Sau Khi Tốt Nghiệp, Trở Thành Thôn Trưởng Làng Du Lịch
Chương 46
Ô Lãng Lãng
2024-09-23 21:58:54
Tiết Bảo Bảo càng khoa trương, si ngốc há miệng, ly trên tay rơi xuống đất cũng không phát hiện, cũng may nước trong ly đã bị uống hết, không làm bẩn sàn.
Ôn Cố: "..."
Phản ứng của Chu Lị Lị và Nhiễm Phi không mãnh liệt như hai người họ, nhưng cũng biểu hiện ra vẻ kinh diễm.
"Tớ phát hiện giá trị nhan sắc của nhân viên trong làng du lịch các cậu đều rất cao." La Hi bình tĩnh lại, sấn tới bên cạnh Ôn Cố nhỏ tiếng cảm thán: "Làm việc cùng những người này, có lẽ áp lực rất lớn nhỉ."
Ôn Cố ngẩn ra, cô thật sự chưa từng thấy áp lực, dù sao cũng không phải ăn cơm bằng mặt.
Một nhóm người tìm chỗ trống ngồi xuống, cô chủ động đi bưng trà, lúc đi tới bên cạnh Phu Gia, nhỏ tiếng hỏi: "Sao anh lại mang bộ dạng này ra gặp người, bị người ta phát hiện thân phận thực sự thì phải làm sao?"
Phu Gia cười khanh khách pha ấm trà nóng cho cô, nói giọng nữ: "Tôi thấy trong tivi nhiều tạo hình cổ quái hiếm lạ, giống như tôi đây đã vô cùng khiêm tốn rồi, hơn nữa khách đều thích, còn có mấy cô gái con người hỏi tôi sừng lộc này mua ở đâu."
Ôn Cố: "Vậy anh nói thế nào?"
Phu Gia: "Đương nhiên không nói gì, tôi là thiết lập mỹ nhân không dính khói bụi trần gian, phải giữ sự thần bí, huống hồ thứ vậy càng hút fans."
Ôn Cố không khỏi thẹn toát mồ hôi, thiết lập gì đó là cô thuận miệng nói, không ngờ anh ấy lại nghiêm túc làm như vậy: "Vậy anh tiếp tục duy trì, tranh thủ trở thành người nhiều fans nhất trong thôn chúng ta."
Cô bưng trà quay về chỗ ngồi, thấy vẻ mặt Chu Lị Lị phức tạp nhìn mình, muốn nói lại thôi. Ôn Cố chủ động rót trà cho cô ấy: "Hương vị trà này không tệ, nghe nói còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp, uống một ly thử xem."
Chu Lị Lị bưng ly trà lên nhấp một ngụm, hai mắt khẽ phát sáng: "Trà ngon."
Có người mở đầu, cuộc trò chuyện phía sau trở nên đơn giản hơn nhiều.
Chu Lị Lị tỏ vẻ áy náy nói: "Ôn Cố, tớ muốn nói xin lỗi cậu, trước đây là tớ không đủ tin tưởng cậu, Nhiễm Phi đã giải thích rõ với tớ rồi, giữa hai người chỉ là hiểu lầm."
Ôn Cố vô thức nhìn Nhiễm Phi, thấy anh ta thiếu tự nhiên xoay người đi, kỳ quặc nói: "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, xin lỗi trước đây đã gây ra rắc rối cho cậu."
Còn rốt cuộc là hiểu lầm gì, anh ta không nhắc.
"Không sao, đã qua lâu như thế tôi cũng quên rồi." Cô không đào sâu rốt cuộc Nhiễm Phi nói gì với Chu Lị Lị, bây giờ người ta là người yêu, một người ngoài như cô nói gì cũng dễ dẫn tới hiềm khích, vẫn nên đừng tự chuốc khổ thì hơn.
Chủ đề cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang làng du lịch và tay nghề nấu ăn của Ôn Cố, các bạn cùng phòng đều rất tò mò, cô không tiện tiết lộ tình huống thật sự, bèn nói lời biện giải đã xâu chuỗi xong với Xuân Thập và Kỳ Lân cho họ biết.
"Tay nghề nấu nướng là thiên phú gia truyền, bởi vì luôn chưa có cơ hội thể hiện, cho nên tớ cũng mới phát hiện dạo gần đây. Còn thôn này, là tư sản tổ tiên nhà tớ truyền lại, không phải lúc nhỏ tớ lớn lên trong viện phúc lợi sao, luôn cho rằng mình không có người thân, khoảng thời gian trước mới biết hóa ra tớ có một người ông, còn có mấy anh chị em cùng ba khác mẹ. Bọn họ luôn tìm kiếm tớ, tìm rất nhiều năm vẫn không từ bỏ..."
Ôn Cố nói mãi ngay cả mình cũng sắp tin, cảm động lau nước mắt.
La Hi ngưỡng mộ nói: "Khóc cái gì chứ, tìm được người thân còn có khoản tài sản lớn kế thừa, đây là chuyện tốt, người khác ngưỡng mộ còn không kịp."
*
Bạch Sa là học sinh lớp 8 của trường trung học hạng 2 ở Hi Thành, sau khi ba mẹ ly hôn, cô bé luôn sống cùng ba. Hai năm trước, cô bé có mẹ kế, cuộc sống lập tức từ thiên đường rơi vào địa ngục. Mẹ kế dẫn theo một đứa con trai cùng tuổi với cô bé, còn có một đứa em trai cùng ba khác mẹ với cô bé. Sau khi họ xuất hiện, căn nhà này đã không còn chỗ dung thần cho cô bé.
Đứa con trai học chung trường với cô bé, là học sinh mũi nhọn có thành tích xuất sắc, quan hệ bạn bè rất tốt, thường dẫn bạn cùng lớp tìm đủ lý do bắt nạt cô bé, cô bé về nhà mách, ba chẳng những không tin, ngược lại còn mắng cô bé không nghe lời, tâm tư ác độc. Nói với giáo viên, giáo viên cũng không tin cô bé.
Ôn Cố: "..."
Phản ứng của Chu Lị Lị và Nhiễm Phi không mãnh liệt như hai người họ, nhưng cũng biểu hiện ra vẻ kinh diễm.
"Tớ phát hiện giá trị nhan sắc của nhân viên trong làng du lịch các cậu đều rất cao." La Hi bình tĩnh lại, sấn tới bên cạnh Ôn Cố nhỏ tiếng cảm thán: "Làm việc cùng những người này, có lẽ áp lực rất lớn nhỉ."
Ôn Cố ngẩn ra, cô thật sự chưa từng thấy áp lực, dù sao cũng không phải ăn cơm bằng mặt.
Một nhóm người tìm chỗ trống ngồi xuống, cô chủ động đi bưng trà, lúc đi tới bên cạnh Phu Gia, nhỏ tiếng hỏi: "Sao anh lại mang bộ dạng này ra gặp người, bị người ta phát hiện thân phận thực sự thì phải làm sao?"
Phu Gia cười khanh khách pha ấm trà nóng cho cô, nói giọng nữ: "Tôi thấy trong tivi nhiều tạo hình cổ quái hiếm lạ, giống như tôi đây đã vô cùng khiêm tốn rồi, hơn nữa khách đều thích, còn có mấy cô gái con người hỏi tôi sừng lộc này mua ở đâu."
Ôn Cố: "Vậy anh nói thế nào?"
Phu Gia: "Đương nhiên không nói gì, tôi là thiết lập mỹ nhân không dính khói bụi trần gian, phải giữ sự thần bí, huống hồ thứ vậy càng hút fans."
Ôn Cố không khỏi thẹn toát mồ hôi, thiết lập gì đó là cô thuận miệng nói, không ngờ anh ấy lại nghiêm túc làm như vậy: "Vậy anh tiếp tục duy trì, tranh thủ trở thành người nhiều fans nhất trong thôn chúng ta."
Cô bưng trà quay về chỗ ngồi, thấy vẻ mặt Chu Lị Lị phức tạp nhìn mình, muốn nói lại thôi. Ôn Cố chủ động rót trà cho cô ấy: "Hương vị trà này không tệ, nghe nói còn có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp, uống một ly thử xem."
Chu Lị Lị bưng ly trà lên nhấp một ngụm, hai mắt khẽ phát sáng: "Trà ngon."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người mở đầu, cuộc trò chuyện phía sau trở nên đơn giản hơn nhiều.
Chu Lị Lị tỏ vẻ áy náy nói: "Ôn Cố, tớ muốn nói xin lỗi cậu, trước đây là tớ không đủ tin tưởng cậu, Nhiễm Phi đã giải thích rõ với tớ rồi, giữa hai người chỉ là hiểu lầm."
Ôn Cố vô thức nhìn Nhiễm Phi, thấy anh ta thiếu tự nhiên xoay người đi, kỳ quặc nói: "Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, xin lỗi trước đây đã gây ra rắc rối cho cậu."
Còn rốt cuộc là hiểu lầm gì, anh ta không nhắc.
"Không sao, đã qua lâu như thế tôi cũng quên rồi." Cô không đào sâu rốt cuộc Nhiễm Phi nói gì với Chu Lị Lị, bây giờ người ta là người yêu, một người ngoài như cô nói gì cũng dễ dẫn tới hiềm khích, vẫn nên đừng tự chuốc khổ thì hơn.
Chủ đề cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang làng du lịch và tay nghề nấu ăn của Ôn Cố, các bạn cùng phòng đều rất tò mò, cô không tiện tiết lộ tình huống thật sự, bèn nói lời biện giải đã xâu chuỗi xong với Xuân Thập và Kỳ Lân cho họ biết.
"Tay nghề nấu nướng là thiên phú gia truyền, bởi vì luôn chưa có cơ hội thể hiện, cho nên tớ cũng mới phát hiện dạo gần đây. Còn thôn này, là tư sản tổ tiên nhà tớ truyền lại, không phải lúc nhỏ tớ lớn lên trong viện phúc lợi sao, luôn cho rằng mình không có người thân, khoảng thời gian trước mới biết hóa ra tớ có một người ông, còn có mấy anh chị em cùng ba khác mẹ. Bọn họ luôn tìm kiếm tớ, tìm rất nhiều năm vẫn không từ bỏ..."
Ôn Cố nói mãi ngay cả mình cũng sắp tin, cảm động lau nước mắt.
La Hi ngưỡng mộ nói: "Khóc cái gì chứ, tìm được người thân còn có khoản tài sản lớn kế thừa, đây là chuyện tốt, người khác ngưỡng mộ còn không kịp."
*
Bạch Sa là học sinh lớp 8 của trường trung học hạng 2 ở Hi Thành, sau khi ba mẹ ly hôn, cô bé luôn sống cùng ba. Hai năm trước, cô bé có mẹ kế, cuộc sống lập tức từ thiên đường rơi vào địa ngục. Mẹ kế dẫn theo một đứa con trai cùng tuổi với cô bé, còn có một đứa em trai cùng ba khác mẹ với cô bé. Sau khi họ xuất hiện, căn nhà này đã không còn chỗ dung thần cho cô bé.
Đứa con trai học chung trường với cô bé, là học sinh mũi nhọn có thành tích xuất sắc, quan hệ bạn bè rất tốt, thường dẫn bạn cùng lớp tìm đủ lý do bắt nạt cô bé, cô bé về nhà mách, ba chẳng những không tin, ngược lại còn mắng cô bé không nghe lời, tâm tư ác độc. Nói với giáo viên, giáo viên cũng không tin cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro