Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình
Chương 18
2024-11-04 08:45:30
Hạ Uyển Ương cười khúc khích, “Nhị tẩu Nguyệt Nguyệt, hồi nhỏ chị chẳng phải ước mơ lấy anh Hai của em sao? Giờ cho dù chưa kết hôn, chị có yên tâm mà bỏ anh ấy để đi cùng em không?”
Cả nhà bật cười, Lưu Nguyệt đỏ mặt, “Con nhóc này, dám trêu chọc chị hả! Hừ, đưa phong bì đây, không thèm cho em nữa!”
Hạ Uyển Ương giấu phong bì ra sau lưng, “Phong bì nào? Em không thấy gì hết! Thôi, mọi người mau đi làm đi kẻo trễ, không lại bị trừ lương đó!”
Sau khi cả nhà đi hết, mẹ Hạ kéo nàng ra cửa hàng bách hóa, mua một hộp thuốc lá Hoa Quế, năm hộp Đại Trước Môn, một cây thuốc lá Mỹ Đăng, ba chai rượu Hỉ Nghênh Xuân, hai chai Mao Đài, ba chai Lô Châu Lão Diếu. Toàn bộ phiếu thuốc và phiếu rượu trong tay mẹ đều tiêu sạch, chưa kể còn dùng hết tiền trong phong bì mà hai chị dâu đưa hồi sáng, chẳng còn sót lại một xu.
Trên đường về nhà, mẹ Hạ vừa đi vừa dặn dò, “Ương ương à, thuốc lá với rượu con nhớ giữ kỹ nhé. Nếu có cơ hội, con nên biếu cho mấy người quản lý trong thôn làm quà, có khi họ sẽ phân công cho con việc nhẹ nhàng hơn. Nói năng cũng phải khéo léo, ai lớn tuổi thì gọi là bác trai bác gái, còn ai ngang tuổi ba mẹ thì gọi là chú thím, người lớn hơn con một chút thì gọi là anh chị. Ngàn vạn lần đừng tỏ vẻ xa cách hay kiêu ngạo!”
Hạ Uyển Ương dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, biết rằng mẹ lo cho mình nên mới dặn dò cẩn thận đến thế.
Đến trưa, ba Hạ trở về và đưa cho nàng một phong bì dày. “Sáng nay ba đổi cái này từ người trong đơn vị. Con cất kỹ nhé, mua đồ bây giờ có tiền không đủ, phiếu mua hàng mới quan trọng!”
“Cảm ơn ba ba!”
Ba người ăn cơm xong, chị dâu Hai Lưu Nguyệt lại hấp tấp chạy đến, thở hổn hển nói, “Ương... ương... May mà ta kịp đến! Đây là ít đồ ăn vặt ta mới mua trưa nay, mang theo mà ăn, nếu cơm không đủ no thì lấy ra nhấm nháp thêm. Chờ mấy hôm nữa ta sẽ mua thêm rồi gửi bưu điện cho ngươi, mệt quá!”
Mẹ Hạ lấy khăn lau mồ hôi cho Lưu Nguyệt, trách nhẹ, “Con bé này, có gì mà phải chạy vội thế, xem này, mồ hôi đầm đìa, mặt lem nhem hết rồi!”
Tuy lời trách móc nhưng giọng mẹ Hạ đầy yêu thương. Từ nhỏ Lưu Nguyệt đã chơi thân với Hạ Uyển Ương, lại do mẹ Hạ chăm sóc lớn lên nên tình cảm rất sâu đậm.
Chiều hai giờ, cả nhà ra ga tiễn Hạ Uyển Ương.
“Con gái, ba đã trả thêm tiền đổi vé giường nằm cho con rồi. Ghế ngồi cứng người đông đúc lắm, tình cờ trong đơn vị có người công tác đổi được vé giường nằm, ba liền đổi luôn cho con. Con đừng lo lắng gì cả.”
Ba Hạ cảm thấy có lỗi vì con gái phải đi xa. Nếu không vì Từ Chính Quốc cứ soi mói, ông đã không để con gái duy nhất của mình phải xuống nông thôn như thế này.
Hạ Uyển Ương nhận vé tàu, ôm lấy ba, ghé sát tai ông thì thầm, “Ba ba, con với mẹ đã chuẩn bị quà cho ba rồi, ba nhất định sẽ thích cho mà xem!”
Mẹ Hạ vỗ nhẹ lên đầu nàng, “Được rồi, lên xe đi, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, ba mẹ rất yên tâm.”
Lưu Nguyệt mắt đỏ hoe, “Ương ương, tuy giờ chị là nhị tẩu của em, nhưng vẫn là bạn thân của em. Nhớ viết thư cho chị nhé, ngoài thư gửi về nhà, nhất định phải viết riêng cho chị nữa!”
“Được rồi, khóc lóc gì chứ. Ở nhà nhớ chăm sóc ba mẹ giúp ta. Chờ ta về phải cho ta có cháu trai cháu gái để chơi đấy nhé!”
Lưu Nguyệt lần này không hề xấu hổ, gật đầu thật mạnh, “Ừ, chờ chị sinh em bé thì em phải về thăm đấy!”
Tiếng còi tàu “tu tu” vang lên, Hạ Uyển Ương lên tàu.
Cả nhà bật cười, Lưu Nguyệt đỏ mặt, “Con nhóc này, dám trêu chọc chị hả! Hừ, đưa phong bì đây, không thèm cho em nữa!”
Hạ Uyển Ương giấu phong bì ra sau lưng, “Phong bì nào? Em không thấy gì hết! Thôi, mọi người mau đi làm đi kẻo trễ, không lại bị trừ lương đó!”
Sau khi cả nhà đi hết, mẹ Hạ kéo nàng ra cửa hàng bách hóa, mua một hộp thuốc lá Hoa Quế, năm hộp Đại Trước Môn, một cây thuốc lá Mỹ Đăng, ba chai rượu Hỉ Nghênh Xuân, hai chai Mao Đài, ba chai Lô Châu Lão Diếu. Toàn bộ phiếu thuốc và phiếu rượu trong tay mẹ đều tiêu sạch, chưa kể còn dùng hết tiền trong phong bì mà hai chị dâu đưa hồi sáng, chẳng còn sót lại một xu.
Trên đường về nhà, mẹ Hạ vừa đi vừa dặn dò, “Ương ương à, thuốc lá với rượu con nhớ giữ kỹ nhé. Nếu có cơ hội, con nên biếu cho mấy người quản lý trong thôn làm quà, có khi họ sẽ phân công cho con việc nhẹ nhàng hơn. Nói năng cũng phải khéo léo, ai lớn tuổi thì gọi là bác trai bác gái, còn ai ngang tuổi ba mẹ thì gọi là chú thím, người lớn hơn con một chút thì gọi là anh chị. Ngàn vạn lần đừng tỏ vẻ xa cách hay kiêu ngạo!”
Hạ Uyển Ương dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, biết rằng mẹ lo cho mình nên mới dặn dò cẩn thận đến thế.
Đến trưa, ba Hạ trở về và đưa cho nàng một phong bì dày. “Sáng nay ba đổi cái này từ người trong đơn vị. Con cất kỹ nhé, mua đồ bây giờ có tiền không đủ, phiếu mua hàng mới quan trọng!”
“Cảm ơn ba ba!”
Ba người ăn cơm xong, chị dâu Hai Lưu Nguyệt lại hấp tấp chạy đến, thở hổn hển nói, “Ương... ương... May mà ta kịp đến! Đây là ít đồ ăn vặt ta mới mua trưa nay, mang theo mà ăn, nếu cơm không đủ no thì lấy ra nhấm nháp thêm. Chờ mấy hôm nữa ta sẽ mua thêm rồi gửi bưu điện cho ngươi, mệt quá!”
Mẹ Hạ lấy khăn lau mồ hôi cho Lưu Nguyệt, trách nhẹ, “Con bé này, có gì mà phải chạy vội thế, xem này, mồ hôi đầm đìa, mặt lem nhem hết rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy lời trách móc nhưng giọng mẹ Hạ đầy yêu thương. Từ nhỏ Lưu Nguyệt đã chơi thân với Hạ Uyển Ương, lại do mẹ Hạ chăm sóc lớn lên nên tình cảm rất sâu đậm.
Chiều hai giờ, cả nhà ra ga tiễn Hạ Uyển Ương.
“Con gái, ba đã trả thêm tiền đổi vé giường nằm cho con rồi. Ghế ngồi cứng người đông đúc lắm, tình cờ trong đơn vị có người công tác đổi được vé giường nằm, ba liền đổi luôn cho con. Con đừng lo lắng gì cả.”
Ba Hạ cảm thấy có lỗi vì con gái phải đi xa. Nếu không vì Từ Chính Quốc cứ soi mói, ông đã không để con gái duy nhất của mình phải xuống nông thôn như thế này.
Hạ Uyển Ương nhận vé tàu, ôm lấy ba, ghé sát tai ông thì thầm, “Ba ba, con với mẹ đã chuẩn bị quà cho ba rồi, ba nhất định sẽ thích cho mà xem!”
Mẹ Hạ vỗ nhẹ lên đầu nàng, “Được rồi, lên xe đi, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, ba mẹ rất yên tâm.”
Lưu Nguyệt mắt đỏ hoe, “Ương ương, tuy giờ chị là nhị tẩu của em, nhưng vẫn là bạn thân của em. Nhớ viết thư cho chị nhé, ngoài thư gửi về nhà, nhất định phải viết riêng cho chị nữa!”
“Được rồi, khóc lóc gì chứ. Ở nhà nhớ chăm sóc ba mẹ giúp ta. Chờ ta về phải cho ta có cháu trai cháu gái để chơi đấy nhé!”
Lưu Nguyệt lần này không hề xấu hổ, gật đầu thật mạnh, “Ừ, chờ chị sinh em bé thì em phải về thăm đấy!”
Tiếng còi tàu “tu tu” vang lên, Hạ Uyển Ương lên tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro