Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia
Chương 63
Bán Nguyệt Tinh
2024-07-21 05:04:33
Hai nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm giục ngựa chạy ở phía trước, theo sau là đội ngũ đón dâu, phía sau lại là một nhóm người muốn tham gia cuộc vui, còn có một nhóm người của Lâm gia đang ở trước cửa phủ hét lên kêu trả lại Lâm Hành Chi.
Một cuộc đón dâu độc đáo vào ngày nắng ấm này đã trở thành một truyền thuyết ở kinh thành.
Không có ai ngăn cản, hay nói đúng hơn là không ai có thể ngăn cản, Lệ Vương vội vàng rước Vương phi của mình về phủ.
Kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng ban đầu đã không thể thành công, nghi thức đón dâu hoành tráng có bị thay đổi một chút, tuy rằng ồn ào nhưng có thể được nhiều bá tánh biết đến nhiều hơn trước.
Nam Tinh cũng không biết nói tốt cho chủ tử mình như thế nào.
Còn Vương phi, chưa vào cửa mà đã dung túng như vậy, cũng không sợ về sau sẽ bị ức hiếp.
Nam Tinh liếc nhìn hai người với ánh mắt u oán, sau đó cam chịu số phận một lần nữa sắp xếp lại.
Sở Chiêu là hoàng tử, trong đại hôn của hắn, Kiến Nguyên Đế cùng Trần hoàng hậu đều phải có mặt, Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi sẽ phải bái cao đường.
Mặc kệ có tình nguyện hay không, người vẫn phải đến, sau khi nghe tin Sở Chiêu lại cướp người, Kiến Nguyên Đế đang muốn nổi giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Sở Chiêu, thì nhịn xuống.
Chỉ hy vọng bái đường nhanh chóng kết thúc để ông ta có thể về cung, nếu không phải vì thuốc giải, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn nói thêm một lời với tên sát timh Sở Chiêu này.
Về phần khách đến dự hỉ sự, cũng không có nhiều người thật lòng muốn đến, chỉ là vì Kiến Nguyên Đế cũng tới, nên không thể không chừa mặt mũi cho Lệ Vương.
Thái Tử cùng Tề Vương đứng cùng một phía, trên mặt đều mang theo nụ cười giả tạo, trên thực tế trong lòng hận cực kỳ, hận không thể ngay lập tức đốt cháy Lệ Vương phủ hoặc quậy banh chành, khiến Sở Chiêu không thể thành thân.
Nhưng bọn hắn đều bị nghiêm khắc cảnh cáo, tuyệt đối không được gây chuyện trong hỉ sự của Sở Chiêu, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
Nhưng mấy ngày nay phải chịu đựng quá nhiều áp bách, cho nên khuôn mặt tươi cười hơi méo mó.
Hỉ sự hôm nay có vẻ bình yên không chỉ vì lời cảnh cáo của Kiến Nguyên Đế và Trần hoàng hậu, mà còn là nỗ lực của chính Sở Chiêu.
Khi biết được hai người này đang có ý định gây rối trong hỉ sự của mình, Sở Chiêu đã thủ tiêu một số tai mắt trong và ngoài cũng của họ, sau đó cho người hốt một sòng bạc cùng một thanh lâu.
À, đều là sản nghiệp của Thái Tử cùng Tề Vương, đồng thời là sản nghiệp sinh lời nhất dưới sự kiểm soát của hai người đó, hiện tại đã không còn.
Cũng cho Kiến Nguyên Đế biết những chuyện mà bọn họ lén làm, trực tiếp trách mắng bọn họ ở ngay trên triều, mất hết thể diện đã không nói, càng không thể lấy trứng chọi đá.
Đặc biệt là Tề Vương, cũng đã chuẩn bị nạp nữ nhi của một phú thương làm thiếp tới trợ cấp kim khố cho hắn ta.
Đồng thời, việc hắn ta muốn cưới một Vương phi lại càng khó khăn hơn, dù sao con người mà ai chẳng muốn kiếm lợi, không có khả năng cho đi mà không nhận lại, cũng không có cô nương nhà nào yêu thích Tề Vương đến mức kéo cả nhà đi duy trì hắn ta.
Chỉ bằng cách hứa hẹn những lợi ích đủ hấp dẫn, mới có thể thu hút được sự chú ý của những người đó, trong giới quan trường có những kẻ tham lam đến mức không thể tưởng tượng được.
Đủ loại nguyên nhân tích lũy, khiến hai người biến những bất mãn này thành hận thù và đổ lên đầu Sở Chiêu.
Nhưng Sở Chiêu ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn, hắn chỉ cầm dải lụa đỏ trên tay chờ xướng từ kết thúc, để bái đường cùng Lâm Hành Chi.
Nhưng trước khi bái đường, Nam Tinh nâng một linh bài đến đặt ở giữa bàn, vừa lúc ngăn cách Kiến Nguyên Đế và Trần hoàng hậu.
Đó là bài vị mẫu phi của hắn, Sở Chiêu nhìn Lâm Hành Chi, không tiếng động nói cho y, hắn muốn mẫu phi nhìn thấy nhi tử bái đường thành thân.
Người được Sở Chiêu quan tâm vốn không nhiều lắm, mẫu phi là một trong những người quan trọng, lấy việc thỉnh bài vị Nguyệt Tịch công chúa đến chứng kiến, cũng chứng minh Sở Chiêu thực sự quan tâm đến y.
Lâm Hành Chi gật đầu với Sở Chiêu, y đã hiểu.
Chỉ là y hiểu nhưng Trần hoàng hậu lại không hiểu, chỉ cảm thấy Sở Chiêu đây là cố ý muốn đánh vào mặt nàng, làm nàng xấu mặt ở trước mắt bao người.
Hô hấp của Trần hoàng hậu dần dần trở nên dồn dập, tay nắm chặt khăn tay, tay nắm chặt ghế, nhìn về phía Sở Chiêu, không khó nhận ra trong đó có hận ý muốn tiêu diệt hắn.
"Ngươi lại muốn quậy cái gì? Không bái đường mà đem người chết đến..."
Lời của Kiến Nguyên Đế dần dần lắng xuống dưới ánh mắt của Sở Chiêu, bởi vì ông ta nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Chiêu.
Kiến Nguyên Đế đã chịu qua một lần độc phát tác, cảm giác đó quá khó chịu quá thống khổ, làm người ta hận không thể trực tiếp chết đi.
Thái y còn nói, số lần phát tác nhiều hơn sẽ tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, ông ta vốn đã già, thân thể không thể so với Sở Chiêu cường tráng, lại không có công phu không thể chịu đựng được sự tra tấn như Sở Chiêu. Độc dược này lại phát tác thêm hai ba lần sẽ hoàn toàn phá nát ông ta.
Kiến Nguyên Đế càng thêm sợ chết, cũng càng muốn có được thuốc giải, hoàn toàn không dám đối nghịch với Sở Chiêu.
Về phần mắng hắn, đây là thói quen đã dưỡng thành từ nhiều năm qua, không thể sửa được, chỉ có thể tận lực khống chế.
Không, chỉ cần một ánh mắt đã có thể trấn áp được, trước kia làm sao có thể đơn giản như vậy.
Không chỉ có như thế, Kiến Nguyên Đế còn giúp khuyên Trần hoàng hậu, “Lão tam chỉ là muốn cho mẫu phi của mình biết chuyện hắn có Vương phu, đây là hiếu rất đáng khen. Hoàng hậu nàng rộng lượng một chút, không cần phải so đo chuyện này, xem cái mặt thành cái dạng gì? Mau cười đi, lão tam muốn bái đường."
Kiến Nguyên Đế rộng lượng khuyên bảo, làm Trần hoàng hậu nháy mắt trắng mặt, bàn tay bắt lấy ghế dựa nổi lên gân xanh, thậm chí móng tay còn cắm vào lòng bàn tay, nàng phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được bản thân không mắng Kiến Nguyên Đế là đầu heo ngu ngốc ngay tại chỗ.
Vì lấy lòng Sở Chiêu, khuyên nàng rộng lượng trước mặt các văn võ trong triều và rất nhiều nữ quyến, đem mặt mũi nàng đè xuống đất dẫm lên, sau này nàng phải ngẩng cao đầu như thế nào.
Trần hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng nhớ kỹ chuyện này, nếu Kiến Nguyên Đế đã đối xử với nàng như vậy, thì đừng trách nàng không niệm tình phu thê.
Kìm nén hận ý trong lòng, Trần hoàng hậu nở một nụ cười giả tạo:"Hoàng thượng nói đúng, Lệ Vương muốn hiếu thuận, vậy sao không để Tịch Phi nhận bái đường của hai tân nhân, thần thiếp tuy là Hoàng hậu, nhưng với Lệ Vương mà nói dù sao cũng chỉ là một người ngoài."
Trần hoàng hậu nói xong, liền chống ghế dựa trực tiếp đứng lên, muốn thoái vị.
Sở Chiêu không quan tâm, nếu có thể, hắn hy vọng vị trí phụ thân cũng là một linh bài.
Kiến Nguyên Đế tuy rằng không muốn ngồi cùng với một bài vị, nhưng mới bị Sở Chiêu cảnh cáo nên đành phải đồng ý với Trần hoàng hậu.
Đa số triều thần đều bo bo giữ mình không muốn dính vô vụ này, Trần gia muốn ra mặt nói giúp Trần hoàng hậu cái gì đó, nhưng không ai cho bọn họ cơ hội, người chủ trì buổi lễ hô to:"Nhất bái thiên địa!"
Trong sự yên lặng của cả đại sảnh, Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu nắm lụa đỏ quay người quỳ xuống lạy trời đất.
“Nhị bái cao đường.”
Khi quỳ lạy, hai người vô thức nghiêng người về phía giữa, tận lực chỉ bái bài vị.
“Phu phu giao bái ~”
Người chủ trì là quản gia của Lệ Vương phủ, đương nhiên biết Vương gia nhà mình thích nghe lời gì.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu lại lần nữa xoay người, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười, rồi sau đó cúi đầu bái.
"Nghi thức hoàn tất, đưa vào động phòng!"
Lập tức có người cao giọng reo hò ồn ào, nói chúc mừng.
Nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng kết thúc.
Bọn họ không có ý định ở lại ăn tiệc, chờ đôi tân nhân được đưa vào phòng tân hôn, Hoàng thượng Hoàng hậu vừa đi, liền lập tức cáo từ.
Đương nhiên, Lệ Vương phủ kỳ thật cũng không có ý định giữ lại ai, Nam Tinh căn bản không cho người chuẩn bị nhiều rượu và thức ăn, nàng cảm thấy cho mấy người này ăn rất lãng phí.
Những người này vừa rời đi, khách khứa cũng không còn lại bao nhiêu, phần lớn đều là binh lính Lệ Vương từng chỉ huy, kể cả những người trong Vương phủ, có thể đủ một bàn khoảng mười người.
Bên kia, hai người tiến vào phòng tân hôn cùng bà mối nhìn nhau, phát hiện không có chuyện gì để làm, Lệ Vương cảm thấy, việc ăn sủi cảo liên quan đến việc có con, mà hai người bọn họ đều là nam nhân, không thể sinh, cho nên không cần phải làm cái đó.
Mà vén khăn trùm đầu cùng uống rượu hợp cẩn đều làm khi chỉ có hai người, chân chính động phòng mới làm, cho nên hiện tại cũng không cần làm, huống chi còn không có khăn voan để vén.
Lệ vương điện hạ dứt khoát kéo người đi, “Đi ra ngoài ăn cơm uống rượu đi, ta sẽ cho người đón nhạc phụ nhạc mẫu, biểu thúc, và những người khác đến dùng bữa cùng nhau."
Hắn hoàn toàn mặc kệ tập tục quy củ.
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Được.”
Vốn đã khác với người ta, vậy đơn giản là khác hoàn toàn luôn, y nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu cười, "Vương gia, ta thật may mắn."
Hai đời đều gặp được người này, kiếp trước báo thù thay mình, kiếp này bọn họ thành thân.
Sở Chiêu nhéo nhéo mặt y nói: “Ta cũng rất may mắn,” rốt cuộc cũng đem kẻ lừa đảo bắt tới tay.
Hai người cũng không nói quá nhiều, nhưng giữa hai người lại tràn ngập hương vị ngọt nào, hoàn toàn ngăn cách người khác ở bên ngoài.
Khi màn đêm buông xuống, người của phủ tướng quân cùng với Định An Hầu cách vách được mời đến, Từ Văn Ngạn còn mang theo bạn bè mình, lại thêm ba bàn nữa.
Nhắc mới nói, Sở Chiêu không phải là người duy nhất không tuân thủ quy củ, Lâm gia cũng vậy, nếu không cũng sẽ không thể chạy đến nhà con rể ăn tiệc.
Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ bọn họ hài lòng với lời mời đặc biệt của Sở Chiêu, Lâm phụ còn nhỏ giọng nói với Chu thị, cảm thấy nhi tử không nhìn lầm.
Chu thị ôn nhu nói, “Cũng không nhìn xem là nhi tử của ai.”
Lâm phụ trước sau như một sủng nịch, “Là phu nhân sinh được nhi tử tốt, tướng mạo tính nết còn có sự thông minh kia đều tùy thuộc vào nàng."
Những người ngồi cùng bàn thích nghi không tệ, Sở Chiêu đến kính rượu cũng gật đầu, tỏ vẻ mình đã học được, hóa ra nhạc phụ nhạc mẫu bình thường ở chung là như thế này.
Sau đó liền cực kỳ ôn nhu nhìn Lâm Hành Chi, nhìn đến nỗi Lâm Hành Chi nổi một tầng da gà.
Ai mà ngờ đâu, đã gả đến Lệ Vương phủ, cũng không thoát được phụ mẫu nhão nhão dính dính ân ái.
Lâm Hành Chi quyết định cảnh cáo Sở Chiêu, nếu dám học chiêu này, y sẽ tức giận!
Sở Chiêu không chú ý đến biểu cảm Vương phi nhà mình trợn trắng mắt, nghiêm túc quan sát các trưởng bối tú ân ái nắm lấy cơ hội học tập, thẳng đến Lâm phụ cùng Chu thị nị oai xong, mới bắt đầu kính rượu.
“Phụ thân, mẫu thân, đa tạ hai người đã nguyện ý để Hành Chi gả cho ta. Sở Chiêu xin nguyện lấy mạng mình thề sẽ luôn đối xử với em ấy thật tốt, đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.”
Sở Chiêu há mồm ra là phụ thân mẫu thân, không cảm thấy ngượng miệng chút nào.
Làm Lâm phụ ngốc luôn, không khỏi nhìn về Chu thị, không tiếng động dò hỏi, Chu thị cho ông đáp án, "Không nghe lầm, chàng có thêm một nhi tử nữa."
Lâm phụ nhìn Lâm Hành Chi bên cạnh Sở Chiêu, được rồi, nhi tử thì nhi tử, nhận.
Đáp lại sự bảo đảm của Sở Chiêu, Lâm phụ trả lời:"Ngươi không cần hứa hẹn với ta những lời này, chỉ cần nói được làm được. Không cần hứa những lời như đời đời kiếp kiếp, vạn nhất con ta không thích nữa thì sao."
Thái độ của Lâm phụ rất rõ ràng, mọi việc đều do nhi tử của ông thích hay không.
Sở Chiêu khiêm tốn tiếp thu, lại lần nữa quay đầu ôn nhu nhìn Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi: Da gà lại lên……
Lâm phụ nói xong liền đến Chu thị, ánh mắt Chu thị dừng ở trên người hai người, bà nói: “Các con đều trưởng thành, ta người làm mẫu thân cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ cần các con vui vẻ là được, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
“Đa tạ mẫu thân,” Lâm Hành Chi chớp chớp mắt, cảm thấy mẫu thân là muốn làm cho y khóc, một câu đã khiến mũi y ê ẩm.
Sở Chiêu đi theo nói lời cảm tạ, tiếng mẫu thân cực kỳ vang dội.
Đương nhiên, kế tiếp, đại ca nhị ca cũng không tránh được, thậm chí biểu thúc cách vách cũng có phần.
Sau vài ly rượu, Lệ Vương đã có rất nhiều thân thích và trưởng bối, lão quản gia ở phía sau đặc biệt vui mừng vì cuối cùng chủ tử cũng có trưởng bối đau lòng.
Chờ đến ánh trăng treo cao, hỉ yến mới kết thúc, ai về nhà nấy, mà người nên động phòng cũng đi tận hưởng đêm đẹp.
Lâm Hành Chi là bị Sở Chiêu ôm vào phòng, tửu lượng của y không được tốt, uống mấy ly xuống bụng liền có chút say, mặt đỏ ửng, người cũng nhếch nhác, treo trên người Sở Chiêu.
Còn chưa tới mép giường liền lột quần áo Sở Chiêu, tay đặt ở trên ngực Sở Chiêu sờ tới sờ lui, "Ưm… sờ rất đã.”
Khi Sở Chiêu đặt y lên giường, Lâm Hành Chi vẫn không chịu, túm chặt lấy quần áo Sở Chiêu lắc lắc, "Đừng đi mà, ta còn muốn chạm vào ngài mà, mau lại gần một chút, nếu không ta với không tới."
Sở Chiêu chọt chọt cái trán y, “Con ma men, lát nữa ta cho em sờ đủ."
Thị nữ tri kỷ nhanh chóng đem canh giải rượu đến, còn nói nước ấm đã chuẩn bị xong, thuốc mỡ cũng đã ở tủ đầu giường, ngày mai cũng không cần vào cung thỉnh an, ám chỉ ngày mai không cần phải dậy sớm.
Sở Chiêu bưng canh giải rượu đi đúy Lâm Hành Chi, vỗ vỗ mặt y, “Bé ma men, tỉnh tỉnh.”
Lâm Hành Chi kỳ thật không hoàn toàn say, uống rượu cũng chỉ có thêm chút can đảm, y duỗi tay câu lấy cổ Sở Chiêu, lẩm bẩm hỏi, “Khi nào thì động phòng?”
Lại nhìn quần áo Sở Chiêu, không vui nói:"Sao ngài lại mặc vào, ta vất vả lắm mới lột ra được."
Nói xong, dùng sức kéo Sở Chiêu xuống, để Sở Chiêu trực tiếp nằm ở trên người mình, Lâm Hành Chi vặn eo nói: "Nếu ngài xấu hổ thì cởi của ta ra trước, sau đó ta lại cởi của ngài."
“Ha,” Sở Chiêu cười khẽ ra tiếng, “Bình thường hôn một cái em đã đỏ mặt, mà sau khi say lại lớn gan như vậy, nếu đã vậy, ta sẽ không khách khí nữa."
Sở Chiêu đứng dậy, cởi giày của cả hai, lấy lọ thuốc mỡ mà Nam Tinh nhắc đến trong tủ ra, buông mành xuống, bắt đầu cởi quần áo của Lâm Hành Chi.
Hỉ phục rườm rà, hơn nữa do trời lạnh nên phải mặc hết lớp này đến lớp khác, cũng may là người bị cởi đồ cũng rất hợp tác, một lúc sau đã không còn một cái gì.
Sau đó Lâm Hành Chi kêu lạnh nép vào lòng ngực Sở Chiêu, đồng thời không quên cởi quần áo của Sở Chiêu.
Động tác không giống người say rượu chút nào, Sở Chiêu cũng đã nhận ra nhưng không vạch trần, chỉ bình tĩnh hợp tác cho đến khi chỉ còn lại một lớp quần áo, sau khi cởi ra mới thành thật với nhau.
Người đang giả vờ say động tác chậm lại, trong lúc do dự, y thấy Sở Chiêu đến gần nói:"Ta đều đã nhìn hết của em rồi, em lại không nhìn ta, có phải không công bằng không?"
Lâm Hành Chi cảm thấy rất có đạo lý, ngay lúc y đang muốn động tay, chợt ý thức được mình đang làm gì, ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu, liền nhìn thấy người nó đang nhìn y mỉm cười, rõ ràng là đang chờ y.
Lâm Hành Chi nhịn không được lại đỏ mặt, Sở Chiêu cuối đầu hôn y:"Ngoan, đừng sợ, giao cho ta."
Y còn chưa cởi kiện quần áo cuối cùng đã bị Sở Chiêu đè dưới thân hắn, những nụ hôn dịu dàng dày đặc rơi xuống, từng chút một, như muốn hôn khắp người y.
Có lẽ là do y uống rượu lớn gan, cũng có thể là ý thức được đêm nay khác biệt, Lâm Hành Chi bắt đầu đáp lại, bên trong tấm mành dần nóng lên, giữa mùi mồ hôi đan xen có một mùi thuốc lan tràn.
Lệ Vương điện hạ, người muốn chứng minh rằng mình rất được, đã thực hiện lời hứa ban đầu hung hăng ức hiếp Vương phi nhà mình.
Lâm Hành Chi học rất lâu để đẩy ngã Lệ Vương nhưng học cũng không giỏi, nhưng học rất nhanh chuyện nước chảy bèo trôi.
Y tin tưởng người này nên sẵn sàng giao tất cả cho Sở Chiêu, để hắn đưa y đi ngao du.
Người nào đó được một tấc lại muốn một bước, luôn thích thì thầm bên tai y hỏi y cảm thấy như thế nào, hỏi hắn có phải rất giỏi trong việc này không?
Lâm Hành Chi bị ức hiếp đến muốn khóc, ngoại trừ vài tiếng lầm bầm, rên nhẹ, thì không nói được một câu trọn vẹn, hành vi như vậy trong mắt Lệ Vương lại trở thành nên cố gắng một chút, vì thế càng thêm nỗ lực.
Mành giường khẽ lay động, triền miên lưu luyến.
Nửa đêm, con ma men giả vờ đã hoàn toàn say khướt bởi vì nửa ly rượu hợp cẩn.
Lệ Vương điện hạ vừa mới chứng minh mình rất được, tinh thần phấn chấn, nhìn người đang ngủ say trong lòng, khoé miệng không thể khép lại được.
Có lẽ là ba chuyện vui một ngày.
Cưới được người mình thương, chứng minh mình được, còn hung hăng ức hiếp người đó.
Một cuộc đón dâu độc đáo vào ngày nắng ấm này đã trở thành một truyền thuyết ở kinh thành.
Không có ai ngăn cản, hay nói đúng hơn là không ai có thể ngăn cản, Lệ Vương vội vàng rước Vương phi của mình về phủ.
Kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng ban đầu đã không thể thành công, nghi thức đón dâu hoành tráng có bị thay đổi một chút, tuy rằng ồn ào nhưng có thể được nhiều bá tánh biết đến nhiều hơn trước.
Nam Tinh cũng không biết nói tốt cho chủ tử mình như thế nào.
Còn Vương phi, chưa vào cửa mà đã dung túng như vậy, cũng không sợ về sau sẽ bị ức hiếp.
Nam Tinh liếc nhìn hai người với ánh mắt u oán, sau đó cam chịu số phận một lần nữa sắp xếp lại.
Sở Chiêu là hoàng tử, trong đại hôn của hắn, Kiến Nguyên Đế cùng Trần hoàng hậu đều phải có mặt, Sở Chiêu cùng Lâm Hành Chi sẽ phải bái cao đường.
Mặc kệ có tình nguyện hay không, người vẫn phải đến, sau khi nghe tin Sở Chiêu lại cướp người, Kiến Nguyên Đế đang muốn nổi giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Sở Chiêu, thì nhịn xuống.
Chỉ hy vọng bái đường nhanh chóng kết thúc để ông ta có thể về cung, nếu không phải vì thuốc giải, Kiến Nguyên Đế cũng không muốn nói thêm một lời với tên sát timh Sở Chiêu này.
Về phần khách đến dự hỉ sự, cũng không có nhiều người thật lòng muốn đến, chỉ là vì Kiến Nguyên Đế cũng tới, nên không thể không chừa mặt mũi cho Lệ Vương.
Thái Tử cùng Tề Vương đứng cùng một phía, trên mặt đều mang theo nụ cười giả tạo, trên thực tế trong lòng hận cực kỳ, hận không thể ngay lập tức đốt cháy Lệ Vương phủ hoặc quậy banh chành, khiến Sở Chiêu không thể thành thân.
Nhưng bọn hắn đều bị nghiêm khắc cảnh cáo, tuyệt đối không được gây chuyện trong hỉ sự của Sở Chiêu, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
Nhưng mấy ngày nay phải chịu đựng quá nhiều áp bách, cho nên khuôn mặt tươi cười hơi méo mó.
Hỉ sự hôm nay có vẻ bình yên không chỉ vì lời cảnh cáo của Kiến Nguyên Đế và Trần hoàng hậu, mà còn là nỗ lực của chính Sở Chiêu.
Khi biết được hai người này đang có ý định gây rối trong hỉ sự của mình, Sở Chiêu đã thủ tiêu một số tai mắt trong và ngoài cũng của họ, sau đó cho người hốt một sòng bạc cùng một thanh lâu.
À, đều là sản nghiệp của Thái Tử cùng Tề Vương, đồng thời là sản nghiệp sinh lời nhất dưới sự kiểm soát của hai người đó, hiện tại đã không còn.
Cũng cho Kiến Nguyên Đế biết những chuyện mà bọn họ lén làm, trực tiếp trách mắng bọn họ ở ngay trên triều, mất hết thể diện đã không nói, càng không thể lấy trứng chọi đá.
Đặc biệt là Tề Vương, cũng đã chuẩn bị nạp nữ nhi của một phú thương làm thiếp tới trợ cấp kim khố cho hắn ta.
Đồng thời, việc hắn ta muốn cưới một Vương phi lại càng khó khăn hơn, dù sao con người mà ai chẳng muốn kiếm lợi, không có khả năng cho đi mà không nhận lại, cũng không có cô nương nhà nào yêu thích Tề Vương đến mức kéo cả nhà đi duy trì hắn ta.
Chỉ bằng cách hứa hẹn những lợi ích đủ hấp dẫn, mới có thể thu hút được sự chú ý của những người đó, trong giới quan trường có những kẻ tham lam đến mức không thể tưởng tượng được.
Đủ loại nguyên nhân tích lũy, khiến hai người biến những bất mãn này thành hận thù và đổ lên đầu Sở Chiêu.
Nhưng Sở Chiêu ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn, hắn chỉ cầm dải lụa đỏ trên tay chờ xướng từ kết thúc, để bái đường cùng Lâm Hành Chi.
Nhưng trước khi bái đường, Nam Tinh nâng một linh bài đến đặt ở giữa bàn, vừa lúc ngăn cách Kiến Nguyên Đế và Trần hoàng hậu.
Đó là bài vị mẫu phi của hắn, Sở Chiêu nhìn Lâm Hành Chi, không tiếng động nói cho y, hắn muốn mẫu phi nhìn thấy nhi tử bái đường thành thân.
Người được Sở Chiêu quan tâm vốn không nhiều lắm, mẫu phi là một trong những người quan trọng, lấy việc thỉnh bài vị Nguyệt Tịch công chúa đến chứng kiến, cũng chứng minh Sở Chiêu thực sự quan tâm đến y.
Lâm Hành Chi gật đầu với Sở Chiêu, y đã hiểu.
Chỉ là y hiểu nhưng Trần hoàng hậu lại không hiểu, chỉ cảm thấy Sở Chiêu đây là cố ý muốn đánh vào mặt nàng, làm nàng xấu mặt ở trước mắt bao người.
Hô hấp của Trần hoàng hậu dần dần trở nên dồn dập, tay nắm chặt khăn tay, tay nắm chặt ghế, nhìn về phía Sở Chiêu, không khó nhận ra trong đó có hận ý muốn tiêu diệt hắn.
"Ngươi lại muốn quậy cái gì? Không bái đường mà đem người chết đến..."
Lời của Kiến Nguyên Đế dần dần lắng xuống dưới ánh mắt của Sở Chiêu, bởi vì ông ta nhìn thấy sát ý trong mắt Sở Chiêu.
Kiến Nguyên Đế đã chịu qua một lần độc phát tác, cảm giác đó quá khó chịu quá thống khổ, làm người ta hận không thể trực tiếp chết đi.
Thái y còn nói, số lần phát tác nhiều hơn sẽ tổn thương đến lục phủ ngũ tạng, ông ta vốn đã già, thân thể không thể so với Sở Chiêu cường tráng, lại không có công phu không thể chịu đựng được sự tra tấn như Sở Chiêu. Độc dược này lại phát tác thêm hai ba lần sẽ hoàn toàn phá nát ông ta.
Kiến Nguyên Đế càng thêm sợ chết, cũng càng muốn có được thuốc giải, hoàn toàn không dám đối nghịch với Sở Chiêu.
Về phần mắng hắn, đây là thói quen đã dưỡng thành từ nhiều năm qua, không thể sửa được, chỉ có thể tận lực khống chế.
Không, chỉ cần một ánh mắt đã có thể trấn áp được, trước kia làm sao có thể đơn giản như vậy.
Không chỉ có như thế, Kiến Nguyên Đế còn giúp khuyên Trần hoàng hậu, “Lão tam chỉ là muốn cho mẫu phi của mình biết chuyện hắn có Vương phu, đây là hiếu rất đáng khen. Hoàng hậu nàng rộng lượng một chút, không cần phải so đo chuyện này, xem cái mặt thành cái dạng gì? Mau cười đi, lão tam muốn bái đường."
Kiến Nguyên Đế rộng lượng khuyên bảo, làm Trần hoàng hậu nháy mắt trắng mặt, bàn tay bắt lấy ghế dựa nổi lên gân xanh, thậm chí móng tay còn cắm vào lòng bàn tay, nàng phải dùng hết sức lực mới kiềm chế được bản thân không mắng Kiến Nguyên Đế là đầu heo ngu ngốc ngay tại chỗ.
Vì lấy lòng Sở Chiêu, khuyên nàng rộng lượng trước mặt các văn võ trong triều và rất nhiều nữ quyến, đem mặt mũi nàng đè xuống đất dẫm lên, sau này nàng phải ngẩng cao đầu như thế nào.
Trần hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng nhớ kỹ chuyện này, nếu Kiến Nguyên Đế đã đối xử với nàng như vậy, thì đừng trách nàng không niệm tình phu thê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kìm nén hận ý trong lòng, Trần hoàng hậu nở một nụ cười giả tạo:"Hoàng thượng nói đúng, Lệ Vương muốn hiếu thuận, vậy sao không để Tịch Phi nhận bái đường của hai tân nhân, thần thiếp tuy là Hoàng hậu, nhưng với Lệ Vương mà nói dù sao cũng chỉ là một người ngoài."
Trần hoàng hậu nói xong, liền chống ghế dựa trực tiếp đứng lên, muốn thoái vị.
Sở Chiêu không quan tâm, nếu có thể, hắn hy vọng vị trí phụ thân cũng là một linh bài.
Kiến Nguyên Đế tuy rằng không muốn ngồi cùng với một bài vị, nhưng mới bị Sở Chiêu cảnh cáo nên đành phải đồng ý với Trần hoàng hậu.
Đa số triều thần đều bo bo giữ mình không muốn dính vô vụ này, Trần gia muốn ra mặt nói giúp Trần hoàng hậu cái gì đó, nhưng không ai cho bọn họ cơ hội, người chủ trì buổi lễ hô to:"Nhất bái thiên địa!"
Trong sự yên lặng của cả đại sảnh, Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu nắm lụa đỏ quay người quỳ xuống lạy trời đất.
“Nhị bái cao đường.”
Khi quỳ lạy, hai người vô thức nghiêng người về phía giữa, tận lực chỉ bái bài vị.
“Phu phu giao bái ~”
Người chủ trì là quản gia của Lệ Vương phủ, đương nhiên biết Vương gia nhà mình thích nghe lời gì.
Lâm Hành Chi và Sở Chiêu lại lần nữa xoay người, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau cười, rồi sau đó cúi đầu bái.
"Nghi thức hoàn tất, đưa vào động phòng!"
Lập tức có người cao giọng reo hò ồn ào, nói chúc mừng.
Nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng kết thúc.
Bọn họ không có ý định ở lại ăn tiệc, chờ đôi tân nhân được đưa vào phòng tân hôn, Hoàng thượng Hoàng hậu vừa đi, liền lập tức cáo từ.
Đương nhiên, Lệ Vương phủ kỳ thật cũng không có ý định giữ lại ai, Nam Tinh căn bản không cho người chuẩn bị nhiều rượu và thức ăn, nàng cảm thấy cho mấy người này ăn rất lãng phí.
Những người này vừa rời đi, khách khứa cũng không còn lại bao nhiêu, phần lớn đều là binh lính Lệ Vương từng chỉ huy, kể cả những người trong Vương phủ, có thể đủ một bàn khoảng mười người.
Bên kia, hai người tiến vào phòng tân hôn cùng bà mối nhìn nhau, phát hiện không có chuyện gì để làm, Lệ Vương cảm thấy, việc ăn sủi cảo liên quan đến việc có con, mà hai người bọn họ đều là nam nhân, không thể sinh, cho nên không cần phải làm cái đó.
Mà vén khăn trùm đầu cùng uống rượu hợp cẩn đều làm khi chỉ có hai người, chân chính động phòng mới làm, cho nên hiện tại cũng không cần làm, huống chi còn không có khăn voan để vén.
Lệ vương điện hạ dứt khoát kéo người đi, “Đi ra ngoài ăn cơm uống rượu đi, ta sẽ cho người đón nhạc phụ nhạc mẫu, biểu thúc, và những người khác đến dùng bữa cùng nhau."
Hắn hoàn toàn mặc kệ tập tục quy củ.
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Được.”
Vốn đã khác với người ta, vậy đơn giản là khác hoàn toàn luôn, y nghiêng đầu nhìn Sở Chiêu cười, "Vương gia, ta thật may mắn."
Hai đời đều gặp được người này, kiếp trước báo thù thay mình, kiếp này bọn họ thành thân.
Sở Chiêu nhéo nhéo mặt y nói: “Ta cũng rất may mắn,” rốt cuộc cũng đem kẻ lừa đảo bắt tới tay.
Hai người cũng không nói quá nhiều, nhưng giữa hai người lại tràn ngập hương vị ngọt nào, hoàn toàn ngăn cách người khác ở bên ngoài.
Khi màn đêm buông xuống, người của phủ tướng quân cùng với Định An Hầu cách vách được mời đến, Từ Văn Ngạn còn mang theo bạn bè mình, lại thêm ba bàn nữa.
Nhắc mới nói, Sở Chiêu không phải là người duy nhất không tuân thủ quy củ, Lâm gia cũng vậy, nếu không cũng sẽ không thể chạy đến nhà con rể ăn tiệc.
Đương nhiên, điều này cũng chứng tỏ bọn họ hài lòng với lời mời đặc biệt của Sở Chiêu, Lâm phụ còn nhỏ giọng nói với Chu thị, cảm thấy nhi tử không nhìn lầm.
Chu thị ôn nhu nói, “Cũng không nhìn xem là nhi tử của ai.”
Lâm phụ trước sau như một sủng nịch, “Là phu nhân sinh được nhi tử tốt, tướng mạo tính nết còn có sự thông minh kia đều tùy thuộc vào nàng."
Những người ngồi cùng bàn thích nghi không tệ, Sở Chiêu đến kính rượu cũng gật đầu, tỏ vẻ mình đã học được, hóa ra nhạc phụ nhạc mẫu bình thường ở chung là như thế này.
Sau đó liền cực kỳ ôn nhu nhìn Lâm Hành Chi, nhìn đến nỗi Lâm Hành Chi nổi một tầng da gà.
Ai mà ngờ đâu, đã gả đến Lệ Vương phủ, cũng không thoát được phụ mẫu nhão nhão dính dính ân ái.
Lâm Hành Chi quyết định cảnh cáo Sở Chiêu, nếu dám học chiêu này, y sẽ tức giận!
Sở Chiêu không chú ý đến biểu cảm Vương phi nhà mình trợn trắng mắt, nghiêm túc quan sát các trưởng bối tú ân ái nắm lấy cơ hội học tập, thẳng đến Lâm phụ cùng Chu thị nị oai xong, mới bắt đầu kính rượu.
“Phụ thân, mẫu thân, đa tạ hai người đã nguyện ý để Hành Chi gả cho ta. Sở Chiêu xin nguyện lấy mạng mình thề sẽ luôn đối xử với em ấy thật tốt, đời đời kiếp kiếp, không rời không bỏ.”
Sở Chiêu há mồm ra là phụ thân mẫu thân, không cảm thấy ngượng miệng chút nào.
Làm Lâm phụ ngốc luôn, không khỏi nhìn về Chu thị, không tiếng động dò hỏi, Chu thị cho ông đáp án, "Không nghe lầm, chàng có thêm một nhi tử nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm phụ nhìn Lâm Hành Chi bên cạnh Sở Chiêu, được rồi, nhi tử thì nhi tử, nhận.
Đáp lại sự bảo đảm của Sở Chiêu, Lâm phụ trả lời:"Ngươi không cần hứa hẹn với ta những lời này, chỉ cần nói được làm được. Không cần hứa những lời như đời đời kiếp kiếp, vạn nhất con ta không thích nữa thì sao."
Thái độ của Lâm phụ rất rõ ràng, mọi việc đều do nhi tử của ông thích hay không.
Sở Chiêu khiêm tốn tiếp thu, lại lần nữa quay đầu ôn nhu nhìn Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi: Da gà lại lên……
Lâm phụ nói xong liền đến Chu thị, ánh mắt Chu thị dừng ở trên người hai người, bà nói: “Các con đều trưởng thành, ta người làm mẫu thân cũng không dặn dò gì nhiều, chỉ cần các con vui vẻ là được, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi."
“Đa tạ mẫu thân,” Lâm Hành Chi chớp chớp mắt, cảm thấy mẫu thân là muốn làm cho y khóc, một câu đã khiến mũi y ê ẩm.
Sở Chiêu đi theo nói lời cảm tạ, tiếng mẫu thân cực kỳ vang dội.
Đương nhiên, kế tiếp, đại ca nhị ca cũng không tránh được, thậm chí biểu thúc cách vách cũng có phần.
Sau vài ly rượu, Lệ Vương đã có rất nhiều thân thích và trưởng bối, lão quản gia ở phía sau đặc biệt vui mừng vì cuối cùng chủ tử cũng có trưởng bối đau lòng.
Chờ đến ánh trăng treo cao, hỉ yến mới kết thúc, ai về nhà nấy, mà người nên động phòng cũng đi tận hưởng đêm đẹp.
Lâm Hành Chi là bị Sở Chiêu ôm vào phòng, tửu lượng của y không được tốt, uống mấy ly xuống bụng liền có chút say, mặt đỏ ửng, người cũng nhếch nhác, treo trên người Sở Chiêu.
Còn chưa tới mép giường liền lột quần áo Sở Chiêu, tay đặt ở trên ngực Sở Chiêu sờ tới sờ lui, "Ưm… sờ rất đã.”
Khi Sở Chiêu đặt y lên giường, Lâm Hành Chi vẫn không chịu, túm chặt lấy quần áo Sở Chiêu lắc lắc, "Đừng đi mà, ta còn muốn chạm vào ngài mà, mau lại gần một chút, nếu không ta với không tới."
Sở Chiêu chọt chọt cái trán y, “Con ma men, lát nữa ta cho em sờ đủ."
Thị nữ tri kỷ nhanh chóng đem canh giải rượu đến, còn nói nước ấm đã chuẩn bị xong, thuốc mỡ cũng đã ở tủ đầu giường, ngày mai cũng không cần vào cung thỉnh an, ám chỉ ngày mai không cần phải dậy sớm.
Sở Chiêu bưng canh giải rượu đi đúy Lâm Hành Chi, vỗ vỗ mặt y, “Bé ma men, tỉnh tỉnh.”
Lâm Hành Chi kỳ thật không hoàn toàn say, uống rượu cũng chỉ có thêm chút can đảm, y duỗi tay câu lấy cổ Sở Chiêu, lẩm bẩm hỏi, “Khi nào thì động phòng?”
Lại nhìn quần áo Sở Chiêu, không vui nói:"Sao ngài lại mặc vào, ta vất vả lắm mới lột ra được."
Nói xong, dùng sức kéo Sở Chiêu xuống, để Sở Chiêu trực tiếp nằm ở trên người mình, Lâm Hành Chi vặn eo nói: "Nếu ngài xấu hổ thì cởi của ta ra trước, sau đó ta lại cởi của ngài."
“Ha,” Sở Chiêu cười khẽ ra tiếng, “Bình thường hôn một cái em đã đỏ mặt, mà sau khi say lại lớn gan như vậy, nếu đã vậy, ta sẽ không khách khí nữa."
Sở Chiêu đứng dậy, cởi giày của cả hai, lấy lọ thuốc mỡ mà Nam Tinh nhắc đến trong tủ ra, buông mành xuống, bắt đầu cởi quần áo của Lâm Hành Chi.
Hỉ phục rườm rà, hơn nữa do trời lạnh nên phải mặc hết lớp này đến lớp khác, cũng may là người bị cởi đồ cũng rất hợp tác, một lúc sau đã không còn một cái gì.
Sau đó Lâm Hành Chi kêu lạnh nép vào lòng ngực Sở Chiêu, đồng thời không quên cởi quần áo của Sở Chiêu.
Động tác không giống người say rượu chút nào, Sở Chiêu cũng đã nhận ra nhưng không vạch trần, chỉ bình tĩnh hợp tác cho đến khi chỉ còn lại một lớp quần áo, sau khi cởi ra mới thành thật với nhau.
Người đang giả vờ say động tác chậm lại, trong lúc do dự, y thấy Sở Chiêu đến gần nói:"Ta đều đã nhìn hết của em rồi, em lại không nhìn ta, có phải không công bằng không?"
Lâm Hành Chi cảm thấy rất có đạo lý, ngay lúc y đang muốn động tay, chợt ý thức được mình đang làm gì, ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu, liền nhìn thấy người nó đang nhìn y mỉm cười, rõ ràng là đang chờ y.
Lâm Hành Chi nhịn không được lại đỏ mặt, Sở Chiêu cuối đầu hôn y:"Ngoan, đừng sợ, giao cho ta."
Y còn chưa cởi kiện quần áo cuối cùng đã bị Sở Chiêu đè dưới thân hắn, những nụ hôn dịu dàng dày đặc rơi xuống, từng chút một, như muốn hôn khắp người y.
Có lẽ là do y uống rượu lớn gan, cũng có thể là ý thức được đêm nay khác biệt, Lâm Hành Chi bắt đầu đáp lại, bên trong tấm mành dần nóng lên, giữa mùi mồ hôi đan xen có một mùi thuốc lan tràn.
Lệ Vương điện hạ, người muốn chứng minh rằng mình rất được, đã thực hiện lời hứa ban đầu hung hăng ức hiếp Vương phi nhà mình.
Lâm Hành Chi học rất lâu để đẩy ngã Lệ Vương nhưng học cũng không giỏi, nhưng học rất nhanh chuyện nước chảy bèo trôi.
Y tin tưởng người này nên sẵn sàng giao tất cả cho Sở Chiêu, để hắn đưa y đi ngao du.
Người nào đó được một tấc lại muốn một bước, luôn thích thì thầm bên tai y hỏi y cảm thấy như thế nào, hỏi hắn có phải rất giỏi trong việc này không?
Lâm Hành Chi bị ức hiếp đến muốn khóc, ngoại trừ vài tiếng lầm bầm, rên nhẹ, thì không nói được một câu trọn vẹn, hành vi như vậy trong mắt Lệ Vương lại trở thành nên cố gắng một chút, vì thế càng thêm nỗ lực.
Mành giường khẽ lay động, triền miên lưu luyến.
Nửa đêm, con ma men giả vờ đã hoàn toàn say khướt bởi vì nửa ly rượu hợp cẩn.
Lệ Vương điện hạ vừa mới chứng minh mình rất được, tinh thần phấn chấn, nhìn người đang ngủ say trong lòng, khoé miệng không thể khép lại được.
Có lẽ là ba chuyện vui một ngày.
Cưới được người mình thương, chứng minh mình được, còn hung hăng ức hiếp người đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro