Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình
Chương 26
2024-11-04 08:45:30
Cảm ơn bác xong, Hạ Uyển Ương đi thẳng đến nhà họ Cao, đứng ngoài gọi, “Bác Cao có nhà không? Cháu muốn đặt đóng vài món đồ!”
Chẳng bao lâu, bác thợ mộc bước ra. Hạ Uyển Ương chi mười đồng để mua hai tủ quần áo, một giá rửa mặt, một giá để bát, hai chiếc rương để giường đất và một bàn lớn kèm hai ghế.
Mấy món này đều là đồ cơ bản nên bác Cao đã có sẵn hàng. Nhà họ Cao đông con trai, toàn là lao động khỏe mạnh, nên họ giúp nàng vận chuyển đồ đến khu tập thể của thanh niên trí thức. Hạ Uyển Ương trả tiền xong còn biếu con trai lớn nhà họ Cao mấy viên kẹo trái cây, cảm ơn vì họ đã giúp sắp xếp đồ vào tận trong phòng. Người khác chắc chỉ đặt đồ ở ngoài sân là cùng, chứ làm gì chu đáo đến thế.
Vừa tiễn mấy người họ Cao về thì đám thanh niên trí thức đi làm từ sáng đã trở về, trong đó có cả Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ.
Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ xuống nông thôn cùng đợt, đã ở đây hai năm. Hai năm gian khổ đã khiến họ tàn tạ không khác gì dân quê, da đen sạm, tay đầy vết chai, mặc quần áo vá chằng vá đụp và đi dép nhựa. Tóc của Phương Chiêu Đệ rối bù, trông như ít nhất năm sáu ngày chưa gội.
Cô gái tinh xảo, kiêu ngạo từng tát Hạ Uyển Ương bên mép giường bệnh viện tâm thần ở kiếp trước giờ đây đã trở thành một Phương Chiêu Đệ lam lũ, tàn tạ. Trông cô ta bây giờ chẳng còn chút gì của hình ảnh ngày xưa, như thể là hai con người hoàn toàn khác.
Hạ Uyển Ương chỉ liếc qua họ một cái rồi quay về phòng, trong lòng thầm nghĩ, chậm rãi “chơi” mới thú vị, ra tay luôn thì còn gì hứng thú nữa?
Về phòng, nàng sắp xếp quần áo vào tủ, treo màn cửa lên, xếp đồ đạc gọn gàng trên giường đất. Sau đó, nàng trải thêm một tấm chiếu mới xuống sàn, không phải vì lãng phí mà chỉ là nàng thích cảm giác mọi thứ được bằng phẳng, gọn gàng.
Trước khi đi, nhị tẩu Lưu Nguyệt đã cẩn thận gói cho nàng đủ loại bánh kẹo và đồ ăn vặt, nào là bánh gạo, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, bánh trứng, còn có mấy hũ trái cây đóng hộp và hai lọ sữa mạch nha.
Hạ Uyển Ương ăn nhẹ vài thứ rồi nằm nghỉ trên giường đất. Ngủ một giấc ba tiếng, nàng tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Nàng thay váy liền áo và đi giày trắng, rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc này, mấy thanh niên trí thức đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng. Hai cô gái đang nấu cơm, Hạ Uyển Ương chủ động bước đến chào hỏi, “Chào các ngươi, ta là Hạ Uyển Ương, thanh niên trí thức mới tới.”
Hai cô gái đứng dậy nhìn nàng, không hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên, “Chào ngươi, ta là Vương Diễm, còn đây là Lý Tĩnh. Chúng ta xuống nông thôn cùng đợt, đã ở đây một năm rồi. Ngươi thật xinh đẹp, tên cũng đẹp nữa!”
Hạ Uyển Ương nhớ rõ về hai người này. Vương Diễm là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó, không hay giấu giếm. Còn Lý Tĩnh thì có phần tính toán hơn, đôi khi keo kiệt và hay để bụng.
“Cảm ơn, các ngươi cũng rất xinh đấy chứ. Ở đây dù có dãi nắng dầm mưa thì cũng là biểu tượng của sự cống hiến mà!”
Lý Tĩnh nghe vậy thì tỏ ra vui vẻ, mặc dù nàng không hài lòng với sự thay đổi của mình nhưng lời khen cũng làm nàng cảm thấy dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, tất cả các thanh niên trí thức mới và cũ đều tập trung quanh chiếc bàn trong sân.
“Chào mọi người, ta tên Lý Hoa Quang, là người phụ trách nhóm nam thanh niên trí thức cũ, năm nay 24 tuổi, xuống nông thôn được 5 năm.”
“Chào mọi người, ta là Tang Thanh, năm nay 23 tuổi, xuống nông thôn 5 năm, phụ trách nhóm nữ thanh niên trí thức cũ.”
“Ta là Vương Diễm, năm nay 21 tuổi, xuống nông thôn một năm.”
Chẳng bao lâu, bác thợ mộc bước ra. Hạ Uyển Ương chi mười đồng để mua hai tủ quần áo, một giá rửa mặt, một giá để bát, hai chiếc rương để giường đất và một bàn lớn kèm hai ghế.
Mấy món này đều là đồ cơ bản nên bác Cao đã có sẵn hàng. Nhà họ Cao đông con trai, toàn là lao động khỏe mạnh, nên họ giúp nàng vận chuyển đồ đến khu tập thể của thanh niên trí thức. Hạ Uyển Ương trả tiền xong còn biếu con trai lớn nhà họ Cao mấy viên kẹo trái cây, cảm ơn vì họ đã giúp sắp xếp đồ vào tận trong phòng. Người khác chắc chỉ đặt đồ ở ngoài sân là cùng, chứ làm gì chu đáo đến thế.
Vừa tiễn mấy người họ Cao về thì đám thanh niên trí thức đi làm từ sáng đã trở về, trong đó có cả Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ.
Lý Văn Trác và Phương Chiêu Đệ xuống nông thôn cùng đợt, đã ở đây hai năm. Hai năm gian khổ đã khiến họ tàn tạ không khác gì dân quê, da đen sạm, tay đầy vết chai, mặc quần áo vá chằng vá đụp và đi dép nhựa. Tóc của Phương Chiêu Đệ rối bù, trông như ít nhất năm sáu ngày chưa gội.
Cô gái tinh xảo, kiêu ngạo từng tát Hạ Uyển Ương bên mép giường bệnh viện tâm thần ở kiếp trước giờ đây đã trở thành một Phương Chiêu Đệ lam lũ, tàn tạ. Trông cô ta bây giờ chẳng còn chút gì của hình ảnh ngày xưa, như thể là hai con người hoàn toàn khác.
Hạ Uyển Ương chỉ liếc qua họ một cái rồi quay về phòng, trong lòng thầm nghĩ, chậm rãi “chơi” mới thú vị, ra tay luôn thì còn gì hứng thú nữa?
Về phòng, nàng sắp xếp quần áo vào tủ, treo màn cửa lên, xếp đồ đạc gọn gàng trên giường đất. Sau đó, nàng trải thêm một tấm chiếu mới xuống sàn, không phải vì lãng phí mà chỉ là nàng thích cảm giác mọi thứ được bằng phẳng, gọn gàng.
Trước khi đi, nhị tẩu Lưu Nguyệt đã cẩn thận gói cho nàng đủ loại bánh kẹo và đồ ăn vặt, nào là bánh gạo, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, bánh trứng, còn có mấy hũ trái cây đóng hộp và hai lọ sữa mạch nha.
Hạ Uyển Ương ăn nhẹ vài thứ rồi nằm nghỉ trên giường đất. Ngủ một giấc ba tiếng, nàng tỉnh dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Nàng thay váy liền áo và đi giày trắng, rồi bước ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, mấy thanh niên trí thức đã hoàn thành nhiệm vụ buổi sáng. Hai cô gái đang nấu cơm, Hạ Uyển Ương chủ động bước đến chào hỏi, “Chào các ngươi, ta là Hạ Uyển Ương, thanh niên trí thức mới tới.”
Hai cô gái đứng dậy nhìn nàng, không hẹn mà cùng lộ vẻ ngạc nhiên, “Chào ngươi, ta là Vương Diễm, còn đây là Lý Tĩnh. Chúng ta xuống nông thôn cùng đợt, đã ở đây một năm rồi. Ngươi thật xinh đẹp, tên cũng đẹp nữa!”
Hạ Uyển Ương nhớ rõ về hai người này. Vương Diễm là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó, không hay giấu giếm. Còn Lý Tĩnh thì có phần tính toán hơn, đôi khi keo kiệt và hay để bụng.
“Cảm ơn, các ngươi cũng rất xinh đấy chứ. Ở đây dù có dãi nắng dầm mưa thì cũng là biểu tượng của sự cống hiến mà!”
Lý Tĩnh nghe vậy thì tỏ ra vui vẻ, mặc dù nàng không hài lòng với sự thay đổi của mình nhưng lời khen cũng làm nàng cảm thấy dễ chịu.
Chẳng mấy chốc, tất cả các thanh niên trí thức mới và cũ đều tập trung quanh chiếc bàn trong sân.
“Chào mọi người, ta tên Lý Hoa Quang, là người phụ trách nhóm nam thanh niên trí thức cũ, năm nay 24 tuổi, xuống nông thôn được 5 năm.”
“Chào mọi người, ta là Tang Thanh, năm nay 23 tuổi, xuống nông thôn 5 năm, phụ trách nhóm nữ thanh niên trí thức cũ.”
“Ta là Vương Diễm, năm nay 21 tuổi, xuống nông thôn một năm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro