Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 39
Bán Nguyệt Tinh
2024-07-21 05:04:33
Lâm Hành Chi lấy ra một thanh chủy thủ, kề vào cổ Sở Khâm, nhẹ giọng nói: “An Vương điện hạ, kỳ thật ta cũng có thể dễ như trở bàn tay giết chết ngươi.”
“Điên rồi, tất cả các ngươi đều là kẻ điên!” Sở Khâm đầy mặt không thể tin tưởng.
Lâm Hành Chi cười rạng rỡ, “Bằng không điện hạ cho rằng vì sao Lệ Vương lại yêu ta như thế?”
"Đương nhiên là bởi vì kẻ điên chỉ thích người điên."
Thanh chuỷ thủ lạnh ngắt kề sát cổ gã, chỉ cần tay Hành Chi cử động một chút là có thể cắt cổ gã.
Sở Khâm theo bản năng muốn lui về phía sau, bị Lâm Hành Chi trực tiếp túm lấy cổ áo, không cho gã nhúc nhích.
Sở Khâm là thật sự sợ hãi, một ngày hai lần có người muốn đưa gã đi gặp Diêm Vương.
“Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy, nếu bổn vương chết, ngươi cũng không sống được, còn có toàn bộ Lâm gia các ngươi, tất cả phải chôn cùng bổn vương.”
“Ta đương nhiên biết, điện hạ cảm thấy ta dám đến khi không chuẩn bị gì sao? Điện hạ không muốn cả nhà ta thoải mái, chúng ta liền làm cho những kẻ đó cũng không thoải mái."
Sở Khâm nghe được ý muốn cùng đồng quy vô tận trong lời của y, lập tức bỏ cuộc, " Bổn Vương đáp ứng, sẽ đồng ý hết những điều kiện mà ngươi đưa ra, bao gồm cả việc ngươi uy hiếp bổn vương, bổn vương sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai."
Lâm Hành Chi lộ ra vẻ do dự.
Sở Khâm hỏi: “Ngươi hiện tại có thể lấy chủy thủ ra được không?”
“Đương nhiên,” Lâm Hành Chi thản nhiên trả lời, cũng trực tiếp thu hồi chủy thủ.
Sở Khâm chớp mắt, há mồm muốn kêu người, bất quá còn chưa kịp nói gì thì trong miệng đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, Lâm Hành Chi dùng tay bịt miệng gã lại đồ vật trong miệng bị gã nuốt xuống.
Lâm Hành Chi giải thích cho gã nghe, “Biết điện hạ không phải người thành thật, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này cho ngươi uống thuốc độc. Nhưng điện hạ yên tâm, chỉ cần ngươi nói được thì làm được, thì sẽ không bị độc chết.”
Nghe được hai chữ thuốc độc, Sở Khâm hoàn toàn hoảng sợ, duỗi tay muốn móc họng mình.
Lâm Hành Chi nhắc nhở gã, “Vương gia đừng uổng phí công sức, độc đó vào miệng là tan, ngài mới bị thương, làm vậy sẽ càng đau hơn."
Nói xong, Lâm Hành Chi vỗ vỗ tay đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đứng lại! Lâm Hành Chi, ngươi dám hạ độc bổn vương, ngươi thật to gan!”
Lâm Hành Chi cảm thấy không thú vị, “Vương gia, ta có thể lấy chủy thủ uy hiếp ngài, hạ độc thì tính là cái gì.”
Sở Khâm sắc mặt xanh mét, đưa tay về phía Lâm Hành Chi, “Đem thuốc giải ra, bổn vương tạm tha cho ngươi.”
Lâm Hành Chi lắc đầu, thở dài một tiếng, “An Vương điện hạ, ngươi cũng biết sau khi ta lấy chủy thủ về ngươi liền gọi người vào bắt ta, vậy ngươi cảm thấy ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi sao?"
“Vương gia yên tâm, đêm nay thuốc độc này sẽ phát tác, ta chờ tin tốt của Vương gia.”
Lúc này nói xong là thật mặc kệ phản ứng của Sở Khâm, trực tiếp mở cửa rời đi.
Thị vệ bên ngoài tiến vào, muốn dò hỏi Sở Khâm, còn chưa kịp nói gì đã bị gã ném một cái gối vào trong ngực, kèm theo là một tiếng rống to:"Cút!"
Thị vệ xám xịt đi khỏi, Lâm Hành Chi đang ở ngoài cửa nghe thấy tiếng rống, tâm trạng có vẻ không tồi.
Bất quá vừa ra khỏi sân y đã bị người chặn đứng, chuỷ thủ trên tay cũng bị lấy đi, người đó gõ vào đầu y “Em thật to gan, có việc mà cũng không kêu bổn vương?"
Lâm Hành Chi cũng không biết làm sao vị chủ tử này lại lẻn ra ngoài, sờ sờ chỗ đau trên đầu, nói: “Vương gia, ta là nam nhân, không cần ngài nơi chốn đều che chở ta, ta cũng không có vô dụng như vậy.”
Sở Chiêu đương nhiên biết, chẳng qua là người của mình phải che chở dưới cánh mới an tâm.
Sở Chiêu không hỏi Lâm Hành Chi tìm Sở Khâm nói gì, hắn dự định đưa người về sớm, Phẩm thu yến này thật sự rất nhàm chán.
Hơn nữa hắn cảm thấy trước đó mình đã trải chăn, thì cho dù hắn có mang Lâm Hành Chi đi cũng không có người kinh ngạc, Sở Chiêu ghé sát vào tai y nói:" Ta đoán bọn họ sẽ nói ta đưa em đến chỗ nào đó hung hăng đùa bỡn."
Lâm Hành Chi trợn mắt nhìn hắn, "Suy nghĩ hơi nhiều." Rất hay nói còn hay trêu chọc y, nhưng thực tế cái gì cũng chưa làm.
Lâm Hành Chi nói: “Chờ một lát, sau khi kết thúc ta đưa muội muội về nhà, sau đó sẽ đi cùng ngài, muốn đi đâu cũng được."
“Hả?” Dễ nói chuyện như vậy, Sở Chiêu có chút kinh ngạc.
“Vương phi hôm nay lại ái mộ bổn vương thêm vài phần?”
Ái mộ có lẽ không có, nhưng cảm động thì có, hắn không chút do dự đứng trước mặt bảo vệ y, nhưng sau chuyện này đến ngày mười lăm bản thân hắn lại phải chịu khổ.
Mặc dù Sở Khâm không nói cái gì, nhưng Thái Tử khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng này.
Sở Chiêu vuốt nhẹ đôi mày nhăn lại của Hành Chi, "An tâm, lúc này ông ta không dám động vào ta."
“Nếu ông ta không nghe, vậy ta chỉ có thể lại lần nữa bóp nhi tử ông ta yêu quý nhất, thuận tiện còn có thể thêm Thái tử nhi tử được yêu thích thứ nhì."
Thấy hắn một bộ đã liệu trước, Lâm Hành Chi cũng yên tâm hơn nhiều, khen ngợi: “Vẫn là Vương gia lợi hại.”
“Ừm, chờ sau khi thành thân ta sẽ cho em thấy ta lợi hại đến mức nào.”
Lâm Hành Chi:……
Quả thật là không nói được quá ba câu đứng đắn.
Y trực tiếp lướt qua Sở Chiêu, đi về phía trước, đương nhiên, cũng không quên gọi Sở Chiêu đi theo,“Đi thôi.”
Tỷ thí trước đó bởi vì không có sát thần Sở Chiêu diễn ra sôi nổi hừng hức khí thế, Lâm Uyển cùng các tỷ muội vừa nói vừa cười nhìn rất là cao hứng.
Lâm Hành Chi cũng không đi tới quấy rầy, mà là đứng ở hành lang quan sát, Sở Chiêu bị y tống đi nhận xét tiếp, làm việc thì phải có tâm.
“Lâm đại nhân đối với tỷ thí không có hứng thú?”
Khi y đang nghiêm túc xem, một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên từ phía sau. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Lâm Hành Chi quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Hà công chúa đứng ở sau lưng, y lập tức chắp tay hành lễ, “Tham kiến công chúa.”
“Lâm đại nhân không cần đa lễ, bản công chúa chỉ là tò mò, Lâm đại nhân có tài học như thế, nếu đi tỷ thí, năm nay nhất định là số một, vì sao đại nhân không đi?"
Lâm Hành Chi có chút không rõ mục đích đến của vị này, rõ ràng kiếp trước y cùng vị công chúa này không hề có tiếp xúc, chỉ nghe qua một ít lời đồn về thân thế của nàng.
Kiếp trước, Thanh Hà công chúa không xuất giá, trước khi Sở Mục lên ngôi nàng liền xuống tóc xuất gia.
Về phần nguyên nhân y không biết.
Lâm Hành Chi cung kính đáp lời, “Vốn đã có hôn ước trong người, lấy được vị trí số một thì có ý nghĩa gì? Nên không tham gia náo nhiệt này."
“Nhưng bản công chúa xem Lâm đại nhân tựa hồ không cam lòng, đường đường là một Trạng Nguyên lang, tiền đồ vô lượng, gả cho một người nam nhân, ngươi thật sự nguyện ý?”
Xem ra cũng là có mục đích mà đến.
Lâm Hành Chi làm bộ không hiểu, hỏi: “Công chúa nói những lời này là có ý gì?”
Thanh Hà công chúa lắc đầu, ôn thanh nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Lâm đại nhân, nếu Lâm đại nhân muốn hủy bỏ hôn ước, bản công chúa nguyện trợ giúp ngươi một tay.”
Lâm Hành Chi đột nhiên cười, còn cười thành tiếng, “Công chúa, lần trước Thái Tử điện hạ cũng nói như vậy, nhưng hạ quan đến nay còn chưa nhận được thánh chỉ hủy bỏ hôn ước."
“Ngược lại, ngày thành thân của hạ quan và Lệ Vương điện hạ đã được định ra."
Lâm Hành Chi không ngừng nhìn Thanh Hà công chúa, rõ ràng thấy được vẻ khác thường trên mặt nàng, đại khái hiểu được vị công chúa này đến là vì ai.
Trầm mặc nửa ngày sau, Thanh Hà công chúa vẫn là hỏi, “Ngày thành thân của các người là khi nào?”
“Còn mấy tháng,” Lâm Hành Chi không nói cụ thể thời gian.
“Vậy còn kịp,” Thanh Hà công chúa trên mặt vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn Lâm Hành Chi trịnh trọng mở miệng, “Chỉ cần ngươi muốn giải trừ hôn ước, bản công chúa nhất định có thể giúp ngươi đạt thành!”
“Ngươi không cần lo lắng sẽ bị tam ca giận chó đánh mèo, càng không cần lo lắng liên lụy Lâm gia, bản công chúa sẽ đem mọi chuyện xử lý tốt." Dụ hoặc trong lời nói chứa đầy chờ mong.
Lâm Hành Chi nghĩ, quá vội vàng.
Y nói: “Công chúa có từng nghĩ tới, ta không muốn giải trừ hôn ước?”
Thanh Hà công chúa sửng sốt, “Không muốn! Vì sao không muốn? Ngươi vì sao không muốn?”
“Ngươi không biết tam ca là dạng người gì sao? Ngươi thân là nam tử sẽ nguyện ý như nữ tử rúc ở hậu viện?”
“Lâm đại nhân, ngươi rốt cuộc là sợ hãi do dự cái gì, bản công chúa đã nói sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ thật tốt."
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Thanh Hà công chúa tạm dừng một lát, sau đó chất vấn nói: “Hay là ngươi không tin bản công chúa?”
Lâm Hành Chi có chút buồn cười, hắn cảm thấy người trong hoàng tộc đều giống nhau, tự tin mù quáng, luôn tự cho là mình đúng, bọn họ luôn cảm thấy những lời thuận miệng mà nói của mình nhất định có thể khiến người khác tin tưởng.
“Xin hỏi Thanh Hà công chúa, người vì sao lại quan tâm đến hôn sự của hạ quan và Lệ Vương điện hạ như vậy? Hôn ước này gây trở ngại cho công chúa sao?"
“Hỏi lại công chúa, hạ quan cùng người từ trước đến nay không hề có tiếp xúc, sau này cũng sẽ không có, vậy có lý do gì để hạ quan tin tưởng những lời người nói?"
Sắc mặt Thanh Hà công chúa hơi tối sầm, nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng Lâm Hành Chi không cho nàng cơ hội này, Lâm Hành Chi nói:"Mục đích công chúa đến đây ta đã biết được, nhưng việc có giải trừ hôn ước hay không cũng là quyết định của ta, không phải của công chúa..."
“Lâm Hành Chi!” Thanh Hà công chúa đột nhiên nổi giận, “Bản công chúa là ở cứu ngươi thoát khỏi biển khổ, ngươi đừng không biết điều!”
“Vô duyên vô cớ cứu một người không quen biết thoát khỏi biển khổ, công chúa thật sự Phật pháp cao thâm, công đức vô lượng. ” Lâm Hành Chi ngữ khí trào phúng.
Thanh Hà công chúa còn muốn vì chính mình biện giải, Lâm Hành Chi lại không muốn nghe, y nói: “Công chúa rốt cuộc tồn cái tâm tư gì chính người rõ ràng nhất, ta khuyên công chúa nên sớm ngừng những suy nghĩ không nên có đó, miễn cho sau này phải đau khổ."
“Ta nghĩ Vương gia sẽ tuyệt đối không sinh ra bất kỳ tình cảm nào với muội muội của mình," Lâm Hành Chi ánh mắt nhìn về phía phía trước, nơi đó có người đang chăm chú nhìn y.
Tâm tư bị chọc phá, Thanh Hà công chúa sắc mặt phá lệ khó coi, theo bản năng giải thích, “Ta cùng hắn không phải……”
“Có phải hay không, không có quan hệ với ta, công chúa không nên tới tìm ta, người muốn gả cho ai thì nên đi hỏi người kia có nguyện ý cưới người hay không, mà không phải tốn công sức trên người ta."
“Đương nhiên, ta cũng không ngại hảo tâm giúp người hỏi Vương gia một câu, Vương gia……”
“Câm miệng!” Nghe được xưng hô Vương gia, Thanh Hà công chúa ý thức được cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, cũng ngăn chặn lời nói của Lâm Hành Chi.
Sở Chiêu đứng ở phía trước, không biết tới từ khi nào, cũng không biết nghe được bao nhiêu, Thanh Hà công chúa lẩm bẩm gọi một tiếng “Tam ca”, có chút hoảng loạn.
“Bổn vương không thích nữ tử, cũng không có muội muội,” Sở Chiêu vẻ mặt lãnh đạm, giọng điệu càng xa cách.
Nói xong, hắn hoàn toàn không để ý tới Thanh Hà công chúa sắp khóc, chỉ vẫy tay với Lâm Hành Chi:" Lại đây."
Giống như kêu mèo con chó con.
Lâm Hành Chi sâu thâm nhìn Thanh Hà công chúa liếc mắt một cái, rồi sau đó đi về phía Sở Chiêu.
Vừa đến gần Sở Chiêu liền kéo y vào lòng ôm lấy rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho Thanh Hà công chúa nhìn.
Tình huống này khiến nàng càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Hành Chi, trên mặt dần dần sinh ra hận ý, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng trở nên vặn vẹo.
“Huynh ấy sẽ là của ta, không ai có thể cướp được!”
Những lời này không chỉ nói với Lâm Hành Chi đi xa, mà còn là nói với chính mình.
Mà Lâm Hành Chi hiển nhiên là không nghĩ tới Thanh Hà công chúa sẽ xuất hiện giữa chừng, y không vui nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng, thập phần mâu thuẫn.
Sở Chiêu đã nhận ra, liền hỏi y, “Đang cười cái gì?”
Lâm Hành Chi nói: “Cười ngài đó, ta biết mà, Vương gia tốt như vậy, khẳng định là có người thích.”
Sở Chiêu nhướng mày, không hài lòng với câu nói này:" Nàng ta thích bổn vương, phản ứng của em không phải là nên ghen sao?"
“Sao rồi, mới chỉ một chút mà em đã hết hứng thú với ta rồi sao?” Sở Chiêu cũng không cao hứng.
Lâm Hành Chi lắc đầu giải thích, “Không giống nhau, ta sẽ ghen nếu Vương gia quan tâm đến người khác, nhưng đây là có người thích ngài, ta luôn muốn nhiều người biết Vương gia tốt như thế nào, sẽ thích ngài, không phải tình yêu giữa nam nữ thì càng tốt.”
Rồi sau đó lại bổ sung, “Nam nam cũng không được!”
Sở Chiêu có ý nghĩ khác với y, “Bổn vương từ trước đến nay không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ cần người ta đặt trong lòng cũng đặt ta trong lòng, như vậy đủ rồi.”
Hắn có quá nhiều việc phải làm, tâm cũng không lớn, cũng chỉ vừa một người trong đó.
Lâm Hành Chi nghe vậy, đột nhiên ra tay, nắm tay thành quyền vỗ nhẹ vào tim mình, sau đó dời tới tim Sở Chiêu, đấm hai cái, cười nói:" Ngài xem, có ngài mà."
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
“Vương gia, ở trong lòng ta.”
“Điên rồi, tất cả các ngươi đều là kẻ điên!” Sở Khâm đầy mặt không thể tin tưởng.
Lâm Hành Chi cười rạng rỡ, “Bằng không điện hạ cho rằng vì sao Lệ Vương lại yêu ta như thế?”
"Đương nhiên là bởi vì kẻ điên chỉ thích người điên."
Thanh chuỷ thủ lạnh ngắt kề sát cổ gã, chỉ cần tay Hành Chi cử động một chút là có thể cắt cổ gã.
Sở Khâm theo bản năng muốn lui về phía sau, bị Lâm Hành Chi trực tiếp túm lấy cổ áo, không cho gã nhúc nhích.
Sở Khâm là thật sự sợ hãi, một ngày hai lần có người muốn đưa gã đi gặp Diêm Vương.
“Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy, nếu bổn vương chết, ngươi cũng không sống được, còn có toàn bộ Lâm gia các ngươi, tất cả phải chôn cùng bổn vương.”
“Ta đương nhiên biết, điện hạ cảm thấy ta dám đến khi không chuẩn bị gì sao? Điện hạ không muốn cả nhà ta thoải mái, chúng ta liền làm cho những kẻ đó cũng không thoải mái."
Sở Khâm nghe được ý muốn cùng đồng quy vô tận trong lời của y, lập tức bỏ cuộc, " Bổn Vương đáp ứng, sẽ đồng ý hết những điều kiện mà ngươi đưa ra, bao gồm cả việc ngươi uy hiếp bổn vương, bổn vương sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai."
Lâm Hành Chi lộ ra vẻ do dự.
Sở Khâm hỏi: “Ngươi hiện tại có thể lấy chủy thủ ra được không?”
“Đương nhiên,” Lâm Hành Chi thản nhiên trả lời, cũng trực tiếp thu hồi chủy thủ.
Sở Khâm chớp mắt, há mồm muốn kêu người, bất quá còn chưa kịp nói gì thì trong miệng đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, Lâm Hành Chi dùng tay bịt miệng gã lại đồ vật trong miệng bị gã nuốt xuống.
Lâm Hành Chi giải thích cho gã nghe, “Biết điện hạ không phải người thành thật, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này cho ngươi uống thuốc độc. Nhưng điện hạ yên tâm, chỉ cần ngươi nói được thì làm được, thì sẽ không bị độc chết.”
Nghe được hai chữ thuốc độc, Sở Khâm hoàn toàn hoảng sợ, duỗi tay muốn móc họng mình.
Lâm Hành Chi nhắc nhở gã, “Vương gia đừng uổng phí công sức, độc đó vào miệng là tan, ngài mới bị thương, làm vậy sẽ càng đau hơn."
Nói xong, Lâm Hành Chi vỗ vỗ tay đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đứng lại! Lâm Hành Chi, ngươi dám hạ độc bổn vương, ngươi thật to gan!”
Lâm Hành Chi cảm thấy không thú vị, “Vương gia, ta có thể lấy chủy thủ uy hiếp ngài, hạ độc thì tính là cái gì.”
Sở Khâm sắc mặt xanh mét, đưa tay về phía Lâm Hành Chi, “Đem thuốc giải ra, bổn vương tạm tha cho ngươi.”
Lâm Hành Chi lắc đầu, thở dài một tiếng, “An Vương điện hạ, ngươi cũng biết sau khi ta lấy chủy thủ về ngươi liền gọi người vào bắt ta, vậy ngươi cảm thấy ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi sao?"
“Vương gia yên tâm, đêm nay thuốc độc này sẽ phát tác, ta chờ tin tốt của Vương gia.”
Lúc này nói xong là thật mặc kệ phản ứng của Sở Khâm, trực tiếp mở cửa rời đi.
Thị vệ bên ngoài tiến vào, muốn dò hỏi Sở Khâm, còn chưa kịp nói gì đã bị gã ném một cái gối vào trong ngực, kèm theo là một tiếng rống to:"Cút!"
Thị vệ xám xịt đi khỏi, Lâm Hành Chi đang ở ngoài cửa nghe thấy tiếng rống, tâm trạng có vẻ không tồi.
Bất quá vừa ra khỏi sân y đã bị người chặn đứng, chuỷ thủ trên tay cũng bị lấy đi, người đó gõ vào đầu y “Em thật to gan, có việc mà cũng không kêu bổn vương?"
Lâm Hành Chi cũng không biết làm sao vị chủ tử này lại lẻn ra ngoài, sờ sờ chỗ đau trên đầu, nói: “Vương gia, ta là nam nhân, không cần ngài nơi chốn đều che chở ta, ta cũng không có vô dụng như vậy.”
Sở Chiêu đương nhiên biết, chẳng qua là người của mình phải che chở dưới cánh mới an tâm.
Sở Chiêu không hỏi Lâm Hành Chi tìm Sở Khâm nói gì, hắn dự định đưa người về sớm, Phẩm thu yến này thật sự rất nhàm chán.
Hơn nữa hắn cảm thấy trước đó mình đã trải chăn, thì cho dù hắn có mang Lâm Hành Chi đi cũng không có người kinh ngạc, Sở Chiêu ghé sát vào tai y nói:" Ta đoán bọn họ sẽ nói ta đưa em đến chỗ nào đó hung hăng đùa bỡn."
Lâm Hành Chi trợn mắt nhìn hắn, "Suy nghĩ hơi nhiều." Rất hay nói còn hay trêu chọc y, nhưng thực tế cái gì cũng chưa làm.
Lâm Hành Chi nói: “Chờ một lát, sau khi kết thúc ta đưa muội muội về nhà, sau đó sẽ đi cùng ngài, muốn đi đâu cũng được."
“Hả?” Dễ nói chuyện như vậy, Sở Chiêu có chút kinh ngạc.
“Vương phi hôm nay lại ái mộ bổn vương thêm vài phần?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ái mộ có lẽ không có, nhưng cảm động thì có, hắn không chút do dự đứng trước mặt bảo vệ y, nhưng sau chuyện này đến ngày mười lăm bản thân hắn lại phải chịu khổ.
Mặc dù Sở Khâm không nói cái gì, nhưng Thái Tử khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng này.
Sở Chiêu vuốt nhẹ đôi mày nhăn lại của Hành Chi, "An tâm, lúc này ông ta không dám động vào ta."
“Nếu ông ta không nghe, vậy ta chỉ có thể lại lần nữa bóp nhi tử ông ta yêu quý nhất, thuận tiện còn có thể thêm Thái tử nhi tử được yêu thích thứ nhì."
Thấy hắn một bộ đã liệu trước, Lâm Hành Chi cũng yên tâm hơn nhiều, khen ngợi: “Vẫn là Vương gia lợi hại.”
“Ừm, chờ sau khi thành thân ta sẽ cho em thấy ta lợi hại đến mức nào.”
Lâm Hành Chi:……
Quả thật là không nói được quá ba câu đứng đắn.
Y trực tiếp lướt qua Sở Chiêu, đi về phía trước, đương nhiên, cũng không quên gọi Sở Chiêu đi theo,“Đi thôi.”
Tỷ thí trước đó bởi vì không có sát thần Sở Chiêu diễn ra sôi nổi hừng hức khí thế, Lâm Uyển cùng các tỷ muội vừa nói vừa cười nhìn rất là cao hứng.
Lâm Hành Chi cũng không đi tới quấy rầy, mà là đứng ở hành lang quan sát, Sở Chiêu bị y tống đi nhận xét tiếp, làm việc thì phải có tâm.
“Lâm đại nhân đối với tỷ thí không có hứng thú?”
Khi y đang nghiêm túc xem, một giọng nữ dịu dàng đột nhiên vang lên từ phía sau. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Lâm Hành Chi quay đầu lại, nhìn thấy Thanh Hà công chúa đứng ở sau lưng, y lập tức chắp tay hành lễ, “Tham kiến công chúa.”
“Lâm đại nhân không cần đa lễ, bản công chúa chỉ là tò mò, Lâm đại nhân có tài học như thế, nếu đi tỷ thí, năm nay nhất định là số một, vì sao đại nhân không đi?"
Lâm Hành Chi có chút không rõ mục đích đến của vị này, rõ ràng kiếp trước y cùng vị công chúa này không hề có tiếp xúc, chỉ nghe qua một ít lời đồn về thân thế của nàng.
Kiếp trước, Thanh Hà công chúa không xuất giá, trước khi Sở Mục lên ngôi nàng liền xuống tóc xuất gia.
Về phần nguyên nhân y không biết.
Lâm Hành Chi cung kính đáp lời, “Vốn đã có hôn ước trong người, lấy được vị trí số một thì có ý nghĩa gì? Nên không tham gia náo nhiệt này."
“Nhưng bản công chúa xem Lâm đại nhân tựa hồ không cam lòng, đường đường là một Trạng Nguyên lang, tiền đồ vô lượng, gả cho một người nam nhân, ngươi thật sự nguyện ý?”
Xem ra cũng là có mục đích mà đến.
Lâm Hành Chi làm bộ không hiểu, hỏi: “Công chúa nói những lời này là có ý gì?”
Thanh Hà công chúa lắc đầu, ôn thanh nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Lâm đại nhân, nếu Lâm đại nhân muốn hủy bỏ hôn ước, bản công chúa nguyện trợ giúp ngươi một tay.”
Lâm Hành Chi đột nhiên cười, còn cười thành tiếng, “Công chúa, lần trước Thái Tử điện hạ cũng nói như vậy, nhưng hạ quan đến nay còn chưa nhận được thánh chỉ hủy bỏ hôn ước."
“Ngược lại, ngày thành thân của hạ quan và Lệ Vương điện hạ đã được định ra."
Lâm Hành Chi không ngừng nhìn Thanh Hà công chúa, rõ ràng thấy được vẻ khác thường trên mặt nàng, đại khái hiểu được vị công chúa này đến là vì ai.
Trầm mặc nửa ngày sau, Thanh Hà công chúa vẫn là hỏi, “Ngày thành thân của các người là khi nào?”
“Còn mấy tháng,” Lâm Hành Chi không nói cụ thể thời gian.
“Vậy còn kịp,” Thanh Hà công chúa trên mặt vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn Lâm Hành Chi trịnh trọng mở miệng, “Chỉ cần ngươi muốn giải trừ hôn ước, bản công chúa nhất định có thể giúp ngươi đạt thành!”
“Ngươi không cần lo lắng sẽ bị tam ca giận chó đánh mèo, càng không cần lo lắng liên lụy Lâm gia, bản công chúa sẽ đem mọi chuyện xử lý tốt." Dụ hoặc trong lời nói chứa đầy chờ mong.
Lâm Hành Chi nghĩ, quá vội vàng.
Y nói: “Công chúa có từng nghĩ tới, ta không muốn giải trừ hôn ước?”
Thanh Hà công chúa sửng sốt, “Không muốn! Vì sao không muốn? Ngươi vì sao không muốn?”
“Ngươi không biết tam ca là dạng người gì sao? Ngươi thân là nam tử sẽ nguyện ý như nữ tử rúc ở hậu viện?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lâm đại nhân, ngươi rốt cuộc là sợ hãi do dự cái gì, bản công chúa đã nói sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ thật tốt."
Dường như nghĩ tới cái gì đó, Thanh Hà công chúa tạm dừng một lát, sau đó chất vấn nói: “Hay là ngươi không tin bản công chúa?”
Lâm Hành Chi có chút buồn cười, hắn cảm thấy người trong hoàng tộc đều giống nhau, tự tin mù quáng, luôn tự cho là mình đúng, bọn họ luôn cảm thấy những lời thuận miệng mà nói của mình nhất định có thể khiến người khác tin tưởng.
“Xin hỏi Thanh Hà công chúa, người vì sao lại quan tâm đến hôn sự của hạ quan và Lệ Vương điện hạ như vậy? Hôn ước này gây trở ngại cho công chúa sao?"
“Hỏi lại công chúa, hạ quan cùng người từ trước đến nay không hề có tiếp xúc, sau này cũng sẽ không có, vậy có lý do gì để hạ quan tin tưởng những lời người nói?"
Sắc mặt Thanh Hà công chúa hơi tối sầm, nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng Lâm Hành Chi không cho nàng cơ hội này, Lâm Hành Chi nói:"Mục đích công chúa đến đây ta đã biết được, nhưng việc có giải trừ hôn ước hay không cũng là quyết định của ta, không phải của công chúa..."
“Lâm Hành Chi!” Thanh Hà công chúa đột nhiên nổi giận, “Bản công chúa là ở cứu ngươi thoát khỏi biển khổ, ngươi đừng không biết điều!”
“Vô duyên vô cớ cứu một người không quen biết thoát khỏi biển khổ, công chúa thật sự Phật pháp cao thâm, công đức vô lượng. ” Lâm Hành Chi ngữ khí trào phúng.
Thanh Hà công chúa còn muốn vì chính mình biện giải, Lâm Hành Chi lại không muốn nghe, y nói: “Công chúa rốt cuộc tồn cái tâm tư gì chính người rõ ràng nhất, ta khuyên công chúa nên sớm ngừng những suy nghĩ không nên có đó, miễn cho sau này phải đau khổ."
“Ta nghĩ Vương gia sẽ tuyệt đối không sinh ra bất kỳ tình cảm nào với muội muội của mình," Lâm Hành Chi ánh mắt nhìn về phía phía trước, nơi đó có người đang chăm chú nhìn y.
Tâm tư bị chọc phá, Thanh Hà công chúa sắc mặt phá lệ khó coi, theo bản năng giải thích, “Ta cùng hắn không phải……”
“Có phải hay không, không có quan hệ với ta, công chúa không nên tới tìm ta, người muốn gả cho ai thì nên đi hỏi người kia có nguyện ý cưới người hay không, mà không phải tốn công sức trên người ta."
“Đương nhiên, ta cũng không ngại hảo tâm giúp người hỏi Vương gia một câu, Vương gia……”
“Câm miệng!” Nghe được xưng hô Vương gia, Thanh Hà công chúa ý thức được cái gì, bỗng nhiên quay đầu lại, cũng ngăn chặn lời nói của Lâm Hành Chi.
Sở Chiêu đứng ở phía trước, không biết tới từ khi nào, cũng không biết nghe được bao nhiêu, Thanh Hà công chúa lẩm bẩm gọi một tiếng “Tam ca”, có chút hoảng loạn.
“Bổn vương không thích nữ tử, cũng không có muội muội,” Sở Chiêu vẻ mặt lãnh đạm, giọng điệu càng xa cách.
Nói xong, hắn hoàn toàn không để ý tới Thanh Hà công chúa sắp khóc, chỉ vẫy tay với Lâm Hành Chi:" Lại đây."
Giống như kêu mèo con chó con.
Lâm Hành Chi sâu thâm nhìn Thanh Hà công chúa liếc mắt một cái, rồi sau đó đi về phía Sở Chiêu.
Vừa đến gần Sở Chiêu liền kéo y vào lòng ôm lấy rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho Thanh Hà công chúa nhìn.
Tình huống này khiến nàng càng thêm tức giận, nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Hành Chi, trên mặt dần dần sinh ra hận ý, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú cũng trở nên vặn vẹo.
“Huynh ấy sẽ là của ta, không ai có thể cướp được!”
Những lời này không chỉ nói với Lâm Hành Chi đi xa, mà còn là nói với chính mình.
Mà Lâm Hành Chi hiển nhiên là không nghĩ tới Thanh Hà công chúa sẽ xuất hiện giữa chừng, y không vui nhưng đồng thời cũng có chút vui mừng, thập phần mâu thuẫn.
Sở Chiêu đã nhận ra, liền hỏi y, “Đang cười cái gì?”
Lâm Hành Chi nói: “Cười ngài đó, ta biết mà, Vương gia tốt như vậy, khẳng định là có người thích.”
Sở Chiêu nhướng mày, không hài lòng với câu nói này:" Nàng ta thích bổn vương, phản ứng của em không phải là nên ghen sao?"
“Sao rồi, mới chỉ một chút mà em đã hết hứng thú với ta rồi sao?” Sở Chiêu cũng không cao hứng.
Lâm Hành Chi lắc đầu giải thích, “Không giống nhau, ta sẽ ghen nếu Vương gia quan tâm đến người khác, nhưng đây là có người thích ngài, ta luôn muốn nhiều người biết Vương gia tốt như thế nào, sẽ thích ngài, không phải tình yêu giữa nam nữ thì càng tốt.”
Rồi sau đó lại bổ sung, “Nam nam cũng không được!”
Sở Chiêu có ý nghĩ khác với y, “Bổn vương từ trước đến nay không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ cần người ta đặt trong lòng cũng đặt ta trong lòng, như vậy đủ rồi.”
Hắn có quá nhiều việc phải làm, tâm cũng không lớn, cũng chỉ vừa một người trong đó.
Lâm Hành Chi nghe vậy, đột nhiên ra tay, nắm tay thành quyền vỗ nhẹ vào tim mình, sau đó dời tới tim Sở Chiêu, đấm hai cái, cười nói:" Ngài xem, có ngài mà."
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
“Vương gia, ở trong lòng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro