Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên
Bị Kẻ Gian Làm...
2024-10-25 22:57:54
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Miên cầm kiếm trong tay thật vững, may mắn thay, hai tháng qua, hắn không chỉ nâng cao tu vi Linh Sư mà còn luyện tập ngự thú, đồng thời cũng không quên rèn luyện kiếm thuật. Hơn nữa, năm tháng sống nơi hoang dã đã khiến hắn có thói quen ngủ nông, chỉ cần một chút động tĩnh là đã có thể tỉnh giấc. Quan trọng hơn cả, chính tiếng gọi của tiền bối đã giúp hắn tỉnh táo, nhanh chóng phản ứng lại.
“Ngươi là người của Hà Than bộ lạc?” Hắn hỏi.
Hắc y nhân không đáp đứng yên không nhúc nhích.
“Có nói hay không?” Tiêu Miên kiên quyết hỏi.
Hắc y nhân kiêu ngạo, tiến tới một bước, mũi kiếm đã đâm thủng da thịt, máu tươi ứa ra. “Muốn giết, muốn xẻo, tùy ngươi!”
“Vậy là ngươi đã thừa nhận.” Tiêu Miên lập tức thu kiếm lại, cho vào vỏ, rồi dùng dây thừng trói chặt hắc y nhân lại, bịt kín miệng hắn, kéo hắn về phía nhà của tộc trưởng.
Theo như nguyên tác thì đêm nay, A Liệt bày mưu đưa A Sắt Lâm vào cơn mê, lén lút đưa nàng vào rừng nhỏ, định làm chuyện xằng bậy. Nhưng giữa lúc nguy khốn, Tiêu Miên tình cờ xuất hiện, cứu nàng thoát khỏi bàn tay ác độc. Tất cả diễn biến đều như nguyên tác, Giang Diên không hề lên tiếng.
Nơi hắn ở cách nhà của thủ lĩnh khá gần, đi đường muốn mất nửa khắc, đêm khuya khiến sắc trời tối tăm, từng nhà đều đang trong trạng thái ngủ say, chỉ có nơi xa có lều gác đêm truyền đến từng ánh sáng mỏng manh.
Hắc y nhân bị hắn kéo đi, khi đi qua rừng cây nhỏ, Tiêu Miên chợt dừng chân, nghe thấy âm thanh lạ lẫm.
A Sắt Lâm tỉnh lại dưới trạng thái kinh hãi.
Nàng trước khi ngủ đã uống chén nước, cảm thấy chóng mặt, lịm vào giấc. Giữa cơn mơ màng, nàng cảm thấy có ai đó sờ soạng mình, mở mắt ra, thấy một kẻ lạ mặt đang bò trên người, xé rách áo nàng.
May thay, giữa mùa đông lạnh giá, nàng mặc thật dày, kẻ ấy vẫn chưa thể thực hiện được ý đồ. Thân thể nàng yếu ớt, trong lòng biết rõ đã sa vào cạm bẫy, nhưng nàng không phải nữ nhi nhu nhược. Với hết sức lực, nàng đẩy mạnh vào ngực kẻ kia, khiến hắn bất ngờ bị đẩy ra, nàng lăn mình sang bên, cố gắng đứng dậy.
Kẻ gian không thể ngờ nàng lại tỉnh lại ngay lúc này, sợ nàng kêu la, liền lập tức đè xuống, tay muốn bịt miệng nàng.
Nàng phát ra tiếng kêu nhỏ, âm thanh không đủ lớn để người khác nghe thấy, nhưng vẫn kháng cự mãnh liệt, dẫu thuốc mê trong người khiến nàng không thể kháng cự hiệu quả.
Lòng nàng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cảm nhận rõ kẻ khốn kia lại tiếp tục xé rách quần áo mình.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên, nàng trong lòng vui mừng, còn chưa kịp phát ra tiếng, liền cảm thấy thân mình chao đảo, cùng với tiếng kêu của kẻ gian.
Sau đó, trạng thái giam cầm được tháo bỏ, thân thể nàng đã được cứu thoát.
Nàng gắng sức lật người, thì nhìn thấy một thiếu niên như thần đứng đó, tay bóp chặt kẻ gian, vứt hắn xuống đất, đá vào chân khiến hắn kêu la thảm thiết, muốn bò dậy chạy trốn.
Thiếu niên nào cho hắn cơ hội, rút kiếm ra, động tác nhanh như chớp, lưỡi kiếm đã kề cổ hắn.
“Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!” Kẻ gian sợ hãi quỳ xuống cầu xin.
Giọng nói ấy…
A Sắt Lâm kinh ngạc, không thể tin được: “A Liệt?”
Nàng vội bò dậy, chạy đến trước mặt Tiêu Miên, cảm kích nhưng lại lo sợ nói: “Tiêu đại nhân… cảm tạ ngài, nếu không nhờ ngài…”
Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng Tiêu Miên lặng lẽ hỏi: “Không có việc gì chứ?”
A Sắt Lâm lắc đầu, lau nước mắt, tự giác biết giờ không phải lúc để khóc, đã không bị kẻ gian làm nhơ nhuốc, đó đã là phúc lớn.
Giang Diên thở dài, thiếu niên này quá thẳng thắn! Ngươi không thấy mùa đông lạnh như vậy, mà muội tử bên cạnh ngươi còn đang mặc áo ngủ sao? Ngươi không biết cởi áo khoác của mình rồi khoác lên cho nàng sao? Nàng chính là vị hôn thê tương lai của ngươi đó!
“Khụ, ngươi có nên cho nàng chiếc áo ngoài không? Hôm nay lạnh quá…” Giang Diên không nhịn được nhắc nhở.
Tiêu Miên cuối cùng cũng nhận ra, liền lột áo ngoài của A Liệt đưa cho A Sắt Lâm, nói: “Mặc vào đi.”
A Liệt chỉ đành run rẩy trong chiếc áo mỏng manh.
A Sắt Lâm ôm lấy chiếc áo còn giữ hơi ấm từ cơ thể A Liệt, cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù đây không phải là áo của Tiêu đại nhân, nhưng cũng là tấm lòng của ngài. Nàng vội vã mặc áo vào rồi xỏ giày lên.
Giang Diên im lặng nhìn. ( Chắc bả hạn hán lời rồi(ʘ ͟ʖ ʘ) )
Lúc này, A Sắt Lâm mới đưa mắt nhìn A Liệt, lạnh lùng chất vấn: “Đồ bạch nhãn lang! Trước đây ngươi nói mình là dân di cư, suýt nữa chết cóng giữa tuyết trắng, chính ta và phụ thân đã nhặt ngươi về, vậy mà ngươi lại.... Hôm nay ngươi...lại...."
Nàng ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm tuyết ném lên mặt A Liệt, “Ngươi đáng bị đâm ngàn đao!”
Nàng nổi giận, nhưng cHắn đứng đó, ánh mắt trở nên ngây dại, trong khi hắc y nhân thì ô ô a a tổ vẻ tức giân, nhìn A Liệt với ánh mắt đầy căm ghét. Người này đã nói dối về tình hình ở đây, sai hắn đi giết Tiêu Miên, còn hắn thì định vui vẻ với nữ nhân kia!
Sau khi A Sắt Lâm phát tiết cơn giận xong, Tiêu Miên mới lên tiếng: “Vừa rồi có kẻ muốn lấy mạng ta.”
A Sắt Lâm nghe vậy, khựng lại: “Cái gì?”
Lúc này nàng mới chú ý đến hắc y nhân, liền hỏi: “Chính là người này sao? Hay là…?”
Trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ, chả lẽ hắc y nhân cùng A Liệt, có phải đều là người thuộc Hà Than bộ lạc không?
Nàng hỏi thẳng A Liệt: “Ngươi có phải gian tế của Hà Than bộ lạc không?”
A Liệt vẫn giữ im lặng.
“Nói đi!” A Sắt Lâm lớn tiếng quát, mặt hắn cũng vì vậy mà đen đi vài phần.
Tiêu Miên tiếp lời: “Đem hai người này đưa đi gặp phụ thân của cô nương, giờ hỏi cũng chẳng thu được gì.”
A Sắt Lâm bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, Tiêu đại nhân, xin ngài chờ ở đây, ta sẽ đi gọi cha ta đến ngay.”
Nàng chỉnh trang lại y phục, quay người nhanh chóng chạy ra khỏi rừng, tìm một nhà gần đó gõ cửa: “A thúc! Mau tỉnh dậy! Là ta, A Sắt Lâm, có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Tiêu Miên ở lại, tiếp tục trói A Liệt lại.
Giang Diên nói: “Ngươi xem bọn chúng có mang theo thứ gì trong miệng không, kẻo lại tự sát.”
Tiêu Miên nghe vậy, lập tức ra tay bẻ miệng bọn họ, xác nhận không có vật gì, mới an tâm rửa tay. Phía bên, A Sắt Lâm đã dẫn theo vài hán tử, cầm dây thừng, cuốc và đòn gánh chạy tới.
Vài người nghe A Sắt Lâm kể lại sự tình, phẫn nộ tiến lên, đánh cho hai kẻ gian kia một trận thừa sống thiếu chết, đến độ mặt mũi bầm dập, rồi lôi đi tìm thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đã được thông báo, không chỉ có thủ lĩnh, mà hầu hết người trong bộ lạc đều tỉnh giấc. Nghe tin có gian tế trà trộn, lại còn dám ám sát Tiêu đại nhân, mọi người liền kéo nhau đến nhà thủ lĩnh vây quanh.
Hai kẻ bị lôi đến giữa sân của thủ lĩnh, bị ném xuống đất, ánh mắt bốn phía như mũi tên đâm tới, khiến họ cảm thấy như mình đang trần trụi, chỉ biết tìm chỗ mà chui.
A Liệt, đã sống trong tâm thế nô lệ lâu ngày, nên còn có chút kiên cường, nhưng hắc y nhân thuộc Hà Than bộ lạc thì luôn được kính trọng, giờ phút này lại rơi vào tình cảnh nhục nhã như thế, chỉ hận không thể nhắm mắt, bịt tai không nghe gì.
Nhưng đôi mắt có thể nhắm lại, còn tai thì không ngừng nghe tiếng chửi rủa, có kẻ còn ném rau thối và phân trâu vào hắn. Cảm giác ghê tởm từ trên trán chảy xuống khiến hắn tức giận nhắm mắt, cố gắng không cảm nhận.
Khi mọi người bình tĩnh lại, thủ lĩnh mới lên tiếng: “Hôm nay Tiêu đại nhân đã cứu con gái ta, lại phát hiện ra gian tế, cứu vớt cả bộ lạc. Tại đây, ta đại diện cho toàn tộc cảm tạ đại nhân.”
Nói xong, thủ lĩnh cúi người cảm tạ Tiêu Miên, những người khác cũng theo đó cúi người.
Tiêu Miên vội vàng đỡ thủ lĩnh dậy: “Thủ lĩnh đại nhân, ta còn trẻ, không dám nhận lễ lớn như vậy.”
Thủ lĩnh đứng dậy, cảm kích nói: “Dù thế nào, ngài chính là ân nhân của bộ lạc. Về sau, nếu ngài cần gì, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ.”
Giang Diên hiểu rằng, lời này không chỉ mang ý nghĩa cảm tạ mà còn là để Tiêu Miên xây dựng thế lực, tìm kiếm sự ủng hộ từ Cao Sơn bộ lạc.
“Một năm trước, khi ngươi ngã giữa nền tuyết, chính ta và A Sắt Lâm đã cứu ngươi. Ngươi nói mình không có nhà, nguyện ý làm nô lệ, chúng ta mới thu nhận ngươi. Dù ngoài mặt là nô lệ, nhưng chúng ta chưa bao giờ đối xử quá khắt khe với ngươi.”
Thủ lĩnh tiến đến trước mặt A Liệt, ánh mắt đầy phức tạp. Dù chỉ nuôi một con mèo hay chó, một năm cũng tạo ra tình cảm, huống hồ còn là con người đã sống cùng nhau ngày đêm. Nếu hôm nay kế hoạch thành công, con gái hắn sẽ hủy hoại cả đời, bộ lạc này sẽ vô tình bị hại. Hắn nén cơn giận, tự nhủ phải kiềm chế.
“Ngươi vì bộ lạc mà nguyện trung thành với thủ lĩnh, nhưng tại sao lại đối xử với A Sắt Lâm…” Hắn cắn răng nói.
A Liệt, từ đầu đến cuối im lặng, gục xuống không nói, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về phía A Sắt Lâm, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ: “Ai bảo con ả này xinh đẹp như vậy làm gì?”
Con trai thủ lĩnh tức giận, tiến lên cho một cú đá vào vai hắn: “Chó bẩn thỉu, ngươi có tư cách gì mà nhìn muội muội ta?”
Cú đá này rất mạnh, khiến A Liệt ngã lăn ra đất, đầu đập xuống mặt đất.
Thủ lĩnh ngăn cản con trai lại, nói: “Đừng ra tay quá nặng.”
“Phụ thân, con thấy hắn không nói được gì, giao cho con đi, con sẽ cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”
Thủ lĩnh buông tay, ánh mắt chuyển sang hắc y nhân, ra hiệu cho người bên cạnh lấy băng bịt miệng hắn ra.
Hắc y nhân vừa thoát khỏi băng bịt miệng đã hừ lạnh: “Các ngươi muốn giết muốn chém tùy tiện, ta không bao giờ nói thêm một lời. Hôm nay quả thật xui xẻo, nhưng các ngươi hãy chờ xem, Hà Than bộ lạc sẽ trả thù…”
Hắn chưa nói hết câu, thì đã có người trong Cao Sơn bộ lạc đồng loạt ném rau thối và phân trâu về phía hắn.
Thủ lĩnh giơ tay ý bảo mọi người dừng lại, mới nói: “Chúng ta không giết ngươi, mà sẽ để ngươi sống, để thấy bộ lạc các ngươi sẽ bị tiêu diệt như thế nào.”ũng chỉ biết được một hai tử mắng chửi người khác.
A Liệt vẫn cúi đầu không nói một lời. Mãi cho đến khi ánh mắt hắn dừng lại ở thân ảnh hắc y nhân bị Tiêu Miên chế phục, hắn mới ngạc nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Người này chẳng phải đã đến để ám sát Tiêu Miên sao? Thế mà lại bị Tiêu Miên khống chế, mà hắc y nhân chính là Lục cấp Linh Sư.
Hắn từng nghĩ rằng Tiêu Miên sẽ bị diệt trừ trong đêm nay dưới tay lục cấp Linh sư. Nhưng giờ phút này, mọi hy vọng đều tan biến…
“Ngươi là người của Hà Than bộ lạc?” Hắn hỏi.
Hắc y nhân không đáp đứng yên không nhúc nhích.
“Có nói hay không?” Tiêu Miên kiên quyết hỏi.
Hắc y nhân kiêu ngạo, tiến tới một bước, mũi kiếm đã đâm thủng da thịt, máu tươi ứa ra. “Muốn giết, muốn xẻo, tùy ngươi!”
“Vậy là ngươi đã thừa nhận.” Tiêu Miên lập tức thu kiếm lại, cho vào vỏ, rồi dùng dây thừng trói chặt hắc y nhân lại, bịt kín miệng hắn, kéo hắn về phía nhà của tộc trưởng.
Theo như nguyên tác thì đêm nay, A Liệt bày mưu đưa A Sắt Lâm vào cơn mê, lén lút đưa nàng vào rừng nhỏ, định làm chuyện xằng bậy. Nhưng giữa lúc nguy khốn, Tiêu Miên tình cờ xuất hiện, cứu nàng thoát khỏi bàn tay ác độc. Tất cả diễn biến đều như nguyên tác, Giang Diên không hề lên tiếng.
Nơi hắn ở cách nhà của thủ lĩnh khá gần, đi đường muốn mất nửa khắc, đêm khuya khiến sắc trời tối tăm, từng nhà đều đang trong trạng thái ngủ say, chỉ có nơi xa có lều gác đêm truyền đến từng ánh sáng mỏng manh.
Hắc y nhân bị hắn kéo đi, khi đi qua rừng cây nhỏ, Tiêu Miên chợt dừng chân, nghe thấy âm thanh lạ lẫm.
A Sắt Lâm tỉnh lại dưới trạng thái kinh hãi.
Nàng trước khi ngủ đã uống chén nước, cảm thấy chóng mặt, lịm vào giấc. Giữa cơn mơ màng, nàng cảm thấy có ai đó sờ soạng mình, mở mắt ra, thấy một kẻ lạ mặt đang bò trên người, xé rách áo nàng.
May thay, giữa mùa đông lạnh giá, nàng mặc thật dày, kẻ ấy vẫn chưa thể thực hiện được ý đồ. Thân thể nàng yếu ớt, trong lòng biết rõ đã sa vào cạm bẫy, nhưng nàng không phải nữ nhi nhu nhược. Với hết sức lực, nàng đẩy mạnh vào ngực kẻ kia, khiến hắn bất ngờ bị đẩy ra, nàng lăn mình sang bên, cố gắng đứng dậy.
Kẻ gian không thể ngờ nàng lại tỉnh lại ngay lúc này, sợ nàng kêu la, liền lập tức đè xuống, tay muốn bịt miệng nàng.
Nàng phát ra tiếng kêu nhỏ, âm thanh không đủ lớn để người khác nghe thấy, nhưng vẫn kháng cự mãnh liệt, dẫu thuốc mê trong người khiến nàng không thể kháng cự hiệu quả.
Lòng nàng càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cảm nhận rõ kẻ khốn kia lại tiếp tục xé rách quần áo mình.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên, nàng trong lòng vui mừng, còn chưa kịp phát ra tiếng, liền cảm thấy thân mình chao đảo, cùng với tiếng kêu của kẻ gian.
Sau đó, trạng thái giam cầm được tháo bỏ, thân thể nàng đã được cứu thoát.
Nàng gắng sức lật người, thì nhìn thấy một thiếu niên như thần đứng đó, tay bóp chặt kẻ gian, vứt hắn xuống đất, đá vào chân khiến hắn kêu la thảm thiết, muốn bò dậy chạy trốn.
Thiếu niên nào cho hắn cơ hội, rút kiếm ra, động tác nhanh như chớp, lưỡi kiếm đã kề cổ hắn.
“Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!” Kẻ gian sợ hãi quỳ xuống cầu xin.
Giọng nói ấy…
A Sắt Lâm kinh ngạc, không thể tin được: “A Liệt?”
Nàng vội bò dậy, chạy đến trước mặt Tiêu Miên, cảm kích nhưng lại lo sợ nói: “Tiêu đại nhân… cảm tạ ngài, nếu không nhờ ngài…”
Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng Tiêu Miên lặng lẽ hỏi: “Không có việc gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Sắt Lâm lắc đầu, lau nước mắt, tự giác biết giờ không phải lúc để khóc, đã không bị kẻ gian làm nhơ nhuốc, đó đã là phúc lớn.
Giang Diên thở dài, thiếu niên này quá thẳng thắn! Ngươi không thấy mùa đông lạnh như vậy, mà muội tử bên cạnh ngươi còn đang mặc áo ngủ sao? Ngươi không biết cởi áo khoác của mình rồi khoác lên cho nàng sao? Nàng chính là vị hôn thê tương lai của ngươi đó!
“Khụ, ngươi có nên cho nàng chiếc áo ngoài không? Hôm nay lạnh quá…” Giang Diên không nhịn được nhắc nhở.
Tiêu Miên cuối cùng cũng nhận ra, liền lột áo ngoài của A Liệt đưa cho A Sắt Lâm, nói: “Mặc vào đi.”
A Liệt chỉ đành run rẩy trong chiếc áo mỏng manh.
A Sắt Lâm ôm lấy chiếc áo còn giữ hơi ấm từ cơ thể A Liệt, cảm thấy lòng mình ấm áp. Dù đây không phải là áo của Tiêu đại nhân, nhưng cũng là tấm lòng của ngài. Nàng vội vã mặc áo vào rồi xỏ giày lên.
Giang Diên im lặng nhìn. ( Chắc bả hạn hán lời rồi(ʘ ͟ʖ ʘ) )
Lúc này, A Sắt Lâm mới đưa mắt nhìn A Liệt, lạnh lùng chất vấn: “Đồ bạch nhãn lang! Trước đây ngươi nói mình là dân di cư, suýt nữa chết cóng giữa tuyết trắng, chính ta và phụ thân đã nhặt ngươi về, vậy mà ngươi lại.... Hôm nay ngươi...lại...."
Nàng ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm tuyết ném lên mặt A Liệt, “Ngươi đáng bị đâm ngàn đao!”
Nàng nổi giận, nhưng cHắn đứng đó, ánh mắt trở nên ngây dại, trong khi hắc y nhân thì ô ô a a tổ vẻ tức giân, nhìn A Liệt với ánh mắt đầy căm ghét. Người này đã nói dối về tình hình ở đây, sai hắn đi giết Tiêu Miên, còn hắn thì định vui vẻ với nữ nhân kia!
Sau khi A Sắt Lâm phát tiết cơn giận xong, Tiêu Miên mới lên tiếng: “Vừa rồi có kẻ muốn lấy mạng ta.”
A Sắt Lâm nghe vậy, khựng lại: “Cái gì?”
Lúc này nàng mới chú ý đến hắc y nhân, liền hỏi: “Chính là người này sao? Hay là…?”
Trong đầu nàng loé lên một ý nghĩ, chả lẽ hắc y nhân cùng A Liệt, có phải đều là người thuộc Hà Than bộ lạc không?
Nàng hỏi thẳng A Liệt: “Ngươi có phải gian tế của Hà Than bộ lạc không?”
A Liệt vẫn giữ im lặng.
“Nói đi!” A Sắt Lâm lớn tiếng quát, mặt hắn cũng vì vậy mà đen đi vài phần.
Tiêu Miên tiếp lời: “Đem hai người này đưa đi gặp phụ thân của cô nương, giờ hỏi cũng chẳng thu được gì.”
A Sắt Lâm bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, Tiêu đại nhân, xin ngài chờ ở đây, ta sẽ đi gọi cha ta đến ngay.”
Nàng chỉnh trang lại y phục, quay người nhanh chóng chạy ra khỏi rừng, tìm một nhà gần đó gõ cửa: “A thúc! Mau tỉnh dậy! Là ta, A Sắt Lâm, có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Tiêu Miên ở lại, tiếp tục trói A Liệt lại.
Giang Diên nói: “Ngươi xem bọn chúng có mang theo thứ gì trong miệng không, kẻo lại tự sát.”
Tiêu Miên nghe vậy, lập tức ra tay bẻ miệng bọn họ, xác nhận không có vật gì, mới an tâm rửa tay. Phía bên, A Sắt Lâm đã dẫn theo vài hán tử, cầm dây thừng, cuốc và đòn gánh chạy tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài người nghe A Sắt Lâm kể lại sự tình, phẫn nộ tiến lên, đánh cho hai kẻ gian kia một trận thừa sống thiếu chết, đến độ mặt mũi bầm dập, rồi lôi đi tìm thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đã được thông báo, không chỉ có thủ lĩnh, mà hầu hết người trong bộ lạc đều tỉnh giấc. Nghe tin có gian tế trà trộn, lại còn dám ám sát Tiêu đại nhân, mọi người liền kéo nhau đến nhà thủ lĩnh vây quanh.
Hai kẻ bị lôi đến giữa sân của thủ lĩnh, bị ném xuống đất, ánh mắt bốn phía như mũi tên đâm tới, khiến họ cảm thấy như mình đang trần trụi, chỉ biết tìm chỗ mà chui.
A Liệt, đã sống trong tâm thế nô lệ lâu ngày, nên còn có chút kiên cường, nhưng hắc y nhân thuộc Hà Than bộ lạc thì luôn được kính trọng, giờ phút này lại rơi vào tình cảnh nhục nhã như thế, chỉ hận không thể nhắm mắt, bịt tai không nghe gì.
Nhưng đôi mắt có thể nhắm lại, còn tai thì không ngừng nghe tiếng chửi rủa, có kẻ còn ném rau thối và phân trâu vào hắn. Cảm giác ghê tởm từ trên trán chảy xuống khiến hắn tức giận nhắm mắt, cố gắng không cảm nhận.
Khi mọi người bình tĩnh lại, thủ lĩnh mới lên tiếng: “Hôm nay Tiêu đại nhân đã cứu con gái ta, lại phát hiện ra gian tế, cứu vớt cả bộ lạc. Tại đây, ta đại diện cho toàn tộc cảm tạ đại nhân.”
Nói xong, thủ lĩnh cúi người cảm tạ Tiêu Miên, những người khác cũng theo đó cúi người.
Tiêu Miên vội vàng đỡ thủ lĩnh dậy: “Thủ lĩnh đại nhân, ta còn trẻ, không dám nhận lễ lớn như vậy.”
Thủ lĩnh đứng dậy, cảm kích nói: “Dù thế nào, ngài chính là ân nhân của bộ lạc. Về sau, nếu ngài cần gì, chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ.”
Giang Diên hiểu rằng, lời này không chỉ mang ý nghĩa cảm tạ mà còn là để Tiêu Miên xây dựng thế lực, tìm kiếm sự ủng hộ từ Cao Sơn bộ lạc.
“Một năm trước, khi ngươi ngã giữa nền tuyết, chính ta và A Sắt Lâm đã cứu ngươi. Ngươi nói mình không có nhà, nguyện ý làm nô lệ, chúng ta mới thu nhận ngươi. Dù ngoài mặt là nô lệ, nhưng chúng ta chưa bao giờ đối xử quá khắt khe với ngươi.”
Thủ lĩnh tiến đến trước mặt A Liệt, ánh mắt đầy phức tạp. Dù chỉ nuôi một con mèo hay chó, một năm cũng tạo ra tình cảm, huống hồ còn là con người đã sống cùng nhau ngày đêm. Nếu hôm nay kế hoạch thành công, con gái hắn sẽ hủy hoại cả đời, bộ lạc này sẽ vô tình bị hại. Hắn nén cơn giận, tự nhủ phải kiềm chế.
“Ngươi vì bộ lạc mà nguyện trung thành với thủ lĩnh, nhưng tại sao lại đối xử với A Sắt Lâm…” Hắn cắn răng nói.
A Liệt, từ đầu đến cuối im lặng, gục xuống không nói, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn về phía A Sắt Lâm, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ: “Ai bảo con ả này xinh đẹp như vậy làm gì?”
Con trai thủ lĩnh tức giận, tiến lên cho một cú đá vào vai hắn: “Chó bẩn thỉu, ngươi có tư cách gì mà nhìn muội muội ta?”
Cú đá này rất mạnh, khiến A Liệt ngã lăn ra đất, đầu đập xuống mặt đất.
Thủ lĩnh ngăn cản con trai lại, nói: “Đừng ra tay quá nặng.”
“Phụ thân, con thấy hắn không nói được gì, giao cho con đi, con sẽ cho hắn nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”
Thủ lĩnh buông tay, ánh mắt chuyển sang hắc y nhân, ra hiệu cho người bên cạnh lấy băng bịt miệng hắn ra.
Hắc y nhân vừa thoát khỏi băng bịt miệng đã hừ lạnh: “Các ngươi muốn giết muốn chém tùy tiện, ta không bao giờ nói thêm một lời. Hôm nay quả thật xui xẻo, nhưng các ngươi hãy chờ xem, Hà Than bộ lạc sẽ trả thù…”
Hắn chưa nói hết câu, thì đã có người trong Cao Sơn bộ lạc đồng loạt ném rau thối và phân trâu về phía hắn.
Thủ lĩnh giơ tay ý bảo mọi người dừng lại, mới nói: “Chúng ta không giết ngươi, mà sẽ để ngươi sống, để thấy bộ lạc các ngươi sẽ bị tiêu diệt như thế nào.”ũng chỉ biết được một hai tử mắng chửi người khác.
A Liệt vẫn cúi đầu không nói một lời. Mãi cho đến khi ánh mắt hắn dừng lại ở thân ảnh hắc y nhân bị Tiêu Miên chế phục, hắn mới ngạc nhiên lộ ra vẻ sợ hãi. Người này chẳng phải đã đến để ám sát Tiêu Miên sao? Thế mà lại bị Tiêu Miên khống chế, mà hắc y nhân chính là Lục cấp Linh Sư.
Hắn từng nghĩ rằng Tiêu Miên sẽ bị diệt trừ trong đêm nay dưới tay lục cấp Linh sư. Nhưng giờ phút này, mọi hy vọng đều tan biến…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro