Sau Khi Trở Thành Huyền Học Đại Sư, Tôi Liền Xuyên Về
Xem Náo Nhiệt
Cửu Mộc Du
2024-10-11 23:38:42
Ở hành lang có rất nhiều hàng xóm tụ tập, Thi Vưu Vưu dứt khoát mở rộng cửa chính, miễn cho lát nữa còn phải đi thêm một chuyến.
Vừa định bước vào nhà, giọng nói kiềm chế của một người đàn ông truyền vào tai cô. Cô gái có khuôn mặt trẻ con đứng bên cạnh hắn Thi Vưu Vưu đã từng gặp, là nữ chủ nhân của căn hộ xéo bên kia.
"Đạo sĩ cái gì, đều là đồ lừa đảo. Sau khi làm phép xong chính là bán đồ, từng vòng từng vòng một, đều là mấy chiêu quen thuộc."
"Chàng trai à, cậu nói sai rồi. Vân đạo trưởng pháp lực cao thâm. Nếu cậu dám nói lời này trước mặt ngài ấy, cậu sẽ gặp rắc rối với toàn bộ mấy hộ gia đình ở tầng chúng ta đấy."
"Bỏ đi ông xã, tốn chút tiền để an tâm cũng được mà. Em cam đoan sẽ không mua bất cứ thứ gì nữa."
"Đó không phải là vấn đề tiền bạc. Chúng ta không nên cổ súy cho loại oai phong tà khí này để kẻ lừa đảo thành công."
Người đàn ông cố gắng dùng khoa học và lý luận để khiến những người hàng xóm của mình tỉnh táo lại. Bài phát biểu sôi nổi còn chưa bắt đầu đã thu được một đống xem thường.
Tần Duyệt ngượng ngùng cười cười đẩy chồng trở về phòng, trước khi hắn còn chưa chọc nhiều người tức giận.
Triệu Xảo Lam vừa tan sở là chạy tới. Ra khỏi thang máy, cô thấy mọi người đang đứng ở hành lang với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nghi ngờ bước vào nhà bạn thân, sau khi nghe được chuyện vừa xảy ra, tiếng cười trong trẻo của cô vẫn không ngừng.
Vân đạo trưởng khoan thai đến muộn. Hôm nay hắn còn mang theo một đồ đệ nhỏ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Những người hàng xóm đứng ở hành lang luôn chú ý đến hướng thang máy. Đạo bào* vừa xuất hiện họ đã nhiệt tình chào đón rồi lao vào bắt chuyện. Trong lúc nhất thời, tất cả âm thanh đều trộn lẫn với nhau, không thể nào nghe rõ những gì họ nói.
(*Đạo bào: áo của đạo sĩ.)
Thi Vưu Vưu lười biếng khoanh tay tựa vào mép cửa xem náo nhiệt. Một ông cụ chắp tay sau lưng đi ngang qua. Sau khi chú ý thấy ánh mắt của cô, ông cụ nghiêng đầu gật đầu với cô.
Nhớ tới lời Trác Viễn nói lúc trước, Thi Vưu Vưu tốt bụng nhắc nhở một câu: "Ông à, bình thường lúc nấu canh nhớ đặt đồng hồ báo thức, nếu không rất nguy hiểm đó."
"Ai u, canh của ta!" Ông cụ giật mình vỗ tay, cũng không kịp nói chuyện đã vội vàng hoảng hốt chạy về nhà.
Nhìn bộ dáng mơ hồ này của ông cụ, nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện quả thực đúng là kỳ tích.
Không lâu sau đôi vợ chồng trẻ đối diện cũng đi ra.
Ổ Mẫn Thiện càng nhìn hai người mặc áo bào xám kia càng giống kẻ lừa đảo. Hắn cau mày muốn nói chuyện thì Tần Duyệt bên cạnh hờn dỗi trừng hắn một cái, thành công ngăn cản hắn tiếp tục khơi dậy sự tức giận.
Hình ảnh đôi vợ chồng trẻ mắt đi mày lại quả thực không nhìn nổi. Chó độc thân Triệu Xảo Lam bị một vạn điểm thương tổn. Cô đạp giày cao gót đi tới trước mặt Thi Vưu Vưu, dùng hành động thực tế từ chối bị đút thức ăn cho chó.
Sau khi đến gần phát hiện thần sắc Thi Vưu Vưu vẫn bình thường, cô không khỏi bội phục nói: "Em dạn thật đấy, đổi lại là chị không dám ở một mình đâu."
Thi Vưu Vưu nhếch khóe miệng: "Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, có thể không sợ bất cứ tà ma quỷ quái nào."
Triệu Xảo Lam nghi hoặc, ý tứ trên mặt chữ thì cô hiểu, chỉ là không rõ nhân quả trước sau ở đâu.
Chợt bên tai vang lên tiếng chào hỏi, cô quay lại thì thấy có hai người đang cùng nhau di chuyển một chiếc bàn đặt ở giữa lối đi.
Hóa ra là để tiết kiệm thời gian, Vân đạo trưởng đã quyết định tiến hành một cuộc thanh lọc quy mô lớn.
Vừa định bước vào nhà, giọng nói kiềm chế của một người đàn ông truyền vào tai cô. Cô gái có khuôn mặt trẻ con đứng bên cạnh hắn Thi Vưu Vưu đã từng gặp, là nữ chủ nhân của căn hộ xéo bên kia.
"Đạo sĩ cái gì, đều là đồ lừa đảo. Sau khi làm phép xong chính là bán đồ, từng vòng từng vòng một, đều là mấy chiêu quen thuộc."
"Chàng trai à, cậu nói sai rồi. Vân đạo trưởng pháp lực cao thâm. Nếu cậu dám nói lời này trước mặt ngài ấy, cậu sẽ gặp rắc rối với toàn bộ mấy hộ gia đình ở tầng chúng ta đấy."
"Bỏ đi ông xã, tốn chút tiền để an tâm cũng được mà. Em cam đoan sẽ không mua bất cứ thứ gì nữa."
"Đó không phải là vấn đề tiền bạc. Chúng ta không nên cổ súy cho loại oai phong tà khí này để kẻ lừa đảo thành công."
Người đàn ông cố gắng dùng khoa học và lý luận để khiến những người hàng xóm của mình tỉnh táo lại. Bài phát biểu sôi nổi còn chưa bắt đầu đã thu được một đống xem thường.
Tần Duyệt ngượng ngùng cười cười đẩy chồng trở về phòng, trước khi hắn còn chưa chọc nhiều người tức giận.
Triệu Xảo Lam vừa tan sở là chạy tới. Ra khỏi thang máy, cô thấy mọi người đang đứng ở hành lang với vẻ mặt nghiêm túc.
Cô nghi ngờ bước vào nhà bạn thân, sau khi nghe được chuyện vừa xảy ra, tiếng cười trong trẻo của cô vẫn không ngừng.
Vân đạo trưởng khoan thai đến muộn. Hôm nay hắn còn mang theo một đồ đệ nhỏ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Những người hàng xóm đứng ở hành lang luôn chú ý đến hướng thang máy. Đạo bào* vừa xuất hiện họ đã nhiệt tình chào đón rồi lao vào bắt chuyện. Trong lúc nhất thời, tất cả âm thanh đều trộn lẫn với nhau, không thể nào nghe rõ những gì họ nói.
(*Đạo bào: áo của đạo sĩ.)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Vưu Vưu lười biếng khoanh tay tựa vào mép cửa xem náo nhiệt. Một ông cụ chắp tay sau lưng đi ngang qua. Sau khi chú ý thấy ánh mắt của cô, ông cụ nghiêng đầu gật đầu với cô.
Nhớ tới lời Trác Viễn nói lúc trước, Thi Vưu Vưu tốt bụng nhắc nhở một câu: "Ông à, bình thường lúc nấu canh nhớ đặt đồng hồ báo thức, nếu không rất nguy hiểm đó."
"Ai u, canh của ta!" Ông cụ giật mình vỗ tay, cũng không kịp nói chuyện đã vội vàng hoảng hốt chạy về nhà.
Nhìn bộ dáng mơ hồ này của ông cụ, nhiều năm như vậy mà không xảy ra chuyện quả thực đúng là kỳ tích.
Không lâu sau đôi vợ chồng trẻ đối diện cũng đi ra.
Ổ Mẫn Thiện càng nhìn hai người mặc áo bào xám kia càng giống kẻ lừa đảo. Hắn cau mày muốn nói chuyện thì Tần Duyệt bên cạnh hờn dỗi trừng hắn một cái, thành công ngăn cản hắn tiếp tục khơi dậy sự tức giận.
Hình ảnh đôi vợ chồng trẻ mắt đi mày lại quả thực không nhìn nổi. Chó độc thân Triệu Xảo Lam bị một vạn điểm thương tổn. Cô đạp giày cao gót đi tới trước mặt Thi Vưu Vưu, dùng hành động thực tế từ chối bị đút thức ăn cho chó.
Sau khi đến gần phát hiện thần sắc Thi Vưu Vưu vẫn bình thường, cô không khỏi bội phục nói: "Em dạn thật đấy, đổi lại là chị không dám ở một mình đâu."
Thi Vưu Vưu nhếch khóe miệng: "Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, có thể không sợ bất cứ tà ma quỷ quái nào."
Triệu Xảo Lam nghi hoặc, ý tứ trên mặt chữ thì cô hiểu, chỉ là không rõ nhân quả trước sau ở đâu.
Chợt bên tai vang lên tiếng chào hỏi, cô quay lại thì thấy có hai người đang cùng nhau di chuyển một chiếc bàn đặt ở giữa lối đi.
Hóa ra là để tiết kiệm thời gian, Vân đạo trưởng đã quyết định tiến hành một cuộc thanh lọc quy mô lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro