Sau Khi Trở Thành Loli, Tôi Được Nam Thần Tượng Nhặt Nuôi
Chương 23
Dữu Tử Đa Nhục
2024-08-18 20:43:07
Tư Lật chỉ cảm thấy trái tim co rút, đầu óc trống rỗng, cô không muốn nghe thêm điều gì nữa, quay đầu chạy trở lại giường.
Duyệt Nhất Trầm nghe thấy động tĩnh, lập tức đi đến kiểm tra. Qua khe cửa, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ yên ổn, thở phào nhẹ nhõm, anh đóng cửa rồi quay người lại, cau mày nói nhỏ: "Cậu nói bậy cái gì vậy, trong nhà còn có trẻ con."
Lận Trình Trình nhếch lông mày: "Tớ nói, trong nhà cậu có phụ nữ, nhưng không ở cùng phòng với cậu, cậu cũng không có bao cao su, hiển nhiên là chưa thu phục được người phụ nữ này, có đúng không?"
Duyệt Nhất Trầm không còn lựa chọn nào khác, không giải thích gì thêm, chỉ hỏi: "Sao cậu lại ở trong phòng tôi?"
"À, chuyện này." Lận Trình Trình chỉ tay lên tầng trên: "Vòi hoa sen trong phòng tắm ở tầng trên hỏng rồi, tớ xuống chỗ cậu tắm rửa, sau đó mệt quá nên nằm lên giường cậu ngủ một chút. Đúng rồi, hôm nay cậu có thời gian không? Đưa tớ đến phòng làm việc của cậu, tớ xem xem mấy tiểu thịt tươi cậu mới ký có phù hợp để làm đại diện cho trang sức của tớ không."
"Hôm nay tất cả đều có hoạt động, không có mặt tại phòng làm việc."
"Ồ, vậy thì hẹn hai ngày nữa, không sao cả."
"..."
Tư Lật ở trong phòng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cô cũng không muốn nghe.
Rõ ràng đã nói là không thích, tại sao còn ngủ với người ta? Hình tượng nam thần không gần nữ sắc không bị khói lửa nhân gian vấy bẩn trong lòng cô, hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cảnh này lại khiến cô cảm thấy có chút thất vọng, đồng thời với sự thất vọng là một chút tự mình hiểu ra, có lẽ cô là người dư thừa.
Cô không dám ra ngoài, cứ như vậy ở trên giường cho đến khi Lận Trình Trình bước vào gọi.
Có thể là điều chỉnh sai giờ tốt và ngủ đầy đủ, cũng có thể là được người mình yêu cho ăn uống nên tinh thần của Lận Trình Trình rất thoải mái, tâm trạng hăng hái, ôm cô đi rửa mặt, rồi còn kết hợp váy và chải tóc cho cô.
Tư Lật ngoan ngoãn để cô ấy chơi đùa, một là vì không có tâm trạng, hai là vì không có sức phản kháng với những người phụ nữ dịu dàng. Nếu Duyệt Nhất Trầm là phụ nữ, chắc chắn cô đã gọi anh là mẹ từ lâu.
Duyệt Nhất Trầm đã có mặt ở dưới nhà, anh đã thay trang phục và đang ngồi kiểu nhân khuông cẩu dạng*, chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh đang phát tin tức.
*Nhân khuông cẩu dạng/ Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Nghe thấy âm thanh bước xuống cầu thang, người đàn ông ngước đầu lên, tầm nhìn lướt qua Tư Lật, sau đó tắt bản tin đi, cười nói: "Bộ váy này thật đẹp."
Trước tiên Lận Trình Trình liếc mình một cái, khi thấy chiếc quần jeans trên chân, cô ấy mới nhận ra anh đang nói đến cô gái nhỏ bên cạnh mình.
"Tớ chọn đấy." Lận Trình Trình ôm Tư Lật đến chiếc ghế đối diện với Duyệt Nhất Trầm, chưa kịp buông ra đã thấy người đàn ông duỗi ngón tay thon dài ra chỉ vào chiếc bát không bên cạnh: "Tiểu Khả Ái ngồi bên đây."
Lận Trình Trình hơi dừng lại, sau đó tức giận liếc anh một cái, rồi nói: "Tớ còn tưởng đó là chỗ của tớ đấy."
Duyệt Nhất Trầm mím môi: "Tay bé ngắn, cần phải chăm sóc."
"Tớ cũng có thể chăm sóc mà." Nói thì nói như thế, nhưng Lận Trình Trình vẫn ôm cô đi sang bên đó: "Tớ cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con đấy, em trai khi còn bé đều do tớ chăm cả."
Duyệt Nhất Trầm đẩy ghế sang một bên: "Nếu mẹ tôi biết tôi để cậu đến đây làm bảo mẫu chăm sóc trẻ con, bà nhất định bay về đánh tôi."
Lận Trình Trình cười khúc khích mãi.
Sau một đêm, quả nhiên mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tư Lật không thể ghét những người phụ nữ xinh đẹp, cô chỉ ghê tởm Duyệt Nhất Trầm. Cô lẳng lặng uống hết bát cháo, Duyệt Nhất Trầm còn sờ trán cô: "Ngủ không ngon à?"
Cô lắc đầu, đồng thời nhận ra hai người còn lại đang liếc mắt nhìn nhau.
"Tiểu Khả Ái, đợi chút nữa anh Trầm Nhất đi làm, chị đưa em ra ngoài đi chơi được không?" Lận Trình Trình mỉm cười, hỏi: "Chị đưa em đến khu vui chơi chơi đùa, chở em đi ăn doughnut."
"Có thể phải để hôm khác rồi." Tư Lật nói, cố gắng hết sức để tỏ ra tiếc nuối: "Cha em quay về rồi, ông ấy bảo em về nhà."
Duyệt Nhất Trầm quay đầu nhìn cô, thậm chí còn đặt đũa xuống.
Sau khi ăn sáng xong, Tư Lật thu dọn đồ trang điểm của cô và một vài chiếc váy yêu thích rồi đi ra ngoài với Duyệt Nhất Trầm.
Lận Trình Trình đứng trước cửa nhà xe tiễn bọn họ, bảo Tư Lật thường xuyên đến chơi với mình, trông dáng điệu cô ấy giống hệt một bà chủ gia đình.
Mãi cho đến khi xe lái ra đường, Duyệt Nhất Trầm mới có cơ hội hỏi cô: "Cha cô thật sự quay về rồi à?"
Tư Lật đáp lại một cách mơ hồ.
"Em đã nghĩ ra cách giải thích với ông ấy chưa?"
"Đó là cha của tôi, sao tôi phải giải thích?" Tư Lật cười, nói.
Duyệt Nhất Trầm không nói nữa, im lặng lái xe về hướng nhà cô.
Tư Lật có thể cảm thấy được rằng anh có chút tức giận, nhưng cô không muốn thỏa hiệp quá nhiều.
Không thể để mặc sự kiểm soát của anh với cô nữa, và cô cũng không thể tiếp tục dựa dẫm vào anh.
Sau khi xe chạy đến dưới lầu, Tư Lật nói với anh cô có thể xuống xe ngay tại cửa, nhưng anh vẫn điều khiển xe vào bãi đỗ xe, quả quyết: "Tôi đưa em lên nhà."
Trái tim Tư Lật lập tức đập nhanh: "Cha tôi ở nhà."
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát tắt máy xuống xe, đi đến cửa ghế phụ, ôm lấy cô: "Đích thân đưa em cho ông ấy tôi mới yên tâm được."
Tư Lật vội vàng bác bỏ: "Thực sự không cần đâu."
Nhưng người đàn ông đã bước tới thang máy, cô có giãy giụa cũng vô ích.
Về đến nhà, hiển nhiên là trong nhà không có ai, Duyệt Nhất Trầm thả cô xuống, đầu tiên là lấy dép ra mang vào cho cô, sau đó thản nhiên hỏi cô: "Cha em đâu?"
Nghe giọng điệu này, Tư Lật biết rằng anh đã nhìn thấu cô từ lâu.
"Có lẽ ông ấy xuống nhà mua gia vị rồi." Tư Lật bịa chuyện mà mặt vẫn tỉnh bơ: "Ông ấy định tự mình nấu món sườn heo sốt."
Dường như anh khẽ thở dài, xoa đầu cô và hỏi: "Em không thích Lận Trình Trình sao?"
"Không hề, chị Trình Trình xinh như thế, sao tôi có thể không thích? Đến cả Tương Duẫn Nhi, tôi cũng rất thích."
Duyệt Nhất Trầm nhìn vào mắt cô, đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt tối sầm:
"Vậy thì tại sao em không muốn sống ở đó?"
Tư Lật nghẹn lời.
"Ừ?" Anh kiên nhẫn hỏi: "Hay là tôi đã làm điều gì đó khiến em khó chịu?"
Tư Lật cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được: "Không, chỉ là tôi nghĩ các anh có thể cần một chút không gian riêng."
Duyệt Nhất Trầm cảm thấy khó hiểu, và tiếp tục hỏi một cách dẫn dắt: "Tại sao chúng tôi lại cần không gian riêng cho mình?"
Tư Lật không nói nên lời, loại chuyện này làm sao có thể đặt bên miệng mà nói thành lời cơ chứ.
Duyệt Nhất Trầm đợi một lúc, thấy cô thật sự không muốn nói nữa, cũng không cố chấp, chỉ nói: "Nếu như em thật sự không muốn sống ở đó, thì tôi sẽ không ép em, muộn chút nữa tôi sẽ chuyển đồ đạc của em đến đây.”
"Không cần đâu, dù sao mọi thứ đều do anh mua." Cô thở phào nhẹ nhõm, cười với anh: "Quần áo đủ mặc là được rồi."
Giọng nói của Duyệt Nhất Trầm rất nhẹ nhàng: "Để đó cũng không có ai mặc."
Tư Lật suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, vậy thì làm phiền anh."
"Khách sáo với tôi như vậy?" Duyệt Nhất Trầm nói: "Nhưng tôi vẫn còn có một yêu cầu."
"Cái gì?"
"Để dì Lý đến đây chăm sóc em."
Tư Lật cau mày, khuôn mặt kháng cự: "Tôi tự làm được."
"Tôi chỉ có một yêu cầu như thế, dù thế nào tôi cũng không vui vẻ với chuyện em ở nhà một mình." Duyệt Nhất Trầm chưa kịp nói xong những lời khuyên bảo tận tình, điện thoại đã đổ chuông, là bên phía phòng làm việc đang thúc dục.
Tư Lật vội vàng rời khỏi anh: "Anh đến phòng làm việc trước đi, chuyện này chúng ta nói sau."
Duyệt Nhất Trầm nắm chặt điện thoại: "Bây giờ nói luôn, đồng ý hay không đồng ý."
"..." Tư Lật đối mắt với anh mấy giây, cuối cùng cô vẫn chịu thua: "Được rồi, được rồi."
Coi như anh thắng.
Nhưng người đàn ông chiến thắng cũng không có nhiều biểu hiện trên khuôn mặt.
Duyệt Nhất Trầm gọi điện thoại cho dì Lý, sau đó ở lại nhà cô cho đến khi dì Lý đến mới đi.
Khi dì Lý đến, trên đường có mua xương sườn và gia vị, chuyện này chắc chắn là do Duyệt Nhất Trầm dặn dò.
Sự chế giễu mạnh mẽ.
Nhưng dẫu sao, rốt cuộc cũng trở về nhà mình, dù vẫn bị anh theo dõi.
Buổi trưa, dì Lý nghĩ ngơi, ngồi xem ti vi trong phòng khách, Tư Lật nằm trên chiếc giường lớn của mình, gửi tin nhắn cho Duyệt Nhất Trầm: Buổi tối dì Lý cũng ở lại đây sao?
Rất nhanh, Duyệt Nhất Trầm đã trả lời: Về sau khi làm xong bữa tối.
Tư Lật mừng thầm trong lòng, điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng được tự do, chưa biết chừng, đến tối cô có thể ra ngoài hoạt động một chút.
Kết quả, sau khi làm xong bữa tối, dì Lý lại vào phòng khách gọi điện thoại.
"Cậu Duyệt, tôi đã nấu xong bữa tối, cậu đã về đến chưa?"
"Được, vậy lát nữa tôi sẽ dọn canh lên."
Tư Lật kinh ngạc, chạy đến chất vấn: "Dì Lý, chút nữa Duyệt Nhất Trầm sẽ đến đây sao?"
Dì Lý cười tủm tỉm nói: "Ừ, cậu Duyệt nói buổi tối đến đây ăn mì, vì thế bé phải đợi một chút, cậu ấy đang trên đường đi rồi, nếu đói thì bé có thể uống một chút canh trước để lót dạ."
Tư Lật muốn khóc: "Tại sao anh lại đến đây?"
Sau khi bước vào cửa, đương nhiên là đứa nhóc kia sẽ không vui vẻ gì với anh, nhưng Duyệt Nhất Trầm không bận tâm chút nào, thay vào đó, nhìn thấy vẻ mặt hóp lại của cô, anh chỉ thấy hả lòng hả dạ, cuối cùng đã báo được mối thù lúc sáng.
Tư Lật cảm nhận được niềm vui vô cùng nhỏ bé đó của anh, càng thêm khó chịu.
Dì Lý đã rời khỏi khi Duyệt Nhất Trầm về đến nhà, hai người ăn tối, một người im lặng ăn, một người mỉm cười, gắp thức ăn và nhặt xương cá cho cô.
Sau bữa tối, Duyệt Nhất Trầm thu dọn bát đĩa vào bếp, Tư Lật mở ti vi, ngay khi cô chuẩn bị nằm dài trên ghế như Cát Ưu Than thì nghe thấy âm thanh nước chảy. Cô sững sờ một lúc, sau đó chạy tới, thấy Duyệt Nhất Trầm đang đứng bên bồn rửa tay, xắn tay áo rửa bát.
Trước đây khi ở nhà anh, hầu hết thời gian dì Lý thường rời đi sau khi nấu xong bữa tối, bình thường sau khi ăn xong bọn họ sẽ dọn bát đĩa vào phòng bếp, ngày hôm sau dì Lý đến sẽ rửa sau.
Không phải anh chưa từng rửa bát, nhưng lúc này Tư Lật mới nhận ra, đây là nhà cô, nói thế nào đi chăng nữa thì Duyệt Nhất Trầm cũng là khách, cô lại để khách rửa chén bát.
Cô thấy rất áy náy.
Từ khi nào cô đã hình thành thói quen há miệng là có ăn, giơ tay là có mặc, ở nhà mình cũng không biết đường đi rửa bát?
"Duyệt Nhất Trầm, anh đặt bát xuống đi, chút nữa tôi sẽ rửa." Tư Lật nói nhỏ.
Duyệt Nhất Trầm quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: "Bằng lòng nói chuyện với tôi rồi?"
Những lời này càng khiến Tư Lật tháy xấu hổ, xem ra cô không chỉ nhõng nhẽo, mà tính khí cũng không nhỏ, như vậy không tốt chút nào.
"Xin lỗi." Tư Lật kịp thời kiểm điểm: "Tôi không nên lên mặt với anh."
Bất kể thế nào, đó cũng là anh quan tâm đến cô, hai tuần qua anh đã chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, trước đây cha mẹ cô cũng không thể làm được như vậy.
Duyệt Nhất Trầm nghe thấy động tĩnh, lập tức đi đến kiểm tra. Qua khe cửa, anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang nằm trên giường ngủ yên ổn, thở phào nhẹ nhõm, anh đóng cửa rồi quay người lại, cau mày nói nhỏ: "Cậu nói bậy cái gì vậy, trong nhà còn có trẻ con."
Lận Trình Trình nhếch lông mày: "Tớ nói, trong nhà cậu có phụ nữ, nhưng không ở cùng phòng với cậu, cậu cũng không có bao cao su, hiển nhiên là chưa thu phục được người phụ nữ này, có đúng không?"
Duyệt Nhất Trầm không còn lựa chọn nào khác, không giải thích gì thêm, chỉ hỏi: "Sao cậu lại ở trong phòng tôi?"
"À, chuyện này." Lận Trình Trình chỉ tay lên tầng trên: "Vòi hoa sen trong phòng tắm ở tầng trên hỏng rồi, tớ xuống chỗ cậu tắm rửa, sau đó mệt quá nên nằm lên giường cậu ngủ một chút. Đúng rồi, hôm nay cậu có thời gian không? Đưa tớ đến phòng làm việc của cậu, tớ xem xem mấy tiểu thịt tươi cậu mới ký có phù hợp để làm đại diện cho trang sức của tớ không."
"Hôm nay tất cả đều có hoạt động, không có mặt tại phòng làm việc."
"Ồ, vậy thì hẹn hai ngày nữa, không sao cả."
"..."
Tư Lật ở trong phòng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cô cũng không muốn nghe.
Rõ ràng đã nói là không thích, tại sao còn ngủ với người ta? Hình tượng nam thần không gần nữ sắc không bị khói lửa nhân gian vấy bẩn trong lòng cô, hôm nay đã hoàn toàn sụp đổ.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cảnh này lại khiến cô cảm thấy có chút thất vọng, đồng thời với sự thất vọng là một chút tự mình hiểu ra, có lẽ cô là người dư thừa.
Cô không dám ra ngoài, cứ như vậy ở trên giường cho đến khi Lận Trình Trình bước vào gọi.
Có thể là điều chỉnh sai giờ tốt và ngủ đầy đủ, cũng có thể là được người mình yêu cho ăn uống nên tinh thần của Lận Trình Trình rất thoải mái, tâm trạng hăng hái, ôm cô đi rửa mặt, rồi còn kết hợp váy và chải tóc cho cô.
Tư Lật ngoan ngoãn để cô ấy chơi đùa, một là vì không có tâm trạng, hai là vì không có sức phản kháng với những người phụ nữ dịu dàng. Nếu Duyệt Nhất Trầm là phụ nữ, chắc chắn cô đã gọi anh là mẹ từ lâu.
Duyệt Nhất Trầm đã có mặt ở dưới nhà, anh đã thay trang phục và đang ngồi kiểu nhân khuông cẩu dạng*, chiếc máy tính bảng đặt bên cạnh đang phát tin tức.
*Nhân khuông cẩu dạng/ Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Nghe thấy âm thanh bước xuống cầu thang, người đàn ông ngước đầu lên, tầm nhìn lướt qua Tư Lật, sau đó tắt bản tin đi, cười nói: "Bộ váy này thật đẹp."
Trước tiên Lận Trình Trình liếc mình một cái, khi thấy chiếc quần jeans trên chân, cô ấy mới nhận ra anh đang nói đến cô gái nhỏ bên cạnh mình.
"Tớ chọn đấy." Lận Trình Trình ôm Tư Lật đến chiếc ghế đối diện với Duyệt Nhất Trầm, chưa kịp buông ra đã thấy người đàn ông duỗi ngón tay thon dài ra chỉ vào chiếc bát không bên cạnh: "Tiểu Khả Ái ngồi bên đây."
Lận Trình Trình hơi dừng lại, sau đó tức giận liếc anh một cái, rồi nói: "Tớ còn tưởng đó là chỗ của tớ đấy."
Duyệt Nhất Trầm mím môi: "Tay bé ngắn, cần phải chăm sóc."
"Tớ cũng có thể chăm sóc mà." Nói thì nói như thế, nhưng Lận Trình Trình vẫn ôm cô đi sang bên đó: "Tớ cũng rất biết cách chăm sóc trẻ con đấy, em trai khi còn bé đều do tớ chăm cả."
Duyệt Nhất Trầm đẩy ghế sang một bên: "Nếu mẹ tôi biết tôi để cậu đến đây làm bảo mẫu chăm sóc trẻ con, bà nhất định bay về đánh tôi."
Lận Trình Trình cười khúc khích mãi.
Sau một đêm, quả nhiên mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tư Lật không thể ghét những người phụ nữ xinh đẹp, cô chỉ ghê tởm Duyệt Nhất Trầm. Cô lẳng lặng uống hết bát cháo, Duyệt Nhất Trầm còn sờ trán cô: "Ngủ không ngon à?"
Cô lắc đầu, đồng thời nhận ra hai người còn lại đang liếc mắt nhìn nhau.
"Tiểu Khả Ái, đợi chút nữa anh Trầm Nhất đi làm, chị đưa em ra ngoài đi chơi được không?" Lận Trình Trình mỉm cười, hỏi: "Chị đưa em đến khu vui chơi chơi đùa, chở em đi ăn doughnut."
"Có thể phải để hôm khác rồi." Tư Lật nói, cố gắng hết sức để tỏ ra tiếc nuối: "Cha em quay về rồi, ông ấy bảo em về nhà."
Duyệt Nhất Trầm quay đầu nhìn cô, thậm chí còn đặt đũa xuống.
Sau khi ăn sáng xong, Tư Lật thu dọn đồ trang điểm của cô và một vài chiếc váy yêu thích rồi đi ra ngoài với Duyệt Nhất Trầm.
Lận Trình Trình đứng trước cửa nhà xe tiễn bọn họ, bảo Tư Lật thường xuyên đến chơi với mình, trông dáng điệu cô ấy giống hệt một bà chủ gia đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mãi cho đến khi xe lái ra đường, Duyệt Nhất Trầm mới có cơ hội hỏi cô: "Cha cô thật sự quay về rồi à?"
Tư Lật đáp lại một cách mơ hồ.
"Em đã nghĩ ra cách giải thích với ông ấy chưa?"
"Đó là cha của tôi, sao tôi phải giải thích?" Tư Lật cười, nói.
Duyệt Nhất Trầm không nói nữa, im lặng lái xe về hướng nhà cô.
Tư Lật có thể cảm thấy được rằng anh có chút tức giận, nhưng cô không muốn thỏa hiệp quá nhiều.
Không thể để mặc sự kiểm soát của anh với cô nữa, và cô cũng không thể tiếp tục dựa dẫm vào anh.
Sau khi xe chạy đến dưới lầu, Tư Lật nói với anh cô có thể xuống xe ngay tại cửa, nhưng anh vẫn điều khiển xe vào bãi đỗ xe, quả quyết: "Tôi đưa em lên nhà."
Trái tim Tư Lật lập tức đập nhanh: "Cha tôi ở nhà."
Duyệt Nhất Trầm dứt khoát tắt máy xuống xe, đi đến cửa ghế phụ, ôm lấy cô: "Đích thân đưa em cho ông ấy tôi mới yên tâm được."
Tư Lật vội vàng bác bỏ: "Thực sự không cần đâu."
Nhưng người đàn ông đã bước tới thang máy, cô có giãy giụa cũng vô ích.
Về đến nhà, hiển nhiên là trong nhà không có ai, Duyệt Nhất Trầm thả cô xuống, đầu tiên là lấy dép ra mang vào cho cô, sau đó thản nhiên hỏi cô: "Cha em đâu?"
Nghe giọng điệu này, Tư Lật biết rằng anh đã nhìn thấu cô từ lâu.
"Có lẽ ông ấy xuống nhà mua gia vị rồi." Tư Lật bịa chuyện mà mặt vẫn tỉnh bơ: "Ông ấy định tự mình nấu món sườn heo sốt."
Dường như anh khẽ thở dài, xoa đầu cô và hỏi: "Em không thích Lận Trình Trình sao?"
"Không hề, chị Trình Trình xinh như thế, sao tôi có thể không thích? Đến cả Tương Duẫn Nhi, tôi cũng rất thích."
Duyệt Nhất Trầm nhìn vào mắt cô, đôi mắt hơi híp lại, ánh mắt tối sầm:
"Vậy thì tại sao em không muốn sống ở đó?"
Tư Lật nghẹn lời.
"Ừ?" Anh kiên nhẫn hỏi: "Hay là tôi đã làm điều gì đó khiến em khó chịu?"
Tư Lật cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được: "Không, chỉ là tôi nghĩ các anh có thể cần một chút không gian riêng."
Duyệt Nhất Trầm cảm thấy khó hiểu, và tiếp tục hỏi một cách dẫn dắt: "Tại sao chúng tôi lại cần không gian riêng cho mình?"
Tư Lật không nói nên lời, loại chuyện này làm sao có thể đặt bên miệng mà nói thành lời cơ chứ.
Duyệt Nhất Trầm đợi một lúc, thấy cô thật sự không muốn nói nữa, cũng không cố chấp, chỉ nói: "Nếu như em thật sự không muốn sống ở đó, thì tôi sẽ không ép em, muộn chút nữa tôi sẽ chuyển đồ đạc của em đến đây.”
"Không cần đâu, dù sao mọi thứ đều do anh mua." Cô thở phào nhẹ nhõm, cười với anh: "Quần áo đủ mặc là được rồi."
Giọng nói của Duyệt Nhất Trầm rất nhẹ nhàng: "Để đó cũng không có ai mặc."
Tư Lật suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng đúng, vậy thì làm phiền anh."
"Khách sáo với tôi như vậy?" Duyệt Nhất Trầm nói: "Nhưng tôi vẫn còn có một yêu cầu."
"Cái gì?"
"Để dì Lý đến đây chăm sóc em."
Tư Lật cau mày, khuôn mặt kháng cự: "Tôi tự làm được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi chỉ có một yêu cầu như thế, dù thế nào tôi cũng không vui vẻ với chuyện em ở nhà một mình." Duyệt Nhất Trầm chưa kịp nói xong những lời khuyên bảo tận tình, điện thoại đã đổ chuông, là bên phía phòng làm việc đang thúc dục.
Tư Lật vội vàng rời khỏi anh: "Anh đến phòng làm việc trước đi, chuyện này chúng ta nói sau."
Duyệt Nhất Trầm nắm chặt điện thoại: "Bây giờ nói luôn, đồng ý hay không đồng ý."
"..." Tư Lật đối mắt với anh mấy giây, cuối cùng cô vẫn chịu thua: "Được rồi, được rồi."
Coi như anh thắng.
Nhưng người đàn ông chiến thắng cũng không có nhiều biểu hiện trên khuôn mặt.
Duyệt Nhất Trầm gọi điện thoại cho dì Lý, sau đó ở lại nhà cô cho đến khi dì Lý đến mới đi.
Khi dì Lý đến, trên đường có mua xương sườn và gia vị, chuyện này chắc chắn là do Duyệt Nhất Trầm dặn dò.
Sự chế giễu mạnh mẽ.
Nhưng dẫu sao, rốt cuộc cũng trở về nhà mình, dù vẫn bị anh theo dõi.
Buổi trưa, dì Lý nghĩ ngơi, ngồi xem ti vi trong phòng khách, Tư Lật nằm trên chiếc giường lớn của mình, gửi tin nhắn cho Duyệt Nhất Trầm: Buổi tối dì Lý cũng ở lại đây sao?
Rất nhanh, Duyệt Nhất Trầm đã trả lời: Về sau khi làm xong bữa tối.
Tư Lật mừng thầm trong lòng, điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng được tự do, chưa biết chừng, đến tối cô có thể ra ngoài hoạt động một chút.
Kết quả, sau khi làm xong bữa tối, dì Lý lại vào phòng khách gọi điện thoại.
"Cậu Duyệt, tôi đã nấu xong bữa tối, cậu đã về đến chưa?"
"Được, vậy lát nữa tôi sẽ dọn canh lên."
Tư Lật kinh ngạc, chạy đến chất vấn: "Dì Lý, chút nữa Duyệt Nhất Trầm sẽ đến đây sao?"
Dì Lý cười tủm tỉm nói: "Ừ, cậu Duyệt nói buổi tối đến đây ăn mì, vì thế bé phải đợi một chút, cậu ấy đang trên đường đi rồi, nếu đói thì bé có thể uống một chút canh trước để lót dạ."
Tư Lật muốn khóc: "Tại sao anh lại đến đây?"
Sau khi bước vào cửa, đương nhiên là đứa nhóc kia sẽ không vui vẻ gì với anh, nhưng Duyệt Nhất Trầm không bận tâm chút nào, thay vào đó, nhìn thấy vẻ mặt hóp lại của cô, anh chỉ thấy hả lòng hả dạ, cuối cùng đã báo được mối thù lúc sáng.
Tư Lật cảm nhận được niềm vui vô cùng nhỏ bé đó của anh, càng thêm khó chịu.
Dì Lý đã rời khỏi khi Duyệt Nhất Trầm về đến nhà, hai người ăn tối, một người im lặng ăn, một người mỉm cười, gắp thức ăn và nhặt xương cá cho cô.
Sau bữa tối, Duyệt Nhất Trầm thu dọn bát đĩa vào bếp, Tư Lật mở ti vi, ngay khi cô chuẩn bị nằm dài trên ghế như Cát Ưu Than thì nghe thấy âm thanh nước chảy. Cô sững sờ một lúc, sau đó chạy tới, thấy Duyệt Nhất Trầm đang đứng bên bồn rửa tay, xắn tay áo rửa bát.
Trước đây khi ở nhà anh, hầu hết thời gian dì Lý thường rời đi sau khi nấu xong bữa tối, bình thường sau khi ăn xong bọn họ sẽ dọn bát đĩa vào phòng bếp, ngày hôm sau dì Lý đến sẽ rửa sau.
Không phải anh chưa từng rửa bát, nhưng lúc này Tư Lật mới nhận ra, đây là nhà cô, nói thế nào đi chăng nữa thì Duyệt Nhất Trầm cũng là khách, cô lại để khách rửa chén bát.
Cô thấy rất áy náy.
Từ khi nào cô đã hình thành thói quen há miệng là có ăn, giơ tay là có mặc, ở nhà mình cũng không biết đường đi rửa bát?
"Duyệt Nhất Trầm, anh đặt bát xuống đi, chút nữa tôi sẽ rửa." Tư Lật nói nhỏ.
Duyệt Nhất Trầm quay đầu lại nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười: "Bằng lòng nói chuyện với tôi rồi?"
Những lời này càng khiến Tư Lật tháy xấu hổ, xem ra cô không chỉ nhõng nhẽo, mà tính khí cũng không nhỏ, như vậy không tốt chút nào.
"Xin lỗi." Tư Lật kịp thời kiểm điểm: "Tôi không nên lên mặt với anh."
Bất kể thế nào, đó cũng là anh quan tâm đến cô, hai tuần qua anh đã chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, trước đây cha mẹ cô cũng không thể làm được như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro