Sau Khi Trọng Sinh, Giành Lại Nốt Chu Sa Của Đời Mình
Chương 38
2024-11-04 08:45:30
Phàn Quảng Vinh năm nay hơn 50 tuổi, là một cựu chiến binh từng xuất ngũ vì chấn thương. Hai mươi năm trước, chính Hạ Thanh Sơn đã đỡ cho ông một nhát dao, nhờ đó mà vết thương của ông không quá nghiêm trọng.
"Cô bé này, ba cháu đã gọi điện cho bác rồi. Hôm nay cháu không tới thì mấy hôm nữa bác cũng tính đi thăm cháu đấy. Còn mấy chai rượu này, cháu mang về đi! Ba cháu và bác như người một nhà, cháu đưa rượu làm gì?”
Hạ Uyển Ương cười, ngăn tay bác Phàn lại, "Rượu này không phải cháu tự mua đâu, là ba mẹ bảo cháu mang đến cho bác. Bác không nhận thì cháu chỉ có thể gửi bưu điện trả lại thôi, mà cháu thì đâu có uống rượu!"
Hạ Uyển Ương cố ý mang rượu theo, vì biết bạn của ba thường từ chối. Quả nhiên, nghe xong, Phàn Quảng Vinh bật cười, “Ba cháu vẫn nhớ bác thích uống rượu đấy nhỉ! Lâu lắm rồi bác không gặp ông ấy.”
Buổi trưa, Phàn Quảng Vinh mời Hạ Uyển Ương đi ăn cơm ở tiệm quốc doanh. “Cô bé, cháu cứ yên tâm làm việc ở đây. Có chuyện gì cứ tìm bác, ghi nhớ số điện thoại văn phòng của bác nhé. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, nhất định phải gọi cho bác. Mỗi lần vào thành phố nhất định phải đến ăn cơm, để bác và thím cháu nấu món ngon cho mà ăn. Ba cháu và bác là bạn sống chết có nhau, cháu coi bác như người thân trong nhà cũng được!”
Sau bữa ăn, Hạ Uyển Ương chào tạm biệt bác Phàn. Cô đi đến trạm thu mua phế liệu để tìm sách giáo khoa cấp ba. Bây giờ đang là năm 1974, chỉ ba năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cô muốn cùng Trương Thời Dã thi vào đại học.
Khi bước vào trạm phế liệu, cô bất ngờ gặp hai gương mặt quen thuộc.
“Tiểu Hạ đồng chí, chúng ta thật đúng là có duyên đấy nhỉ?”
Mới chia tay có hai ngày mà đã gặp lại rồi sao?”
Hạ Uyển Ương ngẩng lên, nhận ra đó là đôi vợ chồng già đã cùng cô ăn sủi cảo trên chuyến tàu, liền vui vẻ đáp, “Ông bà, sao hai người lại ở đây thế?”
Bà cụ cười hì hì, nắm tay Hạ Uyển Ương thân mật, “Cháu ạ, cháu trai của bà lập gia đình ở Thượng Hải rồi. Hai ông bà già này ở nhà mãi cũng chán, muốn đi làm gì đó cho đỡ buồn, mà tuổi tác lại lớn, làm việc ở trạm thu mua phế liệu là thích hợp nhất!”
Ông cụ cũng cười, hỏi, “Tiểu Hạ, cháu đến đây tìm gì thế?”
“Ông bà ơi, cháu xuống nông thôn, ngày thường rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, nên muốn tìm vài quyển sách đọc cho vui!”
Ông cụ xoay người đi vào bên trong, “Cháu đến thật đúng lúc, vừa mới có một đống sách được thu về. Ông sẽ lấy ra cho cháu chọn!”
Hạ Uyển Ương cũng nhanh chân bước theo, “Không cần đâu ông, nặng lắm. Để cháu tự tìm là được rồi!”
Bước vào bên trong, một "ngọn núi" sách chất chồng hiện ra trước mắt cô, đủ loại bìa màu mè đủ sắc. Hạ Uyển Ương không ngại bẩn, cứ thế lần mò, lật tìm từng chỗ. Cuối cùng, cô tìm được ba bộ sách Toán, Lý, Hóa, và thêm hai cuốn sổ tay, chữ viết gọn gàng và chỉn chu, trông rất cẩn thận.
Hạ Uyển Ương cẩn thận sắp xếp lại chồng sách, bà cụ còn tìm thêm cho cô vài sợi dây thừng và giấy dai, “Tiểu Hạ, nhanh tay gói lại đi, để người ta nhìn thấy lại rắc rối.”
“Bà ơi, sau này bà cứ gọi cháu là Ương Ương nhé, ba mẹ cháu cũng gọi cháu như thế!”
“Được rồi, lần sau cháu vào thành phố thì đến thăm bà, bà sẽ nấu món ngon cho mà ăn.” Hai ông bà thật lòng quý mến Hạ Uyển Ương. Cô bé này trông mềm mỏng, dễ thương, nhưng tính cách lại mạnh mẽ, tốt bụng, một cô gái thẳng thắn và hiếm có.
Rời khỏi trạm phế liệu, Hạ Uyển Ương cũng sắp đến giờ hẹn. Cô tìm một góc khuất rồi cất hết sách vở vào không gian, lấy túi đồ lớn ra bên ngoài. Cô vốn không thiếu thứ gì nên không cần phải tiêu thêm tiền. Túi đồ này đủ lớn, muốn lấy gì ra thì lấy, cứ nói là đồ nhà gửi là ổn.
"Cô bé này, ba cháu đã gọi điện cho bác rồi. Hôm nay cháu không tới thì mấy hôm nữa bác cũng tính đi thăm cháu đấy. Còn mấy chai rượu này, cháu mang về đi! Ba cháu và bác như người một nhà, cháu đưa rượu làm gì?”
Hạ Uyển Ương cười, ngăn tay bác Phàn lại, "Rượu này không phải cháu tự mua đâu, là ba mẹ bảo cháu mang đến cho bác. Bác không nhận thì cháu chỉ có thể gửi bưu điện trả lại thôi, mà cháu thì đâu có uống rượu!"
Hạ Uyển Ương cố ý mang rượu theo, vì biết bạn của ba thường từ chối. Quả nhiên, nghe xong, Phàn Quảng Vinh bật cười, “Ba cháu vẫn nhớ bác thích uống rượu đấy nhỉ! Lâu lắm rồi bác không gặp ông ấy.”
Buổi trưa, Phàn Quảng Vinh mời Hạ Uyển Ương đi ăn cơm ở tiệm quốc doanh. “Cô bé, cháu cứ yên tâm làm việc ở đây. Có chuyện gì cứ tìm bác, ghi nhớ số điện thoại văn phòng của bác nhé. Dù là chuyện lớn hay nhỏ, nhất định phải gọi cho bác. Mỗi lần vào thành phố nhất định phải đến ăn cơm, để bác và thím cháu nấu món ngon cho mà ăn. Ba cháu và bác là bạn sống chết có nhau, cháu coi bác như người thân trong nhà cũng được!”
Sau bữa ăn, Hạ Uyển Ương chào tạm biệt bác Phàn. Cô đi đến trạm thu mua phế liệu để tìm sách giáo khoa cấp ba. Bây giờ đang là năm 1974, chỉ ba năm nữa sẽ khôi phục kỳ thi đại học, cô muốn cùng Trương Thời Dã thi vào đại học.
Khi bước vào trạm phế liệu, cô bất ngờ gặp hai gương mặt quen thuộc.
“Tiểu Hạ đồng chí, chúng ta thật đúng là có duyên đấy nhỉ?”
Mới chia tay có hai ngày mà đã gặp lại rồi sao?”
Hạ Uyển Ương ngẩng lên, nhận ra đó là đôi vợ chồng già đã cùng cô ăn sủi cảo trên chuyến tàu, liền vui vẻ đáp, “Ông bà, sao hai người lại ở đây thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ cười hì hì, nắm tay Hạ Uyển Ương thân mật, “Cháu ạ, cháu trai của bà lập gia đình ở Thượng Hải rồi. Hai ông bà già này ở nhà mãi cũng chán, muốn đi làm gì đó cho đỡ buồn, mà tuổi tác lại lớn, làm việc ở trạm thu mua phế liệu là thích hợp nhất!”
Ông cụ cũng cười, hỏi, “Tiểu Hạ, cháu đến đây tìm gì thế?”
“Ông bà ơi, cháu xuống nông thôn, ngày thường rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, nên muốn tìm vài quyển sách đọc cho vui!”
Ông cụ xoay người đi vào bên trong, “Cháu đến thật đúng lúc, vừa mới có một đống sách được thu về. Ông sẽ lấy ra cho cháu chọn!”
Hạ Uyển Ương cũng nhanh chân bước theo, “Không cần đâu ông, nặng lắm. Để cháu tự tìm là được rồi!”
Bước vào bên trong, một "ngọn núi" sách chất chồng hiện ra trước mắt cô, đủ loại bìa màu mè đủ sắc. Hạ Uyển Ương không ngại bẩn, cứ thế lần mò, lật tìm từng chỗ. Cuối cùng, cô tìm được ba bộ sách Toán, Lý, Hóa, và thêm hai cuốn sổ tay, chữ viết gọn gàng và chỉn chu, trông rất cẩn thận.
Hạ Uyển Ương cẩn thận sắp xếp lại chồng sách, bà cụ còn tìm thêm cho cô vài sợi dây thừng và giấy dai, “Tiểu Hạ, nhanh tay gói lại đi, để người ta nhìn thấy lại rắc rối.”
“Bà ơi, sau này bà cứ gọi cháu là Ương Ương nhé, ba mẹ cháu cũng gọi cháu như thế!”
“Được rồi, lần sau cháu vào thành phố thì đến thăm bà, bà sẽ nấu món ngon cho mà ăn.” Hai ông bà thật lòng quý mến Hạ Uyển Ương. Cô bé này trông mềm mỏng, dễ thương, nhưng tính cách lại mạnh mẽ, tốt bụng, một cô gái thẳng thắn và hiếm có.
Rời khỏi trạm phế liệu, Hạ Uyển Ương cũng sắp đến giờ hẹn. Cô tìm một góc khuất rồi cất hết sách vở vào không gian, lấy túi đồ lớn ra bên ngoài. Cô vốn không thiếu thứ gì nên không cần phải tiêu thêm tiền. Túi đồ này đủ lớn, muốn lấy gì ra thì lấy, cứ nói là đồ nhà gửi là ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro