Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 16
Ô Lãng Lãng
2024-09-23 21:58:54
Xuân Thập xách lợn sữa lên lắc lắc, con lợn mơ màng thức dậy, hừ hừ với hai người, gương mặt ngốc nghếch. Xuân Thập sờ bụng của nó, nghiêm túc nói: "Quả thật không có bao nhiêu thịt, ổ lợn sữa này đều rất nhỏ, có thể là lúc vừa chào đời ăn uống không dinh dưỡng."
Hai người thả lợn sữa vào chuồng lợn sau viện đoàn tụ với anh chị em của nó, Xuân Thập cho một ít nước sạch và cỏ tươi vào trong máng ăn, đám lợn con hì hục ăn rất ngon.
Ôn Cố đứng ngoài chuồng lợn nhìn một lúc, kiềm chế kích động ngứa tay muốn sờ, quay lại tiền viện chuẩn bị nấu bữa tối. Không có lợn sữa, chỉ có thể lấy mấy cái giò lợn còn lại từ con lợn rừng trước kia ra xử lý. Không biết Xuân Thập dùng cách gì bảo quản, trời nóng bức, giò lợn không có dấu vết đông lạnh nhưng lại vô cùng tươi. Cô rửa sạch giò lợn rồi chặt ra thành khối, chần qua nước máu, chỉ huy Xuân Thập bắt nồi làm nóng dầu, bỏ vào nguyên liệu phối hợp như hành, tỏi, gừng đảo sơ, đảo tới khi thơm phức rồi mới cho giò lợn vào đảo chung, lúc độ lửa đủ, rắc chút gia vị, sau đó thêm nước hầm từ từ.
Sau một giờ, một nồi giò lợn hầm màu ngào đường ra lò.
Ôn Cố bắt một chiếc nồi khác nấu chút cơm, cộng thêm một nồi canh trứng rau chân vịt, cơm tối của hai người đã hoàn thành.
Xuân Thập chỉ thích ăn thịt, cơm và canh rau anh không đụng tới. Giải quyết xong hơn nửa nồi chân giò, anh bỗng thở dài, u uất nói: "Muốn ăn thịt nai."
Ăn thịt lợn liên tục một tháng trời, có ngon mấy cũng sẽ ngán, Ôn Cố vô cùng hiểu anh, nói: "Anh muốn ăn gì thì tới chợ mua, chỗ tôi có tiền, nhưng đừng mua nhiều quá, tiết kiệm một chút, bây giờ trong thôn cần đầu tư."
Xuân Thập cực kỳ u oán: "Phu Gia không cho ăn thịt nai, anh ấy cũng không nghĩ xem, nai dám coi anh ấy là đồng tộc không?"
Lần nữa nghe thấy cái tên này, Ôn Cố cảm thấy hơi quen tai, dường như trước kia từng nhìn thấy ở nơi nào rồi… Cô nghĩ ngợi, nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tên của chị ấy[1] là hai chữ nào?"
[1]Ôn Cố vẫn chưa nhận biết Phu Gia là đàn ông
Xuân Thập đang muốn nói, trong viện lại có người tới.
"Tiểu Thập, nghe nói cậu muốn ăn thịt nai?" Giọng nữ dịu dàng từ ngoài cửa truyền tới, Ôn Cố quay đầu nhìn, nhìn thấy một người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp đi vào.
Hình như người trong thôn rất thích tạo hình tóc bạc, còn cực kỳ đẹp....
Khác với người đàn ông tóc bạc không biết tên từng gặp lúc trước, tóc của anh ấy thuần túy hơn, gần với màu tuyết hơn, dài thườn thượt ở sau lưng, vô cùng chói mắt. Cộng thêm làn da trắng phản quang, cả người giống như một ngọn đèn chân không, chiếu sáng trong căn phòng tối tăm. Dường như đã mở ra filter đặc hiệu của máy chụp hình làm đẹp, cô gái xinh đẹp nhất mà Ôn Cố từng tận mắt nhìn thấy trong đời chính là Chu Lị Lị, thế nhưng so với người phụ nữ tóc bạc trước mắt này, Chu Lị Lị không đáng nhắc tới. Thậm chí cô cảm thấy đặt vẻ ngoài của hai người này cạnh nhau để so sánh là sự sỉ nhục đối với người phụ nữ này.
Xuân Thập nhìn thấy anh ấy lại vô cùng phiền muộn, bĩu môi cau mày nói: "Nghĩ thôi cũng không được, anh đừng quá đáng."
"Cậu tự nghĩ, đừng dạy hư tiểu Thập Nhất. Trưởng thôn Thập Nhất, chào cô, tôi là Phu Gia." Anh ấy đi tới bên cạnh Ôn Cố ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn, khẽ nhíu mày nói: "Vẫn nên bớt ăn những thứ này lại, không tốt cho sức khỏe."
Ôn Cố đang lặng lẽ đánh giá anh ấy, anh ấy thực sự quá hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều khiến người ta không thể xoi mói, thấy anh ấy ghét bỏ thức ăn mình nấu, Ôn Cố nghiêm túc giải thích: "Những nguyên liệu này đều do Xuân Thập tìm ở gần thôn, thuần tự nhiên không ô nhiễm, rất lành mạnh."
Phu Gia lắc đầu nói: "Bất cứ thức ăn nào cũng sẽ tạo nên gánh nặng đối với sức khỏe, hơn nữa không có lợi với việc bảo dưỡng làn da, chỉ có lộ thủy mới là thuần túy nhất, cô nhìn tôi, tại sao lại đẹp như vậy, đều là công lao của lộ thủy."
Ôn Cố ngơ ngẩn nhìn Phu Gia, bán tín bán nghi, cho nên nói, quả nhiên tiên nữ đều là uống lộ thủy mà lớn?
Xuân Thập gõ bàn biểu thị cô tiếp tục ăn cơm, không vui nhìn Phu Gia: "Anh đừng chỉ dẫn bậy bạ, cô ấy không ăn sẽ bị đói chết."
Phu Gia lặng lẽ trợn mắt, người đẹp tới cảnh giới nhất định, ngay cả trợn mắt cũng đẹp, anh ấy nắm tay của Ôn Cố, xúc cảm lành lạnh mềm mại vô cùng tốt: "Đùa thôi, cô đừng tưởng thật."
Bị bạo kích nhan sắc cự ly gần, Ôn Cố chỉ cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều, cô không khỏi tự chủ gật đầu: "Không coi là thật."
Xuân Thập đen mặt đập tay Phu Gia ra, kéo Ôn Cố sang bên cạnh mình, hận sắt không thành thép giáo dục: "Vẻ bề ngoài đều là giả tạo, không thể trông mặt mà bắt hình dong, lau mắt sáng một chút cho tôi, người này không phải thứ tốt lành gì, thích giả gái gạt người."
Ôn Cố nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người và dáng người thon dài mảnh khảnh của Phu Gia: "Giả gái?"
Hai người thả lợn sữa vào chuồng lợn sau viện đoàn tụ với anh chị em của nó, Xuân Thập cho một ít nước sạch và cỏ tươi vào trong máng ăn, đám lợn con hì hục ăn rất ngon.
Ôn Cố đứng ngoài chuồng lợn nhìn một lúc, kiềm chế kích động ngứa tay muốn sờ, quay lại tiền viện chuẩn bị nấu bữa tối. Không có lợn sữa, chỉ có thể lấy mấy cái giò lợn còn lại từ con lợn rừng trước kia ra xử lý. Không biết Xuân Thập dùng cách gì bảo quản, trời nóng bức, giò lợn không có dấu vết đông lạnh nhưng lại vô cùng tươi. Cô rửa sạch giò lợn rồi chặt ra thành khối, chần qua nước máu, chỉ huy Xuân Thập bắt nồi làm nóng dầu, bỏ vào nguyên liệu phối hợp như hành, tỏi, gừng đảo sơ, đảo tới khi thơm phức rồi mới cho giò lợn vào đảo chung, lúc độ lửa đủ, rắc chút gia vị, sau đó thêm nước hầm từ từ.
Sau một giờ, một nồi giò lợn hầm màu ngào đường ra lò.
Ôn Cố bắt một chiếc nồi khác nấu chút cơm, cộng thêm một nồi canh trứng rau chân vịt, cơm tối của hai người đã hoàn thành.
Xuân Thập chỉ thích ăn thịt, cơm và canh rau anh không đụng tới. Giải quyết xong hơn nửa nồi chân giò, anh bỗng thở dài, u uất nói: "Muốn ăn thịt nai."
Ăn thịt lợn liên tục một tháng trời, có ngon mấy cũng sẽ ngán, Ôn Cố vô cùng hiểu anh, nói: "Anh muốn ăn gì thì tới chợ mua, chỗ tôi có tiền, nhưng đừng mua nhiều quá, tiết kiệm một chút, bây giờ trong thôn cần đầu tư."
Xuân Thập cực kỳ u oán: "Phu Gia không cho ăn thịt nai, anh ấy cũng không nghĩ xem, nai dám coi anh ấy là đồng tộc không?"
Lần nữa nghe thấy cái tên này, Ôn Cố cảm thấy hơi quen tai, dường như trước kia từng nhìn thấy ở nơi nào rồi… Cô nghĩ ngợi, nhíu mày lộ ra vẻ nghi hoặc: "Tên của chị ấy[1] là hai chữ nào?"
[1]Ôn Cố vẫn chưa nhận biết Phu Gia là đàn ông
Xuân Thập đang muốn nói, trong viện lại có người tới.
"Tiểu Thập, nghe nói cậu muốn ăn thịt nai?" Giọng nữ dịu dàng từ ngoài cửa truyền tới, Ôn Cố quay đầu nhìn, nhìn thấy một người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình như người trong thôn rất thích tạo hình tóc bạc, còn cực kỳ đẹp....
Khác với người đàn ông tóc bạc không biết tên từng gặp lúc trước, tóc của anh ấy thuần túy hơn, gần với màu tuyết hơn, dài thườn thượt ở sau lưng, vô cùng chói mắt. Cộng thêm làn da trắng phản quang, cả người giống như một ngọn đèn chân không, chiếu sáng trong căn phòng tối tăm. Dường như đã mở ra filter đặc hiệu của máy chụp hình làm đẹp, cô gái xinh đẹp nhất mà Ôn Cố từng tận mắt nhìn thấy trong đời chính là Chu Lị Lị, thế nhưng so với người phụ nữ tóc bạc trước mắt này, Chu Lị Lị không đáng nhắc tới. Thậm chí cô cảm thấy đặt vẻ ngoài của hai người này cạnh nhau để so sánh là sự sỉ nhục đối với người phụ nữ này.
Xuân Thập nhìn thấy anh ấy lại vô cùng phiền muộn, bĩu môi cau mày nói: "Nghĩ thôi cũng không được, anh đừng quá đáng."
"Cậu tự nghĩ, đừng dạy hư tiểu Thập Nhất. Trưởng thôn Thập Nhất, chào cô, tôi là Phu Gia." Anh ấy đi tới bên cạnh Ôn Cố ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn, khẽ nhíu mày nói: "Vẫn nên bớt ăn những thứ này lại, không tốt cho sức khỏe."
Ôn Cố đang lặng lẽ đánh giá anh ấy, anh ấy thực sự quá hoàn mỹ, mỗi một chi tiết đều khiến người ta không thể xoi mói, thấy anh ấy ghét bỏ thức ăn mình nấu, Ôn Cố nghiêm túc giải thích: "Những nguyên liệu này đều do Xuân Thập tìm ở gần thôn, thuần tự nhiên không ô nhiễm, rất lành mạnh."
Phu Gia lắc đầu nói: "Bất cứ thức ăn nào cũng sẽ tạo nên gánh nặng đối với sức khỏe, hơn nữa không có lợi với việc bảo dưỡng làn da, chỉ có lộ thủy mới là thuần túy nhất, cô nhìn tôi, tại sao lại đẹp như vậy, đều là công lao của lộ thủy."
Ôn Cố ngơ ngẩn nhìn Phu Gia, bán tín bán nghi, cho nên nói, quả nhiên tiên nữ đều là uống lộ thủy mà lớn?
Xuân Thập gõ bàn biểu thị cô tiếp tục ăn cơm, không vui nhìn Phu Gia: "Anh đừng chỉ dẫn bậy bạ, cô ấy không ăn sẽ bị đói chết."
Phu Gia lặng lẽ trợn mắt, người đẹp tới cảnh giới nhất định, ngay cả trợn mắt cũng đẹp, anh ấy nắm tay của Ôn Cố, xúc cảm lành lạnh mềm mại vô cùng tốt: "Đùa thôi, cô đừng tưởng thật."
Bị bạo kích nhan sắc cự ly gần, Ôn Cố chỉ cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều, cô không khỏi tự chủ gật đầu: "Không coi là thật."
Xuân Thập đen mặt đập tay Phu Gia ra, kéo Ôn Cố sang bên cạnh mình, hận sắt không thành thép giáo dục: "Vẻ bề ngoài đều là giả tạo, không thể trông mặt mà bắt hình dong, lau mắt sáng một chút cho tôi, người này không phải thứ tốt lành gì, thích giả gái gạt người."
Ôn Cố nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người và dáng người thon dài mảnh khảnh của Phu Gia: "Giả gái?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro