Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 26
Ô Lãng Lãng
2024-09-23 21:58:54
Ma Hữu hít sâu một hơi, căng thẳng đi về phía chị ấy: "Chào cô, cô còn nhớ tôi không? Tuần trước chúng ta từng gặp ở cục thủy điện..."
Tất Phương bình tĩnh gật đầu, không mặn không nhạt nói một câu: "Chào mừng tới thôn Ngô Đồng dạo chơi."
Bên tai Ma Hữu toàn là tiếng tim đập kịch liệt của mình, anh ta không dám nhìn thẳng vào hai chân của Tất Phương, đôi mắt đó thực sự quá đẹp, đẹp tới mức không giống con người. Anh ta nhìn sợi tóc trên vai chị ấy, lắp ba lắp bắp nói: "Ừm, cảm ơn...phải rồi, tôi tên Ma Hữu, Ma trong bánh quai chèo, Hữu trong che chở...vẫn chưa biết xưng hô với cô thế nào?"
"Tôi tên Tất Phương, Tất Phương trong Tất Phương điểu." Chị ấy lê giày đi vào trong thôn: "Anh muốn ăn cá không?"
Ma Hữu nhìn con cá trong tay chị ấy, đáy lòng đột nhiên dâng trào một cảm giác hạnh phúc, cá do nữ thần tận tay bắt, có phải còn muốn đích thân xuống bếp không? Cũng quá đức hạnh rồi! Anh ta cười ngốc gật đầu: "Muốn ăn!"
*
Trong đồng ruộng ở bên khác, Ôn Cố vẫn đang bận làm nông, xới đất, bón phân, tưới nước, trồng từng thứ từng thứ xuống, phải tốn không ít thời gian, vẫn may có Xuân Thập giúp đỡ. Nếu chỉ có một mình cô, không thể làm xong trong một ngày. May mà tuy vất vả, nhưng thu hoạch cũng vô cùng khả quan. Tốc độ sinh trưởng của giống rau siêu cấp nhanh hơn cô dự liệu, mới gieo xuống một tuần, lại có cây đã có thể thu hoạch rồi!
Cô bấm tay gõ gõ quả bầu, xác định nó đã chín rồi trở tay ném vào trong gùi, tiếp đó lại hái mấy quả cà chua đỏ cũng ném vào trong gùi. Ngoài vui vẻ còn có hơi lo lắng: "Không ngờ mới một tuần đã chín rồi, trên sách hướng dẫn nói ít nhất phải một tháng cơ, không biết liệu có vấn đề gì không."
Xuân Thập đang tưới nước cho cà chua đứng thẳng lên, vô cùng coi thường: "Đây là linh điền, đương nhiên lớn nhanh! Bây giờ linh khí đã thưa đi rất nhiều, một tuần mới chín, đổi lại là khi trước, mấy tiếng đã chín rồi."
Ôn Cố nghe vậy, nắm bùn đất trong lòng bàn tay nhào nặn quan sát, tò mò nói: "Linh điền? Trông không khác gì bùn đất bình thường."
"Người trần mắt thịt đương nhiên không nhìn ra." Xuân Thập lẩm bẩm một tiếng: "Đợi cô có thể tu hành rồi sẽ cảm thấy khác."
Ôn Cố nhíu mày, rắc đất về ruộng: "Được thôi, phàm phu tục tử chúng tôi vẫn nên chuyên chú vào mỹ thực là quan trọng nhất."
Cô lại đào nửa giỏ khoai tây và hành tây, còn hái một nắm lớn đậu đũa ớt nhọn, nhét đầy gùi mới dừng tay.
Xuân Thập không thích ăn chay, nhìn cô trồng nhiều rau như thế cũng đau đầu, ra sức xúi giục cô kéo rau tới chợ nông sản bán.
"Không phải cô luôn nói thiếu tiền sao, kéo những thứ trong đất này đi bán hết chắc chắn có thể kiếm được một khoản."
Đúng vậy, có thể bán rau! Ôn Cố nghiêm túc suy nghĩ, tốc độ sản xuất của linh điền nhanh như thế, nhân khẩu trong thôn không nhiều, quả thực ăn không hết, bỏ thì lãng phí. Cô kéo gấu áo của Xuân Thập: "Ý kiến này của anh rất hay, chuyện này sẽ giao cho anh, đừng cô phụ kỳ vọng của mọi người."
Xuân Thập dừng động tác, sao đột nhiên biến thành kỳ vọng của mọi người rồi?
Không đúng, mấu chốt là sao anh có thể tới chợ bán rau chứ! Truyền ra ngoài, mặt mũi của anh để đâu?
"Cô lại bảo tôi đi bán rau!" Anh phát ra lời kháng nghị mãnh liệt, trong tức giận còn có một chút ấm ức: "Tôi không đi, cô bảo người khác đi."
Ôn Cố lần lượt nghĩ tới cảnh tượng mấy thôn dân trong thôn đi bán rau, cảm giác không hòa hợp rất nặng, ngược lại Kỳ Lân rất phù hợp. Nhưng ông ấy đã một đống tuổi rồi, còn bảo ông ấy ra ngoài mở sạp thực sự quá mất nhân tính. Mặc kệ nhìn kiểu gì, Xuân Thập phù hợp nhất, nhưng anh không chịu, cô cũng không thể cưỡng ép: "Vậy anh cảm thấy ai phù hợp?"
Xuân Thập lập tức nói: "Bạch Trạch đi, nó rảnh nhất, ngoài đánh cờ thì không có việc gì khác."
Ôn Cố nổi hắc tuyến đầy đầu: "Mặc kệ trên thực tế em ấy bao nhiêu tuổi, vẻ ngoài luôn là một đứa trẻ, nô dịch trẻ em sẽ bị người ta tố cáo, làng du lịch khỏi mở cửa."
Xuân Thập lại nói: "Vậy thì Kỳ Lân, Đế Giang cũng được, dù sao tôi không đi."
Hai người vừa đi vừa tranh luận, về tới viện đã nhìn thấy trong viện có một người lạ.
Xuân Thập vừa thấy là người bình thường, vô thức cúi đầu hỏi Ôn Cố: "Tìm cô?"
"Không phải chứ..." Ôn Cố nhìn thấy Ma Hữu cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Ma Hữu bị hai người nhìn chằm chằm có hơi ngượng, cẩn thận giơ tay chào: "Chào hai người, tôi là bạn của Tất Phương."
Ôn Cố lập tức nhớ tới anh ta là chàng trai bắt chuyện với Tất Phương trong cục thủy lợi trước đây, kinh ngạc nói: "Anh thật sự tìm tới?"
Ma Hữu ngại ngùng gãi đầu: "Tới chơi, nghe nói ở đây sắp mở làng du lịch?"
Xuân Thập hồ nghi quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, thấp giọng lẩm bẩm: "Tất Phương có bạn bè con người khi nào..."
Tất Phương bình tĩnh gật đầu, không mặn không nhạt nói một câu: "Chào mừng tới thôn Ngô Đồng dạo chơi."
Bên tai Ma Hữu toàn là tiếng tim đập kịch liệt của mình, anh ta không dám nhìn thẳng vào hai chân của Tất Phương, đôi mắt đó thực sự quá đẹp, đẹp tới mức không giống con người. Anh ta nhìn sợi tóc trên vai chị ấy, lắp ba lắp bắp nói: "Ừm, cảm ơn...phải rồi, tôi tên Ma Hữu, Ma trong bánh quai chèo, Hữu trong che chở...vẫn chưa biết xưng hô với cô thế nào?"
"Tôi tên Tất Phương, Tất Phương trong Tất Phương điểu." Chị ấy lê giày đi vào trong thôn: "Anh muốn ăn cá không?"
Ma Hữu nhìn con cá trong tay chị ấy, đáy lòng đột nhiên dâng trào một cảm giác hạnh phúc, cá do nữ thần tận tay bắt, có phải còn muốn đích thân xuống bếp không? Cũng quá đức hạnh rồi! Anh ta cười ngốc gật đầu: "Muốn ăn!"
*
Trong đồng ruộng ở bên khác, Ôn Cố vẫn đang bận làm nông, xới đất, bón phân, tưới nước, trồng từng thứ từng thứ xuống, phải tốn không ít thời gian, vẫn may có Xuân Thập giúp đỡ. Nếu chỉ có một mình cô, không thể làm xong trong một ngày. May mà tuy vất vả, nhưng thu hoạch cũng vô cùng khả quan. Tốc độ sinh trưởng của giống rau siêu cấp nhanh hơn cô dự liệu, mới gieo xuống một tuần, lại có cây đã có thể thu hoạch rồi!
Cô bấm tay gõ gõ quả bầu, xác định nó đã chín rồi trở tay ném vào trong gùi, tiếp đó lại hái mấy quả cà chua đỏ cũng ném vào trong gùi. Ngoài vui vẻ còn có hơi lo lắng: "Không ngờ mới một tuần đã chín rồi, trên sách hướng dẫn nói ít nhất phải một tháng cơ, không biết liệu có vấn đề gì không."
Xuân Thập đang tưới nước cho cà chua đứng thẳng lên, vô cùng coi thường: "Đây là linh điền, đương nhiên lớn nhanh! Bây giờ linh khí đã thưa đi rất nhiều, một tuần mới chín, đổi lại là khi trước, mấy tiếng đã chín rồi."
Ôn Cố nghe vậy, nắm bùn đất trong lòng bàn tay nhào nặn quan sát, tò mò nói: "Linh điền? Trông không khác gì bùn đất bình thường."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người trần mắt thịt đương nhiên không nhìn ra." Xuân Thập lẩm bẩm một tiếng: "Đợi cô có thể tu hành rồi sẽ cảm thấy khác."
Ôn Cố nhíu mày, rắc đất về ruộng: "Được thôi, phàm phu tục tử chúng tôi vẫn nên chuyên chú vào mỹ thực là quan trọng nhất."
Cô lại đào nửa giỏ khoai tây và hành tây, còn hái một nắm lớn đậu đũa ớt nhọn, nhét đầy gùi mới dừng tay.
Xuân Thập không thích ăn chay, nhìn cô trồng nhiều rau như thế cũng đau đầu, ra sức xúi giục cô kéo rau tới chợ nông sản bán.
"Không phải cô luôn nói thiếu tiền sao, kéo những thứ trong đất này đi bán hết chắc chắn có thể kiếm được một khoản."
Đúng vậy, có thể bán rau! Ôn Cố nghiêm túc suy nghĩ, tốc độ sản xuất của linh điền nhanh như thế, nhân khẩu trong thôn không nhiều, quả thực ăn không hết, bỏ thì lãng phí. Cô kéo gấu áo của Xuân Thập: "Ý kiến này của anh rất hay, chuyện này sẽ giao cho anh, đừng cô phụ kỳ vọng của mọi người."
Xuân Thập dừng động tác, sao đột nhiên biến thành kỳ vọng của mọi người rồi?
Không đúng, mấu chốt là sao anh có thể tới chợ bán rau chứ! Truyền ra ngoài, mặt mũi của anh để đâu?
"Cô lại bảo tôi đi bán rau!" Anh phát ra lời kháng nghị mãnh liệt, trong tức giận còn có một chút ấm ức: "Tôi không đi, cô bảo người khác đi."
Ôn Cố lần lượt nghĩ tới cảnh tượng mấy thôn dân trong thôn đi bán rau, cảm giác không hòa hợp rất nặng, ngược lại Kỳ Lân rất phù hợp. Nhưng ông ấy đã một đống tuổi rồi, còn bảo ông ấy ra ngoài mở sạp thực sự quá mất nhân tính. Mặc kệ nhìn kiểu gì, Xuân Thập phù hợp nhất, nhưng anh không chịu, cô cũng không thể cưỡng ép: "Vậy anh cảm thấy ai phù hợp?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuân Thập lập tức nói: "Bạch Trạch đi, nó rảnh nhất, ngoài đánh cờ thì không có việc gì khác."
Ôn Cố nổi hắc tuyến đầy đầu: "Mặc kệ trên thực tế em ấy bao nhiêu tuổi, vẻ ngoài luôn là một đứa trẻ, nô dịch trẻ em sẽ bị người ta tố cáo, làng du lịch khỏi mở cửa."
Xuân Thập lại nói: "Vậy thì Kỳ Lân, Đế Giang cũng được, dù sao tôi không đi."
Hai người vừa đi vừa tranh luận, về tới viện đã nhìn thấy trong viện có một người lạ.
Xuân Thập vừa thấy là người bình thường, vô thức cúi đầu hỏi Ôn Cố: "Tìm cô?"
"Không phải chứ..." Ôn Cố nhìn thấy Ma Hữu cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Ma Hữu bị hai người nhìn chằm chằm có hơi ngượng, cẩn thận giơ tay chào: "Chào hai người, tôi là bạn của Tất Phương."
Ôn Cố lập tức nhớ tới anh ta là chàng trai bắt chuyện với Tất Phương trong cục thủy lợi trước đây, kinh ngạc nói: "Anh thật sự tìm tới?"
Ma Hữu ngại ngùng gãi đầu: "Tới chơi, nghe nói ở đây sắp mở làng du lịch?"
Xuân Thập hồ nghi quét mắt nhìn anh ta từ trên xuống dưới, thấp giọng lẩm bẩm: "Tất Phương có bạn bè con người khi nào..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro