Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 4
Bán Nguyệt Tinh
2024-07-21 05:04:33
Việc trở thành Vương phi của Sở Chiêu, Lâm Hành Chi nói cũng không tính, Chu thị nói cũng không tính, dù gì Sở Chiêu cũng là hoàng tử, là huyết mạch hoàng thất, sao có thể nói gả liền gả.
Cũng may Chu thị đau nhi tử, thấy Lâm Hành Chi tỏ ra nghiêm túc không phải bộ dạng nói chơi, bà đồng ý giúp y viết một phong thư gửi đến Lâm phụ ở biên quan hỏi một chút.
Nhắc đến Lâm phụ, Chu thị buồn bã thở dài:"Phụ thân con cùng nhị ca của con đi một cái là đi mấy năm, không biết khi nào mới về."
Lâm Hành Chi nghe vậy, lại nhớ đến không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện ở biên quan, ánh mắt lóe lên, nói Chu thị: “Không bao lâu, phụ thân cùng nhị ca sẽ trở lại.”
Chu thị tuy rằng ngóng trông trượng phu cùng nhi tử về nhà, nhưng cũng bác bỏ hành vi nói dối của Lâm Hành Chi, bà nói: “Được rồi, mau về viện của con nghĩ ngơi đi, ngoan ngoãn dưỡng sức, ba ngày sau còn phải tiến cung dự tiệc, không thể để xảy ra sai lầm.”
Chu thị bắt đầu đuổi người, Lâm Hành Chi quả thật cũng có chút mệt, liền ngoan ngoãn đi nghỉ.
Khi đọc sách y thích yên tĩnh, vì vậy y sống ở viện phía đông, đặt tên Hải Đường Uyển, trong viện trồng đầy hải đường.
Mỗi năm vào đầu hạ, vào mùa hoa nở khi có một cơn gió thổi qua hương thơm sẽ bay khắp sân, đó cũng là thời điểm y thích nhất.
Còn chưa đến gần, Lâm Hành Chi từ xa đã thấy một người đứng ở cổng vòm, không ngừng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy người đó đã lập tức chạy như bay tới: “Thiếu gia!”
Đây là tiểu tư của y, Thạch Nghiên.
Từ nhỏ liền đi theo bên người y, lớn lên cùng y, cũng là người cùng y chết.
Là Thạch Nghiên dùng mạng sống của mình cầm chân những người chặn đường, để y có cơ hội leo lên nóc, cuối cùng nhảy xuống trước mặt hoảng đế và hoàng hậu.
Giờ phút này Thạch Nghiên nhìn một vòng xem y có bị thương không, thấy y không có việc gì liền tươi cười, bắt đầu kể lại chuyện lúc y đi cùng người của Lệ vương phủ.
Tràn đầy sức sống.
Với nụ cười trên môi, Lâm Hành Chi lặng lẽ lắng nghe những bá tánh ngoài đó nói về y như thế nào, còn có thái độ của Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng y cưỡi ngựa diễu hành.
Thạch Nghiên có chút bất bình, “Thiếu gia rõ ràng là dựa vào năng lực của chính mình thi đậu Trạng Nguyên, ngay cả Hoàng Thượng cũng tán thưởng thiếu gia văn chương rất hay, tại sao trong miệng bọn họ lại trở thành thiếu gia dựa vào thân thế thượng vị, còn nói là bởi vì người có qua lại với Lệ vương mới có cái danh Trạng Nguyên.”
“Nếu Lệ vương điện hạ có năng lực ảnh hưởng đến việc ai là Trạng nguyên, thì làm sao mà đến nỗi ở trong phủ làm con ma ốm? Hừ, bọn họ chỉ là ghen tị mà thôi. Họ ghen tị vì thiếu gia giỏi hơn họ."
Nụ cười trên môi Lâm Hành Chi càng sâu, sờ sờ đầu Thạch Nghiên, “Ngươi cũng thật thông minh, những thứ như vậy cũng có thể nghĩ đến.”
Thạch Nghiên được khen, vui mừng đến mức hất cằm: "Là những gì ta có thể nghĩ đến khi nghe họ một hai phải nói bậy, ta còn hoài nghi bọn họ dùng phương pháp gì để thi đậu đó."
Lâm Hành Chi và Thạch Nghiên vừa đi vừa nói chuyện, “Tất nhiên là phải nói một điều, càng lớn lớn càng tốt, tốt nhất mỗi người đều có thể nghe được, như thế mới có thể đạt được mục đích.”
Thám Hoa vốn chính là người của Thái Tử, trước tiên ở trên đường truyền một đợt lời đồn đãi, tiếp theo lại ở Quỳnh Lâm Yến xúi giục mượn sức người chế nhạo trào phúng y, Thái Tử lại bước ra trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá tất cả đều là kế hoạch được lên từ trước.
"Chó sủa không cắn, không cần để ý tới. Thiếu gia nhà ngươi không phải là người dễ bị những lời đó đánh gục."
Lâm Hành Chu nói xong còn gật đầu khẳng định, cho dù kiếp trước là như vậy nhưng đó cũng là kiếp trước, kiếp này sẽ không như vậy.
Vào phòng, đem giày cởi ra, Lâm Hành Chi liền bò lên trên giường, cũng phân phó Thạch Nghiên không để người khác đến quấy rầy, ngủ đủ giấc tự nhiên sẽ tỉnh dậy.
Y cần một giấc ngủ ngon dễ bình tĩnh nỗi hưng phấn sau khi sống lại, đồng thời y cần phải suy nghĩ kỹ càng về con đường tương lai của mình.
……
Vì thế, y ngủ một giấc ngon lành đến ngày hôm sau, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt u oán và lo lắng của Thạch Nghiên.
Lâm Hành Chi cũng có chút mơ hồ, y ngồi dậy lo lắng hỏi Thạch Nghiên, “Là… Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Hành Chi tay nắm chặt chăn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thân thể căng cứng, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thạch Nghiên, y sợ, sợ hôm qua chỉ là một giấc mộng, mọi thứ sẽ tan biến khi y tỉnh giấc, chỉ có một mình y cô độc trên cuộc đời này.
Mà phản ứng của Lâm Hành Chi khiến Thạch Nghiên sợ hãi, vội vàng xua tay lắc đầu, "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thiếu gia, người đã ngủ từ chiều hôm qua đến giờ nên ta có chút lo lắng.
Thạch Nghiên vốn là muốn oán giận vài tiếng với thiếu gia, ngủ lâu như vậy kêu cũng không tỉnh, nếu hô hấp không đều lại không có sốt, thì hắn đã gấp đi kêu đại phu rồi.
Hôm qua hết thảy đều không phải mộng, ý thức được điểm này, Lâm Hành Chi nặng nề thở ra một hơi, đồng thời buông chăn ra, chỉ cần không phải mộng là tốt.
Thạch Nghiên nhìn thấy sắc mặt thiếu gia mình từ trắng bệt trở về bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hầu hạ Lâm Hành Chi đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.
Khi Lâm Hành Chi tỉnh, y biết Thạch Nghiên còn chưa nói hết lời, ngoại trừ lo lắng cho y, nhất định còn có chuyện khác.
Sau đó bị y truy hỏi, biết được tin đồn y bị Sở Chiêu bắt về làm tiểu thiếp đã truyền đi khắp nơi, những cái nghị luận nói y bị Sở Chiêu đùa bỡn càng nói càng khó nghe.
Đến nỗi khó nghe như thế nào, Thạch Nghiên từ chối nhắc lại cho Lâm Hành Chi với lý do không muốn làm bẩn tai y.
Bất quá Lâm Hành Chi vẫn nghe được, chính tai y nghe được lúc đi Quỳnh Lâm Yến.
Ba ngày thời gian kỳ thật qua rất nhanh, bởi vì bên ngoài có những lời đồn đãi khó nghe đó, Chu thị sợ y nghe xong trong lòng sẽ khó chịu, không những không cho phép những người trong phủ nói trước mặt y, mà còn không cho phép y ra khỏi cửa.
Vì thế này ba ngày, Lâm Hành Chi làm ổ ở Hải Đường Uyển đọc hai cuốn sách giải trí, lại trêu chọc tiểu muội muội đến chơi cùng mình, có lẽ là lâu lắm rồi y không như vậy thả lỏng, vui vẻ như vậy, không hề cảm thấy cuộc sống khó khăn mà chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
……
Hôm nay Lâm Hành Chi vào cung dự tiệc muộn, cũng là y cố ý tới trễ, khi y được quan nội thị dẫn đến Cung Trường Sinh nơi tổ chức tiệc, tất cả những tân học sĩ khác đều đã đến.
Lâm Hành Chi còn chưa bước vào đã nghe thấy có người hỏi: “Sao Trạng Nguyên còn chưa tới?”
Ngay sau đó, Lâm Hành Chi liền nghe thấy có người khinh thường thường hừ một tiếng:“Chỉ sợ hắn đang bận hầu hạ chủ tử, nào có thời gian cùng chúng ta dự tiệc.”
“Mạnh huynh ăn nói cẩn thận, tuy rằng Lâm Trạng Nguyên bị cướp đến Lệ Vương phủ, nhưng đi vào không bao lâu liền bình an về nhà, sẽ không cùng Lệ vương điện hạ phát sinh cái gì.”
Có người coi thường y, lại có người lên tiếng ngăn cản, mặc kệ là thiệt tình hay giả.
Lâm Hành Chi chọn một vị trí thuận lợi ở cửa, có thể nhìn thấy người bên trong, không để người bên trong chú ý đến mình, còn nhét một ít bạc cho nội thị dẫn đường, định ở ngoài cửa thêm một lát để xem kịch.
Nhìn thấy Thám Hoa mở miệng khuyên bảo, vị kia được xưng là Mạnh huynh tỏ ra đầy khinh thường, lại không mở miệng nữa.
Nếu có người bắt đầu nói thì đương nhiên sẽ có không ít người nối tiếp, nếu không thì sao mà tiếp tục vở kịch được.
Có người thở dài: “Một kẻ được Lệ vương sủng ái, chúng ta lại cùng khóa với một kẻ hèn hạ như vậy, lại để hắn chiếm được vị trí đầu tiên, thực sự là nhục nhã đối với chúng ta."
“Cho nên, sợ là Lâm Hành Chi cảm thấy không có mặt mũi đi gặp người, không dám tới dự tiệc.”
“Một người nam nhân bị một nam nhân khác ngay trên đường đoạt về phủ làm tiểu thiếp, thật là đồi phong bại tục, xấu hổ vô cùng, nếu đổi thành ta, sớm đã dùng dây thừng treo cổ tránh làm xấu mặt gia môn."
“Đều là cùng khoá, các ngươi hà tất nói khó nghe như vậy.”
“Nếu không phải chính hắn làm việc đáng xấu hổ thì người khác từ đâu mà nói, muốn trách chỉ có thể trách hắn không biết xấu hổ, vì cái danh Trạng Nguyên mà cam nguyện ủy thân một nam nhân.”
"Nói xấu sau lưng người khác chính là hành vi của kẻ tiểu nhân."
“Cho dù hắn có ở đây ta cũng dám nói cho hắn biết, chỉ sợ hắn không dám nhận mình đi quyến rũ nam nhân!”
Các loại nhục mạ cùng coi thường thỉnh thoảng xen vài câu khuyên can, bất quá những điều này lại chọc đến những người đó làm trầm trọng thêm chỉ trích Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi không xuất hiện, nội thị đều cúi đầu làm người vô hình, lúc đầu thì có người dẫn đường, nhưng về sau lại có người coi thường Lâm Hành Chi càng làm thấp y càng có thể thể hiện bọn họ đức hạnh cao thượng, càng không cố kỵ càng nói càng quá hơn.
Lâm Hành Chi cũng nhìn thấy có người đến gần Bảng Nhãn nói lẽ ra vị trí Trạng Nguyên nên là của gã, Lâm Hành Chi hoàn toàn dựa vào việc ở bên Lệ vương, Hoàng Thượng vì mặt mũi Lệ vương mới đưa danh Trạng Nguyên cho Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi đang lặng lẽ lắng nghe ở cửa, rất nghiêm túc thậm chí còn không chú ý đến Thái tử xuất hiện bên cạnh mình.
Mãi cho đến khi thái giám bên cạnh Thái tử ho khan hai tiếng hô ta "Thái tử giá lâm." thì y mới nhận ra người đến.
Sự xuất hiện của Thái tử khiến nhóm người đang trò chuyện bên trong hoảng sợ, nhưng thái tử cũng không nhìn những người đó mà chủ an ủi Lâm Hành Chi.
“Hành Chi, cô hiểu rõ ngươi cùng tam đệ không có quan hệ gì, hôm qua cô ở trong phủ tam đệ, các ngươi thanh thanh bạch bạch, ngươi không cần đem lời nói của người khác để ở trong lòng.”
“Cô tin ngươi, Hành Chi tài năng và danh tiếng của ngươi đã sớm liền truyền khắp kinh thành, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi ngươi. Cái danh Trạng Nguyên này là danh xứng với thực.”
An ủi Lâm Hành Chi hai câu, Thái Tử mới lạnh mặt nhìn về đám người quỳ đầy đất trong điện, “Các người đều là những nhân tài được Đại Sở ta tầng tầng lớp lớp tuyển chọn. Vậy mà hôm nay các ngươi học cách cư xử của những người ngoài chợ nói xấu sau lưng người khác, các vị gọi đây là đọc sách thánh hiền sao?"
Những người quỳ dưới đất hận không thể dúi đầu xuống đất, ngàn vạn đừng để Thái tử chú ý đến mình, chị có một số người nhỏ giọng nói:"Học sinh biết sai."
Thái Tử hiển nhiên không có ý vạch trần chuyện này, lại nghiêm khắc khiển trách, từ người làm quan lại đến những tiến sĩ có mặt, mọi người bị Thái tử mắng im lặng như ve sầu mùa đông, một lời cũng không dám nói.
Chỉ có Lâm Hành Chi sắc mặt bình tĩnh, tựa như không hề nghe thấy những lời nhục mạ, cũng không có chút cảm động trước sự bào chữa của Thái tử.
Thái tử tỏ ra rất tức giận, sau khi mắng người, còn hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại, đồng thời ánh mắt dừng ở Lâm Hành Chi, Thái tử không nhìn thấy phản ứng mà gã muốn thấy, nên hơi nhíu mày.
Đến bước này, Thái Tử tất nhiên là sẽ không từ bỏ, tiến tới nắm lấy tay
Lâm Hành Chi ngữ khí trịnh trọng, “Hành Chi, bất luận những lời đồn đãi nói ngươi như thế nào, cô trước sau vẫn đứng về phía ngươi, có cô ở đây, tuyệt đối không ai có thể tùy ý bôi nhọ ngươi, trụ cột tương lai của Đại Sở!”
Thái Tử mặt mày ôn nhu, nhưng tính toán lại quá rõ ràng, che giấu không được.
Lâm Hành Chi nói với gã mấy câu cũng cảm thấy chán ghét, sao có thể để gã chạm vào tay, Lâm Hành Chi lui ra phía sau vài bước chắp tay cảm tạ lòng tốt của Thái Tử, sau đó hỏi: “Điện hạ, học sinh có thể nói mấy câu với đồng học cùng khóa không?”
- ------------------
Hôm qua tui có chút chuyện nên không up được xin lỗi mọi người nha.
Cũng may Chu thị đau nhi tử, thấy Lâm Hành Chi tỏ ra nghiêm túc không phải bộ dạng nói chơi, bà đồng ý giúp y viết một phong thư gửi đến Lâm phụ ở biên quan hỏi một chút.
Nhắc đến Lâm phụ, Chu thị buồn bã thở dài:"Phụ thân con cùng nhị ca của con đi một cái là đi mấy năm, không biết khi nào mới về."
Lâm Hành Chi nghe vậy, lại nhớ đến không bao lâu nữa sẽ xảy ra chuyện ở biên quan, ánh mắt lóe lên, nói Chu thị: “Không bao lâu, phụ thân cùng nhị ca sẽ trở lại.”
Chu thị tuy rằng ngóng trông trượng phu cùng nhi tử về nhà, nhưng cũng bác bỏ hành vi nói dối của Lâm Hành Chi, bà nói: “Được rồi, mau về viện của con nghĩ ngơi đi, ngoan ngoãn dưỡng sức, ba ngày sau còn phải tiến cung dự tiệc, không thể để xảy ra sai lầm.”
Chu thị bắt đầu đuổi người, Lâm Hành Chi quả thật cũng có chút mệt, liền ngoan ngoãn đi nghỉ.
Khi đọc sách y thích yên tĩnh, vì vậy y sống ở viện phía đông, đặt tên Hải Đường Uyển, trong viện trồng đầy hải đường.
Mỗi năm vào đầu hạ, vào mùa hoa nở khi có một cơn gió thổi qua hương thơm sẽ bay khắp sân, đó cũng là thời điểm y thích nhất.
Còn chưa đến gần, Lâm Hành Chi từ xa đã thấy một người đứng ở cổng vòm, không ngừng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy người đó đã lập tức chạy như bay tới: “Thiếu gia!”
Đây là tiểu tư của y, Thạch Nghiên.
Từ nhỏ liền đi theo bên người y, lớn lên cùng y, cũng là người cùng y chết.
Là Thạch Nghiên dùng mạng sống của mình cầm chân những người chặn đường, để y có cơ hội leo lên nóc, cuối cùng nhảy xuống trước mặt hoảng đế và hoàng hậu.
Giờ phút này Thạch Nghiên nhìn một vòng xem y có bị thương không, thấy y không có việc gì liền tươi cười, bắt đầu kể lại chuyện lúc y đi cùng người của Lệ vương phủ.
Tràn đầy sức sống.
Với nụ cười trên môi, Lâm Hành Chi lặng lẽ lắng nghe những bá tánh ngoài đó nói về y như thế nào, còn có thái độ của Bảng Nhãn và Thám Hoa cùng y cưỡi ngựa diễu hành.
Thạch Nghiên có chút bất bình, “Thiếu gia rõ ràng là dựa vào năng lực của chính mình thi đậu Trạng Nguyên, ngay cả Hoàng Thượng cũng tán thưởng thiếu gia văn chương rất hay, tại sao trong miệng bọn họ lại trở thành thiếu gia dựa vào thân thế thượng vị, còn nói là bởi vì người có qua lại với Lệ vương mới có cái danh Trạng Nguyên.”
“Nếu Lệ vương điện hạ có năng lực ảnh hưởng đến việc ai là Trạng nguyên, thì làm sao mà đến nỗi ở trong phủ làm con ma ốm? Hừ, bọn họ chỉ là ghen tị mà thôi. Họ ghen tị vì thiếu gia giỏi hơn họ."
Nụ cười trên môi Lâm Hành Chi càng sâu, sờ sờ đầu Thạch Nghiên, “Ngươi cũng thật thông minh, những thứ như vậy cũng có thể nghĩ đến.”
Thạch Nghiên được khen, vui mừng đến mức hất cằm: "Là những gì ta có thể nghĩ đến khi nghe họ một hai phải nói bậy, ta còn hoài nghi bọn họ dùng phương pháp gì để thi đậu đó."
Lâm Hành Chi và Thạch Nghiên vừa đi vừa nói chuyện, “Tất nhiên là phải nói một điều, càng lớn lớn càng tốt, tốt nhất mỗi người đều có thể nghe được, như thế mới có thể đạt được mục đích.”
Thám Hoa vốn chính là người của Thái Tử, trước tiên ở trên đường truyền một đợt lời đồn đãi, tiếp theo lại ở Quỳnh Lâm Yến xúi giục mượn sức người chế nhạo trào phúng y, Thái Tử lại bước ra trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, bất quá tất cả đều là kế hoạch được lên từ trước.
"Chó sủa không cắn, không cần để ý tới. Thiếu gia nhà ngươi không phải là người dễ bị những lời đó đánh gục."
Lâm Hành Chu nói xong còn gật đầu khẳng định, cho dù kiếp trước là như vậy nhưng đó cũng là kiếp trước, kiếp này sẽ không như vậy.
Vào phòng, đem giày cởi ra, Lâm Hành Chi liền bò lên trên giường, cũng phân phó Thạch Nghiên không để người khác đến quấy rầy, ngủ đủ giấc tự nhiên sẽ tỉnh dậy.
Y cần một giấc ngủ ngon dễ bình tĩnh nỗi hưng phấn sau khi sống lại, đồng thời y cần phải suy nghĩ kỹ càng về con đường tương lai của mình.
……
Vì thế, y ngủ một giấc ngon lành đến ngày hôm sau, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt u oán và lo lắng của Thạch Nghiên.
Lâm Hành Chi cũng có chút mơ hồ, y ngồi dậy lo lắng hỏi Thạch Nghiên, “Là… Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Hành Chi tay nắm chặt chăn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, thân thể căng cứng, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thạch Nghiên, y sợ, sợ hôm qua chỉ là một giấc mộng, mọi thứ sẽ tan biến khi y tỉnh giấc, chỉ có một mình y cô độc trên cuộc đời này.
Mà phản ứng của Lâm Hành Chi khiến Thạch Nghiên sợ hãi, vội vàng xua tay lắc đầu, "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là thiếu gia, người đã ngủ từ chiều hôm qua đến giờ nên ta có chút lo lắng.
Thạch Nghiên vốn là muốn oán giận vài tiếng với thiếu gia, ngủ lâu như vậy kêu cũng không tỉnh, nếu hô hấp không đều lại không có sốt, thì hắn đã gấp đi kêu đại phu rồi.
Hôm qua hết thảy đều không phải mộng, ý thức được điểm này, Lâm Hành Chi nặng nề thở ra một hơi, đồng thời buông chăn ra, chỉ cần không phải mộng là tốt.
Thạch Nghiên nhìn thấy sắc mặt thiếu gia mình từ trắng bệt trở về bình thường liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hầu hạ Lâm Hành Chi đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.
Khi Lâm Hành Chi tỉnh, y biết Thạch Nghiên còn chưa nói hết lời, ngoại trừ lo lắng cho y, nhất định còn có chuyện khác.
Sau đó bị y truy hỏi, biết được tin đồn y bị Sở Chiêu bắt về làm tiểu thiếp đã truyền đi khắp nơi, những cái nghị luận nói y bị Sở Chiêu đùa bỡn càng nói càng khó nghe.
Đến nỗi khó nghe như thế nào, Thạch Nghiên từ chối nhắc lại cho Lâm Hành Chi với lý do không muốn làm bẩn tai y.
Bất quá Lâm Hành Chi vẫn nghe được, chính tai y nghe được lúc đi Quỳnh Lâm Yến.
Ba ngày thời gian kỳ thật qua rất nhanh, bởi vì bên ngoài có những lời đồn đãi khó nghe đó, Chu thị sợ y nghe xong trong lòng sẽ khó chịu, không những không cho phép những người trong phủ nói trước mặt y, mà còn không cho phép y ra khỏi cửa.
Vì thế này ba ngày, Lâm Hành Chi làm ổ ở Hải Đường Uyển đọc hai cuốn sách giải trí, lại trêu chọc tiểu muội muội đến chơi cùng mình, có lẽ là lâu lắm rồi y không như vậy thả lỏng, vui vẻ như vậy, không hề cảm thấy cuộc sống khó khăn mà chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã ba ngày trôi qua.
……
Hôm nay Lâm Hành Chi vào cung dự tiệc muộn, cũng là y cố ý tới trễ, khi y được quan nội thị dẫn đến Cung Trường Sinh nơi tổ chức tiệc, tất cả những tân học sĩ khác đều đã đến.
Lâm Hành Chi còn chưa bước vào đã nghe thấy có người hỏi: “Sao Trạng Nguyên còn chưa tới?”
Ngay sau đó, Lâm Hành Chi liền nghe thấy có người khinh thường thường hừ một tiếng:“Chỉ sợ hắn đang bận hầu hạ chủ tử, nào có thời gian cùng chúng ta dự tiệc.”
“Mạnh huynh ăn nói cẩn thận, tuy rằng Lâm Trạng Nguyên bị cướp đến Lệ Vương phủ, nhưng đi vào không bao lâu liền bình an về nhà, sẽ không cùng Lệ vương điện hạ phát sinh cái gì.”
Có người coi thường y, lại có người lên tiếng ngăn cản, mặc kệ là thiệt tình hay giả.
Lâm Hành Chi chọn một vị trí thuận lợi ở cửa, có thể nhìn thấy người bên trong, không để người bên trong chú ý đến mình, còn nhét một ít bạc cho nội thị dẫn đường, định ở ngoài cửa thêm một lát để xem kịch.
Nhìn thấy Thám Hoa mở miệng khuyên bảo, vị kia được xưng là Mạnh huynh tỏ ra đầy khinh thường, lại không mở miệng nữa.
Nếu có người bắt đầu nói thì đương nhiên sẽ có không ít người nối tiếp, nếu không thì sao mà tiếp tục vở kịch được.
Có người thở dài: “Một kẻ được Lệ vương sủng ái, chúng ta lại cùng khóa với một kẻ hèn hạ như vậy, lại để hắn chiếm được vị trí đầu tiên, thực sự là nhục nhã đối với chúng ta."
“Cho nên, sợ là Lâm Hành Chi cảm thấy không có mặt mũi đi gặp người, không dám tới dự tiệc.”
“Một người nam nhân bị một nam nhân khác ngay trên đường đoạt về phủ làm tiểu thiếp, thật là đồi phong bại tục, xấu hổ vô cùng, nếu đổi thành ta, sớm đã dùng dây thừng treo cổ tránh làm xấu mặt gia môn."
“Đều là cùng khoá, các ngươi hà tất nói khó nghe như vậy.”
“Nếu không phải chính hắn làm việc đáng xấu hổ thì người khác từ đâu mà nói, muốn trách chỉ có thể trách hắn không biết xấu hổ, vì cái danh Trạng Nguyên mà cam nguyện ủy thân một nam nhân.”
"Nói xấu sau lưng người khác chính là hành vi của kẻ tiểu nhân."
“Cho dù hắn có ở đây ta cũng dám nói cho hắn biết, chỉ sợ hắn không dám nhận mình đi quyến rũ nam nhân!”
Các loại nhục mạ cùng coi thường thỉnh thoảng xen vài câu khuyên can, bất quá những điều này lại chọc đến những người đó làm trầm trọng thêm chỉ trích Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi không xuất hiện, nội thị đều cúi đầu làm người vô hình, lúc đầu thì có người dẫn đường, nhưng về sau lại có người coi thường Lâm Hành Chi càng làm thấp y càng có thể thể hiện bọn họ đức hạnh cao thượng, càng không cố kỵ càng nói càng quá hơn.
Lâm Hành Chi cũng nhìn thấy có người đến gần Bảng Nhãn nói lẽ ra vị trí Trạng Nguyên nên là của gã, Lâm Hành Chi hoàn toàn dựa vào việc ở bên Lệ vương, Hoàng Thượng vì mặt mũi Lệ vương mới đưa danh Trạng Nguyên cho Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi đang lặng lẽ lắng nghe ở cửa, rất nghiêm túc thậm chí còn không chú ý đến Thái tử xuất hiện bên cạnh mình.
Mãi cho đến khi thái giám bên cạnh Thái tử ho khan hai tiếng hô ta "Thái tử giá lâm." thì y mới nhận ra người đến.
Sự xuất hiện của Thái tử khiến nhóm người đang trò chuyện bên trong hoảng sợ, nhưng thái tử cũng không nhìn những người đó mà chủ an ủi Lâm Hành Chi.
“Hành Chi, cô hiểu rõ ngươi cùng tam đệ không có quan hệ gì, hôm qua cô ở trong phủ tam đệ, các ngươi thanh thanh bạch bạch, ngươi không cần đem lời nói của người khác để ở trong lòng.”
“Cô tin ngươi, Hành Chi tài năng và danh tiếng của ngươi đã sớm liền truyền khắp kinh thành, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi ngươi. Cái danh Trạng Nguyên này là danh xứng với thực.”
An ủi Lâm Hành Chi hai câu, Thái Tử mới lạnh mặt nhìn về đám người quỳ đầy đất trong điện, “Các người đều là những nhân tài được Đại Sở ta tầng tầng lớp lớp tuyển chọn. Vậy mà hôm nay các ngươi học cách cư xử của những người ngoài chợ nói xấu sau lưng người khác, các vị gọi đây là đọc sách thánh hiền sao?"
Những người quỳ dưới đất hận không thể dúi đầu xuống đất, ngàn vạn đừng để Thái tử chú ý đến mình, chị có một số người nhỏ giọng nói:"Học sinh biết sai."
Thái Tử hiển nhiên không có ý vạch trần chuyện này, lại nghiêm khắc khiển trách, từ người làm quan lại đến những tiến sĩ có mặt, mọi người bị Thái tử mắng im lặng như ve sầu mùa đông, một lời cũng không dám nói.
Chỉ có Lâm Hành Chi sắc mặt bình tĩnh, tựa như không hề nghe thấy những lời nhục mạ, cũng không có chút cảm động trước sự bào chữa của Thái tử.
Thái tử tỏ ra rất tức giận, sau khi mắng người, còn hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại, đồng thời ánh mắt dừng ở Lâm Hành Chi, Thái tử không nhìn thấy phản ứng mà gã muốn thấy, nên hơi nhíu mày.
Đến bước này, Thái Tử tất nhiên là sẽ không từ bỏ, tiến tới nắm lấy tay
Lâm Hành Chi ngữ khí trịnh trọng, “Hành Chi, bất luận những lời đồn đãi nói ngươi như thế nào, cô trước sau vẫn đứng về phía ngươi, có cô ở đây, tuyệt đối không ai có thể tùy ý bôi nhọ ngươi, trụ cột tương lai của Đại Sở!”
Thái Tử mặt mày ôn nhu, nhưng tính toán lại quá rõ ràng, che giấu không được.
Lâm Hành Chi nói với gã mấy câu cũng cảm thấy chán ghét, sao có thể để gã chạm vào tay, Lâm Hành Chi lui ra phía sau vài bước chắp tay cảm tạ lòng tốt của Thái Tử, sau đó hỏi: “Điện hạ, học sinh có thể nói mấy câu với đồng học cùng khóa không?”
- ------------------
Hôm qua tui có chút chuyện nên không up được xin lỗi mọi người nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro