Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Dẫn Tạ Tinh Đi...
Lâm Giác Giác
2024-11-07 22:57:35
Sau khi Tô Dật Hiên, ba của Tô Anh qua đời không lâu, Từ Trường Chinh đã bắt đầu theo đuổi Toàn Nhã Trân, chẳng qua khi đó Toàn Nhã Trân vẫn còn chướng mắt Từ Trường Chinh.
Chẳng qua theo thời thế dần dần thay đổi, Toàn Nhã Trân vẫn luôn nghĩ cách tìm chỗ dựa mới ch mình, thế nên mới ở cùng với Từ Trường Chinh. Lúc đó vợ Từ Trường Chinh vẫn còn chưa qua đời.
Mà bây giờ, tình hình càng ngày càng căng thẳng, chắc hẳn Toàn Nhã Trân cũng muốn kết hôn với Từ Trường Chinh, hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Tô.
Kiếp trước, sau khi Toàn Nhã Trân gả cho Từ Trường Chinh, hai con người không biết xấu hổ đó vì muốn thăng chức mà lại nhắm vào ông Tô đã qua đời nhiều năm. Bà ta lấy thân phận con dâu cũ đứng ra xác nhận, khi còn sống, ông cụ từng cung cấp vật tư và có quan hệ mật thiết với bên kia, còn lấy ra được thứ gọi là bằng chứng.
Cứ thế, thanh danh của ông Tô đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Tô Anh đột nhiên lạnh xuống: "Nếu bọn họ đã muốn ở bên nhau như vậy thì chúng ta cứ tác hợp cho họ đi."
Nói xong, Tô Anh quay qua nhìn anh, nói: "Ngày mai tiếp tục tìm cớ đi ra ngoài, em đưa anh đi một nơi."
"Đi đâu?"
“"Đến lúc đó sẽ biết.”
Về đến nhà, lại nhìn thấy một cảnh tượng mẹ hiền con hiếu, Tô Anh chỉ biết cười, hy vọng vài ngày nữa hai người này vẫn có thể cười đùa như vậy.
——————
Ngày hôm sau, Tạ Tinh và Tô Anh gặp nhau ở bên ngoài.
Tô Anh đưa anh đi mấy chuyến xe buýt, thậm chí còn đi xe bò của đội sản xuất mới đến nơi.
Non xanh nước biếc, suối chảy róc rách.
Tạ Tinh cũng không hỏi gì, chỉ đi theo Tô Anh.
Một nhóm trẻ em chạy ra cậu đuổi tớ chạy nhưng khi nhìn thấy hai người thì đều dừng lại.
"Anh chị là ai vậy, đến đại đội Bích Khê của bọn em làm gì?"
Cậu bé dẫn đầu hỏi.
"Ngắm phong cảnh."
“Đầu bị úng nước.” Cậu bé trợn mắt, sau đó nói với một đám đàn em: “Chúng ta đi thôi!”
Sau khi họ rời đi, Tô Anh nhìn thấy một cậu bé cô đơn đứng dưới gốc cây lớn nên cô bước tới, lấy ra một nắm kẹo từ trong túi của mình. Đứa trẻ nhìn thấy kẹo không khỏi nuốt nước bọt, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ cảnh giác.
"Yên tâm, chị không phải là kẻ bắt cóc trẻ em đâu. Nhóc à, chị muốn nhờ em một việc có được không?"
Cậu bé không nói gì mà nhìn cô với vẻ đầy nghi ngờ.
"Em biết Khâu Trường Minh không?"
Chẳng qua theo thời thế dần dần thay đổi, Toàn Nhã Trân vẫn luôn nghĩ cách tìm chỗ dựa mới ch mình, thế nên mới ở cùng với Từ Trường Chinh. Lúc đó vợ Từ Trường Chinh vẫn còn chưa qua đời.
Mà bây giờ, tình hình càng ngày càng căng thẳng, chắc hẳn Toàn Nhã Trân cũng muốn kết hôn với Từ Trường Chinh, hoàn toàn phân rõ giới hạn với nhà họ Tô.
Kiếp trước, sau khi Toàn Nhã Trân gả cho Từ Trường Chinh, hai con người không biết xấu hổ đó vì muốn thăng chức mà lại nhắm vào ông Tô đã qua đời nhiều năm. Bà ta lấy thân phận con dâu cũ đứng ra xác nhận, khi còn sống, ông cụ từng cung cấp vật tư và có quan hệ mật thiết với bên kia, còn lấy ra được thứ gọi là bằng chứng.
Cứ thế, thanh danh của ông Tô đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nghĩ đến những chuyện đó, ánh mắt Tô Anh đột nhiên lạnh xuống: "Nếu bọn họ đã muốn ở bên nhau như vậy thì chúng ta cứ tác hợp cho họ đi."
Nói xong, Tô Anh quay qua nhìn anh, nói: "Ngày mai tiếp tục tìm cớ đi ra ngoài, em đưa anh đi một nơi."
"Đi đâu?"
“"Đến lúc đó sẽ biết.”
Về đến nhà, lại nhìn thấy một cảnh tượng mẹ hiền con hiếu, Tô Anh chỉ biết cười, hy vọng vài ngày nữa hai người này vẫn có thể cười đùa như vậy.
——————
Ngày hôm sau, Tạ Tinh và Tô Anh gặp nhau ở bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Anh đưa anh đi mấy chuyến xe buýt, thậm chí còn đi xe bò của đội sản xuất mới đến nơi.
Non xanh nước biếc, suối chảy róc rách.
Tạ Tinh cũng không hỏi gì, chỉ đi theo Tô Anh.
Một nhóm trẻ em chạy ra cậu đuổi tớ chạy nhưng khi nhìn thấy hai người thì đều dừng lại.
"Anh chị là ai vậy, đến đại đội Bích Khê của bọn em làm gì?"
Cậu bé dẫn đầu hỏi.
"Ngắm phong cảnh."
“Đầu bị úng nước.” Cậu bé trợn mắt, sau đó nói với một đám đàn em: “Chúng ta đi thôi!”
Sau khi họ rời đi, Tô Anh nhìn thấy một cậu bé cô đơn đứng dưới gốc cây lớn nên cô bước tới, lấy ra một nắm kẹo từ trong túi của mình. Đứa trẻ nhìn thấy kẹo không khỏi nuốt nước bọt, nhưng trên mặt lại xuất hiện vẻ cảnh giác.
"Yên tâm, chị không phải là kẻ bắt cóc trẻ em đâu. Nhóc à, chị muốn nhờ em một việc có được không?"
Cậu bé không nói gì mà nhìn cô với vẻ đầy nghi ngờ.
"Em biết Khâu Trường Minh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro