Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 33
Ô Lãng Lãng
2024-09-23 21:58:54
Đợi phát xong hai thùng truyền đơn đó, ngày khai trương của làng du lịch Thần Thú đã tới.
Hôm nay trùng hợp là cuối tuần, học sinh, nhân viên văn phòng đều nghỉ, rất nhiều người đều nhân ngày nghỉ ra ngoài chơi thư giãn. Lý Tuyết dậy rất sớm, tỉ mỉ trau chuốt rồi ra ngoài, tới địa điểm gặp mặt đã hẹn với Vương Mộng. Sau khi gặp nhau, hai người ngồi chuyến xe số 7 xuất phát tới làng du lịch Thần Thú. Người trên xe rất nhiều, toàn là người trẻ, nữ sinh chiếm đa số.
Hai người tới hàng sau xe tìm chỗ ngồi xuống, đã nghe thấy nữ sinh phía trước đang nói về làng du lịch, ngữ khí vô cùng hưng phấn.
"Lúc tôi lấy truyền đơn đã đặc biệt hỏi rồi, người đó chính là nhân viên của làng du lịch!"
"Bà chủ tìm đâu ra nhân viên có giá trị nhan sắc thần tiên như vậy..."
"Người đẹp như thế sao không vào showbiz phát triển, làm nhiều tạo hình đẹp cho mọi người no mắt."
"Showbiz cũng không phải ai cũng muốn vào, hơn nữa anh ấy ở làng du lịch, chúng ta mới có cơ hội tiếp xúc cự ly gần, nói không chừng còn có thể xin phương thức liên lạc."
....
Nghe thấy nội dung trò chuyện của mấy chị gái hàng trước, Lý Tuyết và Vương Mộng lặng lẽ nhìn nhau. Trong đầu vô thức nhảy ra người trùm đầu phát truyền đơn đó. Lẽ nào họ đang nói anh ta?
Khoảng một tiếng, họ tới làng du lịch Thần Thú, hai người theo những hành khách khác xuống xe tới cổng thôn. Tối qua Ôn Cố đã kéo các thôn dân thổi một đống bong bóng làm thành một cổng vòm dựng ở cổng thôn, còn treo đèn ngôi sao trên nhánh cây khắp thôn. Ở cổng trung tâm tiếp đãi du khách đã đặt hai hàng giỏ hoa, trên tường dán tấm poster lớn làng du lịch.
Tầm mắt của Lý Tuyết và Vương Mộng lướt qua cổng vòm bong bóng rực rỡ, rơi lên người bé trai đang ngồi chồm hổm bên bản đồ điện tử.
Bé trai ăn mặc vô cùng có không khí chúc mừng, trên đầu dùng dây đỏ tết thành một bó tóc, mặc một bộ quần áo đỏ, ngồi chồm hổm trên bãi cát bên đường dùng ngón tay vẽ vời, mặt bánh bao non nớt nghiêm chỉnh, cực kỳ đáng yêu. Mỗi du khách vào thôn đều không khỏi tự chủ bị cậu ấy hấp dẫn.
Vương Mộng nhỏ tiếng thốt lên: "Trời ơi, đứa trẻ này đáng yêu quá!"
Lý Tuyết cực kỳ thích trẻ nhỏ, nhìn thấy bé trai lập tức sáng rực hai mắt, không nhịn được đi tới: "Bạn nhỏ, phụ huynh của em đâu, sao lại một mình nghịch đất ở đây?"
Bạch Trạch dùng giọng sữa sửa lời: "Tôi đang đánh cờ."
Lý Tuyết nhìn kỹ, bức vẽ trên bãi cát thật sự rất giống bàn cờ: "Wow, bạn nhỏ em lợi hại quá, đây là cờ năm quân sao?"
"Dĩ nhiên là cờ vây." Bạch Trạch nói: "Cờ năm quân chơi một mình có gì vui."
Thấy cậu ấy mang gương mặt bánh bao lại nghiêm túc nói chuyện, ngôi sao trong đôi mắt Lý Tuyết gần như hóa thành thực chất: "Vậy chị chơi cùng em được không? Phải rồi, một mình em ở đây, phụ huynh của em sẽ không lo lắng chứ? Chị cùng em đi tìm ba mẹ có được không?"
Bạch Trạch hơi buồn bực, cậu ấy chính là thần thú tồn tại ngay từ khi trời đất sinh ra, phụ huynh ở đâu ra, mới sáng sớm đã có rất nhiều tốp người tới hỏi cậu ấy, muốn an tĩnh chơi cờ thật khó. Nghĩ tới trên vai vẫn còn đang gánh trọng trách sắm vai linh vật của làng du lịch, cậu ấy kiên nhẫn nói: "Nhà tôi ở trong thôn, rất an toàn."
Hóa ra là cư dân bản địa à, chẳng trách ngồi chồm hổm ở đây chơi cũng không ai quản, nói lại thì giá trị nhan sắc của thôn dân trong thôn này cao thật, có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy.
Lý Tuyết vẫn không yên tâm để một đứa trẻ ở cổng thôn một mình, người tới người lui lỡ như bị ôm đi mất thì phải làm sao? Cô bé nghĩ ngợi nói: "Bạn nhỏ, lần đầu tiên chị tới chơi, không biết đường, em dẫn đường cho chị được không? Vào chỗ ăn uống trong thôn đó."
Để dành bụng thưởng thức mỹ thực nhà nông của làng du lịch, bữa sáng cô bé chỉ uống một ly sữa, ngồi xe một tiếng đã tiêu hóa sạch rồi.
Bạch Trạch nghĩ ngợi, ăn cơm phải trả tiền, du khách trả tiền có nghĩa là trong thôn có thu nhập rồi. Cậu ấy phủi cát đất trên tay, đứng dậy đi ở đằng trước: "Đi thôi, dẫn các người tới chỗ ăn uống."
Hôm nay trùng hợp là cuối tuần, học sinh, nhân viên văn phòng đều nghỉ, rất nhiều người đều nhân ngày nghỉ ra ngoài chơi thư giãn. Lý Tuyết dậy rất sớm, tỉ mỉ trau chuốt rồi ra ngoài, tới địa điểm gặp mặt đã hẹn với Vương Mộng. Sau khi gặp nhau, hai người ngồi chuyến xe số 7 xuất phát tới làng du lịch Thần Thú. Người trên xe rất nhiều, toàn là người trẻ, nữ sinh chiếm đa số.
Hai người tới hàng sau xe tìm chỗ ngồi xuống, đã nghe thấy nữ sinh phía trước đang nói về làng du lịch, ngữ khí vô cùng hưng phấn.
"Lúc tôi lấy truyền đơn đã đặc biệt hỏi rồi, người đó chính là nhân viên của làng du lịch!"
"Bà chủ tìm đâu ra nhân viên có giá trị nhan sắc thần tiên như vậy..."
"Người đẹp như thế sao không vào showbiz phát triển, làm nhiều tạo hình đẹp cho mọi người no mắt."
"Showbiz cũng không phải ai cũng muốn vào, hơn nữa anh ấy ở làng du lịch, chúng ta mới có cơ hội tiếp xúc cự ly gần, nói không chừng còn có thể xin phương thức liên lạc."
....
Nghe thấy nội dung trò chuyện của mấy chị gái hàng trước, Lý Tuyết và Vương Mộng lặng lẽ nhìn nhau. Trong đầu vô thức nhảy ra người trùm đầu phát truyền đơn đó. Lẽ nào họ đang nói anh ta?
Khoảng một tiếng, họ tới làng du lịch Thần Thú, hai người theo những hành khách khác xuống xe tới cổng thôn. Tối qua Ôn Cố đã kéo các thôn dân thổi một đống bong bóng làm thành một cổng vòm dựng ở cổng thôn, còn treo đèn ngôi sao trên nhánh cây khắp thôn. Ở cổng trung tâm tiếp đãi du khách đã đặt hai hàng giỏ hoa, trên tường dán tấm poster lớn làng du lịch.
Tầm mắt của Lý Tuyết và Vương Mộng lướt qua cổng vòm bong bóng rực rỡ, rơi lên người bé trai đang ngồi chồm hổm bên bản đồ điện tử.
Bé trai ăn mặc vô cùng có không khí chúc mừng, trên đầu dùng dây đỏ tết thành một bó tóc, mặc một bộ quần áo đỏ, ngồi chồm hổm trên bãi cát bên đường dùng ngón tay vẽ vời, mặt bánh bao non nớt nghiêm chỉnh, cực kỳ đáng yêu. Mỗi du khách vào thôn đều không khỏi tự chủ bị cậu ấy hấp dẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Mộng nhỏ tiếng thốt lên: "Trời ơi, đứa trẻ này đáng yêu quá!"
Lý Tuyết cực kỳ thích trẻ nhỏ, nhìn thấy bé trai lập tức sáng rực hai mắt, không nhịn được đi tới: "Bạn nhỏ, phụ huynh của em đâu, sao lại một mình nghịch đất ở đây?"
Bạch Trạch dùng giọng sữa sửa lời: "Tôi đang đánh cờ."
Lý Tuyết nhìn kỹ, bức vẽ trên bãi cát thật sự rất giống bàn cờ: "Wow, bạn nhỏ em lợi hại quá, đây là cờ năm quân sao?"
"Dĩ nhiên là cờ vây." Bạch Trạch nói: "Cờ năm quân chơi một mình có gì vui."
Thấy cậu ấy mang gương mặt bánh bao lại nghiêm túc nói chuyện, ngôi sao trong đôi mắt Lý Tuyết gần như hóa thành thực chất: "Vậy chị chơi cùng em được không? Phải rồi, một mình em ở đây, phụ huynh của em sẽ không lo lắng chứ? Chị cùng em đi tìm ba mẹ có được không?"
Bạch Trạch hơi buồn bực, cậu ấy chính là thần thú tồn tại ngay từ khi trời đất sinh ra, phụ huynh ở đâu ra, mới sáng sớm đã có rất nhiều tốp người tới hỏi cậu ấy, muốn an tĩnh chơi cờ thật khó. Nghĩ tới trên vai vẫn còn đang gánh trọng trách sắm vai linh vật của làng du lịch, cậu ấy kiên nhẫn nói: "Nhà tôi ở trong thôn, rất an toàn."
Hóa ra là cư dân bản địa à, chẳng trách ngồi chồm hổm ở đây chơi cũng không ai quản, nói lại thì giá trị nhan sắc của thôn dân trong thôn này cao thật, có thể sinh ra một đứa bé đáng yêu như vậy.
Lý Tuyết vẫn không yên tâm để một đứa trẻ ở cổng thôn một mình, người tới người lui lỡ như bị ôm đi mất thì phải làm sao? Cô bé nghĩ ngợi nói: "Bạn nhỏ, lần đầu tiên chị tới chơi, không biết đường, em dẫn đường cho chị được không? Vào chỗ ăn uống trong thôn đó."
Để dành bụng thưởng thức mỹ thực nhà nông của làng du lịch, bữa sáng cô bé chỉ uống một ly sữa, ngồi xe một tiếng đã tiêu hóa sạch rồi.
Bạch Trạch nghĩ ngợi, ăn cơm phải trả tiền, du khách trả tiền có nghĩa là trong thôn có thu nhập rồi. Cậu ấy phủi cát đất trên tay, đứng dậy đi ở đằng trước: "Đi thôi, dẫn các người tới chỗ ăn uống."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro