Tn60 Sau Khi Tra Nam Bị Người Khác Cướp, Tôi Thăng Tiến Vượt Bậc Trong Đại Viện Quân Khu
Giúp Tô Tranh L...
Lâm Giác Giác
2024-11-07 22:57:35
Quả nhiên liền nhìn thấy bước chân Tạ Tinh khựng lại, sau đó chạy trối chết rời đi.
Tạ Tinh xuyên qua cầu thang nhìn xuống phía dưới, Tô Tranh đang đứng trước mặt Lục Quang Đình không biết đang nói chuyện gì.
Anh xoay người trở về phòng cho khách.
Lúc này, trong phòng khách
Tô Tranh mang vẻ mặt áy náy ngồi ở bên người Lục Quang Đình: "Anh Quang Đình, chúng ta làm thế này, em cũng cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Anh, nếu em ấy biết chúng ta yêu nhau, thì phải đau buồn đến nhường nào."
Lục Quang Đình trầm mặc một chút, nói tiếp: "Tiểu Tranh em yên tâm, anh nhất định sẽ mau chóng từ hôn với Tô Anh.
Đến lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại đến với nhau."
Tô Tranh nhận được lời cam đoan của anh ta, trong lòng hơi bình tĩnh một chút.
Nhưng hôm nay rốt cuộc làm sao mà Tô Anh và Tạ Tinh lại chạy ra từ trong kho hàng, hơn nữa giữa bọn họ rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, Tô Tranh nghĩ ngàn lần cũng không ra.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Anh ngồi ở trên sô pha, bày ra một bộ vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Chị họ, chị đi thu dọn bát đũa đi."
"Được." Tô Tranh cắn răng nói.
Sau khi Tô Tranh thu dọn xong, đi ra ngồi ở bên cạnh cô, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tiểu Anh này, lúc em ở nhà thì còn có chị và mẹ chăm sóc em, nhưng chờ em kết hôn rồi, chẳng lẽ còn bắt chồng em mỗi ngày huấn luyện xong rồi còn phải chăm sóc em hay sao?
Nếu vậy thì em cũng quá không hiểu chuyện, em phải biết thông cảm cho người khác nhiều hơn chứ."
Lục Quang Đình ở một bên mỉm cười, cứ như không nghe thấy lời Tô Tranh nói, nhưng trong lòng cũng rất đồng ý với lời nói của Tô Tranh, đồng thời may mắn người mình thích là Tô Tranh mà không phải Tô Anh, chứ không về sau phải sống thế nào đây?
Tô Anh vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy Tạ Tinh mở miệng nói: "Cưới vợ chứ đâu phải tìm bảo mẫu.
Quang Đình cậu nói có đúng không?"
Lần này Lục Quang Đình không thể giả chết được, nhìn Tô Anh ôn nhu nói: "Đương nhiên, sau khi kết hôn Tiểu Anh muốn làm cái gì cũng được."
Tô Tranh quay đầu nhìn thấy trên mặt Tô Anh lộ ra nụ cười hạnh phúc, không nhịn được chế nhạo trong lòng.
Thật là một con ngốc, bây giờ cô vui vẻ bao nhiêu hạnh phúc bao nhiêu, thì vài ngày nữa sẽ đau buồn và khốn khổ bấy nhiêu!
——————
Ngày hôm sau Tô Anh thức dậy, vừa xuống lầu đã thấy Toàn Nhã Trân cùng Tô Tranh cùng nhau nấu bữa sáng, nói nói cười cười, đúng là mẹ hiền con ngoan mà.
Tạ Tinh xuyên qua cầu thang nhìn xuống phía dưới, Tô Tranh đang đứng trước mặt Lục Quang Đình không biết đang nói chuyện gì.
Anh xoay người trở về phòng cho khách.
Lúc này, trong phòng khách
Tô Tranh mang vẻ mặt áy náy ngồi ở bên người Lục Quang Đình: "Anh Quang Đình, chúng ta làm thế này, em cũng cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Anh, nếu em ấy biết chúng ta yêu nhau, thì phải đau buồn đến nhường nào."
Lục Quang Đình trầm mặc một chút, nói tiếp: "Tiểu Tranh em yên tâm, anh nhất định sẽ mau chóng từ hôn với Tô Anh.
Đến lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại đến với nhau."
Tô Tranh nhận được lời cam đoan của anh ta, trong lòng hơi bình tĩnh một chút.
Nhưng hôm nay rốt cuộc làm sao mà Tô Anh và Tạ Tinh lại chạy ra từ trong kho hàng, hơn nữa giữa bọn họ rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không, Tô Tranh nghĩ ngàn lần cũng không ra.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Anh ngồi ở trên sô pha, bày ra một bộ vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Chị họ, chị đi thu dọn bát đũa đi."
"Được." Tô Tranh cắn răng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Tô Tranh thu dọn xong, đi ra ngồi ở bên cạnh cô, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tiểu Anh này, lúc em ở nhà thì còn có chị và mẹ chăm sóc em, nhưng chờ em kết hôn rồi, chẳng lẽ còn bắt chồng em mỗi ngày huấn luyện xong rồi còn phải chăm sóc em hay sao?
Nếu vậy thì em cũng quá không hiểu chuyện, em phải biết thông cảm cho người khác nhiều hơn chứ."
Lục Quang Đình ở một bên mỉm cười, cứ như không nghe thấy lời Tô Tranh nói, nhưng trong lòng cũng rất đồng ý với lời nói của Tô Tranh, đồng thời may mắn người mình thích là Tô Tranh mà không phải Tô Anh, chứ không về sau phải sống thế nào đây?
Tô Anh vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy Tạ Tinh mở miệng nói: "Cưới vợ chứ đâu phải tìm bảo mẫu.
Quang Đình cậu nói có đúng không?"
Lần này Lục Quang Đình không thể giả chết được, nhìn Tô Anh ôn nhu nói: "Đương nhiên, sau khi kết hôn Tiểu Anh muốn làm cái gì cũng được."
Tô Tranh quay đầu nhìn thấy trên mặt Tô Anh lộ ra nụ cười hạnh phúc, không nhịn được chế nhạo trong lòng.
Thật là một con ngốc, bây giờ cô vui vẻ bao nhiêu hạnh phúc bao nhiêu, thì vài ngày nữa sẽ đau buồn và khốn khổ bấy nhiêu!
——————
Ngày hôm sau Tô Anh thức dậy, vừa xuống lầu đã thấy Toàn Nhã Trân cùng Tô Tranh cùng nhau nấu bữa sáng, nói nói cười cười, đúng là mẹ hiền con ngoan mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro