lại truyền khắp nơi, lòng người trong trường lập tức hoảng loạn. Bên trường thu được hình sinh viên đăng báo, sau đó vô cùng coi trọng, lập tức phong tỏa con đường lên núi duy nhất và báo cảnh sát.
Sau hai ngày, bên trường công bố kết quả điều tra của cảnh sát, cho biết sau khi kiểm tra gen đã xác định vết máu không rõ ràng trên núi không thuộc con người, mà là máu của lợn rừng. Hơn nữa là lợn rừng to xác, chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn là kết quả kiểm tra ra chứng minh những vết máu đó tới từ mấy con lợn rừng khác nhau. Điều này chứng tỏ phía sau núi đại học S có một bầy lợn rừng đang sinh sống, có lẽ chúng xảy ra tranh chấp nào đó, phát sinh xung đột, những vết máu đó có thể được lưu lại khi lợn rừng đánh nhau.
Bên trường đại học S công bố tin này, đồng thời còn bày tỏ tạm thời không mở sau núi nữa, mong tất cả sinh viên đừng tự tiện lên núi, đề phòng bị lợn rừng tấn công.
Kết quả điều tra này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không ai ngờ rằng sau núi của trường lại xuất hiện lợn rừng, hơn nữa còn là một bầy.
Tiết Bảo Bảo nghe nói kết quả xong, ngồi dậy từ trên giường: "Lợn rừng? Muốn ăn quá, thịt lợn rừng siêu ngon, đáng tiếc bây giờ rất ít thấy trên chợ."
Ôn Cố lặng lẽ nhìn cô ấy: "Chỉ biết ăn, không phải đòi giảm cân sao, còn muốn chụp ảnh tốt nghiệp không?"
Tiết Bảo Bảo ai oán nằm xuống, ôm bụng thở dài: "Không có thiên lý, nghĩ thôi đã không ổn rồi, hai ngày không ăn thịt, trong lòng Bảo Bảo khổ."
Ôn Cố bị cô ấy chọc cười, đang muốn trêu đùa hai câu, màn hình điện thoại sáng lên, một cái khung nhảy ra --
【Xuân Thập gửi thư, hãy kiểm nhận kịp thời!】
Cô vừa nhìn thấy cái khung này, lập tức phản ứng có điều kiện nhìn xung quanh, xác định không ai chú ý tới chỗ mình, vươn tay nhấn xuống cái khung, một bức thư bỗng xuất hiện trên bàn cô.
Mấy hôm nay, trường học phong tỏa ngọn núi, cô không đến sau núi được, Xuân Thập không tới tìm cô nữa, chỉ là ngày nào cũng gửi thư cho cô.
Cô mở thư ra, một trang Trâm Hoa Tiểu Khải[1] đẹp đẽ đập vào mắt. Thực sự khó tưởng tượng, người man dã như Xuân Thập có thể viết ra nét chữ thanh tú nho nhã như vậy. So ra, chính khải viết bằng bút máy của cô hoàn toàn thua kém.
[1]Thể chữ do Vệ phu nhân - nhà thư pháp đời nhà Tấn sáng tạo
Nội dung trong thư rất ngắn gọn, chỉ có một câu --
"Thập Nhất, cô đã suy nghĩ xong đề nghị hôm qua chưa, hôm nay tôi tìm được một ổ lợn rừng con sau núi, tạm thời nuôi trong chuồng lợn, cô mau tới đây, làm món lợn sữa quay cho tôi."
Chỉ biết ăn, cùng một nhà với Tiết Bảo Bảo ở kiếp trước à?
Ôn Cố gấp giấy làm đôi kẹp vào trong cuốn sổ bên cạnh, mở ngăn kéo lấy sổ tay ra.
Đây là sổ tay làng du lịch Xuân Thập gửi cho cô hôm qua, cũng không biết anh tìm được ở đâu. Trong sổ toàn là hình ảnh tuyên truyền và giới thiệu công trình của làng du lịch. Làng du lịch này sống ở làng chài, không chỉ ở làng chài, còn có thể xuống biển cùng với ngư dân, tham gia câu cá biển, trông rất thu hút.
Đô thị hiện đại phát triển nhanh chóng, tiết tấu cuộc sống nhanh, áp lực lớn. Khi rảnh, mọi người đều thích đến vùng quê trải nghiệm cuộc sống nông thôn thư giãn một chút. Vì vậy, mấy năm gần đây rất thịnh hành kiểu hình thức du lịch như làng du lịch này, làng du lịch đủ kiểu đủ dạng giống như măng sau mưa xuân nhú ra, nhưng không có nhiều người kinh doanh tốt.
"Này, dạo này trường học lại có chuyện ma quỷ mới, sau núi đại học S bỗng xuất hiện ác quỷ khát máu..." Tiết Bảo Bảo bỗng nhiên nói: "Lại là câu chuyện linh dị ai bịa ra, tiêu đề quê mùa như vậy."
La Hi quay đầu nhìn về chỗ cô ấy rồi nói: "Tớ nghe nói không phải bịa, thật sự có người phát hiện vết máu ở trên núi, còn chụp hình, đã lên báo trường rồi."
Tiết Bảo Bảo kinh ngạc trừng to mắt: "Hả? Có người chết rồi sao?"
La Hi lắc đầu nói: "Không rõ, vết máu rất lớn, ở chỗ đình nghỉ mát đó, hình như trên đất còn có dấu vết đốt lửa, rất mơ hồ."
"Đáng sợ như vậy, không phải có hung thủ giết người đang trốn trong trường chúng ta chứ..." Tiết Bảo Bảo lập tức tưởng tượng.
La Hi vô thức nhìn về phía cửa: "Cậu đừng suy nghĩ lung tung, tự dọa mình."
Ôn Cố nghe bạn cùng phòng bàn tán, lặng lẽ giơ tay che mặt, cái tên ngốc Xuân Thập đó, dọn dẹp hiện trường kiểu gì vậy?
Chuyện ma quỷ ngày càng nghiêm trọng, sức tưởng tượng của các sinh viên đều rất phong phú, không có chuyện gì cũng có thể tưởng tượng ra hiệu quả kinh thiên động địa, càng huống hồ hiện trường đã xuất hiện vết máu không rõ. Chuyện này trải qua thêm mắm dặm muối rồi lại truyền khắp nơi, lòng người trong trường lập tức hoảng loạn. Bên trường thu được hình sinh viên đăng báo, sau đó vô cùng coi trọng, lập tức phong tỏa con đường lên núi duy nhất và báo cảnh sát.
Sau hai ngày, bên trường công bố kết quả điều tra của cảnh sát, cho biết sau khi kiểm tra gen đã xác định vết máu không rõ ràng trên núi không thuộc con người, mà là máu của lợn rừng. Hơn nữa là lợn rừng to xác, chuyện khiến người ta kinh ngạc hơn là kết quả kiểm tra ra chứng minh những vết máu đó tới từ mấy con lợn rừng khác nhau. Điều này chứng tỏ phía sau núi đại học S có một bầy lợn rừng đang sinh sống, có lẽ chúng xảy ra tranh chấp nào đó, phát sinh xung đột, những vết máu đó có thể được lưu lại khi lợn rừng đánh nhau.
Bên trường đại học S công bố tin này, đồng thời còn bày tỏ tạm thời không mở sau núi nữa, mong tất cả sinh viên đừng tự tiện lên núi, đề phòng bị lợn rừng tấn công.
Kết quả điều tra này vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không ai ngờ rằng sau núi của trường lại xuất hiện lợn rừng, hơn nữa còn là một bầy.
Tiết Bảo Bảo nghe nói kết quả xong, ngồi dậy từ trên giường: "Lợn rừng? Muốn ăn quá, thịt lợn rừng siêu ngon, đáng tiếc bây giờ rất ít thấy trên chợ."
Ôn Cố lặng lẽ nhìn cô ấy: "Chỉ biết ăn, không phải đòi giảm cân sao, còn muốn chụp ảnh tốt nghiệp không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Bảo Bảo ai oán nằm xuống, ôm bụng thở dài: "Không có thiên lý, nghĩ thôi đã không ổn rồi, hai ngày không ăn thịt, trong lòng Bảo Bảo khổ."
Ôn Cố bị cô ấy chọc cười, đang muốn trêu đùa hai câu, màn hình điện thoại sáng lên, một cái khung nhảy ra --
【Xuân Thập gửi thư, hãy kiểm nhận kịp thời!】
Cô vừa nhìn thấy cái khung này, lập tức phản ứng có điều kiện nhìn xung quanh, xác định không ai chú ý tới chỗ mình, vươn tay nhấn xuống cái khung, một bức thư bỗng xuất hiện trên bàn cô.
Mấy hôm nay, trường học phong tỏa ngọn núi, cô không đến sau núi được, Xuân Thập không tới tìm cô nữa, chỉ là ngày nào cũng gửi thư cho cô.
Cô mở thư ra, một trang Trâm Hoa Tiểu Khải[1] đẹp đẽ đập vào mắt. Thực sự khó tưởng tượng, người man dã như Xuân Thập có thể viết ra nét chữ thanh tú nho nhã như vậy. So ra, chính khải viết bằng bút máy của cô hoàn toàn thua kém.
[1]Thể chữ do Vệ phu nhân - nhà thư pháp đời nhà Tấn sáng tạo
Nội dung trong thư rất ngắn gọn, chỉ có một câu --
"Thập Nhất, cô đã suy nghĩ xong đề nghị hôm qua chưa, hôm nay tôi tìm được một ổ lợn rừng con sau núi, tạm thời nuôi trong chuồng lợn, cô mau tới đây, làm món lợn sữa quay cho tôi."
Chỉ biết ăn, cùng một nhà với Tiết Bảo Bảo ở kiếp trước à?
Ôn Cố gấp giấy làm đôi kẹp vào trong cuốn sổ bên cạnh, mở ngăn kéo lấy sổ tay ra.
Đây là sổ tay làng du lịch Xuân Thập gửi cho cô hôm qua, cũng không biết anh tìm được ở đâu. Trong sổ toàn là hình ảnh tuyên truyền và giới thiệu công trình của làng du lịch. Làng du lịch này sống ở làng chài, không chỉ ở làng chài, còn có thể xuống biển cùng với ngư dân, tham gia câu cá biển, trông rất thu hút.
Đô thị hiện đại phát triển nhanh chóng, tiết tấu cuộc sống nhanh, áp lực lớn. Khi rảnh, mọi người đều thích đến vùng quê trải nghiệm cuộc sống nông thôn thư giãn một chút. Vì vậy, mấy năm gần đây rất thịnh hành kiểu hình thức du lịch như làng du lịch này, làng du lịch đủ kiểu đủ dạng giống như măng sau mưa xuân nhú ra, nhưng không có nhiều người kinh doanh tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro