Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Đối Mặt Với Sức...
Lâm Giác Giác
2024-11-07 22:57:35
Trước đây đồng đội gặp khó khăn, anh cho họ vay một phần, lần này anh bị thương, mọi người trả lại tiền."
Nói đến đây, trên mặt Tạ Tinh lộ ra vẻ tự hào: "Đống phiếu này cũng là mọi người trả lại cho anh, trước đây anh cũng không dùng đến nên cho mượn."
Tô Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói: "Vậy thì em nhận, mỗi tháng anh cần bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Tạ Tinh mím môi, nhớ đến người bạn đã kết hôn than thở mỗi tháng chỉ có năm đồng tiền tiêu vặt nên mua một bao thuốc lá cũng phải dè xẻn, bèn thăm dò: "Hay là, mười đồng?"
Tô Anh dứt khoát nói: "Cho anh hai mươi, lỡ có việc gì cũng có thể ứng phó."
Thực ra là muốn cho anh nở mày nở mặt, dù gì cũng là một doanh trưởng, đi ra ngoài móc túi chỉ có mấy đồng thì thật ngại.
"Không cần nhiều như vậy đâu." Tạ Tinh mừng rỡ trong lòng nhưng vẫn giả vờ, nhưng trò vặt này bị Tô Anh nhìn thấu, nửa cười nửa không nói: "Vẫn cần đấy, nhỡ đi ra ngoài với anh em mua đồ, trong túi không có tiền thì ngại lắm."
Tạ Tinh lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm, sợ Tô Anh đổi ý không cho hai mươi đồng: "Món ăn vẫn chưa có, anh đi xem sao."
Nói xong liền cuống cuồng chạy đi.
Tô Anh nhìn bóng lưng anh cười.
Một món vịt bát bảo, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau xào, thêm một bát cơm.
Tạ Tinh ăn một miếng sườn liền nhíu mày, ngọt quá!
Ngẩng đầu nhìn Tô Anh, thấy cô ăn ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn.
Hình như cũng không quá ngọt, Tạ Tinh lại ăn một miếng.
A!
Thôi, vẫn là ăn vịt đi.
Trong suốt bữa ăn, Tô Anh cũng phát hiện ra, ngoài hai miếng sườn ban đầu, đũa của anh đều tránh món này, biết ngay khẩu vị của anh thiên về mặn, không thích ngọt.
Buổi chiều hai người cũng không vội về nhà, mà đi làm một việc khác, chuẩn bị tặng cho Toàn Nhã Trân và Tô Tranh một món quà lớn!
Đến khi về đến nhà, quả nhiên nhìn thấy Toàn Nhã Trân ở cửa.
Mặt Toàn Nhã Trân rất tức giận, bên cạnh là Tô Tranh nước mắt lưng tròng.
Nhìn thấy hai người họ trở về, cơn giận của Toàn Nhã Trân không kìm nén được nữa: "Tô Anh! Ban đầu mẹ còn không tin, bây giờ nhìn thấy con và Tạ Tinh đi cùng nhau, mẹ thật sự không thể không tin rằng hai người thật sự đã dan díu với nhau."
Nghe thấy lời của Toàn Nhã Trân, ánh mắt Tạ Tinh đột nhiên lạnh lùng: "Đồng chí Toàn, xin cô chú ý lời nói."
Toàn Nhã Trân trừng mắt nói: "Cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ đến đơn vị vũ trang tố cáo cậu."
Nói đến đây, trên mặt Tạ Tinh lộ ra vẻ tự hào: "Đống phiếu này cũng là mọi người trả lại cho anh, trước đây anh cũng không dùng đến nên cho mượn."
Tô Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói: "Vậy thì em nhận, mỗi tháng anh cần bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Tạ Tinh mím môi, nhớ đến người bạn đã kết hôn than thở mỗi tháng chỉ có năm đồng tiền tiêu vặt nên mua một bao thuốc lá cũng phải dè xẻn, bèn thăm dò: "Hay là, mười đồng?"
Tô Anh dứt khoát nói: "Cho anh hai mươi, lỡ có việc gì cũng có thể ứng phó."
Thực ra là muốn cho anh nở mày nở mặt, dù gì cũng là một doanh trưởng, đi ra ngoài móc túi chỉ có mấy đồng thì thật ngại.
"Không cần nhiều như vậy đâu." Tạ Tinh mừng rỡ trong lòng nhưng vẫn giả vờ, nhưng trò vặt này bị Tô Anh nhìn thấu, nửa cười nửa không nói: "Vẫn cần đấy, nhỡ đi ra ngoài với anh em mua đồ, trong túi không có tiền thì ngại lắm."
Tạ Tinh lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm, sợ Tô Anh đổi ý không cho hai mươi đồng: "Món ăn vẫn chưa có, anh đi xem sao."
Nói xong liền cuống cuồng chạy đi.
Tô Anh nhìn bóng lưng anh cười.
Một món vịt bát bảo, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa rau xào, thêm một bát cơm.
Tạ Tinh ăn một miếng sườn liền nhíu mày, ngọt quá!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngẩng đầu nhìn Tô Anh, thấy cô ăn ngon lành, vẻ mặt thỏa mãn.
Hình như cũng không quá ngọt, Tạ Tinh lại ăn một miếng.
A!
Thôi, vẫn là ăn vịt đi.
Trong suốt bữa ăn, Tô Anh cũng phát hiện ra, ngoài hai miếng sườn ban đầu, đũa của anh đều tránh món này, biết ngay khẩu vị của anh thiên về mặn, không thích ngọt.
Buổi chiều hai người cũng không vội về nhà, mà đi làm một việc khác, chuẩn bị tặng cho Toàn Nhã Trân và Tô Tranh một món quà lớn!
Đến khi về đến nhà, quả nhiên nhìn thấy Toàn Nhã Trân ở cửa.
Mặt Toàn Nhã Trân rất tức giận, bên cạnh là Tô Tranh nước mắt lưng tròng.
Nhìn thấy hai người họ trở về, cơn giận của Toàn Nhã Trân không kìm nén được nữa: "Tô Anh! Ban đầu mẹ còn không tin, bây giờ nhìn thấy con và Tạ Tinh đi cùng nhau, mẹ thật sự không thể không tin rằng hai người thật sự đã dan díu với nhau."
Nghe thấy lời của Toàn Nhã Trân, ánh mắt Tạ Tinh đột nhiên lạnh lùng: "Đồng chí Toàn, xin cô chú ý lời nói."
Toàn Nhã Trân trừng mắt nói: "Cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ đến đơn vị vũ trang tố cáo cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro