Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình

Chương 24

2024-11-04 08:45:30

"Hảo, đừng cãi nhau nữa, mọi người đến đủ chưa?" Lúc này Trương Hòa Bình bước tới.

“Chào mọi người, ta là Trương Hòa Bình, đội trưởng đội Phương Đông Hồng. Hoan nghênh tất cả các thanh niên trí thức đến với đội. Mọi người đều đã có mặt đông đủ rồi, chúng ta xuất phát thôi!”

Từ Kiều Kiều liếc nhìn Hạ Uyển Ương bằng ánh mắt đầy ác ý, chậm chạp bước lên xe.

“Có gì không vừa ý thì nói thẳng ra, ta có thể giúp ngươi điều chỉnh lại tròng mắt đó. Còn dám nhìn ta kiểu đó nữa, coi chừng ta xử ngươi đấy!” Hạ Uyển Ương trừng mắt nhìn Từ Kiều Kiều, nói thẳng thừng.

Chu Túc khởi động máy kéo, xe nhanh chóng lăn bánh. Hạ Uyển Ương đã ngồi sẵn vào góc trong cùng, còn Trương Hòa Bình thì ngồi chung với nhóm thanh niên trí thức, cất cao giọng giới thiệu: “Đội của chúng ta cách thị trấn khoảng 40 phút đi bằng máy kéo. Nếu đi xe bò thì tầm hai tiếng, còn xe đạp thì mất khoảng một giờ. Đi bộ thì xa hơn, phải mất bốn tiếng. Nhưng ở công xã có Cung Tiêu Xã, cơ bản đáp ứng được nhu cầu sinh hoạt của mọi người, cần gì cứ đổi với các thành viên trong đội là có.”

Từ Kiều Kiều ngạc nhiên kêu lên, “Xa thế sao? Vậy nếu muốn gửi thư hay gửi đồ thì làm sao?”

Hạ Uyển Ương trong lòng hừ lạnh, nghĩ thầm: “Cha ngươi sắp gặp hạn đến nơi, còn lo gửi thư gửi quà cái gì, có mà gửi cho quỷ thì có.”

Trương Hòa Bình giải thích, “Ở công xã có hòm thư. Còn nếu muốn gửi bưu phẩm thì đội chúng ta mỗi nửa tháng sẽ đi một chuyến. Mọi người có thể gửi hoặc nhận theo, mỗi người chỉ cần trả 5 hào để hỗ trợ cho đội.”

Những thanh niên trí thức khác đều gật đầu, thấy điều kiện này cũng không tệ, ít nhất là tốt hơn so với những gì họ tưởng tượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau 40 phút ngồi xe, dù đã lót một cái đệm nhỏ nhưng Hạ Uyển Ương vẫn cảm thấy ê ẩm cả người. Đoạn đường gồ ghề, xóc nảy làm hai cô gái khác phải kêu than vì mệt mỏi.

Khi đến nơi, Hạ Uyển Ương ngước nhìn quanh, trước mắt nàng là một cái sân nhỏ vây bằng hàng rào cây đơn sơ. Cổng gỗ thấp, chỉ đến ngang đùi, trông có vẻ rất giản dị. Trong sân là mảnh đất trồng rau được chăm sóc gọn gàng, xanh tươi những loại rau thường thấy, làm cho cái sân nhỏ thêm phần sức sống.

Phía sau vườn rau là một căn nhà ngói xanh. Dù trông hơi cũ kỹ, nhưng so với những ngôi nhà đất xung quanh thì căn nhà ngói này rõ ràng tốt hơn nhiều. Ngôi nhà này mang đậm dấu ấn của thời gian, như đang kể lại những câu chuyện cũ và những đổi thay đã qua.

Xuống xe, Hạ Uyển Ương lợi dụng lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ nhét vào tay Trương Hòa Bình một hộp thuốc lá, nhẹ nhàng nói: “Chú Trương, đây là mẹ cháu gửi cho chú. Chú đừng từ chối nhé!”

Nói xong, nàng làm như không có chuyện gì, nhìn ngắm xung quanh. Trương Hòa Bình cất hộp thuốc vào túi, trong lòng cũng vui mừng. Ít ra thì ba mẹ cô bé này cũng rất biết điều và tôn trọng đội trưởng.

“Đại đội trưởng, căn phòng này cũng không tệ đâu!” Lý Tưởng hào hứng reo lên.

Thấy mọi người có vẻ hài lòng, Trương Hòa Bình khẽ mỉm cười, “Các ngươi còn trẻ mà đã rời nhà đi hỗ trợ xây dựng nông thôn, đội tất nhiên phải dành điều kiện tốt nhất cho các ngươi. Căn nhà này trước đây là của một địa chủ, sau cải cách thì được đội quản lý. Bên trong rất rộng, có bốn phòng lớn. Hiện tại chỉ mới có sáu nam thanh niên trí thức và bốn nữ thanh niên trí thức ở, giờ thêm các ngươi nữa thì tổng cộng là hai mươi người, nhưng nếu có thêm hai mươi người nữa cũng vẫn đủ chỗ!”

Mọi người bước vào trong, quả nhiên bên trong rất rộng rãi, tuy nhiên đồ đạc có phần thiếu thốn. Trên giường đất chỉ có vài chiếc rương, một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường đất, trên bàn còn có hai cuốn sách đỏ, bên cạnh là vài cái chăn cũ và đống hành lý của những người đến trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình

Số ký tự: 0