Sau Khi Trở Thành Huyền Học Đại Sư, Tôi Liền Xuyên Về
Chương 40
Cửu Mộc Du
2024-10-11 23:38:42
Cô thấp giọng nói: “Chị về nhà nói chuyện này cho bà nội nghe, bà nói mắt của trẻ con sáng ngời, có thể thấy được thứ mà người lớn không nhìn được, nó mà khóc khẳng định là bị dọa tới rồi."
Trong lúc nói chuyện, vị đạo sĩ mặc áo đạo bào màu xám tro kia đã bước ra khỏi phòng, lão nhìn khắp nơi nói: “Có âm.”
“Quả nhiên là có nha. Vừa mới căn hộ kia chính là của người phụ nữ mặc áo ngủ kia, người phụ nữ sợ hãi run rẩy không ngừng, vội vàng chạy về nhà.
Thấy người phụ nữ ấy sắp rời đi, Thi Vưu Vưu hỏi: “Cô này, nhà cô có phải có thói quen thắp hương mùng một mười lăm hay không?"
Người phu nữ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Sao cháu biết?”
Mẹ chồng cô tin phật, không những là mùng một mười lăm, mà sinh thần của các vị bồ tát bà ấy cũng đều sẽ ăn chay niệm phật.
Thi Vưu Vưu cười thần bí: “Không có gì, cháu đoán mò thôi.”
Cô gái nhỏ không chỉ đoán chính xác, mà cười lên cũng thật xinh đẹp, người phụ nữ mặc áo ngủ cũng không biết vì sao càng xem càng thấy thuận mắt, vội vàng vẫy tay nói với vị đạo trưởng kia: “Vân đạo trưởng, ông qua đây xem giúp nhà bên này trước đã.”
Dựa theo trình tự vừa lúc đến phiên nhà Thi Vưu Vưu, vị Vân đạo trưởng kia lập tức đi tới, gật đầu với mọi người.
Thi Vưu Vưu bước sang bên, tránh ra nói: “Làm phiền đạo trưởng vào kiểm tra giúp cháu một chút”
Vân đạo trưởng bày ra tư thế cao thâm khó đoán, cầm lục lạc bước vào nhà, Thi Vưu Vưu đuổi kịp theo đằng sau.
Lục lạc kia ngay từ khi bước vào nhà liền kêu vang không ngừng, lúc tới phòng vệ sinh chấn động mạnh, Vân đạo trưởng nhíu mày, tỉ mỉ kiểm tra bên trong một lượt.
Sau đó liền vào tới phòng ngủ chính, tiếng chuông lại một lần nữa trở nên to vang, ông lại kiểm tra tỉ mỉ, hai mày cau chặt lại với nhau.
Trước khi rời đi, vẫn là câu nói cũ “có âm”, ra khỏi nhà, đi sang nhà tiếp theo.
Hóa ra vị đạo trưởng này chỉ biết mỗi câu này? Thị Vưu Vưu không tiếp tục xem náo nhiệt, lấy di động khóa cửa ra ngoài mua sắm.
Lúc trở lại đã là một tiếng sau đó, vị đạo trưởng kia đã rời đi, chỉ có người của mấy nhà tụ lại ở trên hành lang nói chuyện với nhau.
Trong lúc nói chuyện, vị đạo sĩ mặc áo đạo bào màu xám tro kia đã bước ra khỏi phòng, lão nhìn khắp nơi nói: “Có âm.”
“Quả nhiên là có nha. Vừa mới căn hộ kia chính là của người phụ nữ mặc áo ngủ kia, người phụ nữ sợ hãi run rẩy không ngừng, vội vàng chạy về nhà.
Thấy người phụ nữ ấy sắp rời đi, Thi Vưu Vưu hỏi: “Cô này, nhà cô có phải có thói quen thắp hương mùng một mười lăm hay không?"
Người phu nữ kinh ngạc quay đầu lại hỏi: “Sao cháu biết?”
Mẹ chồng cô tin phật, không những là mùng một mười lăm, mà sinh thần của các vị bồ tát bà ấy cũng đều sẽ ăn chay niệm phật.
Thi Vưu Vưu cười thần bí: “Không có gì, cháu đoán mò thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái nhỏ không chỉ đoán chính xác, mà cười lên cũng thật xinh đẹp, người phụ nữ mặc áo ngủ cũng không biết vì sao càng xem càng thấy thuận mắt, vội vàng vẫy tay nói với vị đạo trưởng kia: “Vân đạo trưởng, ông qua đây xem giúp nhà bên này trước đã.”
Dựa theo trình tự vừa lúc đến phiên nhà Thi Vưu Vưu, vị Vân đạo trưởng kia lập tức đi tới, gật đầu với mọi người.
Thi Vưu Vưu bước sang bên, tránh ra nói: “Làm phiền đạo trưởng vào kiểm tra giúp cháu một chút”
Vân đạo trưởng bày ra tư thế cao thâm khó đoán, cầm lục lạc bước vào nhà, Thi Vưu Vưu đuổi kịp theo đằng sau.
Lục lạc kia ngay từ khi bước vào nhà liền kêu vang không ngừng, lúc tới phòng vệ sinh chấn động mạnh, Vân đạo trưởng nhíu mày, tỉ mỉ kiểm tra bên trong một lượt.
Sau đó liền vào tới phòng ngủ chính, tiếng chuông lại một lần nữa trở nên to vang, ông lại kiểm tra tỉ mỉ, hai mày cau chặt lại với nhau.
Trước khi rời đi, vẫn là câu nói cũ “có âm”, ra khỏi nhà, đi sang nhà tiếp theo.
Hóa ra vị đạo trưởng này chỉ biết mỗi câu này? Thị Vưu Vưu không tiếp tục xem náo nhiệt, lấy di động khóa cửa ra ngoài mua sắm.
Lúc trở lại đã là một tiếng sau đó, vị đạo trưởng kia đã rời đi, chỉ có người của mấy nhà tụ lại ở trên hành lang nói chuyện với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro