Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Tìm Hiểu Chi Ti...
Lâm Giác Giác
2024-11-07 22:57:35
Kiếp trước, cô chỉ đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình mà hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi này.
Thế nên mới bị Toàn Nhã Trân và tên gian phu của bà ta đưa vào tròng.
Hại ông nội đã mất rồi còn phải đeo tiếng xấu trên lưng, ngay cả biệt thự nhà họ Tô cũng không giữ được.
Bọn họ đi xe buýt đến cửa hàng nhập khẩu.
Muốn mua đồ ở cửa hàng nhập khẩu thì phải có phiếu trao đổi ngoại tệ, trước đây, hàng hóa được sản xuất tại nhà máy liên doanh công tư của nhà họ Tô đều được xuất khẩu ra nước ngoài, cộng với ông Tô yêu cầu riêng nên hàng năm có thể thu được một ít phiếu trao đổi ngoại tệ.
Nếu là lúc trước, Tô Anh vừa đến đây đã sà ngay vào mấy hàng đồ trang điểm và váy áo, nhưng lần này cô lại đi thẳng đến quầy hàng chuyên bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Tô Tranh thấy vậy thì rất kinh ngạc: ''Tiểu Anh, em muốn mua gì thế?"
"Xem chơi chơi thôi."
Tô Anh thuận miệng đáp, mắt liếc nhìn hai người kia, cố ý tạo cơ hội cho bọn họ, chẳng mấy chốc đã chạy mất dạng.
Cộng với Tô Tranh và Lục Quang Đình cố gắng đi chậm nhất có thể nên bọn họ nhanh chóng tách nhau ra.
Tô Tranh ra vẻ phàn nàn: "Chắc Tiểu Anh lại bị thu hút bởi món đồ mới mẻ nào rồi, con bé vẫn luôn như vậy, nhìn thấy thứ mình thích là kiểu gì cũng phải mua bằng được. Lần trước một lọ nước hoa Pháp của em ấy đã tốn hơn một tháng lương của mẹ rồi, thế mà nó mua ngay mà chẳng chớp mắt cái nào."
Lục Quang Đình không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì đã gặp được Tô Tranh.
Nhưng Tô Tranh lại nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Anh Quang Đình, mấy hôm nay, em thấy Tiểu Anh càng ngày càng dựa dẫm vào anh, thật lòng, em rất khó chịu.
Anh Quang Đình, hay chúng ta từ bỏ đi, vốn là một chuyện sai trái..."
Nói đến đây, trên má Tô Tranh đã có mấy giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống.
Nghe vậy, Lục Quang Đình vội nói: "Tô Tranh, em nói vớ vẩn gì thế? Người anh thích là em chứ không phải Tô Anh, chúng ta không sai, nếu có sai thì anh với Tô Anh mới là sai lầm."
"Thật sao?" Tô Tranh nhìn anh ta với ánh mắt đầy chờ mong.
Lục Quang Đình bỏ qua chút bất an cuối cùng trong lòng mình, gật đầu nói: "Tất nhiên rồi.
Em đừng lo, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em có thể gia nhập bộ đội, đến lúc đó sẽ không thường xuyên gặp Tô Anh nữa. Ngày rộng tháng dài, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên."
Nghe Lục Quang Đình nói vậy, Tô Tranh rất chờ mong tương lai sắp tới.
Thế nên mới bị Toàn Nhã Trân và tên gian phu của bà ta đưa vào tròng.
Hại ông nội đã mất rồi còn phải đeo tiếng xấu trên lưng, ngay cả biệt thự nhà họ Tô cũng không giữ được.
Bọn họ đi xe buýt đến cửa hàng nhập khẩu.
Muốn mua đồ ở cửa hàng nhập khẩu thì phải có phiếu trao đổi ngoại tệ, trước đây, hàng hóa được sản xuất tại nhà máy liên doanh công tư của nhà họ Tô đều được xuất khẩu ra nước ngoài, cộng với ông Tô yêu cầu riêng nên hàng năm có thể thu được một ít phiếu trao đổi ngoại tệ.
Nếu là lúc trước, Tô Anh vừa đến đây đã sà ngay vào mấy hàng đồ trang điểm và váy áo, nhưng lần này cô lại đi thẳng đến quầy hàng chuyên bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe.
Tô Tranh thấy vậy thì rất kinh ngạc: ''Tiểu Anh, em muốn mua gì thế?"
"Xem chơi chơi thôi."
Tô Anh thuận miệng đáp, mắt liếc nhìn hai người kia, cố ý tạo cơ hội cho bọn họ, chẳng mấy chốc đã chạy mất dạng.
Cộng với Tô Tranh và Lục Quang Đình cố gắng đi chậm nhất có thể nên bọn họ nhanh chóng tách nhau ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Tranh ra vẻ phàn nàn: "Chắc Tiểu Anh lại bị thu hút bởi món đồ mới mẻ nào rồi, con bé vẫn luôn như vậy, nhìn thấy thứ mình thích là kiểu gì cũng phải mua bằng được. Lần trước một lọ nước hoa Pháp của em ấy đã tốn hơn một tháng lương của mẹ rồi, thế mà nó mua ngay mà chẳng chớp mắt cái nào."
Lục Quang Đình không nói gì nhưng trong lòng lại cảm thấy may mắn vì đã gặp được Tô Tranh.
Nhưng Tô Tranh lại nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Anh Quang Đình, mấy hôm nay, em thấy Tiểu Anh càng ngày càng dựa dẫm vào anh, thật lòng, em rất khó chịu.
Anh Quang Đình, hay chúng ta từ bỏ đi, vốn là một chuyện sai trái..."
Nói đến đây, trên má Tô Tranh đã có mấy giọt nước mắt óng ánh nhỏ xuống.
Nghe vậy, Lục Quang Đình vội nói: "Tô Tranh, em nói vớ vẩn gì thế? Người anh thích là em chứ không phải Tô Anh, chúng ta không sai, nếu có sai thì anh với Tô Anh mới là sai lầm."
"Thật sao?" Tô Tranh nhìn anh ta với ánh mắt đầy chờ mong.
Lục Quang Đình bỏ qua chút bất an cuối cùng trong lòng mình, gật đầu nói: "Tất nhiên rồi.
Em đừng lo, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em có thể gia nhập bộ đội, đến lúc đó sẽ không thường xuyên gặp Tô Anh nữa. Ngày rộng tháng dài, rồi mọi chuyện sẽ tốt lên."
Nghe Lục Quang Đình nói vậy, Tô Tranh rất chờ mong tương lai sắp tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro