Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên

Cửu thiếu gia đ...

2024-10-25 22:57:54

Những kẻ phỉ nhổ Tiêu Miên lúc nãy giờ không biết chui vào đâu.

Nếu như sau này Tiêu Miên trả thù bọn họ thì sao? Từng người trong số đó đều cúi đầu, cầu mong mình không bị nhớ đến.

Nhưng tâm trạng của Tiêu Miên lúc này hoàn toàn khác biệt, hắn đã đạt được điều mà mình muốn, còn những kẻ kia, hắn không thèm để tâm.

Một trưởng lão kích động lẩm bẩm: “Tiêu gia có hy vọng phục hưng rồi, có hy vọng rồi…”

Ánh mắt hắn nhìn Tiêu Miên như người người khát nhìn thấy nước. Trưởng lão cố bình ổn lại tâm trạng đứng lên nói: “Do Bảo Khí đã bị hỏng, hôm nay không thể kiểm tra được nữa. Ngày mai chúng ta sẽ mượn cái khác để thử. Các vị hãy ở lại bổn gia, chúng ta sẽ chuẩn bị phòng và thức ăn cho các bị.”

Hắn là trưởng lão có uy tín rất cao trong Tiêu gia, không ai dám nói gì, mọi người đều đồng ý.

Tiêu Bình nói xong thì bước xuống gọi các môn hạ lại, thì thầm một hồi.

Đám đông tới kiểm tra vội vàng rời khỏi, sợ bị Tiêu Miên nhớ mặt rồi trả thù.

Khi chỉ còn lại vài người trong trường kiểm tra, Tiêu Bình mang vẻ mặt phức tạp nhìn Tiêu Miên. Trước đây, hắn là người muốn bồi dưỡng Tiêu Miên nhất, sau này lại là người kiên quyết đuổi hắn ra ngoài. Những năm qua, Tiêu Miên sống ra sao, bọn họ chẳng mấy quan tâm. Giờ phút này, người bị bọn họ đã từ bỏ lại xuất hiện với sức mạnh vượt bậc, hắn chẳng những không vui mừng mà còn có chút hoảng loạn.

Bọn họ đã đối xử với Tiêu Miên như thế, hơn nữa phụ mẫu của hắn giờ cũng không còn, Tiêu Bình cảm thấy Tiêu gia có lẽ sẽ không giữ được chân hắn nữa. Nhưng nếu không giữ được, thì có thể nói gì? Điều quan trọng là đừng để Tiêu gia đắc tội với hắn.

Các trưởng lão khác cũng không nghĩ nhiều như hắn, cảm thấy Tiêu gia có được một thiên tài, đúng là chuyện vui mấy năm rồi mới gặp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Miên bình thản nhìn Tiêu Bình: “Thúc thúc.”

Tiêu bình che giấu cảm xúc phức tạp, gật đầu, “Hài tử ngoan, ở bên ngoài chịu khổ, trở lại là tốt rồi, ta đã cho người đi thống báo với gia gia của con, chúng ta đến Vạn Minh Đường trước.”

Hắn không hỏi nhiều về việc Tiêu Miên đã xảy ra chuyện gì mà có được linh lực, hắn biết giờ phút này không phải là lúc để hỏi về điều ấy.

Tiêu Miên giả vờ thuận theo rồi đi theo hắn.

Thực ra hắn không hề muốn đối mặt với những người được gọi là thân nhân, ngoại trừ Tiêu Mính, những người khác hắn đều không muốn nhìn thấy. Nhưng hiện tại chưa phải lúc rời đi, hắn muốn tìm hiểu nguyên do nào đã khiến phụ thân Tiêu Thành năm xưa phản bội gia tộc, và hắn cần gia tộc làm bậc thang để bước lên Thượng tầng Đại lục tìm cha.

“Tiền bối, có phải ngài đã sớm biết lần đầu thả linh lực vào sẽ không thể sáng được không?”

Ngồi trên xe ngựa đón họ, Tiêu Miên mới dám giao tiếp với Giang Diên thông qua truyền âm.

Giang Diên giả vờ ngây thơ đáp: “Ủa? Ta sao mà biết được chứ?”

Tiêu Miên thản nhiên: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngài hiểu biết nhiều hơn ta thôi.”

Giang Diên không dám nói thêm, Tiêu Miên cũng không hỏi lại.

Hắn vén màn lên, bên ngoài thỉnh thoảng hiện lên những cảnh vật quen thuộc, khiến lòng hắn dậy sóng.

Mấy năm qua, hắn đã bao lần mơ thấy cảnh trở về bổn gia, dùng thực lực của mình dẫm đạp lên những kẻ đã từng khinh miệt hắn. Nhưng giờ phút này, việc đó trở thành hiện thực, mà chính hắn lại không cảm thấy vui vẻ như hắn đã tưởng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huynh trưởng của hắn đã dẫn hắn đến trường kiểm tra, hy vọng nhìn thấy hắn xấu mặt, cho rằng hắn vẫn là kẻ ngu ngốc, vô năng như trước kia sao?

Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, xuyên qua Tiêu gia, đến Vạn Minh Đường, nơi này là chốn hội nghị trọng yếu nhất của Tiêu gia, không có chuyện quan trọng sẽ không mở cửa.

Gia chủ Tiêu Lương vừa từ bên ngoài trở về, đang chuẩn bị đến xem tình hình kiểm tra linh lực, liền gặp một người được phái đến từ Tiêu Bình.

Người ấy vừa thấy Tiêu Lương liền vội vàng chạy tới, không giấu được sự kích động mà nói: “Tham kiến gia chủ.”

Tiêu Lương hỏi: “Có chuyện gì mà vui mừng đến vậy?”

“Cửu thiếu gia đã trở lại!”

Tiêu Lương đứng yên tại chỗ suy tư thật lâu, mới nhớ ra đứa cháu trai mà hắn đã ném đi Bắc Thành từ hai năm trước. Hắn nhíu mày nói: “Hắn tự mình trở về? Có gì đáng vui mừng chứ?”

“Cửu thiếu gia, hắn đã thành Linh Sư! Cửu cấp! Ở trường kiểm tra, lúc đó Bảo Khí còn nổ tung, thật sự quá xuất sắc!” Người nọ nói năng lộn xộn, không biết diễn đạt như thế nào cho rõ ràng.

Tiêu Lương nheo mắt, thiếu chút nữa đã bóp chặt đến mức cánh tay của người kia bị trật khớp: “Ngươi nói thật sao?”

“Thiên chân vạn xác! Tiêu Bình trưởng lão lập tức sẽ dẫn Cửu thiếu gia đến Vạn Minh Đường.”

Tiêu Lương phải mất vài phút để bình ổn tâm tình, rồi lập tức ra lệnh cho người đi thông báo đến các trực hệ của Tiêu gia, còn bản thân thì vội vã chạy về phía Vạn Minh Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Nam Chủ Long Ngạo Thiên

Số ký tự: 0