Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 14
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Tư Lật có thể đi ra ngoài dĩ nhiên sẽ vui sướng, cũng dặn đi dặn lại bảo anh không được ôm cô trước mặt người khác, mặc dù bây giờ cô chỉ là một đứa bé nhưng linh hồn cũng là một người trưởng thành hai mươi sáu tuổi, sẽ biết xấu hổ là như thế nào.
Duyệt Nhất Trầm thoải mái đồng ý, nhưng lúc ở trên cầu thang vẫn thuận tay ôm cô.
Chung quanh đều là người nên cô không dám ồn ào, chỉ có thể yên lặng đưa tay nhỏ ra đẩy anh. Người đàn ông chỉ nhìn cô một cái rồi hơi cau mày, nhưng ngược lại ôm càng chặt hơn, dáng vẻ có chút vô lại.
Lúc hai người đi đến chỗ ngoặt thì đụng phải một người nhân viên xuống tầng hai, trông thấy Duyệt Nhất Trầm mang theo cái cô gái đến, tròng mắt sắp rơi ra ngoài, "Duyệt đại, anh lừa gạt được một cô bé từ đâu về vậy?"
"Dáng vẻ thật thủy linh*, không phải lời đồn trên mạng là thật chứ?"
*Thủy Linh(水灵):Ngoại hình đẹp, có thần thái.
Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười với các cô ấy, "Trên mạng có lời đồn gì sao?"
Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, bát quái nói : "Trước đó không phải anh đổi ảnh đại diện sao? Tất cả mọi người đang nói thật ra anh đã ẩn cưới."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, "Ngược lại tôi cũng rất muốn có một đứa con gái đáng yêu như vậy."
Hai người nhân viên kia cười lên: "Tôi đã nói rồi, nếu lão đại kết hôn, làm sao có khả năng chúng ta không biết!"
"Đúng đấy, anh ấy kết hôn làm sao chị Kết lại có khả năng không biết, chị kết biết làm sao có khả năng chúng ta lại không biết."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, "Tôi đi lên trước."
Các cô ấy vội vàng đưa tay lên làm tư thế OK rồi nhường đường cho anh, lại nhắc nhở: "Chín giờ có một hội nghị, là chị Kết chủ trì."
Anh ừ một tiếng, ôm Tư Lật lên tầng.
Thẳng đến khi đi vào văn phòng Duyệt Nhất Trầm, Tư Lật mới dám mở miệng : "Hôm nay phải họp? Biết cái gì? Tại sao tôi lại không biết?" Bình thường loại hội nghị cần Duyệt Nhất Trầm tham gia thì thường có chút quan trọng, cô có chút khổ sở: "Tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý của anh, tại sao cái gì cũng không biết, thực sự có lỗi với anh phải trả tiền lương cho tôi."
Duyệt Nhất Trầm vội vàng an ủi cô: "Đây là tạm thời sắp xếp, sáng nay tôi cũng mới nhận được tin tức, không phải em xin nghỉ sao, nên chị Kết không có thông báo cho em."
Tư Lật hơi có chút thả lỏng, lại hỏi : "Là hội nghị liên quan đến cái gì?"
"Ừm..." Duyệt Nhất Trầm sờ mũi một cái, "Chính là bộ phim kia của đạo diễn Ngô Thường, chúng ta có dự định đầu tư."
Bỗng dưng hai mắt Tư Lật sáng lên: "Cái này thì có thể. Trước đó tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện này, chỉ là vẫn luôn quên mất, khẳng định bộ phim này rất ăn khách, đại minh tinh, đạo diễn lớn, lại còn là cải biên kinh điển, đầu tư chắc chắn sẽ không thua thiệt."
Duyệt Nhất Trầm nhìn vẻ mặt này của cô có chút muốn cười, không nhịn được vuốt vuốt cái mũi của cô: "Em chỉ giỏi tính toán, đứa bé mê tiền."
Tư Lật còn muốn phản bác thì bị một loạt tiếng gõ cửa cắt ngang, một thực tập sinh đang đứng ở cửa: "Duyệt lão đại, đi họp."
Duyệt Nhất Trầm lên tiếng, "Lập tức qua ngay." Lại quay đầu căn dặn Tư Lật, "Đừng chạy ra ngoài."
Tư Lật liên tục không ngừng gật đầu: "Được rồi." Lại hỏi : "Văn kiện trên bàn anh tôi có thể xem sao?"
"Tùy tiện xem, cái ghế trơn, cẩn thận một chút."
Kỳ thật Tư Lật rất muốn đi họp cùng, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết việc này không có khả năng, cho nên không có nói. Mãi cho đến khi Duyệt Nhất Trầm đi ra khỏi văn phòng, sau đó cô mới phát hiện nghĩ, nếu như cô đề lại hơi làm nũng một chút, có phải cũng có khả năng hay không?
Dường như cô có chút được voi đòi tiên, nhưng thời gian không phải làm việc thật sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Tư Lật ngồi ở trên ghế tổng giám đốc của anh xem văn kiện, thực tập sinh được Duyệt Nhất Trầm phân phó đưa nước đi vào, đi đến trước mặt sau đó không nhịn được sờ sờ đầu xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trêu đùa nói chuyện với cô, quả thật bị sự đáng yêu của cô lật đổ.
Thực tập sinh này rất xinh đẹp, cho nên Tư Lật không có né tránh, .
tính tình chịu đựng giả bộ làm đứa bé.
"Em gái nhỏ, tên của em là gì vậy?"
"Tiểu khả ái." Tư Lật cười híp mắt trả lời, hiếm khi lộ ra được một chút vẻ mặt đáng yêu ngốc nghếch của đứa trẻ.
"Ái chà chà, thật đáng yêu, em bao nhiêu tuổi?"
"Bốn tuổi, chị gái, chị thật xinh đẹp, chị là người mẫu sao?"
Không ai không thích người nói ngọt, đặc biệt là người nói ngọt lại đáng yêu, thế là thực tập sinh đã hoàn toàn chìm đắm.
Sau khi hội nghị kết thúc, đầu tiên là Duyệt Nhất Trầm đứng dậy muốn đi ra ngoài, kết quả lại bị chị Kết gọi lại, bất đắc dĩ một mình anh ở lại nói chuyện với cô ấy mười mấy phút. Thật vất vả mới nói xong, anh sải bước đi về phía văn phòng nhưng không có nhìn thấy cô bé kia.
Vừa muốn ra ngoài hỏi người khác thì nghe thấy chị Kết đứng ở cửa phòng nước dưới tầng cười hỏi: "Thế nào rồi? Náo nhiệt như vậy."
Anh dừng một chút, rồi sau đó xuống tầng đi đến.
Cảnh tượng trong phòng uống nước khiến anh không biết nên khóc hay cười.
Cô bé kia ngồi trên ghế cao ở quầy bar, giống như hoàng thượng đang sủng hạnh ba nghìn mỹ nữ hậu cung, bên trái là tổ trưởng bộ phận phát triển, bên phải là tổ trưởng bộ phận đầu tư, một người cầm bánh bích quy, một người bưng sữa bò, vẻ mặt vui vẻ hầu hạ.
Mà cô ở giữa, miệng không ngừng di chuyển, một lúc ăn cái, một lúc lại vuốt mông ngựa, ngược lại xưa nay anh lại không biết cô là một người miệng (dày) (khuôn mặt) người này ngọt ngào lại (không) biết (xấu hổ).
"Oa, chị gái móng tay này của chị thật xinh đẹp!"
"Chị gái tự mình làm, lần sau cũng giúp em chuẩn bị có được hay không?"
"Chị Lily, có phải chị đi đánh kính niệu toan* không? Làm sao da đẹp như vậy."
*Đánh kính niệu toan:(theo mình hiểu giống như tiêm axit hyaluronic: Axit hyaluronic , còn được gọi là axit uronic và axit hyaluronic , là một trong những thành phần của mô da của con người. Tiêm axit hyaluronic là tiêm axit hyaluronic ở dạng chất làm đầy vào những phần bị trũng hoặc đầy đặn của lớp hạ bì như môi, má , sống mũi, cằm , sẹo ,… để có thể xóa nhăn và thay đổi diện mạo ngay lập tức. . Trước đây, collagen được sử dụng làm cấu trúc trong mô hạ bì, nếu bạn ví von việc xây dựng một ngôi nhà bằng bê tông cốt thép, thì collagen giống như một khung thép, và axit hyaluronic giống như xi măng được đổ vào sau khi khung thép hoàn thành. Sự mở rộng của axit hyaluronic được sử dụng, tác dụng giúp khung thép không bị sụp đổ. Tuy nhiên, hyaluronic acid được tiêm vào sẽ được cơ thể hấp thụ chậm nên để duy trì tác dụng, cần phải tiêm ngắt quãng. Một khi ngừng sử dụng thuốc thông thường, tác dụng sẽ giảm dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
"Ôi, em còn biết kính niệu toan. Đúng rồi, làm sao em biết chị là Lily?"
"Duyệt Nhất Trầm có nói qua với em."
"Duyệt Nhất Trầm? Thế mà em lại gọi cậu ấy là Duyệt Nhất Trầm?"
Một trận tiếng cười.
Duyệt Nhất Trầm yên lặng đi ra.
Em ấy thích náo nhiệt thì để em ấy làm đi.
Kỳ thật Tư Lật cũng không tính là người khá điên cuồng, cô là điển hình chòm Ma Kết, ở công ty từ trước đến nay đều không nói nhảm nói nhiều hơn một câu với đồng nghiệp, có đôi khi sẽ có chút buồn bực. Bình thường tan làm luôn tình nguyện tiếp tục xử lý công việc cũng không muốn đi ra ngoài điên với bọn họ.
Nhưng bây giờ sau khi biến thành một đứa trẻ không làm được việc gì, dường như cô chỉ còn lại một cái miệng nhỏ nhắn.
Nói rất nhiều mà trước khi cô muốn nói, chỉ là trước kia không xúc động nói ra miệng. Hiện tại ỷ vào cơ thể này, cô thản nhiên khích lệ, không nghĩ tới sẽ làm cho nhiều người vui vẻ như vậy.
Sau đó chị Kết không nhìn được mới bảo các cô ấy tản đi.
Giữa trưa bởi vì Tư Lật ở lại cho nên Duyệt Nhất Trầm không ăn thức ăn ngoài, dứt khoát đưa cô ra ngoài ăn. Lúc xuống tầng đụng phải chị Kết, cô ấy cũng muốn ra ngoài ăn cơm nên đi cùng luôn.
Hai người kia vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Tư Lật bị Duyệt Nhất Trầm dắt đi nên cũng không có chú ý, mãi cho đến khi ba người đứng ở cửa của một cửa hàng đồ ăn chay, cô mới phản ứng được.
Sau lần trước Tư Lật ăn lẩu phải vào viện, Duyệt Nhất Trầm vẫn luôn đặc biệt chú ý về phương diện ẩm thực, thanh đạm đến nỗi Tư Lật muốn rời nhà đi ra ngoài.
Cho nên khi đến cổng Tư Lật liền có một vạn cái không vui, vẫn đứng ở cổng, làm như thế nào cũng không nguyện ý đi vào: "Duyệt Nhất Trầm, tôi không ăn cái này."
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát ngồi xổm người xuống, tốt tính dỗ dành, "Ngoan, trước hết hôm nay chấp nhận ăn cái này một chút, gần đây chỉ có chỗ này để ăn, tối về chúng ta lại ăn ngon."
Tư Lật càng thêm không vui vẻ: "Anh cho rằng tôi không biết hôm nay anh gọi cho dì Lý tối nay làm cá hấp và đậu hũ trộn hành lá sao?"
Duyệt Nhất Trầm cười: "Ngược lại rất thính tai, vậy em muốn ăn cái gì?"
Tư Lật chỉ chỉ đường cái đối diện: "Nhà bán đồ nướng vỉ kia rất không tồi."
Anh lắc đầu bác bỏ, "Rất dầu mỡ, em ăn vào sẽ không thoải mái."
Tư Lật sắp điên lên rồi, không tự giác liền nhếch miệng, vẻ mặt ủy khuất.
Lần đầu tiên Duyệt Nhất Trầm thấy được dáng vẻ này của cô, trong lúc nhất thời bị làm khiến trong lòng ngứa một chút, lại vô cùng muốn cười, đưa tay sờ mặt cô sau đó nhường một bước, thương lượng hỏi : "Vậy có muốn ăn cơm Tây không? Không phải em thích ăn nhất là mì hải sản sao?"
Cuối cùng cũng khiến cô hài lòng.
Chị Kết ở bên cạnh nhìn thấy, thật nhịn không được nghi ngờ, đây mẹ nó không phải con gái riêng của cậu ta chứ?
Sau khi đến phòng ăn gọi bữa trưa một mình Tư Lật nhảy xuống ghế muốn đi toilet, chị Kết đứng lên đi cùng với cô thì bị Duyệt Nhất Trầm cười đè lại: "Tự em ấy có thể."
Chị Kết quen biết cô lâu nhất, ở cùng một chỗ lâu rất dễ dàng lộ tẩy.
Cô ấy ngồi xuống, cười hỏi: "Thật sự không phải con gái của cậu?"
Duyệt Nhất Trầm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thật sự không phải, tin tưởng tôi, tôi lại càng hi vọng hơn so với chị."
"Đó còn muốn cưng lên tận trời, nếu ngày nào cậu có con gái thật." Chị Kết dừng một chút, rồi sau đó lắc đầu: "Quả thật không dám tưởng tượng."
Cô ấy đã cảm thấy Duyệt Nhất Trầm đã đủ cưng chiều vâng vâng, xem xét như thế thì chỉ có hơn chữ không kém.
Duyệt Nhất Trầm cười mà không nói.
Lúc ăn cơm Duyệt Nhất Trầm theo bản năng nhắc nhở mình, không nên quá tập trung sự chú ý lên người Tư Lật, nhưng vẫn không khống chế nổi đi chiếu cố sự vụng về ăn mì của Tư Lật, ngay cả chị Kết có ý đồ muốn nói chuyện với anh, anh cũng không rảnh bận tâm.
"Chậm một chút, cẩn thận tay áo, đừng dính dầu trên bát lên."
"Chân gà? Không thể ăn, cái này gây nóng trong. Muốn ăn bò bít tết sao? Hả? Không phải em muốn ăn thịt sao? Bên này tôi chưa từng ăn qua, cắt cho em có được hay không? Em lấy được quả ớt từ chỗ nào?" Nói xong còn bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, tay của cô cầm củ sen dính tương ớt ăn hết, còn ăn sạch sẽ tương ớt dính trên ngón tay của cô.
Hoàn toàn si mê, không hiểu sao chị Kết cảm thấy mình làm bóng đèn.
Sau khi ăn cơm trưa xong bọn họ trở về phòng làm việc, bên ngoài mặt trời chói chang chiếu vào đầu, Duyệt Nhất Trầm ôm Tư Lật, cô dựa vào đầu vai anh buồn ngủ, trực tiếp bị Duyệt Nhất Trầm ôm đi vào văn phòng.
Cô không có cơ hội tham quan qua văn phòng của Duyệt Nhất Trầm, vừa rồi cũng chỉ ngồi trước bàn làm việc của anh một lúc, vẫn không biết trong phòng làm việc của anh còn có một phòng trong nghỉ ngơi tạm thời, càng đừng nói ngủ trên cái giường lớn kia. Cho nên khi cô bị ôm vào trong, mơ mơ màng màng lúc bị đặt ở giữa giường, cô mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bất giác muốn xuống giường.
Duyệt Nhất Trầm cầm bàn chân nhỏ của cô, đang cởi giày cho cô thì bị động tác đột nhiên này của cô khiến cho có chút không hiểu: "Làm sao vậy?"
Duyệt Nhất Trầm thoải mái đồng ý, nhưng lúc ở trên cầu thang vẫn thuận tay ôm cô.
Chung quanh đều là người nên cô không dám ồn ào, chỉ có thể yên lặng đưa tay nhỏ ra đẩy anh. Người đàn ông chỉ nhìn cô một cái rồi hơi cau mày, nhưng ngược lại ôm càng chặt hơn, dáng vẻ có chút vô lại.
Lúc hai người đi đến chỗ ngoặt thì đụng phải một người nhân viên xuống tầng hai, trông thấy Duyệt Nhất Trầm mang theo cái cô gái đến, tròng mắt sắp rơi ra ngoài, "Duyệt đại, anh lừa gạt được một cô bé từ đâu về vậy?"
"Dáng vẻ thật thủy linh*, không phải lời đồn trên mạng là thật chứ?"
*Thủy Linh(水灵):Ngoại hình đẹp, có thần thái.
Duyệt Nhất Trầm nở nụ cười với các cô ấy, "Trên mạng có lời đồn gì sao?"
Hai người kia nhìn nhau cười một tiếng, bát quái nói : "Trước đó không phải anh đổi ảnh đại diện sao? Tất cả mọi người đang nói thật ra anh đã ẩn cưới."
Duyệt Nhất Trầm mỉm cười, "Ngược lại tôi cũng rất muốn có một đứa con gái đáng yêu như vậy."
Hai người nhân viên kia cười lên: "Tôi đã nói rồi, nếu lão đại kết hôn, làm sao có khả năng chúng ta không biết!"
"Đúng đấy, anh ấy kết hôn làm sao chị Kết lại có khả năng không biết, chị kết biết làm sao có khả năng chúng ta lại không biết."
Duyệt Nhất Trầm bật cười, "Tôi đi lên trước."
Các cô ấy vội vàng đưa tay lên làm tư thế OK rồi nhường đường cho anh, lại nhắc nhở: "Chín giờ có một hội nghị, là chị Kết chủ trì."
Anh ừ một tiếng, ôm Tư Lật lên tầng.
Thẳng đến khi đi vào văn phòng Duyệt Nhất Trầm, Tư Lật mới dám mở miệng : "Hôm nay phải họp? Biết cái gì? Tại sao tôi lại không biết?" Bình thường loại hội nghị cần Duyệt Nhất Trầm tham gia thì thường có chút quan trọng, cô có chút khổ sở: "Tốt xấu gì tôi cũng là trợ lý của anh, tại sao cái gì cũng không biết, thực sự có lỗi với anh phải trả tiền lương cho tôi."
Duyệt Nhất Trầm vội vàng an ủi cô: "Đây là tạm thời sắp xếp, sáng nay tôi cũng mới nhận được tin tức, không phải em xin nghỉ sao, nên chị Kết không có thông báo cho em."
Tư Lật hơi có chút thả lỏng, lại hỏi : "Là hội nghị liên quan đến cái gì?"
"Ừm..." Duyệt Nhất Trầm sờ mũi một cái, "Chính là bộ phim kia của đạo diễn Ngô Thường, chúng ta có dự định đầu tư."
Bỗng dưng hai mắt Tư Lật sáng lên: "Cái này thì có thể. Trước đó tôi muốn nói chuyện với anh về chuyện này, chỉ là vẫn luôn quên mất, khẳng định bộ phim này rất ăn khách, đại minh tinh, đạo diễn lớn, lại còn là cải biên kinh điển, đầu tư chắc chắn sẽ không thua thiệt."
Duyệt Nhất Trầm nhìn vẻ mặt này của cô có chút muốn cười, không nhịn được vuốt vuốt cái mũi của cô: "Em chỉ giỏi tính toán, đứa bé mê tiền."
Tư Lật còn muốn phản bác thì bị một loạt tiếng gõ cửa cắt ngang, một thực tập sinh đang đứng ở cửa: "Duyệt lão đại, đi họp."
Duyệt Nhất Trầm lên tiếng, "Lập tức qua ngay." Lại quay đầu căn dặn Tư Lật, "Đừng chạy ra ngoài."
Tư Lật liên tục không ngừng gật đầu: "Được rồi." Lại hỏi : "Văn kiện trên bàn anh tôi có thể xem sao?"
"Tùy tiện xem, cái ghế trơn, cẩn thận một chút."
Kỳ thật Tư Lật rất muốn đi họp cùng, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết việc này không có khả năng, cho nên không có nói. Mãi cho đến khi Duyệt Nhất Trầm đi ra khỏi văn phòng, sau đó cô mới phát hiện nghĩ, nếu như cô đề lại hơi làm nũng một chút, có phải cũng có khả năng hay không?
Dường như cô có chút được voi đòi tiên, nhưng thời gian không phải làm việc thật sự là cô đơn lạnh lẽo như tuyết.
Tư Lật ngồi ở trên ghế tổng giám đốc của anh xem văn kiện, thực tập sinh được Duyệt Nhất Trầm phân phó đưa nước đi vào, đi đến trước mặt sau đó không nhịn được sờ sờ đầu xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trêu đùa nói chuyện với cô, quả thật bị sự đáng yêu của cô lật đổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thực tập sinh này rất xinh đẹp, cho nên Tư Lật không có né tránh, .
tính tình chịu đựng giả bộ làm đứa bé.
"Em gái nhỏ, tên của em là gì vậy?"
"Tiểu khả ái." Tư Lật cười híp mắt trả lời, hiếm khi lộ ra được một chút vẻ mặt đáng yêu ngốc nghếch của đứa trẻ.
"Ái chà chà, thật đáng yêu, em bao nhiêu tuổi?"
"Bốn tuổi, chị gái, chị thật xinh đẹp, chị là người mẫu sao?"
Không ai không thích người nói ngọt, đặc biệt là người nói ngọt lại đáng yêu, thế là thực tập sinh đã hoàn toàn chìm đắm.
Sau khi hội nghị kết thúc, đầu tiên là Duyệt Nhất Trầm đứng dậy muốn đi ra ngoài, kết quả lại bị chị Kết gọi lại, bất đắc dĩ một mình anh ở lại nói chuyện với cô ấy mười mấy phút. Thật vất vả mới nói xong, anh sải bước đi về phía văn phòng nhưng không có nhìn thấy cô bé kia.
Vừa muốn ra ngoài hỏi người khác thì nghe thấy chị Kết đứng ở cửa phòng nước dưới tầng cười hỏi: "Thế nào rồi? Náo nhiệt như vậy."
Anh dừng một chút, rồi sau đó xuống tầng đi đến.
Cảnh tượng trong phòng uống nước khiến anh không biết nên khóc hay cười.
Cô bé kia ngồi trên ghế cao ở quầy bar, giống như hoàng thượng đang sủng hạnh ba nghìn mỹ nữ hậu cung, bên trái là tổ trưởng bộ phận phát triển, bên phải là tổ trưởng bộ phận đầu tư, một người cầm bánh bích quy, một người bưng sữa bò, vẻ mặt vui vẻ hầu hạ.
Mà cô ở giữa, miệng không ngừng di chuyển, một lúc ăn cái, một lúc lại vuốt mông ngựa, ngược lại xưa nay anh lại không biết cô là một người miệng (dày) (khuôn mặt) người này ngọt ngào lại (không) biết (xấu hổ).
"Oa, chị gái móng tay này của chị thật xinh đẹp!"
"Chị gái tự mình làm, lần sau cũng giúp em chuẩn bị có được hay không?"
"Chị Lily, có phải chị đi đánh kính niệu toan* không? Làm sao da đẹp như vậy."
*Đánh kính niệu toan:(theo mình hiểu giống như tiêm axit hyaluronic: Axit hyaluronic , còn được gọi là axit uronic và axit hyaluronic , là một trong những thành phần của mô da của con người. Tiêm axit hyaluronic là tiêm axit hyaluronic ở dạng chất làm đầy vào những phần bị trũng hoặc đầy đặn của lớp hạ bì như môi, má , sống mũi, cằm , sẹo ,… để có thể xóa nhăn và thay đổi diện mạo ngay lập tức. . Trước đây, collagen được sử dụng làm cấu trúc trong mô hạ bì, nếu bạn ví von việc xây dựng một ngôi nhà bằng bê tông cốt thép, thì collagen giống như một khung thép, và axit hyaluronic giống như xi măng được đổ vào sau khi khung thép hoàn thành. Sự mở rộng của axit hyaluronic được sử dụng, tác dụng giúp khung thép không bị sụp đổ. Tuy nhiên, hyaluronic acid được tiêm vào sẽ được cơ thể hấp thụ chậm nên để duy trì tác dụng, cần phải tiêm ngắt quãng. Một khi ngừng sử dụng thuốc thông thường, tác dụng sẽ giảm dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
"Ôi, em còn biết kính niệu toan. Đúng rồi, làm sao em biết chị là Lily?"
"Duyệt Nhất Trầm có nói qua với em."
"Duyệt Nhất Trầm? Thế mà em lại gọi cậu ấy là Duyệt Nhất Trầm?"
Một trận tiếng cười.
Duyệt Nhất Trầm yên lặng đi ra.
Em ấy thích náo nhiệt thì để em ấy làm đi.
Kỳ thật Tư Lật cũng không tính là người khá điên cuồng, cô là điển hình chòm Ma Kết, ở công ty từ trước đến nay đều không nói nhảm nói nhiều hơn một câu với đồng nghiệp, có đôi khi sẽ có chút buồn bực. Bình thường tan làm luôn tình nguyện tiếp tục xử lý công việc cũng không muốn đi ra ngoài điên với bọn họ.
Nhưng bây giờ sau khi biến thành một đứa trẻ không làm được việc gì, dường như cô chỉ còn lại một cái miệng nhỏ nhắn.
Nói rất nhiều mà trước khi cô muốn nói, chỉ là trước kia không xúc động nói ra miệng. Hiện tại ỷ vào cơ thể này, cô thản nhiên khích lệ, không nghĩ tới sẽ làm cho nhiều người vui vẻ như vậy.
Sau đó chị Kết không nhìn được mới bảo các cô ấy tản đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa trưa bởi vì Tư Lật ở lại cho nên Duyệt Nhất Trầm không ăn thức ăn ngoài, dứt khoát đưa cô ra ngoài ăn. Lúc xuống tầng đụng phải chị Kết, cô ấy cũng muốn ra ngoài ăn cơm nên đi cùng luôn.
Hai người kia vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Tư Lật bị Duyệt Nhất Trầm dắt đi nên cũng không có chú ý, mãi cho đến khi ba người đứng ở cửa của một cửa hàng đồ ăn chay, cô mới phản ứng được.
Sau lần trước Tư Lật ăn lẩu phải vào viện, Duyệt Nhất Trầm vẫn luôn đặc biệt chú ý về phương diện ẩm thực, thanh đạm đến nỗi Tư Lật muốn rời nhà đi ra ngoài.
Cho nên khi đến cổng Tư Lật liền có một vạn cái không vui, vẫn đứng ở cổng, làm như thế nào cũng không nguyện ý đi vào: "Duyệt Nhất Trầm, tôi không ăn cái này."
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát ngồi xổm người xuống, tốt tính dỗ dành, "Ngoan, trước hết hôm nay chấp nhận ăn cái này một chút, gần đây chỉ có chỗ này để ăn, tối về chúng ta lại ăn ngon."
Tư Lật càng thêm không vui vẻ: "Anh cho rằng tôi không biết hôm nay anh gọi cho dì Lý tối nay làm cá hấp và đậu hũ trộn hành lá sao?"
Duyệt Nhất Trầm cười: "Ngược lại rất thính tai, vậy em muốn ăn cái gì?"
Tư Lật chỉ chỉ đường cái đối diện: "Nhà bán đồ nướng vỉ kia rất không tồi."
Anh lắc đầu bác bỏ, "Rất dầu mỡ, em ăn vào sẽ không thoải mái."
Tư Lật sắp điên lên rồi, không tự giác liền nhếch miệng, vẻ mặt ủy khuất.
Lần đầu tiên Duyệt Nhất Trầm thấy được dáng vẻ này của cô, trong lúc nhất thời bị làm khiến trong lòng ngứa một chút, lại vô cùng muốn cười, đưa tay sờ mặt cô sau đó nhường một bước, thương lượng hỏi : "Vậy có muốn ăn cơm Tây không? Không phải em thích ăn nhất là mì hải sản sao?"
Cuối cùng cũng khiến cô hài lòng.
Chị Kết ở bên cạnh nhìn thấy, thật nhịn không được nghi ngờ, đây mẹ nó không phải con gái riêng của cậu ta chứ?
Sau khi đến phòng ăn gọi bữa trưa một mình Tư Lật nhảy xuống ghế muốn đi toilet, chị Kết đứng lên đi cùng với cô thì bị Duyệt Nhất Trầm cười đè lại: "Tự em ấy có thể."
Chị Kết quen biết cô lâu nhất, ở cùng một chỗ lâu rất dễ dàng lộ tẩy.
Cô ấy ngồi xuống, cười hỏi: "Thật sự không phải con gái của cậu?"
Duyệt Nhất Trầm cười, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Thật sự không phải, tin tưởng tôi, tôi lại càng hi vọng hơn so với chị."
"Đó còn muốn cưng lên tận trời, nếu ngày nào cậu có con gái thật." Chị Kết dừng một chút, rồi sau đó lắc đầu: "Quả thật không dám tưởng tượng."
Cô ấy đã cảm thấy Duyệt Nhất Trầm đã đủ cưng chiều vâng vâng, xem xét như thế thì chỉ có hơn chữ không kém.
Duyệt Nhất Trầm cười mà không nói.
Lúc ăn cơm Duyệt Nhất Trầm theo bản năng nhắc nhở mình, không nên quá tập trung sự chú ý lên người Tư Lật, nhưng vẫn không khống chế nổi đi chiếu cố sự vụng về ăn mì của Tư Lật, ngay cả chị Kết có ý đồ muốn nói chuyện với anh, anh cũng không rảnh bận tâm.
"Chậm một chút, cẩn thận tay áo, đừng dính dầu trên bát lên."
"Chân gà? Không thể ăn, cái này gây nóng trong. Muốn ăn bò bít tết sao? Hả? Không phải em muốn ăn thịt sao? Bên này tôi chưa từng ăn qua, cắt cho em có được hay không? Em lấy được quả ớt từ chỗ nào?" Nói xong còn bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, tay của cô cầm củ sen dính tương ớt ăn hết, còn ăn sạch sẽ tương ớt dính trên ngón tay của cô.
Hoàn toàn si mê, không hiểu sao chị Kết cảm thấy mình làm bóng đèn.
Sau khi ăn cơm trưa xong bọn họ trở về phòng làm việc, bên ngoài mặt trời chói chang chiếu vào đầu, Duyệt Nhất Trầm ôm Tư Lật, cô dựa vào đầu vai anh buồn ngủ, trực tiếp bị Duyệt Nhất Trầm ôm đi vào văn phòng.
Cô không có cơ hội tham quan qua văn phòng của Duyệt Nhất Trầm, vừa rồi cũng chỉ ngồi trước bàn làm việc của anh một lúc, vẫn không biết trong phòng làm việc của anh còn có một phòng trong nghỉ ngơi tạm thời, càng đừng nói ngủ trên cái giường lớn kia. Cho nên khi cô bị ôm vào trong, mơ mơ màng màng lúc bị đặt ở giữa giường, cô mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, bất giác muốn xuống giường.
Duyệt Nhất Trầm cầm bàn chân nhỏ của cô, đang cởi giày cho cô thì bị động tác đột nhiên này của cô khiến cho có chút không hiểu: "Làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro