Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Dẫn Tạ Tinh Đi...
Lâm Giác Giác
2024-11-07 22:57:35
Sau khi Tô Anh đi ra, cô đi thẳng qua cây cầu gỗ nhỏ bắc qua suối, đi đến đại đội bên cạnh.
Gần dòng suối nhỏ có một khoảng sân nhỏ, Tô Anh đi tới gõ nhẹ cửa.
"Ai đấy?"
Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, khi vừa nhìn thấy Tô Anh bà ấy đã đỏ hoe mắt.
"Tiểu Anh."
“Mẹ Chung, là con đây.”
"Mau vào đi."
Khoảng sân nhỏ tuy có diện tích không lớn nhưng được chăm sóc rất tốt.
Mẹ Chung rót trà rồi lại muốn đi nấu cơm, bị Tô Anh ngăn lại, nói: "Mẹ Chung, lần này con tới là có chuyện muốn nói với dì."
Nghe vậy, Mẹ Chung ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Tô Anh, Tô Anh nói thẳng: “Một thời gian nữa con sẽ kết hôn, nhưng không phải với Lục Quang Đình.”
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mẹ Chung nghe vậy lập tức lo lắng, "Có phải nhà họ Lục hủy hôn không? Đúng là đám Bạch Nhãn Lang*! Nếu năm đó mà không có ông nội con thì bọn họ có có được như ngày hôm nay không?"
*Bạch Nhãn Lang: vô ơn
Đối mặt với một người đã chứng kiến mình từ nhỏ như mẹ Chung, cô cũng không có gì phải giấu diếm, kể cho bà ấy nghe mọi chuyện một cách chi tiết.
Mẹ Chung nghe xong thì tức giận không thôi: “Cái con khốn Tô Tranh này dám ức hiếp con như vậy, nếu không phải có nhà họ Tô, không biết nó còn đang đi xin ăn ở đâu đấy, con đã nói cho mẹ con chưa?”
Tô Anh dừng một chút, nói: "Mẹ Chung, có một lần con tỉnh dậy lúc nửa đêm, vô tình nghe được mẹ nói với cô ta là năm đó sau khi sinh cô ta ra đã được giao cho người khác nuôi dưỡng, những năm bà ấy đã rất xấu hổ với cô ta về những chuyện này, cho nên dù cô ta có muốn làm gì thì bà ấy cũng sẽ giúp cô ta.”
Nghe được lời này của Tô Anh, mẹ Chung như bị sét đánh, môi bà ấy run run, nói: "Bà ta, bà ta dám lừa dối ông nội và ba con, đúng là nghiệp chướng!"
Mẹ Chung đau lòng nhìn Tô Anh, nếu xảy ra chuyện như vậy, Tô Anh sẽ là người đau lòng nhất.
"Đứa con gái tội nghiệp của mẹ."
Mẹ Chung ôm cô khóc lóc.
“Mẹ Chung, con đã không còn buồn nữa, con không còn coi bà ấy là mẹ của mình nữa rồi.” Tô Anh lau nước mắt, nói: “Mẹ Chung, một thời gian ngắn nữa con sẽ rời khỏi thành phố Thượng Hải, đến lúc đó dì phải tự chăm sóc bản thân mình nhé. Nếu gặp khó khăn gì, phải nhớ viết thư cho con."
Gần dòng suối nhỏ có một khoảng sân nhỏ, Tô Anh đi tới gõ nhẹ cửa.
"Ai đấy?"
Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, khi vừa nhìn thấy Tô Anh bà ấy đã đỏ hoe mắt.
"Tiểu Anh."
“Mẹ Chung, là con đây.”
"Mau vào đi."
Khoảng sân nhỏ tuy có diện tích không lớn nhưng được chăm sóc rất tốt.
Mẹ Chung rót trà rồi lại muốn đi nấu cơm, bị Tô Anh ngăn lại, nói: "Mẹ Chung, lần này con tới là có chuyện muốn nói với dì."
Nghe vậy, Mẹ Chung ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay Tô Anh, Tô Anh nói thẳng: “Một thời gian nữa con sẽ kết hôn, nhưng không phải với Lục Quang Đình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mẹ Chung nghe vậy lập tức lo lắng, "Có phải nhà họ Lục hủy hôn không? Đúng là đám Bạch Nhãn Lang*! Nếu năm đó mà không có ông nội con thì bọn họ có có được như ngày hôm nay không?"
*Bạch Nhãn Lang: vô ơn
Đối mặt với một người đã chứng kiến mình từ nhỏ như mẹ Chung, cô cũng không có gì phải giấu diếm, kể cho bà ấy nghe mọi chuyện một cách chi tiết.
Mẹ Chung nghe xong thì tức giận không thôi: “Cái con khốn Tô Tranh này dám ức hiếp con như vậy, nếu không phải có nhà họ Tô, không biết nó còn đang đi xin ăn ở đâu đấy, con đã nói cho mẹ con chưa?”
Tô Anh dừng một chút, nói: "Mẹ Chung, có một lần con tỉnh dậy lúc nửa đêm, vô tình nghe được mẹ nói với cô ta là năm đó sau khi sinh cô ta ra đã được giao cho người khác nuôi dưỡng, những năm bà ấy đã rất xấu hổ với cô ta về những chuyện này, cho nên dù cô ta có muốn làm gì thì bà ấy cũng sẽ giúp cô ta.”
Nghe được lời này của Tô Anh, mẹ Chung như bị sét đánh, môi bà ấy run run, nói: "Bà ta, bà ta dám lừa dối ông nội và ba con, đúng là nghiệp chướng!"
Mẹ Chung đau lòng nhìn Tô Anh, nếu xảy ra chuyện như vậy, Tô Anh sẽ là người đau lòng nhất.
"Đứa con gái tội nghiệp của mẹ."
Mẹ Chung ôm cô khóc lóc.
“Mẹ Chung, con đã không còn buồn nữa, con không còn coi bà ấy là mẹ của mình nữa rồi.” Tô Anh lau nước mắt, nói: “Mẹ Chung, một thời gian ngắn nữa con sẽ rời khỏi thành phố Thượng Hải, đến lúc đó dì phải tự chăm sóc bản thân mình nhé. Nếu gặp khó khăn gì, phải nhớ viết thư cho con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro